Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài
Chương 177: Tô Cẩm Tú cầu xin
Danh
01/07/2021
Tô Cẩm Tú không biết mình đang ở đâu, vừa mở mắt đã thấy xung quanh là một màu đen, như thể cô đang bị nhốt trong một căn phòng bí mật.
Tay và chân của cô bị trói bằng một dây xích nặng và cô không thể cử động. Chỉ cần cử động một chút thôi cũng sẽ phát ra tiếng leng keng.
Nền nhà lạnh và ẩm.
Ngửi thấy mùi ẩm mốc trong không khí, bên tai vang vọng tiếng chít chít, kẹt kẹt, người sống trong nhung lụa như cô chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm.
“Đây là đâu.”
“Tại sao tôi lại ở đây?” Cô cố gắng bò dậy, cảm giác đầu óc lâng lâng, loạng choạng.
Trước khi mất ý thức, cô vẫn nhớ mình đang ở cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng, sau khi kết thúc, Lệnh Hồ Hải bảo cô đưa rượu vang có độc cho Thời Ngọc Diệp.
Kết quả là cô đã thất bại, bị người của Lệnh Hồ Hải bắt được, đánh ngất xỉu và đưa đi.
Nhớ tới Mạc Minh Anh trước đây cũng bị Lệnh Hồ Hải đối xử như này, Tô Cẩm Tú bỗng dưng nhận thức được rằng bản thân đang gặp nguy hiểm.
Lần đó cô nhờ anh ta dạy dỗ Mạc Minh Anh, kết quả Mạc Minh Anh bị đánh thành người tàn phế ngay tại chỗ, để lại trên mặt một vết sẹo gớm ghiếc.
Không được, cô không thể bị đối đãi như vậy.
Cô còn có tiền đồ rộng mở, cô không thể để nhan sắc bị hủy hoại, càng không thể là người tàn phết
Không phải Lệnh Hồ Hải nói để cô làm người phụ nữ của anh ta sao? Chỉ cần người đàn ông này tha cho cô ấy, muốn đi bao nhiêu lần cũng không là vấn đề! Tô Cẩm Tú nghĩ như vậy, hoảng loạn đứng dậy cố gắng tìm cửa ra vào ở đâu. Ting ting ting—– Khó khăn lắm mới sờ được cánh cửa kim loại lạnh lẽo, cô vui mừng dùng hết sức gõ cửa. Bịch bịch bịch! “Lệnh Hồ Hải! Lệnh Hồ Hải! Bịch bịch—–
“Tôi biết lỗi rồi, không phải tôi cố ý, tha cho tôi lần này đi! Lần sau tôi hứa sẽ không thất bại! Tôi đảm bảo đấy!”
“Chỉ cần anh tha cho tôi lần này, bảo tôi làm gì cũng được”.
“Không phải anh thích chơi trò kịch tính sao, tôi có thể, tôi sẵn sàng, anh cần đi bao nhiêu lần. đều không thành vấn đề! Lệnh Hồ Hải anh mau thả tôi ra!
“Tôi thật sự sai rồi—–” Tiếng van xin cầu cứu thê thảm vang lên trong căn phòng bí mật vắng vẻ.
Cô biết có camera xung quanh căn phòng bí mật, Lệnh Hồ Hải nhất định đang trốn ở đâu đó nhìn cô, cho nên cô nghĩ mọi cách xin tha thứ.
Tô Cẩm Tú hiện tại chỉ còn một con đường sống, nếu cô ấy không chịu khuất phục, với thủ đoạn của Lệnh Hồ Hải sẽ khiến cô sau này đau khổ tột cùng, cho nên bây giờ đến danh dự cuối cùng của mình cô đều gạt hết sang một bên rồi.
Chỉ cần thả cô ra, bảo cô làm gì cũng được…. Phòng camera.
Lệnh Hồ Hải khép nép đứng bên cạnh, đến nước bọt cũng không dám nuốt mạnh, sợ không cẩn thận sẽ đắc tội với người đàn ông trung niên trước mặt.
Người đàn ông trung niên để đầu định, ánh mắt sâu không thể biết đang nghĩ gì, miệng luôn nhếch nhếch, nhìn như cười nhưng không phải cười, điệu bộ này khiến cho thuộc hạ sợ hãi nhất.
Lúc này, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình một cách thích thú và vừa xoay nhẫn ở ngón tay vừa xem.
“Ông chủ…nhiệm vụ lần này thất bại rồi, tôi đã đưa cô ấy đến để chuộc tội, ông có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không?” Lệnh Hồ Hải thận trọng hỏi dò.
Nếu Tô Cẩm Tú có mặt ở đây vào lúc này, cô ấy sẽ ngạc nhiên với bộ dạng ngoan ngoãn và rụt rè của Lệnh Hồ Hải lúc này.
Người đàn ông trung niên đột nhiên dừng xoay nhẫn, quay người, không trả lời câu hỏi của Lệnh Hồ Hải mà rời đi.
“Đi thôi, đi xem người phụ nữ kia”. Lệnh Hồ Hải run rẩy đi theo sau ông chủ và trợ lý của ông. Tô Cẩm Tú hét đến mệt rồi.
Đã lâu cô ấy chưa ăn gì, bụng cồn cào vì đói, môi nứt nẻ vì thiếu nước, vừa rồi hét to như vậy khiến cổ họng trở nên khàn,
Nhưng lâu như vậy rồi Lệnh Hồ Hải vẫn không vào xem cô. Lẽ nào thật sự không còn hy vọng rồi? Tô Cẩm Tú đau đớn nằm trên mặt đất, thất vọng khóc thút thít.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng động vọng lại, cánh cửa kim loại phát ra tiếng kêu chói tai, cô lập tức im lặng và vui mừng nhìn lên.
Cửa được mở ra, căn phòng bí mật tối tăm đột nhiên có ánh sáng bên ngoài chiếu vào, chói mắt đến mức cô không mở mắt ra được, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài bóng người đang đi vào, từ trên cao nhìn xuống cô.
Như bản năng, Tô Cẩm Tú vội vàng bò lại gần túm lấy đôi giày da của người đàn ông dẫn đầu.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Cầu xin anh đừng tra tấn tôi, anh cần tôi làm gì cũng được, bất kể là tư thế gì, hoặc anh cần tới nhiệt tình hơn tôi cũng sẽ nghe theo! Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được, cầu xin anh đừng hủy hoại nhan sắc của tôi, đừng biến tôi thành tàn phế”.
Cô ôm chặt lấy chân của đối phương, khàn giọng cầu xin tha thứ.
Người đàn ông trung niên bình thản nhìn một cái, sau đó quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý.
Chỉ nhìn thấy trợ lý đi tới gỡ tay của Tô Cẩm Tú ra khỏi chân của người đàn ông trung niên, sau đó đá mạnh sang một bên.
“A!” Tô Cẩm Tú đau đớn ôm lấy bụng và có người sang một bên.
Không đợi cô tiếp tục cầu xin, tên trợ lý kia khua tay, một người từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một hộp kim loại, ngồi xuống trước mặt cô mở hộp ra.
Nhờ ánh sáng bên ngoài rọi vào, cô nhìn thấy bên trong hộp có rất nhiều chai lọ, bên trong chai lọ đều là côn trùng sống.
“Anh, anh muốn làm gì..”
Tô Cẩm Tú sợ tới nỗi vội vàng ngồi dậy bò ra phía sau. Lúc này, người đàn ông trung niên từ từ quay lại trả lời.
“Không phải cô nói tôi làm gì cũng được sao?”
“Rốt cuộc là cái gì?”.
“Đây là thứ để cô có thể ngoan ngoãn nghe lời, nó là con sâu độc” Người đàn ông nói: “Tôi không cần cơ thể của cô, tôi chỉ cần có thay tôi làm một việc”.
Tô Cẩm Tú cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhưng lại không nhớ ra đã nghe ở đâu, khi vừa nghe đến tên loài côn trùng độc này, cô liền sợ tái mặt.
“Đừng, cầu xin anh đừng bỏ thứ này vào người tôi.”
“Ngoan, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tháng, tôi đảm bảo cô sẽ an toàn” Giọng nói của người đàn ông như thuốc ngủ, giọng điệu như vẻ an toàn nhưng lại đem đến nguy hiểm, Tô Cẩm Tú nuốt nước bọt hỏi: “Anh muốn tôi làm gì?”
“Thay tôi đem sâu độc thả ra ngoài, càng nhiều càng tốt, đặc biệt là Phong Thần Nam”. “Nếu như tôi thất bại thì sao?” Người đàn ông cười nhạt một tiếng và để lại một câu trả lời nhẹ nhàng.
“Một tháng sau, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị con sâu độc này ăn mòn, cuối cùng biến thành xác sống xấu nhất thế giới”.
Tô Cẩm Tú sợ trợn trừng mắt, toan lùi lại về phía sau.
“Không, không thể, cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi có thể làm việc khác, tôi có thể cho anh thân xác này, cầu xin anh đừng đem con sâu độc vào người tôi!”.
Trong không trung vọng lại tiếng cười chế nhạo của người đàn ông. “Tôi không thèm thân xác hoang tàn này của cô”. “Làm đi.” Ông ta ra lệnh rồi quay người rời đi.
Nhân viên bên cạnh lập tức cầm lọ thủy tinh lên bắt đầu dở trò, một lúc sau, từ căn phòng bí mật vang lên tiếng hét thất thanh sởn tóc gáy.
Tuy nhiên những người canh gác xung quanh dường như đều đã quen với việc đó và không hề manh động.
Lệnh Hồ Hải toát mồ hôi lạnh rời đi theo ông chủ, trong lòng còn rất nhiều chuyện chưa hiểu bèn hỏi: “Ông chủ, tại sao ông lại giao cho cô ta nhiệm vụ quan trọng như vậy?” Lỡ cô ta không hoàn thành thì sao? Theo như tôi biết, cô ta thật sự rất thích Phong Thần Nam, rất có thể sẽ không ra tay nổi”.
“Cô ta sẽ ra tay thôi”.
Người đàn ông cười nhẹ, tiếp tục nói: “Loại phụ nữ này, người cô ta yêu nhất chính là bản thân mình.”
“Hử?”
“Nếu không phải như vậy thì năm đó đứa trẻ của Vinh gia năm đó đã không bị cô ta hại chết”.
Tay và chân của cô bị trói bằng một dây xích nặng và cô không thể cử động. Chỉ cần cử động một chút thôi cũng sẽ phát ra tiếng leng keng.
Nền nhà lạnh và ẩm.
Ngửi thấy mùi ẩm mốc trong không khí, bên tai vang vọng tiếng chít chít, kẹt kẹt, người sống trong nhung lụa như cô chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm.
“Đây là đâu.”
“Tại sao tôi lại ở đây?” Cô cố gắng bò dậy, cảm giác đầu óc lâng lâng, loạng choạng.
Trước khi mất ý thức, cô vẫn nhớ mình đang ở cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng, sau khi kết thúc, Lệnh Hồ Hải bảo cô đưa rượu vang có độc cho Thời Ngọc Diệp.
Kết quả là cô đã thất bại, bị người của Lệnh Hồ Hải bắt được, đánh ngất xỉu và đưa đi.
Nhớ tới Mạc Minh Anh trước đây cũng bị Lệnh Hồ Hải đối xử như này, Tô Cẩm Tú bỗng dưng nhận thức được rằng bản thân đang gặp nguy hiểm.
Lần đó cô nhờ anh ta dạy dỗ Mạc Minh Anh, kết quả Mạc Minh Anh bị đánh thành người tàn phế ngay tại chỗ, để lại trên mặt một vết sẹo gớm ghiếc.
Không được, cô không thể bị đối đãi như vậy.
Cô còn có tiền đồ rộng mở, cô không thể để nhan sắc bị hủy hoại, càng không thể là người tàn phết
Không phải Lệnh Hồ Hải nói để cô làm người phụ nữ của anh ta sao? Chỉ cần người đàn ông này tha cho cô ấy, muốn đi bao nhiêu lần cũng không là vấn đề! Tô Cẩm Tú nghĩ như vậy, hoảng loạn đứng dậy cố gắng tìm cửa ra vào ở đâu. Ting ting ting—– Khó khăn lắm mới sờ được cánh cửa kim loại lạnh lẽo, cô vui mừng dùng hết sức gõ cửa. Bịch bịch bịch! “Lệnh Hồ Hải! Lệnh Hồ Hải! Bịch bịch—–
“Tôi biết lỗi rồi, không phải tôi cố ý, tha cho tôi lần này đi! Lần sau tôi hứa sẽ không thất bại! Tôi đảm bảo đấy!”
“Chỉ cần anh tha cho tôi lần này, bảo tôi làm gì cũng được”.
“Không phải anh thích chơi trò kịch tính sao, tôi có thể, tôi sẵn sàng, anh cần đi bao nhiêu lần. đều không thành vấn đề! Lệnh Hồ Hải anh mau thả tôi ra!
“Tôi thật sự sai rồi—–” Tiếng van xin cầu cứu thê thảm vang lên trong căn phòng bí mật vắng vẻ.
Cô biết có camera xung quanh căn phòng bí mật, Lệnh Hồ Hải nhất định đang trốn ở đâu đó nhìn cô, cho nên cô nghĩ mọi cách xin tha thứ.
Tô Cẩm Tú hiện tại chỉ còn một con đường sống, nếu cô ấy không chịu khuất phục, với thủ đoạn của Lệnh Hồ Hải sẽ khiến cô sau này đau khổ tột cùng, cho nên bây giờ đến danh dự cuối cùng của mình cô đều gạt hết sang một bên rồi.
Chỉ cần thả cô ra, bảo cô làm gì cũng được…. Phòng camera.
Lệnh Hồ Hải khép nép đứng bên cạnh, đến nước bọt cũng không dám nuốt mạnh, sợ không cẩn thận sẽ đắc tội với người đàn ông trung niên trước mặt.
Người đàn ông trung niên để đầu định, ánh mắt sâu không thể biết đang nghĩ gì, miệng luôn nhếch nhếch, nhìn như cười nhưng không phải cười, điệu bộ này khiến cho thuộc hạ sợ hãi nhất.
Lúc này, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình một cách thích thú và vừa xoay nhẫn ở ngón tay vừa xem.
“Ông chủ…nhiệm vụ lần này thất bại rồi, tôi đã đưa cô ấy đến để chuộc tội, ông có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không?” Lệnh Hồ Hải thận trọng hỏi dò.
Nếu Tô Cẩm Tú có mặt ở đây vào lúc này, cô ấy sẽ ngạc nhiên với bộ dạng ngoan ngoãn và rụt rè của Lệnh Hồ Hải lúc này.
Người đàn ông trung niên đột nhiên dừng xoay nhẫn, quay người, không trả lời câu hỏi của Lệnh Hồ Hải mà rời đi.
“Đi thôi, đi xem người phụ nữ kia”. Lệnh Hồ Hải run rẩy đi theo sau ông chủ và trợ lý của ông. Tô Cẩm Tú hét đến mệt rồi.
Đã lâu cô ấy chưa ăn gì, bụng cồn cào vì đói, môi nứt nẻ vì thiếu nước, vừa rồi hét to như vậy khiến cổ họng trở nên khàn,
Nhưng lâu như vậy rồi Lệnh Hồ Hải vẫn không vào xem cô. Lẽ nào thật sự không còn hy vọng rồi? Tô Cẩm Tú đau đớn nằm trên mặt đất, thất vọng khóc thút thít.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng động vọng lại, cánh cửa kim loại phát ra tiếng kêu chói tai, cô lập tức im lặng và vui mừng nhìn lên.
Cửa được mở ra, căn phòng bí mật tối tăm đột nhiên có ánh sáng bên ngoài chiếu vào, chói mắt đến mức cô không mở mắt ra được, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài bóng người đang đi vào, từ trên cao nhìn xuống cô.
Như bản năng, Tô Cẩm Tú vội vàng bò lại gần túm lấy đôi giày da của người đàn ông dẫn đầu.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Cầu xin anh đừng tra tấn tôi, anh cần tôi làm gì cũng được, bất kể là tư thế gì, hoặc anh cần tới nhiệt tình hơn tôi cũng sẽ nghe theo! Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được, cầu xin anh đừng hủy hoại nhan sắc của tôi, đừng biến tôi thành tàn phế”.
Cô ôm chặt lấy chân của đối phương, khàn giọng cầu xin tha thứ.
Người đàn ông trung niên bình thản nhìn một cái, sau đó quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý.
Chỉ nhìn thấy trợ lý đi tới gỡ tay của Tô Cẩm Tú ra khỏi chân của người đàn ông trung niên, sau đó đá mạnh sang một bên.
“A!” Tô Cẩm Tú đau đớn ôm lấy bụng và có người sang một bên.
Không đợi cô tiếp tục cầu xin, tên trợ lý kia khua tay, một người từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một hộp kim loại, ngồi xuống trước mặt cô mở hộp ra.
Nhờ ánh sáng bên ngoài rọi vào, cô nhìn thấy bên trong hộp có rất nhiều chai lọ, bên trong chai lọ đều là côn trùng sống.
“Anh, anh muốn làm gì..”
Tô Cẩm Tú sợ tới nỗi vội vàng ngồi dậy bò ra phía sau. Lúc này, người đàn ông trung niên từ từ quay lại trả lời.
“Không phải cô nói tôi làm gì cũng được sao?”
“Rốt cuộc là cái gì?”.
“Đây là thứ để cô có thể ngoan ngoãn nghe lời, nó là con sâu độc” Người đàn ông nói: “Tôi không cần cơ thể của cô, tôi chỉ cần có thay tôi làm một việc”.
Tô Cẩm Tú cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhưng lại không nhớ ra đã nghe ở đâu, khi vừa nghe đến tên loài côn trùng độc này, cô liền sợ tái mặt.
“Đừng, cầu xin anh đừng bỏ thứ này vào người tôi.”
“Ngoan, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tháng, tôi đảm bảo cô sẽ an toàn” Giọng nói của người đàn ông như thuốc ngủ, giọng điệu như vẻ an toàn nhưng lại đem đến nguy hiểm, Tô Cẩm Tú nuốt nước bọt hỏi: “Anh muốn tôi làm gì?”
“Thay tôi đem sâu độc thả ra ngoài, càng nhiều càng tốt, đặc biệt là Phong Thần Nam”. “Nếu như tôi thất bại thì sao?” Người đàn ông cười nhạt một tiếng và để lại một câu trả lời nhẹ nhàng.
“Một tháng sau, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị con sâu độc này ăn mòn, cuối cùng biến thành xác sống xấu nhất thế giới”.
Tô Cẩm Tú sợ trợn trừng mắt, toan lùi lại về phía sau.
“Không, không thể, cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi có thể làm việc khác, tôi có thể cho anh thân xác này, cầu xin anh đừng đem con sâu độc vào người tôi!”.
Trong không trung vọng lại tiếng cười chế nhạo của người đàn ông. “Tôi không thèm thân xác hoang tàn này của cô”. “Làm đi.” Ông ta ra lệnh rồi quay người rời đi.
Nhân viên bên cạnh lập tức cầm lọ thủy tinh lên bắt đầu dở trò, một lúc sau, từ căn phòng bí mật vang lên tiếng hét thất thanh sởn tóc gáy.
Tuy nhiên những người canh gác xung quanh dường như đều đã quen với việc đó và không hề manh động.
Lệnh Hồ Hải toát mồ hôi lạnh rời đi theo ông chủ, trong lòng còn rất nhiều chuyện chưa hiểu bèn hỏi: “Ông chủ, tại sao ông lại giao cho cô ta nhiệm vụ quan trọng như vậy?” Lỡ cô ta không hoàn thành thì sao? Theo như tôi biết, cô ta thật sự rất thích Phong Thần Nam, rất có thể sẽ không ra tay nổi”.
“Cô ta sẽ ra tay thôi”.
Người đàn ông cười nhẹ, tiếp tục nói: “Loại phụ nữ này, người cô ta yêu nhất chính là bản thân mình.”
“Hử?”
“Nếu không phải như vậy thì năm đó đứa trẻ của Vinh gia năm đó đã không bị cô ta hại chết”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.