Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài
Chương 18: Trong lòng anh chưa từng có cô
Danh
30/04/2021
Năm cậu em nghe thấy lời này của anh cả, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Bé Ba Thời Ngôn Việt hiếm khi nói chuyện, lúc này lần đầu tiên mở miệng nói chuyện.
“Chẳng lẽ thuốc không thể áp chế được sao?”
Bé Lớn Thời Tử Long nhìn cậu gật đầu.
“Đơn thuốc trước đậy không hiệu quả lắm đối với mẹ. Hiện đang nghiên cứu một loại thuốc khác có hiệu quả tốt hơn, chẳng qua đã bỏ lỡ mất thuốc dẫn quan trọng”
Bé Hai Thời Bảo Thiên lập tức lên tiếng ngắt lời.
“Anh cần gì cứ nói với em, em nhất định có thể tìm được”
“Hoa sen hàn băng nghìn năm”
Sau khi Bé Lớn trả lời xong, mọi người lén thở ra một hơi, hai mắt nhìn nhau.
Ngoại trừ Bé Sáu.
Cậu nhất thời không nghĩ tới dược liệu này, vô tội quay đầu hỏi những người khác.
“Hoa sen hàn băng nghìn năm là cái gì? Ăn có ngon không?”
Bé Bốn Thời Đằng Kỳ trả lời câu hỏi của cậu.
“Không biết có ngon không nhưng là một loại dược liệu rất có giá trị. Ở phiên đấu giá năm ngoái, có người thành công sở hữu được dược.
liệu này, nhưng sau đó thiếu chút nữa bị người khác đuổi giết, nửa đường còn bị người khác cướp mất”
Bé Sáu ngây ngô há hốc miệng.
Cậu bé nhớ đến sự việc này.
Khi đó cậu về đến nhà, trên người đều là vết thương, kinh động tới mọi người trong gia tộc.
Nhà họ Thời là một gia tộc không quan tâm đến chuyện bên ngoài, tất cả đều là người phi thường, đặc biệt cậu của bọn chúng là người gần như không có đối thủ.
Cậu bởi vì hoa sen hàn băng nghìn năm mà bị thương, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người thèm muốn thứ dược liệu này.
Nếu muốn có được nó, chỉ sợ không đơn giản.
“Thật ra không cần như vậy đã nản lòng, vừa rồi nghe nói đầu tháng sau sẽ có một cuộc đấu giá ở thành phố này, dược liệu cuối cùng là hoa sen hàn băng nghìn năm. Nếu chúng ta có thể đợi được đến cuối cùng…
Khi Bé Lớn Thời Tử Long nói điều này, Bé Hai Thời Bảo Thiên không đồng ý.
“Không được, quá nguy hiểm, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được. Ngoài điều chế thuốc, không có cách nào khác để áp chế tình trạng bệnh của mẹ sao?”
“Tâm bệnh cuối cùng vẫn cần phải có tâm dược, ngoại trừ việc châm cứu có thể tạm thời giảm bớt, biện pháp duy nhất chính là làm cho mẹ khôi phục trí nhớ hoàn toàn.”
Sáu đứa bé lại rơi vào trầm mặc.
Dường như, người nào cũng không có biện pháp tốt để giải quyết.
Bé Hai đã từng điều tra thông tin về ba, hơn nữa đôi khi ban đêm mẹ sẽ mơ thấy ác mộng rồi nói mơ, sáu đứa nhỏ cũng đại khái biết được, đoạn trí nhớ bị mất đi kia chính là ác mộng cả đời của mẹ.
Nếu như để cho mẹ một lần nữa nhớ lại, chẳng phải lại càng tra tấn hơn sao?
Nghĩ đến đây, tất cả đều do dự.
Lúc này, một người trong sáu người bèn lên tiếng.
“Em đã nghĩ ra biện pháp.”
Những đứa trẻ đồng loạt ngẩng đầu lên, kinh ngạc đồng thời nhìn về hướng của Bé Ba, trong mắt chúng có chút mong đợi.
“Nếu Bé Ba nảy ra ý tưởng, thì có lẽ thật sự có hy vọng”
Thời Ngọc Diệp đã có một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, cô đang ở trong một căn phòng trống rỗng, trang hoàng rất hoa lệ.
Cô mặc một bộ váy ngủ đẹp đế, tinh xảo và †ao nhã, đang ngồi trên giường chờ một người.
Cũng không biết mình đã đợi bao lâu,nhưng người đó vẫn chưa tới.
Cảm giác cô đơn đặc biệt mạnh mẽ.
Cô gọi điện thoại nhưng không có ai trả lời.
Ngay sau đó, cô thoáng nhìn thấy tìm kiếm nóng hổi mới đăng trên Facebook, ngực chợt run lên.
Thời Ngọc Diệp muốn tập trung sự chú ý để xem nội dung trên điện thoại, không hiểu vì lý do gì mà hình ảnh lại dần trở nên mơ hồi.
Cơn đau dữ dội nơi lồng ngực khiến cô có chút ngột ngạt.
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, thấp giọng cười nhạo chính mình.
“Hoắc Băng Tâm, mày còn chờ cái gì? Chẳng lẽ mày không hiểu sao? Trong lòng anh cho tới bây giờ cũng chưa từng có mày.”
Thời Ngọc Diệp khóc đến khi tỉnh lại.
Mọi thứ xảy ra trong giấc mơ đều vô cùng chân thật.
Mặc dù tỉnh dậy đã lâu, cảm xúc của cô vẫn dập dềnh như trước.
Cô gạt nước mắt nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
Cơn đau đầu đã biến mất, Thời Ngọc Diệp cũng không có ý định tiếp tục xin nghỉ phép, sau khi ăn xong bữa sáng, Bé Lớn Thời Tử Long bắt mạch cho cô liền chấp thuận để cô đi làm.
Tuy nhiên, sau khi đến công ty, những điều thực sự khiến cô đau đầu đã ập đến.
“Ý của cô là, cô muốn tôi mang những thứ này đến tập đoàn Phong thị?”
Bé Ba Thời Ngôn Việt hiếm khi nói chuyện, lúc này lần đầu tiên mở miệng nói chuyện.
“Chẳng lẽ thuốc không thể áp chế được sao?”
Bé Lớn Thời Tử Long nhìn cậu gật đầu.
“Đơn thuốc trước đậy không hiệu quả lắm đối với mẹ. Hiện đang nghiên cứu một loại thuốc khác có hiệu quả tốt hơn, chẳng qua đã bỏ lỡ mất thuốc dẫn quan trọng”
Bé Hai Thời Bảo Thiên lập tức lên tiếng ngắt lời.
“Anh cần gì cứ nói với em, em nhất định có thể tìm được”
“Hoa sen hàn băng nghìn năm”
Sau khi Bé Lớn trả lời xong, mọi người lén thở ra một hơi, hai mắt nhìn nhau.
Ngoại trừ Bé Sáu.
Cậu nhất thời không nghĩ tới dược liệu này, vô tội quay đầu hỏi những người khác.
“Hoa sen hàn băng nghìn năm là cái gì? Ăn có ngon không?”
Bé Bốn Thời Đằng Kỳ trả lời câu hỏi của cậu.
“Không biết có ngon không nhưng là một loại dược liệu rất có giá trị. Ở phiên đấu giá năm ngoái, có người thành công sở hữu được dược.
liệu này, nhưng sau đó thiếu chút nữa bị người khác đuổi giết, nửa đường còn bị người khác cướp mất”
Bé Sáu ngây ngô há hốc miệng.
Cậu bé nhớ đến sự việc này.
Khi đó cậu về đến nhà, trên người đều là vết thương, kinh động tới mọi người trong gia tộc.
Nhà họ Thời là một gia tộc không quan tâm đến chuyện bên ngoài, tất cả đều là người phi thường, đặc biệt cậu của bọn chúng là người gần như không có đối thủ.
Cậu bởi vì hoa sen hàn băng nghìn năm mà bị thương, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người thèm muốn thứ dược liệu này.
Nếu muốn có được nó, chỉ sợ không đơn giản.
“Thật ra không cần như vậy đã nản lòng, vừa rồi nghe nói đầu tháng sau sẽ có một cuộc đấu giá ở thành phố này, dược liệu cuối cùng là hoa sen hàn băng nghìn năm. Nếu chúng ta có thể đợi được đến cuối cùng…
Khi Bé Lớn Thời Tử Long nói điều này, Bé Hai Thời Bảo Thiên không đồng ý.
“Không được, quá nguy hiểm, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được. Ngoài điều chế thuốc, không có cách nào khác để áp chế tình trạng bệnh của mẹ sao?”
“Tâm bệnh cuối cùng vẫn cần phải có tâm dược, ngoại trừ việc châm cứu có thể tạm thời giảm bớt, biện pháp duy nhất chính là làm cho mẹ khôi phục trí nhớ hoàn toàn.”
Sáu đứa bé lại rơi vào trầm mặc.
Dường như, người nào cũng không có biện pháp tốt để giải quyết.
Bé Hai đã từng điều tra thông tin về ba, hơn nữa đôi khi ban đêm mẹ sẽ mơ thấy ác mộng rồi nói mơ, sáu đứa nhỏ cũng đại khái biết được, đoạn trí nhớ bị mất đi kia chính là ác mộng cả đời của mẹ.
Nếu như để cho mẹ một lần nữa nhớ lại, chẳng phải lại càng tra tấn hơn sao?
Nghĩ đến đây, tất cả đều do dự.
Lúc này, một người trong sáu người bèn lên tiếng.
“Em đã nghĩ ra biện pháp.”
Những đứa trẻ đồng loạt ngẩng đầu lên, kinh ngạc đồng thời nhìn về hướng của Bé Ba, trong mắt chúng có chút mong đợi.
“Nếu Bé Ba nảy ra ý tưởng, thì có lẽ thật sự có hy vọng”
Thời Ngọc Diệp đã có một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, cô đang ở trong một căn phòng trống rỗng, trang hoàng rất hoa lệ.
Cô mặc một bộ váy ngủ đẹp đế, tinh xảo và †ao nhã, đang ngồi trên giường chờ một người.
Cũng không biết mình đã đợi bao lâu,nhưng người đó vẫn chưa tới.
Cảm giác cô đơn đặc biệt mạnh mẽ.
Cô gọi điện thoại nhưng không có ai trả lời.
Ngay sau đó, cô thoáng nhìn thấy tìm kiếm nóng hổi mới đăng trên Facebook, ngực chợt run lên.
Thời Ngọc Diệp muốn tập trung sự chú ý để xem nội dung trên điện thoại, không hiểu vì lý do gì mà hình ảnh lại dần trở nên mơ hồi.
Cơn đau dữ dội nơi lồng ngực khiến cô có chút ngột ngạt.
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, thấp giọng cười nhạo chính mình.
“Hoắc Băng Tâm, mày còn chờ cái gì? Chẳng lẽ mày không hiểu sao? Trong lòng anh cho tới bây giờ cũng chưa từng có mày.”
Thời Ngọc Diệp khóc đến khi tỉnh lại.
Mọi thứ xảy ra trong giấc mơ đều vô cùng chân thật.
Mặc dù tỉnh dậy đã lâu, cảm xúc của cô vẫn dập dềnh như trước.
Cô gạt nước mắt nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
Cơn đau đầu đã biến mất, Thời Ngọc Diệp cũng không có ý định tiếp tục xin nghỉ phép, sau khi ăn xong bữa sáng, Bé Lớn Thời Tử Long bắt mạch cho cô liền chấp thuận để cô đi làm.
Tuy nhiên, sau khi đến công ty, những điều thực sự khiến cô đau đầu đã ập đến.
“Ý của cô là, cô muốn tôi mang những thứ này đến tập đoàn Phong thị?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.