Chương 3: CHƯƠNG 2.2
Tứ Nguyệt
16/08/2015
Cô gái nhỏ bị hù dọa khóc rối tinh rối mù, quả nhiên giả bộ rất thuần thục.
"Nó thực sự là con gái của tôi mà." Lão Vương cũng nức nở, nước mắt nước mũi tèm nhem.
"Thật sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy thì tốt quá, ông nên xoay tiền nhanh một chút đi, nếu như tới ba rưỡi chiều hôm nay tôi không thấy có tiền chuyển tới tài khoản thì ông cứ chờ mấy thằng đàn em của tôi gọi là bố vợ được rồi."
Tiêu Trung Kiếm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười đến tà ác, dọa cô gái kia mặt cắt không còn một giọt máu.
"Đừng mà! Ba ơi, cứu con."
Quả thực hôm nay lão Vương bị sao quả tạ chiếu mạng, vô cùng xui xẻo. Những lúc khác ông ta đều dẫn bồ nhí ra ngoài mà chả lần nào bị bắt, lần này dắt theo con gái ruột thì không ngờ lại bị tóm trúng.
Sau khi Tiêu Trung Kiếm quay về xe, anh nặng nề thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy có hơi mệt mỏi.
"Chuyện cũng giải quyết xong rồi, hôm nay không còn việc gì quan trọng nữa, các cậu về trước, tôi đi có chút việc."
"Lão Đại, anh muốn đi đâu?" A Lê hỏi.
"Xong việc thì đi thư giãn, xả hơi một chút."
A Lê liếc mắt một cái, lão Đại lại muốn đi tìm cô gái phá hoại hạnh phúc của anh ấy rồi.
Nếu là anh ta thì anh ta cũng nhất định không bỏ qua, chuyện này liên quan đến trái tim yếu ớt của một người đàn ông, dĩ nhiên không thể mặc cho một cô gái không hiểu lòng người đánh nát chỉ bằng vài câu nói.
"Lão Đại, anh cứ yên tâm đi đi! Chút chuyện nhỏ còn lại em sẽ xử lý."
"Ừ! Có cậu thì tôi yên tâm rồi." Mặc dù câu “cứ yên tâm đi” nghe thật chói tai, nhưng hiện tại anh đang có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, cũng không so đo.
Hừ! Đồ Kiều Kiều, ‘đại hiệp’ tôi tới đây, cô tốt nhất nên sợ hãi một chút đi.
Người hiện đại không giống với người thời xưa có không gian lớn để chạy tới chạy lui, hơn nữa thanh niên hiện đại cũng không thích vận động, yêu thích trò chuyện tán gẫu, cho nên hoạt động tiêu khiển tốt nhất chính là đi hát karaoke. Vì vậy thời điểm vừa được nhận lương xong, hiển nhiên các quán karaoke sẽ đầy ngập khách.
Hôm nay, trong một phòng bao riêng, tiếng nhạc rộn ràng.
"A. . . . . . Mười năm trước. . . . . ."
"Ồ! Nghe nào nghe nào!"
Hu hu. . . . . . hu hu. . . . . .
"Đàn ông không nên để phụ nữ quá mệt mỏi. . . . . ."
"Đúng vậy đúng vậy! Lão đại thật biết quan tâm người khác!"
Hu hu. . . . . . hu. . . . . . hu hu. . . . . .
"Dụng tâm lương khổ. . . . . ."
Hu . . . . . . hu hu. . . . . .
Hai hàng nữ tiếp viên xinh đẹp đứng hai bên nghiêm chỉnh vỗ vỗ tay, trong đó mơ hồ nghe thấy từng tiếng khóc sụt sùi.
"Này! Khi tôi hát thì cần phải vỗ tay chứ không phải khóc."
Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng nắm Microphone gầm nhẹ, mà đối tượng bị chỉ trích chính là Đồ Kiều Kiều bị dồn ép sát vào cửa toilet, cả người không nhúc nhích được.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang được bao quanh bởi hàng hàng lớp lớp các em xinh đẹp. Đồng phục công ty trên người còn chưa thay ra, nhìn cũng biết cô vừa bước ra khỏi công ty đã bị ép buộc lôi tới nơi này. Đến đây tuyệt đối không phải là để ca hát, mà cô khóc cũng không phải vì sợ hãi khi bị đe dọa, mà là đau lòng vì mình bị cướp tiền .
Coi bói trên máy tính thật là chính xác, buổi trưa mới nói hôm nay cô phải cẩn thận tránh bị cướp tiền, vất vả lắm mới từ chối được mấy lời hẹn đi chơi để cắt đứt mọi khả năng có thể bị trấn lột.
Nhưng cô lại quên mất, nếu đã bị cướp tiền thì dĩ nhiên quyền quyết định không nằm trong tay cô.
"Tất nhiên tôi phải khóc rồi! Anh hát thì cứ hát, gọi một đống tiếp viên đến để làm gì?"
Thêm một tiếp viên là mất một đống tiền, đã thế anh ta còn gọi nhiều như vậy!
Mà trọng điểm là, anh ta còn bắt cô bỏ tiền ra mời khách, có lầm hay không?
"Tôi muốn thế! Như vậy mới kích thích." Nói xong, Tiêu Trung Kiếm lại ngồi xuống, sau đó trái ôm phải ấp, còn nhẹ hôn trộm lên má mỗi cô nàng một cái.
"Hạ lưu." Kiều Kiều không nhịn được khẽ mắng một tiếng, quả nhiên đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa người dưới.
"Cô nói cái gì? Đừng có quên, là cô nợ tôi."
"Tôi nợ anh hạnh phúc, chứ đâu phải nợ anh tiền."
"Hiện tại tôi cần tiền của cô để khiến tôi hạnh phúc, được chưa?"
"Tôi biết loại người như anh chỉ biết hút máu người khác thôi mà, lúc trước tôi khuyên Tiểu Linh không chọn anh là đúng, chứ không thì Tiểu Linh đáng thương sẽ trở thành người phụ nữ của Vampire rồi, phải sống một cuộc đời khốn khổ."
"Cô nói cái gì?" Đôi mắt đen nhánh bắn ra ánh sáng dọa người.
Anh ta thích trừng thế nào thì trừng, cô chẳng quan tâm nhiều như vậy, đã động đến đồng tiền xương máu của cô thì cô phải bảo vệ đến cùng.
"Nó thực sự là con gái của tôi mà." Lão Vương cũng nức nở, nước mắt nước mũi tèm nhem.
"Thật sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy thì tốt quá, ông nên xoay tiền nhanh một chút đi, nếu như tới ba rưỡi chiều hôm nay tôi không thấy có tiền chuyển tới tài khoản thì ông cứ chờ mấy thằng đàn em của tôi gọi là bố vợ được rồi."
Tiêu Trung Kiếm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười đến tà ác, dọa cô gái kia mặt cắt không còn một giọt máu.
"Đừng mà! Ba ơi, cứu con."
Quả thực hôm nay lão Vương bị sao quả tạ chiếu mạng, vô cùng xui xẻo. Những lúc khác ông ta đều dẫn bồ nhí ra ngoài mà chả lần nào bị bắt, lần này dắt theo con gái ruột thì không ngờ lại bị tóm trúng.
Sau khi Tiêu Trung Kiếm quay về xe, anh nặng nề thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy có hơi mệt mỏi.
"Chuyện cũng giải quyết xong rồi, hôm nay không còn việc gì quan trọng nữa, các cậu về trước, tôi đi có chút việc."
"Lão Đại, anh muốn đi đâu?" A Lê hỏi.
"Xong việc thì đi thư giãn, xả hơi một chút."
A Lê liếc mắt một cái, lão Đại lại muốn đi tìm cô gái phá hoại hạnh phúc của anh ấy rồi.
Nếu là anh ta thì anh ta cũng nhất định không bỏ qua, chuyện này liên quan đến trái tim yếu ớt của một người đàn ông, dĩ nhiên không thể mặc cho một cô gái không hiểu lòng người đánh nát chỉ bằng vài câu nói.
"Lão Đại, anh cứ yên tâm đi đi! Chút chuyện nhỏ còn lại em sẽ xử lý."
"Ừ! Có cậu thì tôi yên tâm rồi." Mặc dù câu “cứ yên tâm đi” nghe thật chói tai, nhưng hiện tại anh đang có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, cũng không so đo.
Hừ! Đồ Kiều Kiều, ‘đại hiệp’ tôi tới đây, cô tốt nhất nên sợ hãi một chút đi.
Người hiện đại không giống với người thời xưa có không gian lớn để chạy tới chạy lui, hơn nữa thanh niên hiện đại cũng không thích vận động, yêu thích trò chuyện tán gẫu, cho nên hoạt động tiêu khiển tốt nhất chính là đi hát karaoke. Vì vậy thời điểm vừa được nhận lương xong, hiển nhiên các quán karaoke sẽ đầy ngập khách.
Hôm nay, trong một phòng bao riêng, tiếng nhạc rộn ràng.
"A. . . . . . Mười năm trước. . . . . ."
"Ồ! Nghe nào nghe nào!"
Hu hu. . . . . . hu hu. . . . . .
"Đàn ông không nên để phụ nữ quá mệt mỏi. . . . . ."
"Đúng vậy đúng vậy! Lão đại thật biết quan tâm người khác!"
Hu hu. . . . . . hu. . . . . . hu hu. . . . . .
"Dụng tâm lương khổ. . . . . ."
Hu . . . . . . hu hu. . . . . .
Hai hàng nữ tiếp viên xinh đẹp đứng hai bên nghiêm chỉnh vỗ vỗ tay, trong đó mơ hồ nghe thấy từng tiếng khóc sụt sùi.
"Này! Khi tôi hát thì cần phải vỗ tay chứ không phải khóc."
Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng nắm Microphone gầm nhẹ, mà đối tượng bị chỉ trích chính là Đồ Kiều Kiều bị dồn ép sát vào cửa toilet, cả người không nhúc nhích được.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang được bao quanh bởi hàng hàng lớp lớp các em xinh đẹp. Đồng phục công ty trên người còn chưa thay ra, nhìn cũng biết cô vừa bước ra khỏi công ty đã bị ép buộc lôi tới nơi này. Đến đây tuyệt đối không phải là để ca hát, mà cô khóc cũng không phải vì sợ hãi khi bị đe dọa, mà là đau lòng vì mình bị cướp tiền .
Coi bói trên máy tính thật là chính xác, buổi trưa mới nói hôm nay cô phải cẩn thận tránh bị cướp tiền, vất vả lắm mới từ chối được mấy lời hẹn đi chơi để cắt đứt mọi khả năng có thể bị trấn lột.
Nhưng cô lại quên mất, nếu đã bị cướp tiền thì dĩ nhiên quyền quyết định không nằm trong tay cô.
"Tất nhiên tôi phải khóc rồi! Anh hát thì cứ hát, gọi một đống tiếp viên đến để làm gì?"
Thêm một tiếp viên là mất một đống tiền, đã thế anh ta còn gọi nhiều như vậy!
Mà trọng điểm là, anh ta còn bắt cô bỏ tiền ra mời khách, có lầm hay không?
"Tôi muốn thế! Như vậy mới kích thích." Nói xong, Tiêu Trung Kiếm lại ngồi xuống, sau đó trái ôm phải ấp, còn nhẹ hôn trộm lên má mỗi cô nàng một cái.
"Hạ lưu." Kiều Kiều không nhịn được khẽ mắng một tiếng, quả nhiên đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa người dưới.
"Cô nói cái gì? Đừng có quên, là cô nợ tôi."
"Tôi nợ anh hạnh phúc, chứ đâu phải nợ anh tiền."
"Hiện tại tôi cần tiền của cô để khiến tôi hạnh phúc, được chưa?"
"Tôi biết loại người như anh chỉ biết hút máu người khác thôi mà, lúc trước tôi khuyên Tiểu Linh không chọn anh là đúng, chứ không thì Tiểu Linh đáng thương sẽ trở thành người phụ nữ của Vampire rồi, phải sống một cuộc đời khốn khổ."
"Cô nói cái gì?" Đôi mắt đen nhánh bắn ra ánh sáng dọa người.
Anh ta thích trừng thế nào thì trừng, cô chẳng quan tâm nhiều như vậy, đã động đến đồng tiền xương máu của cô thì cô phải bảo vệ đến cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.