Quyển 18 - Chương 900: Bảo vật mà Bắc Hồng Kiếm cần.
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
Nơi đây. . .
Có Pháp bảo Thần Binh, ngay cả Vũ Trụ chi bảo cũng có! Các loại trân tài thiên kì bách quái, rất nhiều thứ từ Ngu Tinh Hải, một ít kỳ bảo cũng được thu thập tới. . .
. . .
Thời gian trôi qua từng phút từng giây một.
Kỷ Ninh điên cuồng điều khiển sáu thanh Bắc Hồng kiếm, đi đụng chạm từng kiện từng kiện bảo vật, qua thời gian đại khái uống cạn một chén trà nhỏ.
- Chủ nhân, chủ nhân, đóa hoa này, ta có cảm giác nếu như ăn nó, đối với ta sẽ có trợ giúp rất lớn a.
Thanh âm của Bắc Hồng lão Ngũ vang lên trong lòng Kỷ Ninh.
Hai mắt Kỷ Ninh sáng lên, lập tức nhìn qua.
Đó là một đóa đóa hoa như ẩn như hiện, ở chung quanh đóa hoa còn có khí lưu màu xám nhàn nhạt, bên cạnh còn có ngọc giản. Bên trên ngọc giản có giới thiệu đơn giản: Lục Tặc Vô Ảnh Hoa có thể ẩn giấu ở trong vạn vật, khó tìm tung tích, huyền diệu vô cùng.
- Ngươi cảm thấy đại khái sẽ phải ăn bao nhiêu đóa?
Kỷ Ninh dùng tâm linh trao đổi, hỏi.
- Không rõ ràng lắm, ít nhất là một vạn đóa trở lên.
Bắc Hồng lão Ngũ hồi đáp.
- Ồ?
Kỷ Ninh gật đầu, lặng lẽ nhớ kỹ đóa hoa này.
Kỷ Ninh lại tiếp tục điều tra những bảo vật khác, dù sao toàn bộ những bảo vật hơi tốt một chút trong Viêm Long Vực giới, chỉ sợ bên trong bảo khố này của Đạo Minh tiên cung đều có a! Bình thường nào có cơ hội tùy ý điều tra như vậy chứ? Mặc dù lần này chưa đủ trái cây để đổi, thế nhưng cũng có thể nhớ kỹ, tương lai chậm rãi sưu tập thêm trái cây để đổi a.
******
Bên ngoài Đạo Minh tiên cung.
Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân cùng với một ít người đi theo, đều đứng ở bên ngoài chờ đợi.
- Mang Nhai.
Phong Vũ Chúa Tể lập tức nói:
- Bắc Minh tiểu hữu này sẽ không bị Đạo Minh tiên cung lừa gạt đó chứ? Đến lúc đó trao đổi hết với Đạo Minh tiên cung, không để ý tới chúng ta. . .
- Đúng vậy a, Mang Nhai.
Kỳ Ẩn Đế Quân cũng lập tức nói:
- Bắc Minh này là người của Mang Nhai Quốc các ngươi a.
- Yên tâm.
Mang Nhai Chúa Tể mỉm cười nói:
- Ta tùy thời đều có thể liên hệ với Bắc Minh! Hiện tại hắn đang ở trong bảo khố Đạo Minh tiên cung, tra xét vô số bảo vật, còn cần có chút thời gian, mọi người không cần sốt ruột. Cần bảo vật gì thì hắn nhất định sẽ công khai ra ngoài a.
- Đúng vậy, ít nhất phải tranh đoạt một cách công bằng.
Tiệt Ngũ Đế Quân trầm giọng nói.
Bọn hắn cũng coi như là đại năng đỉnh phong nhất trong Cương vực vô tận này rồi, thế nhưng thứ liên quan tới Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả vẫn khiến cho bọn chúng lo lắng như trước.
Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, cũng có giá trị rất lớn.
Thế nhưng mà cho dù có người ra giá thì cũng không có bảo vật a. Người nguyện ý cầm Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả đi ra để bán, quá ít quá ít. Bình thường vì tranh giành số lượng Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả cực nhỏ cực nhỏ kia mà đám người Mang Nhai Chúa Tể đều nguyện ý ra một cái giá cả cao hơn rất nhiều lần! Mà bây giờ bởi vì Xích Ba điện luôn ở trong Cương vực vô tận, mỗi mười vạn Hỗn Độn kỷ nguyên sẽ có ba trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả xuất hiện cho nên khi bọn hắn đàm phán với Kỷ Ninh mới không có ra giá rất cao.
Thế nhưng bọn hắn cũng hiểu rõ. . .
Chuyện tương lai, ai nói rõ được cơ chứ?
Nói không chừng một lúc nào đó Dịch Ba Đế Quân sẽ lấy đi Xích Ba điện.
. . .
Đạo Minh tiên cung, trong bảo khố.
Kỷ Ninh khống chế sáu thanh Bắc Hồng kiếm, chỉ thấy sáu đạo kiếm quang lần lượt bay về phía từng kiện từng kiện bảo vật, bọn chúng vô cùng nhu hòa đụng chạm vào từng kiện từng kiện bảo vật.
- Chủ nhân, chủ nhân, tảng đá này ta có cảm giác đối với ta sẽ có trợ giúp rất lớn.
Bắc Hồng lão Tam cũng nói.
Kỷ Ninh lập tức ghi nhớ.
Theo điều tra toàn bộ bảo khố đến khâu cuối cùng, Kỷ Ninh đã phát hiện ra có trọn vẹn mười hai loại bảo vật đối với Bắc Hồng Kiếm của hắn có trợ giúp! Thế nhưng nếu Bắc Hồng Kiếm muốn phát triển, số lượng thôn phệ đều vô cùng kinh người. Cho nên Kỷ Ninh rất lo lắng, những bảo vật này có thể cầm ra số lượng đầy đủ hay không.
Rút cuộc, sau khi dò xét hơn năm canh giờ, tất cả bảo vật đều đã được dò xét qua một lần.
- Thế nào rồi?
Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Quả thực có không ít bảo vật đối với Thần Binh bổn mạng của ta rất có trợ giúp.
Kỷ Ninh nói.
- Bảo vật nào ngươi cứ nói, Đạo Minh ta sẽ cố gắng kiếm giúp ngươi.
Kim Tự Đế Quân nói.
- Hay là trước tiên đi ra ngoài đi.
Kỷ Ninh lập tức:
- Chúa Tể đã sớm đã phân phó cho ta, tất cả vẫn nên tranh đoạt công bằng thì tốt hơn.
- A, đúng, đúng, tranh đoạt công bằng.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân nhìn nhau, cũng có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng Kỷ Ninh vẫn là người của Mang Nhai Quốc a, cho nên lời nói của Mang Nhai Chúa Tể vẫn có tác dụng hơn.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân cũng không quá để ý, dù sao Đạo Minh tài đại khí ngăn, cho nên cũng là bên có tự tin mười phần nhất.
- Đi.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân mang theo Kỷ Ninh, lập tức rời khỏi bảo khố này.
. . .
Bên ngoài Đạo Minh tiên cung.
Ba người Kỷ Ninh, Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân nhất thời bay ra ngoài.
- Đã đến rồi.
Ba đại Chúa Tể, Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân cùng với tùy tùng thủ hạ của bọn hắn, hai mắt mỗi một người đều sáng lên.
Cuối cùng cũng đã tới lúc đàm phán rồi, là thời điểm phân chia Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả rồi.
- Bắc Minh, ngươi đã tìm ra thứ thích hợp với mình chưa?
Mang Nhai Chúa Tể mở miệng nói.
- Đã phát hiện ra mười hai loại.
Kỷ Ninh nói.
Lập tức, các Chúa Tể, Đế Quân ở đây đều có chút kinh ngạc, mười hai loại? Xem ra bên phía thế nhưng nhà bọn hắn có lẽ đều có thể tìm được thứ mà Bắc Minh cần a.
- Loại thứ nhất, tên là Lục Tặc Vô Ảnh Hoa.
Kỷ Ninh nói:
- Ta cũng cần ít nhất hơn vạn đóa.
- Lục Tặc Vô Ảnh Hoa?
- Hơn vạn đóa?
- Cái này. . .
Ba đại Chúa Tể, Đế Quân ở đây, cả đám nhìn nhau, đều có chút không thể nói gì.
- Làm sao vậy?
Kỷ Ninh có chút nghi hoặc.
- Bắc Minh, khắp nơi trong toàn bộ Viêm Long Vực giới cộng lại, lại có tích lũy vô số năm tháng. Thế nhưng số lượng của Lục Tặc Vô Ảnh Hoa chỉ sợ miễn cưỡng có mấy trăm đóa mà thôi.
Mang Nhai Chúa Tể nói.
Có Pháp bảo Thần Binh, ngay cả Vũ Trụ chi bảo cũng có! Các loại trân tài thiên kì bách quái, rất nhiều thứ từ Ngu Tinh Hải, một ít kỳ bảo cũng được thu thập tới. . .
. . .
Thời gian trôi qua từng phút từng giây một.
Kỷ Ninh điên cuồng điều khiển sáu thanh Bắc Hồng kiếm, đi đụng chạm từng kiện từng kiện bảo vật, qua thời gian đại khái uống cạn một chén trà nhỏ.
- Chủ nhân, chủ nhân, đóa hoa này, ta có cảm giác nếu như ăn nó, đối với ta sẽ có trợ giúp rất lớn a.
Thanh âm của Bắc Hồng lão Ngũ vang lên trong lòng Kỷ Ninh.
Hai mắt Kỷ Ninh sáng lên, lập tức nhìn qua.
Đó là một đóa đóa hoa như ẩn như hiện, ở chung quanh đóa hoa còn có khí lưu màu xám nhàn nhạt, bên cạnh còn có ngọc giản. Bên trên ngọc giản có giới thiệu đơn giản: Lục Tặc Vô Ảnh Hoa có thể ẩn giấu ở trong vạn vật, khó tìm tung tích, huyền diệu vô cùng.
- Ngươi cảm thấy đại khái sẽ phải ăn bao nhiêu đóa?
Kỷ Ninh dùng tâm linh trao đổi, hỏi.
- Không rõ ràng lắm, ít nhất là một vạn đóa trở lên.
Bắc Hồng lão Ngũ hồi đáp.
- Ồ?
Kỷ Ninh gật đầu, lặng lẽ nhớ kỹ đóa hoa này.
Kỷ Ninh lại tiếp tục điều tra những bảo vật khác, dù sao toàn bộ những bảo vật hơi tốt một chút trong Viêm Long Vực giới, chỉ sợ bên trong bảo khố này của Đạo Minh tiên cung đều có a! Bình thường nào có cơ hội tùy ý điều tra như vậy chứ? Mặc dù lần này chưa đủ trái cây để đổi, thế nhưng cũng có thể nhớ kỹ, tương lai chậm rãi sưu tập thêm trái cây để đổi a.
******
Bên ngoài Đạo Minh tiên cung.
Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân cùng với một ít người đi theo, đều đứng ở bên ngoài chờ đợi.
- Mang Nhai.
Phong Vũ Chúa Tể lập tức nói:
- Bắc Minh tiểu hữu này sẽ không bị Đạo Minh tiên cung lừa gạt đó chứ? Đến lúc đó trao đổi hết với Đạo Minh tiên cung, không để ý tới chúng ta. . .
- Đúng vậy a, Mang Nhai.
Kỳ Ẩn Đế Quân cũng lập tức nói:
- Bắc Minh này là người của Mang Nhai Quốc các ngươi a.
- Yên tâm.
Mang Nhai Chúa Tể mỉm cười nói:
- Ta tùy thời đều có thể liên hệ với Bắc Minh! Hiện tại hắn đang ở trong bảo khố Đạo Minh tiên cung, tra xét vô số bảo vật, còn cần có chút thời gian, mọi người không cần sốt ruột. Cần bảo vật gì thì hắn nhất định sẽ công khai ra ngoài a.
- Đúng vậy, ít nhất phải tranh đoạt một cách công bằng.
Tiệt Ngũ Đế Quân trầm giọng nói.
Bọn hắn cũng coi như là đại năng đỉnh phong nhất trong Cương vực vô tận này rồi, thế nhưng thứ liên quan tới Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả vẫn khiến cho bọn chúng lo lắng như trước.
Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, cũng có giá trị rất lớn.
Thế nhưng mà cho dù có người ra giá thì cũng không có bảo vật a. Người nguyện ý cầm Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả đi ra để bán, quá ít quá ít. Bình thường vì tranh giành số lượng Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả cực nhỏ cực nhỏ kia mà đám người Mang Nhai Chúa Tể đều nguyện ý ra một cái giá cả cao hơn rất nhiều lần! Mà bây giờ bởi vì Xích Ba điện luôn ở trong Cương vực vô tận, mỗi mười vạn Hỗn Độn kỷ nguyên sẽ có ba trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả xuất hiện cho nên khi bọn hắn đàm phán với Kỷ Ninh mới không có ra giá rất cao.
Thế nhưng bọn hắn cũng hiểu rõ. . .
Chuyện tương lai, ai nói rõ được cơ chứ?
Nói không chừng một lúc nào đó Dịch Ba Đế Quân sẽ lấy đi Xích Ba điện.
. . .
Đạo Minh tiên cung, trong bảo khố.
Kỷ Ninh khống chế sáu thanh Bắc Hồng kiếm, chỉ thấy sáu đạo kiếm quang lần lượt bay về phía từng kiện từng kiện bảo vật, bọn chúng vô cùng nhu hòa đụng chạm vào từng kiện từng kiện bảo vật.
- Chủ nhân, chủ nhân, tảng đá này ta có cảm giác đối với ta sẽ có trợ giúp rất lớn.
Bắc Hồng lão Tam cũng nói.
Kỷ Ninh lập tức ghi nhớ.
Theo điều tra toàn bộ bảo khố đến khâu cuối cùng, Kỷ Ninh đã phát hiện ra có trọn vẹn mười hai loại bảo vật đối với Bắc Hồng Kiếm của hắn có trợ giúp! Thế nhưng nếu Bắc Hồng Kiếm muốn phát triển, số lượng thôn phệ đều vô cùng kinh người. Cho nên Kỷ Ninh rất lo lắng, những bảo vật này có thể cầm ra số lượng đầy đủ hay không.
Rút cuộc, sau khi dò xét hơn năm canh giờ, tất cả bảo vật đều đã được dò xét qua một lần.
- Thế nào rồi?
Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Quả thực có không ít bảo vật đối với Thần Binh bổn mạng của ta rất có trợ giúp.
Kỷ Ninh nói.
- Bảo vật nào ngươi cứ nói, Đạo Minh ta sẽ cố gắng kiếm giúp ngươi.
Kim Tự Đế Quân nói.
- Hay là trước tiên đi ra ngoài đi.
Kỷ Ninh lập tức:
- Chúa Tể đã sớm đã phân phó cho ta, tất cả vẫn nên tranh đoạt công bằng thì tốt hơn.
- A, đúng, đúng, tranh đoạt công bằng.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân nhìn nhau, cũng có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng Kỷ Ninh vẫn là người của Mang Nhai Quốc a, cho nên lời nói của Mang Nhai Chúa Tể vẫn có tác dụng hơn.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân cũng không quá để ý, dù sao Đạo Minh tài đại khí ngăn, cho nên cũng là bên có tự tin mười phần nhất.
- Đi.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân mang theo Kỷ Ninh, lập tức rời khỏi bảo khố này.
. . .
Bên ngoài Đạo Minh tiên cung.
Ba người Kỷ Ninh, Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân nhất thời bay ra ngoài.
- Đã đến rồi.
Ba đại Chúa Tể, Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân cùng với tùy tùng thủ hạ của bọn hắn, hai mắt mỗi một người đều sáng lên.
Cuối cùng cũng đã tới lúc đàm phán rồi, là thời điểm phân chia Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả rồi.
- Bắc Minh, ngươi đã tìm ra thứ thích hợp với mình chưa?
Mang Nhai Chúa Tể mở miệng nói.
- Đã phát hiện ra mười hai loại.
Kỷ Ninh nói.
Lập tức, các Chúa Tể, Đế Quân ở đây đều có chút kinh ngạc, mười hai loại? Xem ra bên phía thế nhưng nhà bọn hắn có lẽ đều có thể tìm được thứ mà Bắc Minh cần a.
- Loại thứ nhất, tên là Lục Tặc Vô Ảnh Hoa.
Kỷ Ninh nói:
- Ta cũng cần ít nhất hơn vạn đóa.
- Lục Tặc Vô Ảnh Hoa?
- Hơn vạn đóa?
- Cái này. . .
Ba đại Chúa Tể, Đế Quân ở đây, cả đám nhìn nhau, đều có chút không thể nói gì.
- Làm sao vậy?
Kỷ Ninh có chút nghi hoặc.
- Bắc Minh, khắp nơi trong toàn bộ Viêm Long Vực giới cộng lại, lại có tích lũy vô số năm tháng. Thế nhưng số lượng của Lục Tặc Vô Ảnh Hoa chỉ sợ miễn cưỡng có mấy trăm đóa mà thôi.
Mang Nhai Chúa Tể nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.