Mãng Hoang Kỷ

Quyển 18 - Chương 1019: Bùng nổ (1)

Ngã Cật Tây Hồng Thị

14/01/2020

Nếu không có bí tân Bạch Dung cho biết Kỷ Ninh sẽ phải thận trọng nhiều, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rõ miễn không bay trong đường hầm thì sẽ không gặp cấm chế cơ quan uy hiếp lớn công kích.

Kỷ Ninh thầm nghĩ:

- Phi Tuyết, tính kế của ngươi đã định trước chỉ là công dã tràng.

Nhưng Kỷ Ninh vẫn thận trọng căn dặn:

- Bạch Dung, ngươi đi trước mặt ta.

- Tuân lệnh!

Bạch Dung đi trước mở đường, Kỷ Ninh đi dọc theo bước chân của nó.

Vừa là vì cẩn thận cũng vì an toàn hơn, cũng để tê liệt Phi Tuyết Thành Chủ.

Hai bên cách nhau càng lúc càng gần.

Tám ngàn vạn dặm, sáu ngàn vạn dặm, năm ngàn vạn dặm, ba ngàn vạn dặm.

Khoảng cách dần rút ngắn.

Phi Tuyết Thành Chủ cảm giác nhịp tim bình tĩnh đã lâu bắt đầu đập rộn ràng, thình thịch thình thịch như tiếng sao nổ.

- Càng gần càng tốt, càng gần thì Bắc Minh Đạo Quân bị cấm chế trùng kích càng lớn. Gần thêm chút nữa.

Một ngàn vạn dặm, tám trăm vạn dặm, năm trăm vạn dặm.

Khoảng cách giữa Kỷ Ninh và Phi Tuyết Thành Chủ rút ngắn dần, đã trong phạm vi có thể đánh nhau, vì làm đại năng giả cách mấy trăm vạn dặm không đáng gì.

Nhưng Kỷ Ninh không vội, hắn vẫn đi.

Phi Tuyết Thành Chủ háo hức:

- Hả? Sao hắn vẫn chưa ra tay? Mau đánh đi chứ! Hễ công kích ta một cái là sẽ đụng vào cấm chế trước mặt ta ngay.

Nếu Kỷ Ninh không ra tay đụng chạm Phi Tuyết Thành Chủ sẽ tìm cách bắt hắn đụng vào.

Khoảng cách hai bên đã thu nhỏ trong vòng trăm vạn dặm.

Xoẹt!

Bỗng nhiên dao động Tâm Lực vô hình vụt qua khoảng cách không gian bao trùm lên người Phi Tuyết Thành Chủ lông mày trắng bay bay, là Đại Tự Tại Mộng Giới.

Một thế giới xinh đẹp hiện ra trước mắt Phi Tuyết Thành Chủ.

- Ta rốt cuộc vô địch!

- Ha ha ha ha ha ha!

- Ta mới là bá chủ của phương vực giới này!



- Ha ha ha!

Phi Tuyết Thành Chủ cao cao tại thượng ngồi trên ngai vua, bên dưới là Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, một đám đại năng cung kính. Phi Tuyết Thành Chủ cười lớn đắc ý, nhưng trong mắt gã tràn đầy hãi hùng, gã biết mình rơi vào ảo cảnh.

Phi Tuyết Thành Chủ sốt ruột vùng vẫy:

- Phá! Phá! Phá đi!

Phi Tuyết Thành Chủ cảm giác thế giới xung quanh tựa như vũng bùn bám chặt ý thức của gã, làm ý thức khó thoát khỏi.

Ý thức của Phi Tuyết Thành Chủ cố gắng giãy dụa...

Rốt cuộc phụt một tiếng Phi Tuyết Thành Chủ thoát khỏi Đại Tự Tại Mộng Giới, ý thức tỉnh táo lại, khống chế thân thể được rồi.

Kỷ Ninh vừa thi triển Tâm Lực huyễn thuật vừa ra lệnh cho Bạch Dung hộ vệ:

- Bắt lấy hắn!

- Tuân lệnh!

Bạch Dung hộ vệ vèo một tiếng hóa thành luồng sáng đạp nền đất đường lửa chạy nhanh như bay, khoảng cách mấy chục vạn dặm quá ngắn ngủi, chớp mắt nó đã lao tới bên dưới Phi Tuyết Thành Chủ. Chân Bạch Dung hộ vệ vẫn dính chặt dưới đất không bay lên, nó thò ra tay phải lông lá chộp hướng Phi Tuyết Thành Chủ.

Khoảnh khắc Bạch Dung vươn tay chộp.

Vèo!

Phi Tuyết Thành Chủ mắt trống rỗng chợt biến mất, một chiếc phi chu kỳ dị xuất hiện. Đây là một chiếc phi chu cổ xưa cũ kỹ, dấu vết loang lổ trên phi chu kể ra nó xưa thế nào. Một số vết thương trên thuyền nói lên chiếc phi chu bị tổn hại hơi nặng, nhưng tốc độ của nó vẫn mau đến đáng sợ, chớp mắt chạy thoát dễ dàng né tránh móng vuốt của Bạch Dung hộ vệ.

Kỷ Ninh biến sắc mặt:

- A?

Kỷ Ninh cảm giác khi Bạch Dung hộ vệ vươn tay chộp Phi Tuyết Thành Chủ vẫn không thoát khỏi huyễn thuật.

- Trừ Phi Tuyết ra còn có người khác?

Bên trong vực giới phi chu chạy trốn có hai người đứng. bộ dạng giống y như đúc, đều là tóc bạc chân mày trắng Phi Tuyết Thành Chủ. Một Phi Tuyết Thành Chủ mắt mờ mịt, người thứ hai thì tỉnh táo.

Phi Tuyết Thành Chủ tỉnh táo động ý niệm:

- Bạo!

Ầm!

Phi Tuyết Thành Chủ đã bày sẵn một số cấm chế ngụy trang quanh cấm chế đáng sợ, bày ra một số cấm chế đơn giản để kích phát. Giờ Phi Tuyết Thành Chủ cố ý kích phát, vài cấm chế cùng nổ, uy năng bùng phát. Uy năng đáng sợ trùng kích đến cấm chế ban đầu, uy năng kinh khủng tràn ngập dẫn đến vụ nổ lớn nhất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lực lượng hủy diệt rít gào trùng kích bốn phương tám hướng, lửa màu đỏ sậm như biển sóng thần ập bốn phía, nơi đi qua mọi thứ tắt ngấm, những thứ như thời không nhân quả đều tan biến.

Phi Tuyết Thành Chủ cưỡi trên vực giới phi chu đã trốn trước, kích phát sau nhưng lực lượng ngọn lửa đỏ thẫm vượt qua khoảng cách ngàn vạn dặm đánh vào vực giới phi chu.

Bùm!



Vực giới phi chu không thể bay ổn định, bị trùng kích lăn lộn. Làm một chiếc phi chu dùng để bay qua lại vực giới nó có giá trị rất quý trọng, chỉ người địa vị siêu cao trong Tây Tư tộc mới sở hữu được. Năm xưa Ba Lâm Chí Tôn hủy diệt chiếc phi thuyền Ma Tượng Thạch Bích, nhiều Tây Tư tộc thế nhưng chỉ hai vị có vực giới phi chu.

Một chiếc bị Ba Lâm Chí Tôn mang đi, chiếc còn lại bị hỏng trong chiến đấu.

Chỉ có vực giới phi chu mới nhẹ nhàng hủy đi vực giới phi chu được, vì vực giới phi chu cực kỳ kiên cố ổn định.

Trong dư uy của cấm chế đáng sợ mặc dù vực giới phi chu lộn cù mèo văng ra xa nhưng còn nguyên vẹn.

Kỷ Ninh cảm ứng được lực lượng đáng sợ như hủy diệt:

- Nguy rồi!

Cách mấy chục vạn dặm, ngọn lửa đỏ chớp mắt thổi quét ập đến, uy năng lớn làm Kỷ Ninh run rẩy.

Trước uy năng này dù là Chúa Tể cũng phải chết.

Bạch Dung hộ vệ chạy nhanh như bay tới chỗ Kỷ Ninh:

- Chủ nhân!

Kỷ Ninh mới định cố hết sức chống cự nhưng sau đó phát hiện chút ảo diệu, lập tức truyền âm cho Bạch Dung hộ vệ:

- Đừng hoảng, nó không tổn thương ta được.

Lửa đỏ thẫm hùng hồn trùng kích bốn phía nhưng nó cách mặt đất mười trượng, tuy nó rít gào ập đến nhưng khoảng cách mặt đất mười trượng cực kỳ an toàn, không bị trùng kích gì.

Kỷ Ninh cầm Bắc Hồng kiếm, ngước đầu lên nhìn lửa đỏ thẫm bay vút qua đầu mình.

Kỷ Ninh cười:

- Chỉ cần đi dưới đất quả nhiên rất an toàn, chắc Tây Tư tộc cũng lo sẽ ngộ thương, dù sao uy năng của những cấm chế này không phân biệt địch ta.

Bạch Dung đến gần hắn:

- Chủ nhân.

Kỷ Ninh thúc giục:

- Đi, nhanh chóng đuổi theo Phi Tuyết Thành Chủ, đừng để hắn trốn!

Vèo vèo!

Cả hai dán sát mặt đất đi nhanh, giây lát đã thấy vực giới phi chu lăn lộn trong lửa đỏ thẫm ở phía xa.

Kỷ Ninh lộ vẻ thắc mắc:

- Cái gì? Trong uy năng như thế mà chiếc phi chu này vẫn còn nguyên?

Kỷ Ninh nhìn kỹ chiếc vực giới phi chu, cảm giác chất liệu hình như giống linh kiện vực giới phi chu mình có được, ngọn nguồn cảm ứng mơ hồ cũng chỉ hướng Phi Tuyết Thành Chủ.

Không lẽ là vực giới phi chu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mãng Hoang Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook