Quyển 18 - Chương 1022: Cái chết của Phi Tuyết Thành Chủ
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Ta không đi qua thì hôm nay ngươi vẫn phải chết.
Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt, sau đó ánh mắt âm lạnh hơn:
- Hả? Ồ, vậy ta chờ xem ngươi không đến gần thì làm sao giết được ta.
Kỷ Ninh đứng trên mặt đất đường lửa, hắn ngước đầu nhìn, tay phải duỗi ra cầm thanh Bắc Hồng kiếm.
- Phá!
Kỷ Ninh đâm kiếm ra, kiếm quang như thủy triều tầng tầng lớp lớp đâm hướng Phi Tuyết Thành Chủ ở giữa không trung phía xa. Khoảnh khắc tay Kỷ Ninh đâm Bắc Hồng kiếm ra biến dài trăm vạn dặm, như thần binh xuyên thấu thiên địa. Chung Cực Kiếm Đạo chi Tích Huyết thức là chiêu có tính xuyên thấu mạnh nhất. Kỷ Ninh cho rằng đây là chiêu tốt nhất ứng đối với lực lượng dây dưa vô hình.
Xoẹt!
Kiếm đâm vào phạm vi cấm chế, lập tức bị lực lượng vô hình cản trở, tốc độ kiếm không ngừng giảm chậm. Chỉ đâm tới trăm dặm là Bắc Hồng kiếm ngừng, không thể tiến lên nữa.
Kỷ Ninh cau mày:
- Hưm?
Cấm chế thật quỷ dị, kiếm của hắn chỉ có thể đâm vào khoảng cách Phi Tuyết Thành Chủ mấy vạn dặm. Mặc dù cấm chế đã trói Phi Tuyết Thành Chủ lại nhưng cũng khiến Kỷ Ninh khó giết người.
Phi Tuyết Thành Chủ cười nhạt:
- Ha ha ha! Cách ta rất xa, ngươi không thể chạm tới góc áo ta!
Kỷ Ninh vừa nói vừa thầm suy tư:
- Bị nhốt ở đó, trói chặt trên không trung chẳng thể nhúc nhích mà còn cười được, ta phục ngươi.
Phi Tuyết Thành Chủ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Phi Tuyết Thành Chủ thấy rất khó chịu, bị trói cứng giữa không trung, tay chẳng nhúc nhích được, như bức tượng, nói chuyện cũng không được, chỉ có thể nói bằng pháp lực, tội nghiệp biết mấy.
Phi Tuyết Thành Chủ nhỏ gầy tóc bạc lông mày trắng, cùng một chiếc phi chu cổ xưa cũ kỹ treo giữa không trung.
Kỷ Ninh vắt óc tìm cách phá giải.
- Phá!
Kỷ Ninh muốn dựa vào sức mạnh đâm Bắc Hồng kiếm tới trước, nhưng kiếm không nhúc nhích.
Dựa vào sức mạnh chỉ vô dụng. Như Phi Tuyết Thành Chủ ở giữa không trung ỷ vào sức mạnh nhưng không thể nhúc nhích. Nếu nhờ cậy kiếm chiêu bộc phát ra uy lực mạnh nhất có lẽ có thể phá mở chút khoảng cách, nhưng đã bị kẹt cứng tại chỗ, không thể nào thi triển kiếm chiêu.
Kỷ Ninh cầm Bắc Hồng kiếm, động ý niệm:
- Thu!
Bắc Hồng kiếm nhanh chóng thu nhỏ.
- Lớn lớn lớn!
Kỷ Ninh thử cho Bắc Hồng kiếm biến to, nhưng trong phạm vi cấm chế có lực lượng vô hình bọc bên ngoài Bắc Hồng kiếm ngăn cản, biến nhỏ được nhưng không thể biến lớn.
Kỷ Ninh lắc đầu, đành khiến Bắc Hồng kiếm thu nhỏ rút về.
Bạch Dung hộ vệ góp lời:
- Chủ nhân, cấm chế này để nhốt địch, trói kẻ thù lại rồi Tây Tư tộc đến nhẹ nhàng hoặc bắt giữ hoặc giết chết. Nhưng chúng ta không thể khống chế cấm chế này, chỉ có thể cưỡng ép phá giải.
Kỷ Ninh hỏi:
- Ngươi có cách?
Bạch Dung hộ vệ đáp:
- Thử dựa vào sức mạnh xem.
Kỷ Ninh ngạc nhiên nhìn Bạch Dung:
- Sức mạnh?
Chợt mắt Kỷ Ninh sáng rực:
- Phải rồi, ngươi thử xem sao.
Bạch Dung hộ vệ là khôi lỗi, sức mạnh lớn kinh khủng, chỉ bàn về lực lượng cỡ cấp Chúa Tể.
Kỷ Ninh và Thiên Thương cung không có hy vọng dựa vào sức mạnh, vì tu hành giả không ỷ vào sức khỏe mà là cảnh giới đạo. Các khôi lỗi thông thường sức mạnh rất khoa trương, vì chúng chủ yếu dựa vào thân khôi lỗi cường đại, cảnh giới đạo chỉ là phụ trợ.
Bạch Dung hộ vệ vươn tay phải lông lá ra:
- Phá!
Bàn tay to nhanh chóng dài ra rất nhanh luồn vào phạm vi cấm chế, bị lực lượng vô hình ngăn cản.
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm.
Phi Tuyết Thành Chủ ở phía xa không thể nhúc nhích cũng căng thẳng xem.
Ầm!
Bàn tay to lông trắng thô bạo chậm rãi đẩy tới trước, cưỡng ép phá mở lực lượng ngăn cản.
Phi Tuyết Thành Chủ giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Kỷ Ninh mừng rỡ:
- Hay!
Khuôn mặt chân chất của Bạch Dung hộ vệ ngoác mồm cười, vươn tay còn lại ra, tự tin duỗi cả hai tay vào trong.
Hai bàn tay to lông lá không ngừng đẩy tới trước với tốc độ một giây bằng trăm dặm.
Phi Tuyết Thành Chủ nóng nảy:
- Không thể nào! Sao có thể như vậy?
Khoảng cách vạn dặm.
Hai bàn tay to lông lá không ngừng đến gần Phi Tuyết Thành Chủ, vực giới phi chu, mặt gã tái mét.
Biểu tình Phi Tuyết Thành Chủ thay đổi:
- Ta sẽ chết như vậy sao?
Phi Tuyết Thành Chủ biết nếu bị bắt thu vào động thiên thì gã chết chắc.
Thời gian trôi đi.
Rốt cuộc một bàn tay to lông lá đến gần vực giới phi chu trước, chộp lấy phi chu. Bàn tay rất to bao trọn vực giới phi chu, ngăn cách lực lượng trói buộc vô hình.
Nắm lấy vực giới phi chu rồi Bạch Dung hộ vệ cưỡng ép thu vào động thiên trữ vật của mình:
- Thu!
Bạch Dung hộ vệ lại nhìn Phi Tuyết Thành Chủ, bàn tay to chộp tới:
- Chỉ còn lại ngươi.
Kỷ Ninh thả Tâm Lực ra:
- Phi Tuyết huynh hãy vào động thiên của ta, chúng ta từ từ tâm sự.
Tâm Lực dễ dàng xuyên qua cấm chế mà không bị ngăn cách gì, bao phủ lên người Phi Tuyết Thành Chủ. Kỷ Ninh lo lúc Bạch Dung hộ vệ bắt người Phi Tuyết Thành Chủ sẽ hóa thành thân bất tử băng tuyết tránh né.
Phi Tuyết Thành Chủ cảm nhận Tâm Lực của Kỷ Ninh bao phủ mình, nhìn bàn tay lông lá đến gần, lực lượng vô hình bám giữ không thể trốn thoát, Phi Tuyết Thành Chủ lộ vẻ mặt cô đơn.
Giọng Phi Tuyết Thành Chủ ồm ồm vang vọng hư không:
- Ta thua. Bắc Minh Đạo Quân, ta đã thua. Phi Tuyết ta tung hoành Viêm Long vực giới năm tháng vô tận không ngờ chết trong tay ngươi. Nhưng ngươi là Đạo Quân mạnh nhất từ xưa đến nay, chết trong tay ngươi cũng không sao. Bắc Minh, hôm nay ta chết nhưng không lâu sau ngươi cũng sẽ chết, ngươi chắc chắn chết!
Đôi mắt xanh thẳm của Phi Tuyết Thành Chủ nhìn chằm chằm Kỷ Ninh ở phía xa, mặt treo nụ cười điên cuồng. Rồi con mắt vụt tắt tia sáng, hơi thở sự sống đứt đoạn, Phi Tuyết Thành Chủ chủ động tự sát khiến hồn phách chân linh tán loạn.
***
Trong pháp bảo động thiên của Phi Tuyết Thành Chủ.
Có hai bóng người ngồi xếp bằng, một là Phi Tuyết Thành Chủ pháp thân, một người khác là Huyết Vân Đế Quân pháp thân.
Hơi thở Phi Tuyết Thành Chủ pháp thân tan biến, bản tôn chết nên pháp thân cũng chết.
Trước khi chết Phi Tuyết Thành Chủ pháp thân chỉ nói một câu:
- Huyết Vân huynh, ta thua, huynh nên biết làm sao.
Huyết Vân Đế Quân pháp thân trơ mắt nhìn, gật đầu nói:
- Phi Tuyết, ta biết nên làm thế nào.
Huyết Vân Đế Quân pháp thân chợt nổ cái bùm phân giải thành vô số mảnh nhỏ, thần niệm ẩn chứa trong mảnh vụn hoàn toàn diệt tuyệt.
Pháp thân tự sát, còn tự nổ khiến Kỷ Ninh không thể phân biệt được lai lịch thân phận của Huyết Vân Đế Quân, dù sao mảnh nhỏ pháp thân không giống mảnh vụn pháp bảo, không thể nhìn ra cái gì.
- Ta không đi qua thì hôm nay ngươi vẫn phải chết.
Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt, sau đó ánh mắt âm lạnh hơn:
- Hả? Ồ, vậy ta chờ xem ngươi không đến gần thì làm sao giết được ta.
Kỷ Ninh đứng trên mặt đất đường lửa, hắn ngước đầu nhìn, tay phải duỗi ra cầm thanh Bắc Hồng kiếm.
- Phá!
Kỷ Ninh đâm kiếm ra, kiếm quang như thủy triều tầng tầng lớp lớp đâm hướng Phi Tuyết Thành Chủ ở giữa không trung phía xa. Khoảnh khắc tay Kỷ Ninh đâm Bắc Hồng kiếm ra biến dài trăm vạn dặm, như thần binh xuyên thấu thiên địa. Chung Cực Kiếm Đạo chi Tích Huyết thức là chiêu có tính xuyên thấu mạnh nhất. Kỷ Ninh cho rằng đây là chiêu tốt nhất ứng đối với lực lượng dây dưa vô hình.
Xoẹt!
Kiếm đâm vào phạm vi cấm chế, lập tức bị lực lượng vô hình cản trở, tốc độ kiếm không ngừng giảm chậm. Chỉ đâm tới trăm dặm là Bắc Hồng kiếm ngừng, không thể tiến lên nữa.
Kỷ Ninh cau mày:
- Hưm?
Cấm chế thật quỷ dị, kiếm của hắn chỉ có thể đâm vào khoảng cách Phi Tuyết Thành Chủ mấy vạn dặm. Mặc dù cấm chế đã trói Phi Tuyết Thành Chủ lại nhưng cũng khiến Kỷ Ninh khó giết người.
Phi Tuyết Thành Chủ cười nhạt:
- Ha ha ha! Cách ta rất xa, ngươi không thể chạm tới góc áo ta!
Kỷ Ninh vừa nói vừa thầm suy tư:
- Bị nhốt ở đó, trói chặt trên không trung chẳng thể nhúc nhích mà còn cười được, ta phục ngươi.
Phi Tuyết Thành Chủ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Phi Tuyết Thành Chủ thấy rất khó chịu, bị trói cứng giữa không trung, tay chẳng nhúc nhích được, như bức tượng, nói chuyện cũng không được, chỉ có thể nói bằng pháp lực, tội nghiệp biết mấy.
Phi Tuyết Thành Chủ nhỏ gầy tóc bạc lông mày trắng, cùng một chiếc phi chu cổ xưa cũ kỹ treo giữa không trung.
Kỷ Ninh vắt óc tìm cách phá giải.
- Phá!
Kỷ Ninh muốn dựa vào sức mạnh đâm Bắc Hồng kiếm tới trước, nhưng kiếm không nhúc nhích.
Dựa vào sức mạnh chỉ vô dụng. Như Phi Tuyết Thành Chủ ở giữa không trung ỷ vào sức mạnh nhưng không thể nhúc nhích. Nếu nhờ cậy kiếm chiêu bộc phát ra uy lực mạnh nhất có lẽ có thể phá mở chút khoảng cách, nhưng đã bị kẹt cứng tại chỗ, không thể nào thi triển kiếm chiêu.
Kỷ Ninh cầm Bắc Hồng kiếm, động ý niệm:
- Thu!
Bắc Hồng kiếm nhanh chóng thu nhỏ.
- Lớn lớn lớn!
Kỷ Ninh thử cho Bắc Hồng kiếm biến to, nhưng trong phạm vi cấm chế có lực lượng vô hình bọc bên ngoài Bắc Hồng kiếm ngăn cản, biến nhỏ được nhưng không thể biến lớn.
Kỷ Ninh lắc đầu, đành khiến Bắc Hồng kiếm thu nhỏ rút về.
Bạch Dung hộ vệ góp lời:
- Chủ nhân, cấm chế này để nhốt địch, trói kẻ thù lại rồi Tây Tư tộc đến nhẹ nhàng hoặc bắt giữ hoặc giết chết. Nhưng chúng ta không thể khống chế cấm chế này, chỉ có thể cưỡng ép phá giải.
Kỷ Ninh hỏi:
- Ngươi có cách?
Bạch Dung hộ vệ đáp:
- Thử dựa vào sức mạnh xem.
Kỷ Ninh ngạc nhiên nhìn Bạch Dung:
- Sức mạnh?
Chợt mắt Kỷ Ninh sáng rực:
- Phải rồi, ngươi thử xem sao.
Bạch Dung hộ vệ là khôi lỗi, sức mạnh lớn kinh khủng, chỉ bàn về lực lượng cỡ cấp Chúa Tể.
Kỷ Ninh và Thiên Thương cung không có hy vọng dựa vào sức mạnh, vì tu hành giả không ỷ vào sức khỏe mà là cảnh giới đạo. Các khôi lỗi thông thường sức mạnh rất khoa trương, vì chúng chủ yếu dựa vào thân khôi lỗi cường đại, cảnh giới đạo chỉ là phụ trợ.
Bạch Dung hộ vệ vươn tay phải lông lá ra:
- Phá!
Bàn tay to nhanh chóng dài ra rất nhanh luồn vào phạm vi cấm chế, bị lực lượng vô hình ngăn cản.
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm.
Phi Tuyết Thành Chủ ở phía xa không thể nhúc nhích cũng căng thẳng xem.
Ầm!
Bàn tay to lông trắng thô bạo chậm rãi đẩy tới trước, cưỡng ép phá mở lực lượng ngăn cản.
Phi Tuyết Thành Chủ giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Kỷ Ninh mừng rỡ:
- Hay!
Khuôn mặt chân chất của Bạch Dung hộ vệ ngoác mồm cười, vươn tay còn lại ra, tự tin duỗi cả hai tay vào trong.
Hai bàn tay to lông lá không ngừng đẩy tới trước với tốc độ một giây bằng trăm dặm.
Phi Tuyết Thành Chủ nóng nảy:
- Không thể nào! Sao có thể như vậy?
Khoảng cách vạn dặm.
Hai bàn tay to lông lá không ngừng đến gần Phi Tuyết Thành Chủ, vực giới phi chu, mặt gã tái mét.
Biểu tình Phi Tuyết Thành Chủ thay đổi:
- Ta sẽ chết như vậy sao?
Phi Tuyết Thành Chủ biết nếu bị bắt thu vào động thiên thì gã chết chắc.
Thời gian trôi đi.
Rốt cuộc một bàn tay to lông lá đến gần vực giới phi chu trước, chộp lấy phi chu. Bàn tay rất to bao trọn vực giới phi chu, ngăn cách lực lượng trói buộc vô hình.
Nắm lấy vực giới phi chu rồi Bạch Dung hộ vệ cưỡng ép thu vào động thiên trữ vật của mình:
- Thu!
Bạch Dung hộ vệ lại nhìn Phi Tuyết Thành Chủ, bàn tay to chộp tới:
- Chỉ còn lại ngươi.
Kỷ Ninh thả Tâm Lực ra:
- Phi Tuyết huynh hãy vào động thiên của ta, chúng ta từ từ tâm sự.
Tâm Lực dễ dàng xuyên qua cấm chế mà không bị ngăn cách gì, bao phủ lên người Phi Tuyết Thành Chủ. Kỷ Ninh lo lúc Bạch Dung hộ vệ bắt người Phi Tuyết Thành Chủ sẽ hóa thành thân bất tử băng tuyết tránh né.
Phi Tuyết Thành Chủ cảm nhận Tâm Lực của Kỷ Ninh bao phủ mình, nhìn bàn tay lông lá đến gần, lực lượng vô hình bám giữ không thể trốn thoát, Phi Tuyết Thành Chủ lộ vẻ mặt cô đơn.
Giọng Phi Tuyết Thành Chủ ồm ồm vang vọng hư không:
- Ta thua. Bắc Minh Đạo Quân, ta đã thua. Phi Tuyết ta tung hoành Viêm Long vực giới năm tháng vô tận không ngờ chết trong tay ngươi. Nhưng ngươi là Đạo Quân mạnh nhất từ xưa đến nay, chết trong tay ngươi cũng không sao. Bắc Minh, hôm nay ta chết nhưng không lâu sau ngươi cũng sẽ chết, ngươi chắc chắn chết!
Đôi mắt xanh thẳm của Phi Tuyết Thành Chủ nhìn chằm chằm Kỷ Ninh ở phía xa, mặt treo nụ cười điên cuồng. Rồi con mắt vụt tắt tia sáng, hơi thở sự sống đứt đoạn, Phi Tuyết Thành Chủ chủ động tự sát khiến hồn phách chân linh tán loạn.
***
Trong pháp bảo động thiên của Phi Tuyết Thành Chủ.
Có hai bóng người ngồi xếp bằng, một là Phi Tuyết Thành Chủ pháp thân, một người khác là Huyết Vân Đế Quân pháp thân.
Hơi thở Phi Tuyết Thành Chủ pháp thân tan biến, bản tôn chết nên pháp thân cũng chết.
Trước khi chết Phi Tuyết Thành Chủ pháp thân chỉ nói một câu:
- Huyết Vân huynh, ta thua, huynh nên biết làm sao.
Huyết Vân Đế Quân pháp thân trơ mắt nhìn, gật đầu nói:
- Phi Tuyết, ta biết nên làm thế nào.
Huyết Vân Đế Quân pháp thân chợt nổ cái bùm phân giải thành vô số mảnh nhỏ, thần niệm ẩn chứa trong mảnh vụn hoàn toàn diệt tuyệt.
Pháp thân tự sát, còn tự nổ khiến Kỷ Ninh không thể phân biệt được lai lịch thân phận của Huyết Vân Đế Quân, dù sao mảnh nhỏ pháp thân không giống mảnh vụn pháp bảo, không thể nhìn ra cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.