Quyển 18 - Chương 501: Cướp đoạt (1)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
Toàn bộ phi chu tất cả đều bị hút vào bên trong, chín mươi tám tên tu hành giả, tất cả đều bị hút vào bên trong thông đạo thời không tối đen như mực này.
Trong thông đạo, thời không vặn vẹo.
Rất nhanh phi chu này và chín mươi tám tên tu hành giả đều biến mất ở trong miệng của cái đầu lâu cực lớn kia.
Đôi mắt giống như hai khỏa ngôi sao hỏa trên đầu lâu lại liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó mới chậm rãi rút về bên trong cửa động khổng lồ tối đen như mực, tiếp đó cửa động đóng lại. Toàn bộ Hắc Ám Chi Hải lại khôi phục bộ dáng như thường ngày.
Chẳng qua là cỗ Phi chu chở chín mươi tám tên tu hành giả cũng đã biến mất ở bên trong Hắc Ám Chi Hải.
Bên trong một cương vực vô tận cách Hắc ám chi hải xa xa.
Trên một khỏa Hỗn Độn tinht hần có một cỗ tinh thạch hình thoi cực lớn, tản mát ra từng đợt chấn động.
- Đi gần lại.
- Còn có thể tiến lên gần thêm được a.
Bên trên trên tinh cầu Hỗn Độn này cũng đã tụ tập hơn một trăm tên Thế Giới Cảnh. Ánh mắt của từng ngời trong bọn họ đều tràn ngập vẻ nóng bỏng nhìn tinh thạch hình thoi cắm ở bên trên mặt đất. Tinh thạch phát ra chấn động, trực tiếp truyền vào trong đầu của bọn hắn.
- Cơ duyên bực này, nhất định phải nắm chặt.
- Lại tới gần thêm một chút a.
Mỗi một Thế Giới Cảnh giống như trẻ con mới tập tễnh học đi vậy, tất cả đều gian nan từng bước một tiến lên phía trước. Ngay càng tới gần khối tinh thạch hình thoi kia. Áp bách vô hình mà bọn họ phải chịu lại càng mạnh, lực áp bách trực tiếp tác dụng lên trên Chân Linh của bọn họ. Thế nhưng bọn họ vẫn cố gắng đi tới gần, chỉ có như vậy mới có thể nghe được rõ ràng thanh âm ẩn chứa ở bên trong chấn động.
Đó là thanh âm của Đạo.
Sưu sưu ~~~~
Trên không trung Hỗn Độn tinh thần, đột nhiên có một cửa động tối như mực hiện ra, từ bên trong cửa động chậm rãi vươn ra một cái đầu lâu cực lớn. Hai mắt như hỏa diễm của cái đầu lâu này mở ra, quan sát những tồn tại Thế Giới Cảnh ở bên dưới.
- Đây là. . .
Hơn một trăm tên Thế Giới Cảnh vốn còn đang đắm chìm ở trong kinh hỉ khi nhìn thấy được đại cơ duyên đều kinh ngạc nhìn lên trên cái đầu lâu cực lớn trên không trung. Chân Linh của bọn họ run rẩy, sợ hãi trước cái đầu lâu cực lớn này.
Sưu.
Cái đầu lâu cực lớn này mở miệng ra, khẽ hấp một cái. Lập tức tạo thành một cái thông đạo thời không tối đen như mực, hơn một trăm tên Thế Giới Cảnh trên tinh cầu này cũng không có một chút sức phản kháng nào, tất cả đều bay lên. Bị thôn phệ vào bên thông đạo thời không này, ngay cả tinh thạch hình thoi cắm ở bên trên mặt đất cũng bị hút vào bên trong.
Sưu.
Cái miệng rộng khép lại, đầu lâu cực lớn này lại rụt trở về, cửa động tối đen như mực lại đóng lại, tất cả đều lặng lẽ không một tiếng động.
. . .
Ca Luyện Vực, đây là cương vực nằm ngoài phạm vi khống chế của Đạo Minh, nơi đây thuộc về phạm vi thế lực của Vĩnh Hằng nhất tộc.
Ở bên trong Hư không Hỗn Độn đang có hai đại năng ăn mặc hoa lệ sóng vai mà đi.
Chỗ bọn họ lướt qua, thời không vặn vẹo, nhìn như bước chậm, kì thực mỗi một bước đều có thể so sánh được với Thế Giới Cảnh bình thường thi triển xuyên qua không gian, thậm chí còn xa hơn nhiều.
- Ca Tước, không ngờ ngươi lại cam lòng để cho Tiểu Ca Hoặc bái vào làm môn hạ của ta? Như vậy tương lai hắn thức tỉnh thì ít nhất cũng coi như là nửa thủ hạ của ta rồi.
Đại năng là nữ mặc trường bào màu xanh lá, dung mạo xinh đẹp mỉm cười rồi nói.
- Tiểu Ca Hoặc là hậu duệ có tiềm lực nhất trong vô số năm qua của ta. Mặc dù hiện tại nó chỉ là Thế Giới Cảnh. Thế nhưng có ta dốc sức tài bồi, cho nên nó cũng có thể so sánh được với nhất bộ Đạo Quân. Mà đây còn không phải là tất cả tiềm lực của nó, nó am hiểu nhất chính là thời không nhất đạo. . . Mà ở trên thời không, bên trong toàn bộ Vĩnh Hằng nhất tộc chúng ta. Ngươi chính là đại năng số một số hai. Chỉ có bái ngươi làm sư phụ thì nó mới có thể đạt tới rất cao thành tựu ở trên phương diện thời không nhất đạo a.
Trong mắt tên trung niên có mái tóc dài màu bạc tràn ngập vẻ khát vọng, nói:
- Trước khi thức tỉnh đã mạnh như vậy, lúc thức tỉnh nhất định sẽ lấy được chỗ tốt lại càng lớn hơn! Tiềm lực cũng sẽ càng thêm kinh người. . . Tiểu Ca Hoặc, ta đã nhìn nó lớn lên, từng bước một bồi dưỡng hắn. Tuy nói bái ngươi làm sư phụ, cũng coi như nửa thủ hạ của ngươi. Chỉ có điều vì Tiểu Ca Hoặc, cho nên ta mới cho ngươi chiếm tiện nghi này a.
- Nói rất hay, tựa như ngươi chiếm nhiều tiện nghi vậy a.
Nữ tử mặc áo xanh cười nói:
- Ta cũng phải dốc sức tài bồi a, cũng là tốn tâm tư.
- Vĩnh Hằng nhất tộc ta, tộc nhân vốn đã rất ít. Hậu duệ ưu tú như vậy lại càng ít. Tiểu Ca Hoặc tùy thời có thể thức tỉnh, chỉ là vẫn một mực áp chế mà thôi. . . Đệ tử có tiềm lực như vậy, lại đưa tới trước cửa ngươi. Ngươi đừng có được tiện nghi mà còn khoe mã a.
Trung niên có mái tóc dài màu bạc nói.
- Đầu tiên ta phải nói trước. Một khi Tiểu Ca Hoặc đã bái nhập vào làm môn hạ của ta, ta phải dẫn hắn đi một Hỗn Độn kỷ nguyên a.
Nữ tử mặc áo xanh nói:
- Ngươi không được xen vào chuyện này.
- Được.
Người trung niên có mái tóc dài màu bạc đáp.
Hai người bọn họ vừa nói chuyện lại vừa cất bước ở trong hư không, rất nhanh đã đi tới một phương thế giới hỗn độn.
- Ồ?
Nữ tử mặc áo bào xanh biến sắc, hai con ngươi của nàng bỗng nhiên hiện ra kim quang, chiếu rọi một phương thời không ở chung quanh. Sắc mặt nàng lập tức trở nên nghiêm túc, lại nói:
- Thời không chung quanh đã bị cưỡng ép vặn vẹo.
- Cưỡng ép vặn vẹo?
Người trung niên có móc dài màu bạc tức thì biến sắc, tiếp đó ý niệm của hắn khẽ động, lập tức xem xét phương thế giới hỗn độn này.
- Tiểu Ca Hoặc?
- Sao lại không thấy nó nữa rồi?
Tên trung niên có mái tóc dài màu bạc chấn kinh, nói:
- Sao ngay cả nô bộc, thậm chí ngay cả Thủ Hộ Giả của phương thế giới hỗn độn này đều biến mất như vậy chứ?
Dựa theo quy củ mà hắn định ra, Thủ Hộ Giả không có mệnh lệnh của hắn thì tuyệt đối sẽ không được phép rời khỏi nơi này a. Bởi vì nơi này là nơi mà Ca Tước Vương nhất mạch ở.
Nhưng mà bây giờ, ở bên trong phương thế giới hỗn độn này, toàn bộ tất cả Thế Giới Cảnh đã biến mất. Kể cả hậu duệ Ca Hoặc mà hắn coi trọng nhất cũng biến mất.
Trong thông đạo, thời không vặn vẹo.
Rất nhanh phi chu này và chín mươi tám tên tu hành giả đều biến mất ở trong miệng của cái đầu lâu cực lớn kia.
Đôi mắt giống như hai khỏa ngôi sao hỏa trên đầu lâu lại liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó mới chậm rãi rút về bên trong cửa động khổng lồ tối đen như mực, tiếp đó cửa động đóng lại. Toàn bộ Hắc Ám Chi Hải lại khôi phục bộ dáng như thường ngày.
Chẳng qua là cỗ Phi chu chở chín mươi tám tên tu hành giả cũng đã biến mất ở bên trong Hắc Ám Chi Hải.
Bên trong một cương vực vô tận cách Hắc ám chi hải xa xa.
Trên một khỏa Hỗn Độn tinht hần có một cỗ tinh thạch hình thoi cực lớn, tản mát ra từng đợt chấn động.
- Đi gần lại.
- Còn có thể tiến lên gần thêm được a.
Bên trên trên tinh cầu Hỗn Độn này cũng đã tụ tập hơn một trăm tên Thế Giới Cảnh. Ánh mắt của từng ngời trong bọn họ đều tràn ngập vẻ nóng bỏng nhìn tinh thạch hình thoi cắm ở bên trên mặt đất. Tinh thạch phát ra chấn động, trực tiếp truyền vào trong đầu của bọn hắn.
- Cơ duyên bực này, nhất định phải nắm chặt.
- Lại tới gần thêm một chút a.
Mỗi một Thế Giới Cảnh giống như trẻ con mới tập tễnh học đi vậy, tất cả đều gian nan từng bước một tiến lên phía trước. Ngay càng tới gần khối tinh thạch hình thoi kia. Áp bách vô hình mà bọn họ phải chịu lại càng mạnh, lực áp bách trực tiếp tác dụng lên trên Chân Linh của bọn họ. Thế nhưng bọn họ vẫn cố gắng đi tới gần, chỉ có như vậy mới có thể nghe được rõ ràng thanh âm ẩn chứa ở bên trong chấn động.
Đó là thanh âm của Đạo.
Sưu sưu ~~~~
Trên không trung Hỗn Độn tinh thần, đột nhiên có một cửa động tối như mực hiện ra, từ bên trong cửa động chậm rãi vươn ra một cái đầu lâu cực lớn. Hai mắt như hỏa diễm của cái đầu lâu này mở ra, quan sát những tồn tại Thế Giới Cảnh ở bên dưới.
- Đây là. . .
Hơn một trăm tên Thế Giới Cảnh vốn còn đang đắm chìm ở trong kinh hỉ khi nhìn thấy được đại cơ duyên đều kinh ngạc nhìn lên trên cái đầu lâu cực lớn trên không trung. Chân Linh của bọn họ run rẩy, sợ hãi trước cái đầu lâu cực lớn này.
Sưu.
Cái đầu lâu cực lớn này mở miệng ra, khẽ hấp một cái. Lập tức tạo thành một cái thông đạo thời không tối đen như mực, hơn một trăm tên Thế Giới Cảnh trên tinh cầu này cũng không có một chút sức phản kháng nào, tất cả đều bay lên. Bị thôn phệ vào bên thông đạo thời không này, ngay cả tinh thạch hình thoi cắm ở bên trên mặt đất cũng bị hút vào bên trong.
Sưu.
Cái miệng rộng khép lại, đầu lâu cực lớn này lại rụt trở về, cửa động tối đen như mực lại đóng lại, tất cả đều lặng lẽ không một tiếng động.
. . .
Ca Luyện Vực, đây là cương vực nằm ngoài phạm vi khống chế của Đạo Minh, nơi đây thuộc về phạm vi thế lực của Vĩnh Hằng nhất tộc.
Ở bên trong Hư không Hỗn Độn đang có hai đại năng ăn mặc hoa lệ sóng vai mà đi.
Chỗ bọn họ lướt qua, thời không vặn vẹo, nhìn như bước chậm, kì thực mỗi một bước đều có thể so sánh được với Thế Giới Cảnh bình thường thi triển xuyên qua không gian, thậm chí còn xa hơn nhiều.
- Ca Tước, không ngờ ngươi lại cam lòng để cho Tiểu Ca Hoặc bái vào làm môn hạ của ta? Như vậy tương lai hắn thức tỉnh thì ít nhất cũng coi như là nửa thủ hạ của ta rồi.
Đại năng là nữ mặc trường bào màu xanh lá, dung mạo xinh đẹp mỉm cười rồi nói.
- Tiểu Ca Hoặc là hậu duệ có tiềm lực nhất trong vô số năm qua của ta. Mặc dù hiện tại nó chỉ là Thế Giới Cảnh. Thế nhưng có ta dốc sức tài bồi, cho nên nó cũng có thể so sánh được với nhất bộ Đạo Quân. Mà đây còn không phải là tất cả tiềm lực của nó, nó am hiểu nhất chính là thời không nhất đạo. . . Mà ở trên thời không, bên trong toàn bộ Vĩnh Hằng nhất tộc chúng ta. Ngươi chính là đại năng số một số hai. Chỉ có bái ngươi làm sư phụ thì nó mới có thể đạt tới rất cao thành tựu ở trên phương diện thời không nhất đạo a.
Trong mắt tên trung niên có mái tóc dài màu bạc tràn ngập vẻ khát vọng, nói:
- Trước khi thức tỉnh đã mạnh như vậy, lúc thức tỉnh nhất định sẽ lấy được chỗ tốt lại càng lớn hơn! Tiềm lực cũng sẽ càng thêm kinh người. . . Tiểu Ca Hoặc, ta đã nhìn nó lớn lên, từng bước một bồi dưỡng hắn. Tuy nói bái ngươi làm sư phụ, cũng coi như nửa thủ hạ của ngươi. Chỉ có điều vì Tiểu Ca Hoặc, cho nên ta mới cho ngươi chiếm tiện nghi này a.
- Nói rất hay, tựa như ngươi chiếm nhiều tiện nghi vậy a.
Nữ tử mặc áo xanh cười nói:
- Ta cũng phải dốc sức tài bồi a, cũng là tốn tâm tư.
- Vĩnh Hằng nhất tộc ta, tộc nhân vốn đã rất ít. Hậu duệ ưu tú như vậy lại càng ít. Tiểu Ca Hoặc tùy thời có thể thức tỉnh, chỉ là vẫn một mực áp chế mà thôi. . . Đệ tử có tiềm lực như vậy, lại đưa tới trước cửa ngươi. Ngươi đừng có được tiện nghi mà còn khoe mã a.
Trung niên có mái tóc dài màu bạc nói.
- Đầu tiên ta phải nói trước. Một khi Tiểu Ca Hoặc đã bái nhập vào làm môn hạ của ta, ta phải dẫn hắn đi một Hỗn Độn kỷ nguyên a.
Nữ tử mặc áo xanh nói:
- Ngươi không được xen vào chuyện này.
- Được.
Người trung niên có mái tóc dài màu bạc đáp.
Hai người bọn họ vừa nói chuyện lại vừa cất bước ở trong hư không, rất nhanh đã đi tới một phương thế giới hỗn độn.
- Ồ?
Nữ tử mặc áo bào xanh biến sắc, hai con ngươi của nàng bỗng nhiên hiện ra kim quang, chiếu rọi một phương thời không ở chung quanh. Sắc mặt nàng lập tức trở nên nghiêm túc, lại nói:
- Thời không chung quanh đã bị cưỡng ép vặn vẹo.
- Cưỡng ép vặn vẹo?
Người trung niên có móc dài màu bạc tức thì biến sắc, tiếp đó ý niệm của hắn khẽ động, lập tức xem xét phương thế giới hỗn độn này.
- Tiểu Ca Hoặc?
- Sao lại không thấy nó nữa rồi?
Tên trung niên có mái tóc dài màu bạc chấn kinh, nói:
- Sao ngay cả nô bộc, thậm chí ngay cả Thủ Hộ Giả của phương thế giới hỗn độn này đều biến mất như vậy chứ?
Dựa theo quy củ mà hắn định ra, Thủ Hộ Giả không có mệnh lệnh của hắn thì tuyệt đối sẽ không được phép rời khỏi nơi này a. Bởi vì nơi này là nơi mà Ca Tước Vương nhất mạch ở.
Nhưng mà bây giờ, ở bên trong phương thế giới hỗn độn này, toàn bộ tất cả Thế Giới Cảnh đã biến mất. Kể cả hậu duệ Ca Hoặc mà hắn coi trọng nhất cũng biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.