Mãng Hoang Kỷ

Quyển 7 - Chương 9: Kỷ Ninh biển hiện tài năng

Ngã Cật Tây Hồng Thị

17/05/2013

Sau khi cho tên Bắc Sơn Hồ ăn phải quả đắng trong hội tranh bảo, ba người Bắc Sơn Bách Vi, Hồn Vô Kỳ, Kỷ Ninh chuyện trò rất vui vẻ với tâm tình sảng khoái.

Thời gian cũng dần về nửa đêm.

"Đã tới giờ Tý là lúc bắt đầu đổ chiến." Bên ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh của Tử Y cô nương. Kỷ Ninh nhìn qua cửa sổ thì thấy điện sảnh đã trống không, chỉ có hai viên tinh thạch ở góc. Tử Y cô nương cũng đang đứng nói chuyện ở góc đó.

"Đổ chiến chính là trò điên cuồng nhất." Bắc Sơn Bách Vi nhìn ra bên ngoài nói. "Ở trong này phần lớn đều là Vạn Tượng chân nhân, lại đều là những kẻ cực kỳ đáng sợ. Bọn họ đều mang theo Tử Phủ tu sĩ hoặc môn khách. Khi tới lúc đổ chiến là sẽ để những Tử Phủ tu sĩ, Tử Phủ đại yêu này đi chiến đấu. Còn chủ nhân hai bên thì tiến hành đặt cược."

Kỷ Ninh thầm nhủ.

Thật đáng buồn.

"Những kẻ tiến hành đổ chiến đều là tu sĩ và yêu quái vì sinh tồn, vì bảo vật mà tham gia." Bắc Sơn Bách Vi nói. "Có điều muốn đánh cuộc thì nhất định phải cùng cấp độ chứ không bao giờ có chuyện Vạn Tương đánh với Tử Phủ tu sĩ cả."

. . .

Kỷ Ninh nhìn xuống điện sảnh phía dưới.

Một gã tu tiên đang vác một thanh kiếm khí đi vào điện sảnh, phía bên kia có một nam tử áo đỏ tóc đỏ. Hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào nhau với đầy sát khí.

Đầu tiên, hai người đi tới chỗ hai viên tinh thạch, truyền nguyên lực vào làm cho viên tinh thạch lóe sáng.

"Người tu tiên phe Khuất công tử là Tử Phủ viên mãn."

"Đại yêu phe Nhạc San cô nương cũng là Tử Phủ viên mãn."

Tử Y cô nương hô lớn. "Mở đại trận phong cấm ra."

Vù vù!

Lập tức một vùng gần một dặm trong điện sảnh bị một đại trận tỏa ra màn hào quang gợn như sóng bao phủ. Ở phía trong có gã tu tiên kia và nam tử tóc đỏ áo đỏ.

"Khuất Nhất Hành. Ta thấy tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn nhận thua đi. Nếu không chẳng những thua tiền lại còn mất cả người nữa!"

"Hừ, cứ xem đi rồi biết."

Âm thanh từ hai gian phòng truyền tới.

Trận chiến ở phía dưới cũng đã bắt đầu. Đại yêu tóc đỏ áo đỏ kia lập tức biến thành một con dị thú với bốn chân rực lửa, toàn thân mặc áo giáo, miệng gầm rú xông về gã tu tiên kia. Trong miệng còn khè ra một vầng sáng màu lửa đỏ.

"Con súc sinh kia, chịu chết đi."

Gã tu tiên lưng đeo thanh kiếm kia cười nhạt một cái.

Rầm rầm!

Trong nháy mắt, phi kiếm sau lưng bay ra không trung, để lại một đường khí độc sặc sỡ ở đằng sau.

. . .

Kỷ Ninh nhìn trận chiến ở phía dưới, khẽ gật đầu: "Chắc là gã tu tiên kia sẽ thắng." Sau một hồi chiến đấu, con đại yêu kia gào lên rồi ngã gục xuống. Gã tu tiên kia cũng tái nhợt mặt mũi. Hắn phải thi triển ra cấm thuật thì mới có thể thằng được. Có điều cuối cùng thắng vẫn là thắng. Khi trước, sư thúc Khuất Nhất Hành của hắn đã nói. Chỉ cần có thể thắng là y sẽ giúp hắn trở thành đệ tử trong môn phái.

"Thành công rồi." Trong mắt gã tu tiên hiện lên đầy sự hưng phấn.

Mặc dù đã thi triển cấm thuật, nhưng dù sao cũng chỉ thi triển có một thời gian ngắn nên chỉ cần qua một năm rưỡi là đã có thể khôi phục lại hoàn toàn.

"Ha ha ha. . ."Vị Khuất công tử kia lập tức cười vang.

Phía bên kia, Nhạc San lại mang vẻ mặt khó coi.

. . .

Trong phòng, Bắc Sơn Bách Vi cười nói. "Mạnh Nhạc San và Khuất Nhất Hành đều là những kẻ có thực lực đáng sợ, đều đã vào Ứng Long Vệ. Nghe nói là khi đi làm nhiệm vụ của Ứng Long Vệ, hai người này đã sinh ra thù hằn với nhau. Nếu ở ngoài thành An Thiền thì chỉ sợ hai người này đã sống mái với nhau rồi. Nhưng ở trong thành An Thiền thì chỉ có cách dùng hết sức mà dẫm đạp lên đối phương thôi."

"Giống như ngươi và Bắc Sơn Hồ ấy." Hồn Vô Kỳ cười nói.

"Ha ha ha, đúng, như ta và Bắc Sơn Hồ vậy." Bắc Sơn Bách Vi cười ha ha nói.

Hồn Vô Kỳ nhìn về phía Kỷ Ninh: "Kỷ Ninh huynh. Nhìn qua thì đổ chiến này như đơn giản nhưng thật ra lại cực kỳ phức tạp. Kẻ tham gia đổ chiến đều sẽ chọn ra những người có chiến lực kinh người ở cấp độ Tử Phủ. . .Nhưng có mấy kẻ có thiên phú cao dám vào liều mạng đây? Cho nên cũng không dễ dàng tìm người tham gia, đôi bên đều phải dùng đủ mọi cách để tìm người. Nếu như thua là mất người, mất cả tiền, lại còn đánh mất thể diện. Thậm chí, có những kẻ nóng nảy quá còn tự mình vào sân chiến đấu."

"Tự mình vào sân?" Kỷ Ninh kinh ngạc.



Những kẻ có địa vị bất phàm này lại tự mình chiến đấu sao?

"Cái này cũng không có gì kỳ quái đâu. Những thiên tài đều là những người nổi tiếng nhờ chiến đấu. Quá bực tức là sẽ tự mình lên đánh ngay. Trong một hai năm, ở động Vô Ưu này cũng phải tổ chức không ít trận chiến cho những kẻ thiên tài cấp độ Vạn Tượng chém giết chí tử với nhau. Chết rồi thì không thể trách ai được!" Bắc Sơn Bách Vi nói. "Đương nhiên, ngoại trừ những kẻ có thù oán với nhau ra. Còn có những kẻ muốn dùng môn khách, tôi tớ đi kiếm tiền cho mình."

"Giống như ta." Hồn Vô Kỳ cười. "Ta không thiếu môn khách, tôi tớ. Mỗi lần phái họ tham gia đổ chiến là có được ít nhất trăm lượng nguyên dịch. Ta cũng đã kiếm được không ít từ chuyện này."

Kỷ Ninh gật đầu.

Hắn cũng hiểu được. Cho dù Hồn Vô Kỳ và Bắc Sơn Bách Vi đều là những người tốt, nhưng bọn họ đều là những người ở tầng lớp rất cao. Tầm nhìn cũng vô cùng. Chỉ vì họ tôn trọng Kỷ Ninh nên mới bằng vai phải lứa với nhau. Chứ như những Tử Phủ tu sĩ khác thì cùng lắm bọn họ cũng chỉ cho làm môn khách, tôi tớ mà thôi. Cũng chẳng phải quan tâm tới việc sống chết làm gì.

Một lát sau.

Ở phía dưới đã có mười trận đổ chiến được tiến hành xong. Không khí ở cả điện sảnh cũng trở nên hừng hực điên cuồng. Lúc này, một gã Thần Ma luyện thể cao lớn khôi ngô đang đứng ở giữa điện sảnh. Vốn là Tử Phủ tu sĩ Thần Ma luyện thể, lại có thần thông trong người nên hắn có chiến lực cực kỳ kinh người.

"Ha ha ha, các vị cứ để ta thắng liên tục thế này, thì có lẽ 'Linh Quả Tửu' của đổ chiến đêm nay phải để ta uống rồi." Từ một gian phòng ở lưng chừng điện sảnh, một gã thanh niên tai to mặt lớn cười. "Còn ai nữa không? Chỉ cần thằng được thủ hạ của ta là sẽ có ngay ba trăm lượng nguyên dịch."

"Tô Tô! Ngươi thắng đủ rồi. Người của ngươi nên đi xuống đi." Một âm thanh nặng nề vang lên.

Kỷ Ninh lập tức quay đầu lại. Kẻ vừa nói chuyện chính là Bắc Sơn Hồ.

Bắc Sơn Hồ mang ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỷ Ninh. Sau khi nhìn Kỷ Ninh một lúc, hắn nhếch mép lên cười cười đầy ác ý.

Kỷ Ninh cũng cười.

Hắn cũng đã biết được. Gã công tử kia cũng chẳng tính là nhân vật to lớn gì ở thành An Thiền này. Nhân vật to lớn phải như Bắc Sơn Hắc Hổ cơ. Bắc Sơn Hồ sao? Kỷ Ninh chẳng phải sợ hắn.

"Uỳnh!"

Điện sảnh chấn động.

Chỉ thấy một nam tử khôi ngô có một sừng, cao hai trượng đi vào điện sảnh. Bước chân của hắn làm điện sảnh chấn động. Con mắt của hắn lại còn lập lòe ánh sáng xanh. Vừa nhìn thấy hắn là ai cũng có thể nhận ra. . .đây chính là một con đại yêu! Rất ít người bình thường cao được tới hai trượng, đừng nói là cái sừng thêm vào nữa.

Đại yêu khôi ngô một sừng kia đi thẳng tới góc chỗ hai viên tinh thạch, đưa nguyên lực, thần lực truyền vào hai viên tinh thạch.

"Kiêm tu Thần Ma luyện thể, luyện khí." Tử Y cô nương đứng ở góc lập tức nói. "Cả hai đều là Tử Phủ viên mãn. Đại yêu là kẻ bên phe Hồ công tử."

Vù vù.

Đại trận phong cấm lại sáng lên lần nữa.

Con đại yêu và gã Thần Ma luyện thể kia cùng hằm hè nhìn nhau.

"Chết đi." Con đại yêu một sừng gào lên một tiếng. Cả người nó biến thành một con tê giác một sừng. Tiếp theo cả người hắn phát ra tia sáng rồi phình to ra. Con tê giác biến lớn thành cao hai mươi trượng. Một con tê giác lớn như vậy. . .nhìn đối thủ đối diện như nhìn một con kiến.

Uỳnh!

Con tê giác một sừng lao tới nhanh như chớp, giơ chân ra giấm lên đối thủ.

Đùng! Đùng! Đùng!. . .

Chỉ mới qua ba hiệp, gã Thần Ma luyện thể kia đã bị giẫm đạp tới mức chỉ còn lại nửa người. Hắn vội vàng hô lên: "Ta nhận thua!"

Lúc đó con đại yêu một sừng mới dừng lại.

Một bên chết hoặc nhận thua là đổ chiến kết thúc! Nếu cố tình giết chết đối phương thì sẽ bị phạt gấp mười lần tiền cược.

"Gào. . ." Con đại yêu tê giác ngửa đầu gào lên một tiếng. Lúc này mới hóa thành làn sương mù rồi ngưng tụ thành nam tử một sừng cao hai trượng.

"Bắc Sơn Bách Vi. Ta cược ba trăm lượng nguyên dịch. Ngươi có dám đổ chiến với ta không?" Ở xa xa, Bắc Sơn Hồ đứng ở cửa sổ, chỉ thẳng về bên này. "Ta biết ngươi nhát như chuột nên chắc không dám đổ chiến với ta đâu. Ha ha ha. Đúng là nhát như chuột mà."

Tiếng cười làm người ta buồn nôn.

Rốt cuộc thì Kỷ Ninh cũng hiểu tại sao lại có kẻ tự mình vào sân.

"Ta không biết hôm nay tên Bắc Sơn Hồ này lại tới đây. Nếu biết trước thì ta đã không để hắn kiêu ngạo như thế rồi." Bắc Sơn Bách Vi cắn chặt răng. Hắn là người kiêu ngạo, lại bị kẻ khác châm chọc như thế kia thì sao lại không giận đây?

"Vô Kỳ huynh, ngươi có môn khách lợi hại nào không?" Bắc Sơn Bách Vi nhìn về phía Hồn Vô Kỳ.

Hồn Vô Kỳ chính là tiểu thần tài, thường xuyên kiếm chác được từ các cuộc đổ chiến nên dĩ nhiên phải có môn khách lợi hại. Hắn gật đầu nói: "Hôm nay trong đám môn khách, người hầu ta dẫn theo cũng có một kẻ lợi hại. Có điều ta cũng không nắm chắc lắm. Thủ hạ của Bắc Sơn Hồ chính là một con đại yêu, lại là Thần Ma luyện thể mang thần thông trong người. Thật sự là bất phàm đó."

Kỷ Ninh cũng gật đầu.

Yêu quái sinh ra đã có thân thể mạnh mẽ, lại thêm việc tu luyện Thần Ma luyện thể thì đúng là rất khó chơi. Càng khỏi nói tới việc có thần thông trong người. Với chiến lực kinh người như thế, nếu so ra thì Đồng Ngọc còn phải kém hơn một bậc. Thông thường, những kẻ có thực lực như vậy cũng chả thèm tham gia đổ chiến. Có điều, đại yêu của đối phương nhất định là bị bắt giữ nên mới phải tham gia đổ chiến.



"Mặc kệ như thế nào. Cứ thử xem sao." Bắc Sơn Bách Vi nói.

"Được." Hồn Vô Kỳ gật đầu.

"Người đâu." Bắc Sơn Bách Vi gọi tên bồi bàn ở bên ngoài, tay lập tức lấy ra thẻ ba trăm lượng nguyên dịch ném qua." Đổ chiến."

Bồi bàn gật đầu.

. . .

Rất nhanh, một gã tu sĩ mặc áo choàng đen đi vào điện sảnh. Hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào đối thủ. Hắn cũng đã được kiểm tra qua. Thực lực là Tử Phủ viên mãn.

"Giết chết hắn." Ở gian phòng xa xa, Bắc Sơn Hồ quát.

Nam tử một sừng cao hai trượng nhìn chằm chằm vào tu sĩ áo choàng đen quát: "Ngươi nhất định phải chết." Hắn lại lần nữa hóa thành con tê giác một sừng, rồi lại thi triển ra thần thông Pháp Thiên Tượng Địa. Thân thể phóng to lên cao tới hai mươi trượng! Toàn thân tản ra vẻ cực kỳ hung ác làm cho khóe mắt của tu sĩ áo choàng đen phải run rẩy.

"Một con tê giác đầu đất." Tu sĩ áo choàng đen cười nhạt nói.

Vù vù!

Một màn sương đen xuất hiện bao phủ xung quanh, bao gồm cả con tê giác một sừng. Ở giữa màn sương đen có một cái bóng hình con rắn sặc sỡ khổng lồ.

"Chết, chết, chết." Con tê giác khổng lồ điên cuồng giẫm đạp xung quanh.

Màn sương đen quấn quanh, cái bóng con rắn cũng bò lên người con tê giác. Bên ngoài thân con tê giác phát ra tiếng xì xì, cơ thể bắt đầu thối rữa, rất nhanh đã thấy cả xương lòi ra.

"Ầm ầm ầm. . ." Con tê giác lao giẫm xuống như trời long đất lở, đất núi rung chuyển.

"Không, ta. . ."

Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm vang lên.

Uỳnh!

Một tiếng nổ vang lên. Toàn bộ sương đen biến mất, con rắn cũng biến mất theo. Con tê giác khổng lồ đứng giữa đại sảnh. Dưới chân nó có chút máu me, toàn thân đều mục rữa thấy cả xương trắng ở trong. Có điều chỉ qua mấy hơi thở là đã hoàn toàn khôi phục.

"Bắc Sơn Bách Vi, chỉ có từng ấy thôi à?" Bắc Sơn Hồ liền khiêu khích ngay. "Thật ngại quá. Ba trăm lượng ngueyen dịch đã thuộc về ta rồi. Ta lại lấy sáu trăm lượng nguyên dịch để đánh cuộc với ngươi. Ngươi dám không?"

Yên tình, tất cả đều im lặng.

Điện sảnh hoàn toàn tĩnh lặng. Lúc này không ai dám thò đầu ra. Tuy bọn họ không sợ Bắc Sơn Hồ nhưng thật khó tìm được một kẻ cấp độ Tử Phủ tương đương với con tê giác kia. Tất cả mọi người đều đang chờ phản ứng của Bắc Sơn Bách Vi.

. . .

Bên trong phòng, Bắc Sơn Bách Vi đang nhìn không rời mắt ra bên ngoài, con ngươi rụt lại.

"Chín trăm lượng nguyên dịch. Ta lấy chín trăm lượng nguyên dịch ra đánh cuộc với ngươi. Ngươi dám không?" Bắc Sơn Hồ lại tiếp tục khiêu khích. Hắn phải nhân cơ hội này mà giẫm thật mạnh lên mặt đối phương. Phụ thân Bắc Sơn Dận của hắn cũng khuyến khích hắn giẫm đạp chèn ép tên Bắc Sơn Bách Vi kia.

Yên lặng.

Hồn Vô Kỳ không lên tiếng. Hắn cũng chẳng còn môn khách lợi hại nào nữa. Bắc Sơn Bách Vi nổi gân xanh trên mặt, tự mình lầm bẩm: "Nhịn, nhịn, nhịn."

"Ta sẽ đi." Bỗng nhiên Kỷ Ninh đứng lên. "Ta đi giết con tê giác kia."

"Ngươi sao?" Hồn Vô Kỳ, Bắc Sơn Bách Vi đều kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh.

"Không được, Kỷ Ninh, nếu ngươi tu luyện thêm vài năm nữa thì có thể dễ dàng giết hắn. Nhưng dù sao ngươi mới chỉ tu luyện mười năm." Bắc Sơn Bách Vi lắc đầu. "Không thể mạo hiểm được." Trong lòng Bắc Sơn Bách Vi cũng đang lên chút cảm động. Hắn hiểu được. Hiển nhiên Kỷ Ninh thấy chướng mắt nên mới vì hắn mà xuất đầu lộ diện.

Kỷ Ninh liếc mắt ra bên ngoài.

Chín trăm lượng nguyên dịch sao?

Thứ mình thiếu nhất bây giờ chính là nguyên dịch. Nếu giết được con đại yêu tê giác kia thì mình sẽ kiếm được không ít.

"Yên tâm, ta giết hắn." Kỷ Ninh cười "Như giết một con gà thôi."

Hồn Vô Kỳ, Bắc Sơn Bách Vi đều sững sờ.

Lời nói này thật quá bá đạo.

"Được, ta sẽ đánh cược với hắn. Nguyên dịch thắng được sẽ thuộc về Kỷ Ninh huynh hết." Bắc Sơn Bách Vi cực kỳ kích động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mãng Hoang Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook