Mãng Hoang Kỷ

Quyển 18 - Chương 1057: Kỷ Ninh hồi hộp (1)

Ngã Cật Tây Hồng Thị

14/01/2020

Đây là chuyện hắn xem trọng nhất trên con đường tu hành hiện giờ của mình.

Chợt một giọng nói vang bên tai:

- Tiểu tử đừng gấp.

Kỷ Ninh mới bay ra Dao Hỏa cảnh chợt ngây ngẩn, hắn thấy một lão nhân đầu hói mặc trường bào màu đen đứng trong không trung bên ngoài. Lão nhân đầu hói có đôi mắt màu vàng, trên đầu có hai xúc tu thịt đung đưa khá buồn cười. Lão nhân đầu hói cười tủm tỉm, nhìn là thấy hài rồi.

Vèo!

Lão nhân đầu hói chợt biến mất.

Kỷ Ninh ngây người:

- Hả? Người đâu?

Lão nhân đầu hói cười toe:

- Ta ở đây.

Kỷ Ninh vụt ngoái đầu, lão nhân đầu hói đã đứng bên cạnh. Kỷ Ninh hết hồn, có thể lặng lẽ vào trong vực giới phi chu mà chủ nhân không hay biết gì, thủ đoạn này vượt sức tưởng tượng của hắn. Kỷ Ninh mới là chủ nhân của vực giới phi chu, hắn đã hoàn toàn luyện hóa khống chế phi chu, nhưng lão nhân đầu hói vẫn vào trong được.

Kỷ Ninh cung kính hành lễ:

- Bắc Minh kính chào Chí Tôn.

Thanh Ma Chúa Tể cung kính chào:

- Thanh Ma kính chào Chí Tôn.

Bạch Dung hộ vệ đứng bên cạnh Kỷ Ninh, cung kính hành lễ nhưng không hé răng.

Kỷ Ninh hay Thanh Ma đều không giống đại năng bình thường, ánh mắt siêu cao nên phát hiện ngay điểm đáng sợ của lão nhân đầu hói. Ví dụ hai người không thấy trên người lão nhân đầu hói có chút nhân quả nào dây dưa. Bất cứ tu hành giả nào hễ còn sống sẽ có nhân quả, nhưng bọn họ không cảm giác có nhân quả trên người lão nhân đầu hói, chuyện này thật khó tin.

Lão nhân đầu hói cười nói:

- Khá thông minh.

Lão nhân đầu hói nhìn hướng Dao Hỏa cảnh:

- Một tòa Thất Hỏa Ngục khá hay ho, Tây Tư tộc rất lợi hại, bắt một con hỗn độn nguyên thú làm nguồn năng lượng, nhẹ nhàng lợi dụng lực lượng của hỗn độn nguyên thú. Xem hồn phách chân linh của hỗn độn nguyên thú chắc đã có chủ nhân, là tiểu tử nhà ngươi?

Lão nhân đầu hói nhìn hướng Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh rung động.



Hay nghe nói Chí Tôn lợi hại cỡ nào, thế nhưng chỉ đứng ngoài Dao Hỏa cảnh nhìn một cái đã biết có hỗn độn nguyên thú, còn biết chủ nhân của nó là Kỷ Ninh. Hèn gì mạnh như Tây Tư tộc cuối cùng thua trước Chí Tôn dẫn dắt văn minh tu hành giả, Chí Tôn quá lợi hại, đã đến cảnh giới không thể tưởng tượng.

Đối với Chí Tôn thì hỗn độn nguyên thú không đáng nhắc đến, vì Chí Tôn có thể dễ dàng tiêu diệt nó.

Kỷ Ninh đáp:

- Đúng là ta.

Lão nhân đầu hói nhìn Kỷ Ninh, cười khen:

- Hỗn độn nguyên thú được dựng dục từ căn nguyên vũ trụ hỗn độn mênh mông, được căn nguyên yêu thương, con nào cũng có khí vận lớn trong người. Đa số tu hành giả chưa từng thấy những hỗn độn nguyên thú, tuy ngươi có khí vận rất cao nhưng không bằng hỗn độn nguyên thú, ngươi gặp con hỗn độn nguyên thú này thật không dễ dàng.

Kỷ Ninh ngẩn người, ngẫm nghĩ liền hiểu. Hỗn độn nguyên thú rất được căn nguyên vũ trụ hỗn độn yêu thương, muốn thấy một lần rất khó khăn.

Đúng vậy, tuy Kỷ Ninh sớm chiếm Dao Hỏa cảnh nhưng phải trải qua muôn vàn khó khăn phá giải trận đồ khống chế mới phát hiện ra con hỗn độn nguyên thú. Từ đó thấy ra được căn nguyên yêu thương, khí vận lớn trong người cũng chẳng được gì, vẫn bị Tây Tư tộc bắt nhốt trong năm tháng vô tận.

Kỷ Ninh nói:

- Phá giải trận đồ Dao Hỏa cảnh mới thấy con hỗn độn nguyên thú này.

Lão nhân đầu hói nói:

- Hãy đối xử tốt với nó, có lợi cho ngươi. Đi thôi, đi quê hương của ngươi.

Vèo!

Tiếng nói vừa dứt thời không xung quanh vặn vẹo, tất cả trở nên hư ảo.

Chờ thời không vặn vẹo trở lại bình thường, Kỷ Ninh thấy một thế giới hỗn độn ở phía xa.

- Đã ra Ngu Tinh Hải?

Kỷ Ninh cảm ứng sơ pháp thân, nguyên thần thứ hai liền biết vị trí của mình, lòng thầm kinh nhưng mặt ngoài rất bình tĩnh.

Kỷ Ninh nói:

- Vậy ta mang tiền bối đi quê hương của ta.

Lão nhân đầu hói nói:

- Không gấp, ta dời vực giới phi chu đến đây vì nơi này có một tiểu tử cần cứu trợ.

Lão nhân đầu hói xuyên qua vực giới phi chu bay hướng thế giới hỗn độn đó.



Kỷ Ninh, Thanh Ma nhìn nhau, thầm khó hiểu:

- Cần giúp? Khiến đường đường là Chí Tôn đi cứu?

Vù vù vù vù vù!

Tạm thu lại vực giới phi chu, Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung bay đến thế giới hỗn độn đó theo.

Sau khi bay vào thế giới hỗn độn.

- Ha ha ha! Thanh Trần Đạo Quân, bây giờ ngươi rơi vào đại trận của ta, không có đường trốn. Chỉ cần ba vạn năm thì uy lực đại trận đủ làm ngươi hóa thành tro bụi, mất đi chân linh. Một tiểu tử như ngươi cho rằng đột phá đến Sinh Tử Đạo Quân là có thể chống đối ta sao? Trong phương thế giới hỗn độn này tất cả chịu ta khống chế, không ai có thể làm trái ta!

Một lão nhân tóc đỏ khoanh chân trên đỉnh vách núi nhìn xuống hiệp cốc bên dưới. Trong hiệp cốc cuồn cuộn mây đen, lửa cháy hừng hực trong đó. Một bóng dáng một thanh niên mảnh khảnh ngồi khoanh chân trong không trung hiệp cốc chịu nhiều đau khổ.

Thanh niên yếu ớt khoanh chân, miệng lầm bầm phớt lờ lão nhân tóc đỏ nói gì.

Lão nhân tóc đỏ giờ phút này nắm chắc phần thắng, vui sướng cực kỳ:

- Phương thế giới hỗn độn này vốn là ta mở mang để làm động phủ, sống chết của tất cả sinh linh tất nhiên đều trong một ý niệm của ta, ta muốn thế nào được thế ấy. Thật không ngờ trong thế giới hỗn độn như vậy có thể sinh ra yêu nghiệt như ngươi, bất giác nhờ vào một số thứ ta nhàm chán để lại cái gọi là kỳ ngộ mà ngươi có thể bước vào cảnh giới Sinh Tử Đạo Quân. Nhất Bộ Đạo Quân nhà ngươi có thể đấu ngang ngửa với Tam Bộ Đạo Quân ta đây, ta rất phục ngươi. Thiên tư như ngươi nếu ở bên ngoài chắc sẽ được thế lực lớn đỉnh cao thu vào. Đáng tiếc, ngươi phải chết tại đây.

Một giọng nói vang lên:

- Đúng rồi, ngươi phải chết tại đây.

Một cái chân giáng xuống.

Bẹp!

Chân đạp lên người lão nhân tóc đỏ, thân thể lão đảo ngã gục trên mặt đất, nằm ngay đơ.

Chủ nhân cái chân to là lão nhân đầu hói đạp người xong đang cười toe toét. Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung cũng giáng xuống.

Kỷ Ninh truyền âm:

- Hèn gì thế giới hỗn độn này có nhiều tầng cấm chế phong kín, sợ là Nhị Bộ Đạo Quân, Tam Bộ Đạo Quân cũng không thể nào xuyên thấu. Hóa ra do Đạo Quân đã chết kia mở ra làm động phủ.

Thanh Ma nhìn hiệp cốc bên dưới:

- Hồng Nhiên Chí Tôn ra tay là vì cứu tiểu tử đó?

Lão nhân đầu hói đạp hư không đi xuống, dễ dàng xé hỏng trận pháp, gặp thanh niên yếu ớt kia. Thanh niên nhìn như yếu ớt nhưng ánh mắt bình tĩnh như xem hết mọi bi khổ, dường như hai người đang nói cái gì.

Thanh Ma nói:

- Chậc chậc, nhìn ánh mắt của Nhất Bộ Đạo Quân đó ta cảm giác được hắn trải qua rất nhiều cực khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mãng Hoang Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook