Quyển 18 - Chương 1016: Pháp thân (2)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
Kỷ Ninh hấp thu ảo diệu của vô số pháp môn, có bệ đá Chí Tôn phụ trợ tu hành hơn một nửa hỗn độn kỷ cuối cùng sáng tạo ra pháp môn huyễn thuật, nên hắn bị ảnh hưởng không lạ gì.
Kỷ Ninh đắc ý cười nói:
- Đoạn thời gian trước ta nghiên cứu huyễn thuật, có chút thu hoạch.
Cửu Trần thúc giục:
- Được rồi, không nói đến huyễn thuật của ngươi nữa. Lần này ta chạy tới là hy vọng ngươi đừng đi Dao Hỏa cảnh. Ngươi đã biết rõ đó là âm mưu của Phi Tuyết Thành Chủ thì cần gì trúng kế?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Âm mưu? Hắn có âm mưu gì được? Cửu Trần nói xem âm mưu của hắn là gì?
Cửu Trần sốt ruột nói:
- Đừng xem thường hắn, Phi Tuyết Thành Chủ là kẻ điên. Lần này ta bị hắn một đường truy sát, ta hoảng hốt chạy trốn, dùng gần hết báu vật. Khi đi ngang qua Dao Hỏa cảnh ta cắn răng vì giữ mạng mới chui vào trong.
Kỷ Ninh gật gù.
Vào phút sống chết xông vào tuyệt địa ít ra có một cơ hội sống, nhưng bị Phi Tuyết Thành Chủ đuổi theo thì chết chắc.
Cửu Trần lắc đầu nói:
- Ta vốn tưởng mình xông vào tuyệt địa thì Phi Tuyết Thành Chủ không dám đi vào, ta sai, tên điên đó cũng vào theo.
Con ngươi Kỷ Ninh co rút:
- Hả? Hắn cũng đi vào? Hắn không muốn sống nữa?
- Bởi vậy ta mới nói Phi Tuyết Thành Chủ là tên điên. Dao Hỏa cảnh là một chỗ tuyệt địa ngày xưa được Tây Tư tộc đặt ra, nghe nói thời chiến tranh thượng cổ có nhiều đại năng chết trong đó. Nhưng tuyệt địa kia đã bị bỏ hoang, ta xông vào nếu cẩn thận thì mất chút thời gian vẫn có hy vọng tìm ra con đường sống trốn khỏi Dao Hỏa cảnh.
Cửu Trần trịnh trọng nói:
- Thế nhưng Phi Tuyết Thành Chủ cũng truy sát vào, buộc lòng ta phải trốn tiếp. Ta hốt hoảng trốn trong Dao Hỏa cảnh, chui vào những nơi trông khá nguy hiểm, Phi Tuyết Thành Chủ dám bám sát không bỏ mãi đến khi ta bị nhốt ở một nơi như Lao Ngục.
Kỷ Ninh cau mày lặp lại:
- Lao Ngục?
Cửu Trần cảm khái:
- Ta cũng không rõ lắm, ta đang bị nhốt, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi chừng mười trượng. May mắn tạm thời không nguy hiểm mạng sống, Phi Tuyết Thành Chủ cũng không dám đuổi theo tiếp.
Kỷ Ninh chau mày suy tư:
- Nơi như Lao Ngục?
Kỷ Ninh là một thành viên của Mang Nhai quốc, có xin Mang Nhai Chúa Tể cho một tấm bản đồ sao Ngu Tinh Hải. Kỷ Ninh vốn định trao đổi bằng báu vật ai ngờ Mang Nhai Chúa Tể tặng cho bản đồ sao. Vì vậy Kỷ Ninh hiện có bản đồ sao Ngu Tinh Hải của Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân, có chút ghi chép về Dao Hỏa cảnh.
Dao Hỏa cảnh là tuyệt địa Tây Tư tộc thiết lập, trung tâm của nó là Lao Ngục.
Năm xưa nhiều đại năng phe văn minh tu hành giả kẹt trong Dao Hỏa cảnh, thậm chí bị kẹt trong Lao Ngục không trốn thoát được. Sau khi bắt nhốt đủ đại năng giả Tây Tư tộc sẽ một lần kích phát lực lượng đại diệt tuyệt nguyên Dao Hỏa cảnh, giết hết người bị bắt.
Trong ghi chép của Mang Nhai Chúa Tể có đoạn: Lao Ngục trong Dao Hỏa cảnh chủ yếu chia bảy phần, tùy theo mức độ quan trọng người bị bắt mà nhốt ở nơi khác nhau, nhưng đều chết hết rồi. Ta có cảm ứng từ xa trong bảy khu vực không có sinh linh nào, đều chết hết. Nhưng trong Lao Ngục vẫn đầy rẫy nguy cơ. Tuy nguyên Dao Hỏa cảnh có nhiều chỗ bị hỏng, lực lượng đại diệt tuyệt không thể kích phát được nữa nhưng bản thân Lao Ngục chứa nhiều cấm chế nguy hiểm, Chúa Tể cũng có nguy cơ chết.
Kỷ Ninh cau mày lẩm bẩm:
- Lao Ngục? Phi Tuyết khốn nạn!
Dù là Lao Ngục loại bình thường nhất nhưng trong Dao Hỏa cảnh bất cứ Lao Ngục nào đều rất đáng sợ.
Cửu Trần khuyên nhủ:
- Yên tâm đi, ta không bị gì. Ta chỉ hoạt động trong phạm vi hơn mười trượng, không đụng chạm cấm chế gì thì sẽ không có nguy hiểm.
Kỷ Ninh lo lắng nói:
- Nhưng đó là Lao Ngục trong Dao Hỏa cảnh!
Cửu Trần vội nói:
- Vì vậy Bắc Minh đừng bao giờ đến! Phi Tuyết Thành Chủ có thể điên cuồng truy sát vào trong vì muốn bất chấp tất cả đối phó hai ta. Nay hắn đã ở trong Dao Hỏa cảnh, chắc chắn sẽ vận dụng kiến thức biết chút nguy hiểm đặt ra bẫy. Nếu ngươi đi, ngươi không rành nguy hiểm xung quanh rất dễ bị Phi Tuyết Thành Chủ dụ dỗ trúng chiêu.
Kỷ Ninh cười nói:
- Ta không ngốc.
Cửu Trần la lên:
- Nhưng hắn chiếm địa lợi!
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Yên tâm, ta không phải mù quáng đi Dao Hỏa cảnh.
Có bản đồ sao của Thanh Thạch Đạo Nhân, Mang Nhai Chúa Tể, nên Kỷ Ninh biết chút ít về Dao Hỏa cảnh.
- Hơn nữa ta luôn muốn giải quyết mối họa Phi Tuyết Thành Chủ, thả tự do đồ điên tà ma như vậy không chừng còn rắc rối gì nữa, nên nhanh chóng xóa sổ là hơn.
Cửu Trần nóng nảy:
- Ngươi . . . con người gì mà . . .!
Kỷ Ninh cười hồn nhiên:
- Ngươi biết tính của ta rồi.
Cửu Trần bất đắc dĩ nói:
- Ta biết rất khó khuyên được ngươi nhưng vẫn ôm chút hy vọng. Ài, ta nói mỏi miệng vẫn không khuyên được, tóm lại ngươi phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu.
Kỷ Ninh cười nói:
- Ta không là tiểu tử ngốc bốc đồng nóng đầu, ta biết phải giữ gìn mạng sống của mình mới có thể cứ mạng ngươi được.
Cửu Trần không khuyên Kỷ Ninh được nhưng tạm thời ở lại Thiên Thương cung, vậy thì gã có thể tùy thời báo cho hắn biết tỉ mỉ tình huống của mình, giúp ích cho hắn cứu người.
Vèo!
Trong Ngu Tinh Hải.
Kỷ Ninh mang theo Bạch Dung hộ vệ chạy đi, nơi này có quá nhiều nguy hiểm, phải cẩn thận đi tới. Mất hơn tám trăm năm sau Kỷ Ninh và Bạch Dung hộ vệ rốt cuộc đến Dao Hỏa cảnh.
Kỷ Ninh nhìn đằng trước:
- Đến Dao Hỏa cảnh rồi.
Giữa hư không phía trước có vòng xoáy lửa to bao la vô tận. Vòng xoáy lửa chiếm cương vực cực lớn, mỗi đóa hoa lửa rất đẹp cũng rất nguy hiểm.
Bạch Dung hộ vệ ở bên cạnh chợt mắt sáng rực lên tiếng:
- Chủ nhân.
Kỷ Ninh nhìn hướng Bạch Dung:
- Hửm?
Bạch Dung nói:
- Trước kia ta từng đến đây.
Kỷ Ninh lộ vẻ vui mừng:
- Ngươi đã đến đây rồi?
Sau đó Kỷ Ninh chợt hiểu, Thanh Thạch Đạo Nhân có được Bạch Dung hộ vệ thì trong Ngu Tinh Hải, nó bảo vệ một Tây Tư tộc địa vị rất cao, người đó từng đến Dao Hỏa cảnh là chuyện bình thường.
Bạch Dung gật đầu nói:
- Đúng, chủ nhân Tây Tư tộc của ta từng được mời đến đây. Tu hành giả các ngươi gọi nơi này là Dao Hỏa cảnh, Tây Tư tộc thì kêu là Thất Hỏa Ngục.
Kỷ Ninh mừng rỡ hỏi:
- Còn gì nữa?
Hiểu biết Dao Hỏa cảnh càng nhiều Kỷ Ninh càng ứng đối nhẹ nhàng hơn.
Kỷ Ninh đắc ý cười nói:
- Đoạn thời gian trước ta nghiên cứu huyễn thuật, có chút thu hoạch.
Cửu Trần thúc giục:
- Được rồi, không nói đến huyễn thuật của ngươi nữa. Lần này ta chạy tới là hy vọng ngươi đừng đi Dao Hỏa cảnh. Ngươi đã biết rõ đó là âm mưu của Phi Tuyết Thành Chủ thì cần gì trúng kế?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Âm mưu? Hắn có âm mưu gì được? Cửu Trần nói xem âm mưu của hắn là gì?
Cửu Trần sốt ruột nói:
- Đừng xem thường hắn, Phi Tuyết Thành Chủ là kẻ điên. Lần này ta bị hắn một đường truy sát, ta hoảng hốt chạy trốn, dùng gần hết báu vật. Khi đi ngang qua Dao Hỏa cảnh ta cắn răng vì giữ mạng mới chui vào trong.
Kỷ Ninh gật gù.
Vào phút sống chết xông vào tuyệt địa ít ra có một cơ hội sống, nhưng bị Phi Tuyết Thành Chủ đuổi theo thì chết chắc.
Cửu Trần lắc đầu nói:
- Ta vốn tưởng mình xông vào tuyệt địa thì Phi Tuyết Thành Chủ không dám đi vào, ta sai, tên điên đó cũng vào theo.
Con ngươi Kỷ Ninh co rút:
- Hả? Hắn cũng đi vào? Hắn không muốn sống nữa?
- Bởi vậy ta mới nói Phi Tuyết Thành Chủ là tên điên. Dao Hỏa cảnh là một chỗ tuyệt địa ngày xưa được Tây Tư tộc đặt ra, nghe nói thời chiến tranh thượng cổ có nhiều đại năng chết trong đó. Nhưng tuyệt địa kia đã bị bỏ hoang, ta xông vào nếu cẩn thận thì mất chút thời gian vẫn có hy vọng tìm ra con đường sống trốn khỏi Dao Hỏa cảnh.
Cửu Trần trịnh trọng nói:
- Thế nhưng Phi Tuyết Thành Chủ cũng truy sát vào, buộc lòng ta phải trốn tiếp. Ta hốt hoảng trốn trong Dao Hỏa cảnh, chui vào những nơi trông khá nguy hiểm, Phi Tuyết Thành Chủ dám bám sát không bỏ mãi đến khi ta bị nhốt ở một nơi như Lao Ngục.
Kỷ Ninh cau mày lặp lại:
- Lao Ngục?
Cửu Trần cảm khái:
- Ta cũng không rõ lắm, ta đang bị nhốt, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi chừng mười trượng. May mắn tạm thời không nguy hiểm mạng sống, Phi Tuyết Thành Chủ cũng không dám đuổi theo tiếp.
Kỷ Ninh chau mày suy tư:
- Nơi như Lao Ngục?
Kỷ Ninh là một thành viên của Mang Nhai quốc, có xin Mang Nhai Chúa Tể cho một tấm bản đồ sao Ngu Tinh Hải. Kỷ Ninh vốn định trao đổi bằng báu vật ai ngờ Mang Nhai Chúa Tể tặng cho bản đồ sao. Vì vậy Kỷ Ninh hiện có bản đồ sao Ngu Tinh Hải của Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân, có chút ghi chép về Dao Hỏa cảnh.
Dao Hỏa cảnh là tuyệt địa Tây Tư tộc thiết lập, trung tâm của nó là Lao Ngục.
Năm xưa nhiều đại năng phe văn minh tu hành giả kẹt trong Dao Hỏa cảnh, thậm chí bị kẹt trong Lao Ngục không trốn thoát được. Sau khi bắt nhốt đủ đại năng giả Tây Tư tộc sẽ một lần kích phát lực lượng đại diệt tuyệt nguyên Dao Hỏa cảnh, giết hết người bị bắt.
Trong ghi chép của Mang Nhai Chúa Tể có đoạn: Lao Ngục trong Dao Hỏa cảnh chủ yếu chia bảy phần, tùy theo mức độ quan trọng người bị bắt mà nhốt ở nơi khác nhau, nhưng đều chết hết rồi. Ta có cảm ứng từ xa trong bảy khu vực không có sinh linh nào, đều chết hết. Nhưng trong Lao Ngục vẫn đầy rẫy nguy cơ. Tuy nguyên Dao Hỏa cảnh có nhiều chỗ bị hỏng, lực lượng đại diệt tuyệt không thể kích phát được nữa nhưng bản thân Lao Ngục chứa nhiều cấm chế nguy hiểm, Chúa Tể cũng có nguy cơ chết.
Kỷ Ninh cau mày lẩm bẩm:
- Lao Ngục? Phi Tuyết khốn nạn!
Dù là Lao Ngục loại bình thường nhất nhưng trong Dao Hỏa cảnh bất cứ Lao Ngục nào đều rất đáng sợ.
Cửu Trần khuyên nhủ:
- Yên tâm đi, ta không bị gì. Ta chỉ hoạt động trong phạm vi hơn mười trượng, không đụng chạm cấm chế gì thì sẽ không có nguy hiểm.
Kỷ Ninh lo lắng nói:
- Nhưng đó là Lao Ngục trong Dao Hỏa cảnh!
Cửu Trần vội nói:
- Vì vậy Bắc Minh đừng bao giờ đến! Phi Tuyết Thành Chủ có thể điên cuồng truy sát vào trong vì muốn bất chấp tất cả đối phó hai ta. Nay hắn đã ở trong Dao Hỏa cảnh, chắc chắn sẽ vận dụng kiến thức biết chút nguy hiểm đặt ra bẫy. Nếu ngươi đi, ngươi không rành nguy hiểm xung quanh rất dễ bị Phi Tuyết Thành Chủ dụ dỗ trúng chiêu.
Kỷ Ninh cười nói:
- Ta không ngốc.
Cửu Trần la lên:
- Nhưng hắn chiếm địa lợi!
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Yên tâm, ta không phải mù quáng đi Dao Hỏa cảnh.
Có bản đồ sao của Thanh Thạch Đạo Nhân, Mang Nhai Chúa Tể, nên Kỷ Ninh biết chút ít về Dao Hỏa cảnh.
- Hơn nữa ta luôn muốn giải quyết mối họa Phi Tuyết Thành Chủ, thả tự do đồ điên tà ma như vậy không chừng còn rắc rối gì nữa, nên nhanh chóng xóa sổ là hơn.
Cửu Trần nóng nảy:
- Ngươi . . . con người gì mà . . .!
Kỷ Ninh cười hồn nhiên:
- Ngươi biết tính của ta rồi.
Cửu Trần bất đắc dĩ nói:
- Ta biết rất khó khuyên được ngươi nhưng vẫn ôm chút hy vọng. Ài, ta nói mỏi miệng vẫn không khuyên được, tóm lại ngươi phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu.
Kỷ Ninh cười nói:
- Ta không là tiểu tử ngốc bốc đồng nóng đầu, ta biết phải giữ gìn mạng sống của mình mới có thể cứ mạng ngươi được.
Cửu Trần không khuyên Kỷ Ninh được nhưng tạm thời ở lại Thiên Thương cung, vậy thì gã có thể tùy thời báo cho hắn biết tỉ mỉ tình huống của mình, giúp ích cho hắn cứu người.
Vèo!
Trong Ngu Tinh Hải.
Kỷ Ninh mang theo Bạch Dung hộ vệ chạy đi, nơi này có quá nhiều nguy hiểm, phải cẩn thận đi tới. Mất hơn tám trăm năm sau Kỷ Ninh và Bạch Dung hộ vệ rốt cuộc đến Dao Hỏa cảnh.
Kỷ Ninh nhìn đằng trước:
- Đến Dao Hỏa cảnh rồi.
Giữa hư không phía trước có vòng xoáy lửa to bao la vô tận. Vòng xoáy lửa chiếm cương vực cực lớn, mỗi đóa hoa lửa rất đẹp cũng rất nguy hiểm.
Bạch Dung hộ vệ ở bên cạnh chợt mắt sáng rực lên tiếng:
- Chủ nhân.
Kỷ Ninh nhìn hướng Bạch Dung:
- Hửm?
Bạch Dung nói:
- Trước kia ta từng đến đây.
Kỷ Ninh lộ vẻ vui mừng:
- Ngươi đã đến đây rồi?
Sau đó Kỷ Ninh chợt hiểu, Thanh Thạch Đạo Nhân có được Bạch Dung hộ vệ thì trong Ngu Tinh Hải, nó bảo vệ một Tây Tư tộc địa vị rất cao, người đó từng đến Dao Hỏa cảnh là chuyện bình thường.
Bạch Dung gật đầu nói:
- Đúng, chủ nhân Tây Tư tộc của ta từng được mời đến đây. Tu hành giả các ngươi gọi nơi này là Dao Hỏa cảnh, Tây Tư tộc thì kêu là Thất Hỏa Ngục.
Kỷ Ninh mừng rỡ hỏi:
- Còn gì nữa?
Hiểu biết Dao Hỏa cảnh càng nhiều Kỷ Ninh càng ứng đối nhẹ nhàng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.