Quyển 18 - Chương 534: Sắp xếp trước khi đi. (1)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
Bên trên Tinh Thần đảo này, ở trên mặt đất có một gã thanh niên tóc trắng mặc áo bào trắng rộng thùng thình đang khoanh chân ngồi đó. Bỗng nhiên hắn mở mắt ra, trong ánh mắt của hắn ôn hòa, lại giống như ở trong ẩn chứa vô số ngôi sao sáng chói, hắn nhẹ giọng tự nói:
- Một ngàn năm đã qua, đám tu hành giả mới tới này đã trải qua ngàn năm ma luyện, thực lực cũng đã đạt tới một bình cảnh, cũng nên ước chiến với bọn hắn rồi.
- Được rồi, bắt đầu từ Thiên Tinh Tử vậy.
Rất nhanh, đám Thế Giới Cảnh ở trên mấy chục vạn tòa Tinh Thần đảo đều bắt đầu chấn kinh.
Bởi vì. . .
Thiên Tinh Tử từ khi bước vào tầng thứ năm cho tới bây giờ chưa từng rớt xuống, không ngờ lần này lại rớt xuống tầng thứ tư, tất cả bảo bối truyền thừa của hắn đều bị người ở trong tầng thứ sáu đoạt đi.
Vì vậy mỗi một người đều biết, Bối Tháp Lai Ách ở trên tầng thứ sáu đã xuất thủ, đánh bại Thiên Tinh Tử!
- Nhanh lên, cái gì dễ uống đều mang lên đây.
Ở bên trên hải đảo, Thiên Tinh Tử và Bối Tháp Lai Ách ngồi đối diện với nhau, trước mặt bọn họ có một cái bàn đá.
Thiên Tinh Tử có bộ dáng như một đứa trẻ đang ngồi cùng với một thanh niên tóc trắng, mặc áo bào trắng rộng thùng thình, thế nhưng lại có khí tức hoàn toàn bất đồng. Khí tức của Thiên Tinh Tử dũng mãnh mà dữ dằn, mà khí tức của Bối Tháp Lai Ách thì lại ôn hòa hơn nhiều. Giống như là một cái mặt trời ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác ôn hòa thân thiện.
- Được.
Thiên Tinh Tử chộp lấy cái hồ lô ở trên bàn, sau đó ngửa đầu uống ừng ực.
- Tốt rồi, tốt rồi, Thiên Tinh Tử, cần gì phải tức giận thành như vậy a.
Bối Tháp Lai Ách cười nói.
- Gia hỏa âm hiểm, xảo trá, chết tiệt nhà ngươi ngụy trang thành bộ dáng của tu hành giả.
Thiên Tinh Tử trừng mắt, ở trong con mắt thứ ba ở mi tâm tràn ngập vẻ phẫn nộ:
- Từ sau khi ta xông lên tầng thứ năm, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ rớt xuống khỏi tầng thứ năm a. Cũng là bởi vì ngươi, cũng bởi vì ngươi xảo trá. Hiện tại ta đã thua, ta không phục, không phục, ta không phục.
Bối Tháp Lai Ách nở nụ cười, nói:
- Thua là thua, cũng coi như là dùng một chút âm mưu quỷ kế, thế nhưng ngươi vẫn thua a. Chiến đấu chỉ quan tâm tới kết quả, không hỏi quá trình.
- Ta tin ngươi, cho nên mới trúng chiêu của ngươi.
Thiên Tinh Tử có chút phẫn nộ.
Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên hắn bại trong tay Bối Tháp Lai Ách này.
Như quá khứ, nếu như thắng liền mười trận trong tầng thứ năm thì sẽ trùng kích tầng thứ sáu, lúc sẽ bị Bối Tháp Lai Ách nhanh chóng đánh bại. Kỳ thật trong thời gian dài như vậy, trong mười hai vị ở tầng thứ năm cũng có một số người định trùng kích tầng thứ sáu. Đáng tiếc rất nhanh đã bị Bối Tháp Lai Ách đánh bại cho rơi xuống. Cho nên người trường kỳ ở trên tầng thứ sáu chỉ có Bối Tháp Lai Ách hắn mà thôi.
- Nếu như ta thi triển trận pháp, một lòng cố thủ, ngươi đâu có thể đánh bại được ta chứ?
Thiên Tinh Tử cả giận nói.
Hắn vừa nghĩ đến đã cảm thấy khó chịu, dù sao từ khi đạp vào tầng thứ năm tới nay hắn chưa từng bị đánh rớt lần nào. Thiên Tinh Tử vẫn muốn giữ vững thành tựu kinh người này. Về sau lại tiêu sái rời khỏi Tinh Thần đảo, kỳ thật Thiên Tinh Tử đã chuẩn bị muốn rời khỏi nơi này rồi. Ai ngờ trước khi rời đi, Kim Thân bị phá, bị đánh rớt xuống tầng thứ tư. Đương nhiên khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
- Ta tin ngươi, coi ngươi là bằng hữu, mà ngươi lại...
Thiên Tinh Tử vô cùng bất mãn.
- Được rồi, được rồi. Là ta sai, chiến đấu vốn có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a.
Bối Tháp Lai Ách cười nói:
- À, đúng rồi, nhóm người mới tới này thế nào rồi?
- Người mới tới thực lực tiến bộ không nhỏ, có sáu vị đã trùng kích đến tầng thứ năm.
Thiên Tinh Tử nói.
Lúc trước Kỷ Ninh là người trùng kích lên tầng thứ năm thành công, thế nhưng sau đó lại bị đánh rớt. Vì vậy tính ra đợt đầu có bốn người trùng kích đến tầng thứ năm.
Một ngàn năm qua đi, lại có thêm hai người.
- Luận thực lực sao...
Thiên Tinh Tử ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Phương diện uy năng của công kích, Nữ Hoàng và Bắc Minh,đều không kém bao nhiêu so với ta. Những người khác như Ca Hoặc, Ngư đạo nhân, Minh Tâm Tiên Tử, Thủy Hành Giả đều kém hơn một ít.
- Ồ?
Bối Tháp Lai Ách có chút hiếu kỳ.
- Phương diện phòng ngự, Thủy Hành Giả là người nghịch thiên nhất, có lẽ đó là thủ đoạn thiên phú của hắn. Dù thế nào đánh cũng không đánh chết được hắn. Sau đó là Minh Tâm Tiên Tử, kế tiếp là Bắc Minh, về sau là Nữ Hoàng, Ca Hoặc, Ngư đạo nhân.
- Nếu tính năng lực chém giết bền bỉ, như vậy người mạnh nhất chính là Bắc Minh, sau đó là Minh Tâm Tiên Tử, Thủy Hành Giả, Nữ Hoàng và những người khác.
- Đại khái là như thế này, thủ đoạn mà bọn hắn am hiểu đều khác nhau.
Thiên Tinh Tử cười nói:
- Về phần kỹ càng hơn, như vậy ngươi tự mình đi cảm nhận chẳng phải sẽ biết được hay sao.
- Nghe ngươi nói một hồi như vậy, Bắc Minh kia rất lợi hại hay sao?
Bối Tháp Lai Ách hỏi.
- Hắn sao? Cũng âm hiểm giống như ngươi vậy.
Thiên Tinh Tử có chút khó chịu nói:
- Bắc Minh kia ban đầu kiếm thuật còn rất yếu, một thanh chiến đao của ta cũng có thể nghiền áp được hắn. Bất quá một ngàn năm qua đi, bộ pháp và kiếm thuật của hắn đều có tăng tiến rất lớn... Buồn nôn nhất chính là, hắn còn có Nguyên Nhất thủy hỏa hồ lô, hơn nữa còn có khoảng chừng sáu thanh Vĩnh hằng thần binh giống nhau như đúc.
- Ngươi nói xem có đáng giận hay không chứ? Tuy rằng Thiên Tinh Tử ta cũng chiếm vài món Vĩnh hằng thần binh, thế nhưng tay cũng chỉ có hai thanh chiến đao. Mà hắn thậm chí lại có sáu thanh Vĩnh Hằng thần kiếm, mà lại là giống nhau như đúc.
Thiên Tinh Tử phẫn nộ nói:
- Chém giết chính là sáu đánh hai a! Hơn nữa Nguyên Nhất thủy hỏa hồ lô còn không ngừng thả ra Lôi Điện...
Bối Tháp Lai Ách có chút kinh ngạc:
- Nghe ngươi nói như vậy, có lẽ tên Bắc Minh này ít nhất cũng có rất nhiều bảo bối.
- Đúng vậy, sáu thanh Vĩnh hằng thần binh giống nhau như đúc, muốn tìm được rất là khó khăn. Mà Nguyên Nhất thủy hỏa hồ lô cũng phải cần năm mươi vạn phương Hỗn Độn linh dịch mới có thể mua được. Cho nên giá trị cộng lại cũng hơn trăm vạn phương rồi.
Thiên Tinh Tử phẫn uất nói tiếp:
- Nếu như hắn chỉ có hai thanh thần kiếm, không có Lôi Điện hỗ trợ, như vậy ta cũng có thể áp chế được hắn.
- Ồ?
Bối Tháp Lai Ách nghe xong không khỏi gật gật đầu.
- Một ngàn năm đã qua, đám tu hành giả mới tới này đã trải qua ngàn năm ma luyện, thực lực cũng đã đạt tới một bình cảnh, cũng nên ước chiến với bọn hắn rồi.
- Được rồi, bắt đầu từ Thiên Tinh Tử vậy.
Rất nhanh, đám Thế Giới Cảnh ở trên mấy chục vạn tòa Tinh Thần đảo đều bắt đầu chấn kinh.
Bởi vì. . .
Thiên Tinh Tử từ khi bước vào tầng thứ năm cho tới bây giờ chưa từng rớt xuống, không ngờ lần này lại rớt xuống tầng thứ tư, tất cả bảo bối truyền thừa của hắn đều bị người ở trong tầng thứ sáu đoạt đi.
Vì vậy mỗi một người đều biết, Bối Tháp Lai Ách ở trên tầng thứ sáu đã xuất thủ, đánh bại Thiên Tinh Tử!
- Nhanh lên, cái gì dễ uống đều mang lên đây.
Ở bên trên hải đảo, Thiên Tinh Tử và Bối Tháp Lai Ách ngồi đối diện với nhau, trước mặt bọn họ có một cái bàn đá.
Thiên Tinh Tử có bộ dáng như một đứa trẻ đang ngồi cùng với một thanh niên tóc trắng, mặc áo bào trắng rộng thùng thình, thế nhưng lại có khí tức hoàn toàn bất đồng. Khí tức của Thiên Tinh Tử dũng mãnh mà dữ dằn, mà khí tức của Bối Tháp Lai Ách thì lại ôn hòa hơn nhiều. Giống như là một cái mặt trời ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác ôn hòa thân thiện.
- Được.
Thiên Tinh Tử chộp lấy cái hồ lô ở trên bàn, sau đó ngửa đầu uống ừng ực.
- Tốt rồi, tốt rồi, Thiên Tinh Tử, cần gì phải tức giận thành như vậy a.
Bối Tháp Lai Ách cười nói.
- Gia hỏa âm hiểm, xảo trá, chết tiệt nhà ngươi ngụy trang thành bộ dáng của tu hành giả.
Thiên Tinh Tử trừng mắt, ở trong con mắt thứ ba ở mi tâm tràn ngập vẻ phẫn nộ:
- Từ sau khi ta xông lên tầng thứ năm, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ rớt xuống khỏi tầng thứ năm a. Cũng là bởi vì ngươi, cũng bởi vì ngươi xảo trá. Hiện tại ta đã thua, ta không phục, không phục, ta không phục.
Bối Tháp Lai Ách nở nụ cười, nói:
- Thua là thua, cũng coi như là dùng một chút âm mưu quỷ kế, thế nhưng ngươi vẫn thua a. Chiến đấu chỉ quan tâm tới kết quả, không hỏi quá trình.
- Ta tin ngươi, cho nên mới trúng chiêu của ngươi.
Thiên Tinh Tử có chút phẫn nộ.
Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên hắn bại trong tay Bối Tháp Lai Ách này.
Như quá khứ, nếu như thắng liền mười trận trong tầng thứ năm thì sẽ trùng kích tầng thứ sáu, lúc sẽ bị Bối Tháp Lai Ách nhanh chóng đánh bại. Kỳ thật trong thời gian dài như vậy, trong mười hai vị ở tầng thứ năm cũng có một số người định trùng kích tầng thứ sáu. Đáng tiếc rất nhanh đã bị Bối Tháp Lai Ách đánh bại cho rơi xuống. Cho nên người trường kỳ ở trên tầng thứ sáu chỉ có Bối Tháp Lai Ách hắn mà thôi.
- Nếu như ta thi triển trận pháp, một lòng cố thủ, ngươi đâu có thể đánh bại được ta chứ?
Thiên Tinh Tử cả giận nói.
Hắn vừa nghĩ đến đã cảm thấy khó chịu, dù sao từ khi đạp vào tầng thứ năm tới nay hắn chưa từng bị đánh rớt lần nào. Thiên Tinh Tử vẫn muốn giữ vững thành tựu kinh người này. Về sau lại tiêu sái rời khỏi Tinh Thần đảo, kỳ thật Thiên Tinh Tử đã chuẩn bị muốn rời khỏi nơi này rồi. Ai ngờ trước khi rời đi, Kim Thân bị phá, bị đánh rớt xuống tầng thứ tư. Đương nhiên khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
- Ta tin ngươi, coi ngươi là bằng hữu, mà ngươi lại...
Thiên Tinh Tử vô cùng bất mãn.
- Được rồi, được rồi. Là ta sai, chiến đấu vốn có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a.
Bối Tháp Lai Ách cười nói:
- À, đúng rồi, nhóm người mới tới này thế nào rồi?
- Người mới tới thực lực tiến bộ không nhỏ, có sáu vị đã trùng kích đến tầng thứ năm.
Thiên Tinh Tử nói.
Lúc trước Kỷ Ninh là người trùng kích lên tầng thứ năm thành công, thế nhưng sau đó lại bị đánh rớt. Vì vậy tính ra đợt đầu có bốn người trùng kích đến tầng thứ năm.
Một ngàn năm qua đi, lại có thêm hai người.
- Luận thực lực sao...
Thiên Tinh Tử ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Phương diện uy năng của công kích, Nữ Hoàng và Bắc Minh,đều không kém bao nhiêu so với ta. Những người khác như Ca Hoặc, Ngư đạo nhân, Minh Tâm Tiên Tử, Thủy Hành Giả đều kém hơn một ít.
- Ồ?
Bối Tháp Lai Ách có chút hiếu kỳ.
- Phương diện phòng ngự, Thủy Hành Giả là người nghịch thiên nhất, có lẽ đó là thủ đoạn thiên phú của hắn. Dù thế nào đánh cũng không đánh chết được hắn. Sau đó là Minh Tâm Tiên Tử, kế tiếp là Bắc Minh, về sau là Nữ Hoàng, Ca Hoặc, Ngư đạo nhân.
- Nếu tính năng lực chém giết bền bỉ, như vậy người mạnh nhất chính là Bắc Minh, sau đó là Minh Tâm Tiên Tử, Thủy Hành Giả, Nữ Hoàng và những người khác.
- Đại khái là như thế này, thủ đoạn mà bọn hắn am hiểu đều khác nhau.
Thiên Tinh Tử cười nói:
- Về phần kỹ càng hơn, như vậy ngươi tự mình đi cảm nhận chẳng phải sẽ biết được hay sao.
- Nghe ngươi nói một hồi như vậy, Bắc Minh kia rất lợi hại hay sao?
Bối Tháp Lai Ách hỏi.
- Hắn sao? Cũng âm hiểm giống như ngươi vậy.
Thiên Tinh Tử có chút khó chịu nói:
- Bắc Minh kia ban đầu kiếm thuật còn rất yếu, một thanh chiến đao của ta cũng có thể nghiền áp được hắn. Bất quá một ngàn năm qua đi, bộ pháp và kiếm thuật của hắn đều có tăng tiến rất lớn... Buồn nôn nhất chính là, hắn còn có Nguyên Nhất thủy hỏa hồ lô, hơn nữa còn có khoảng chừng sáu thanh Vĩnh hằng thần binh giống nhau như đúc.
- Ngươi nói xem có đáng giận hay không chứ? Tuy rằng Thiên Tinh Tử ta cũng chiếm vài món Vĩnh hằng thần binh, thế nhưng tay cũng chỉ có hai thanh chiến đao. Mà hắn thậm chí lại có sáu thanh Vĩnh Hằng thần kiếm, mà lại là giống nhau như đúc.
Thiên Tinh Tử phẫn nộ nói:
- Chém giết chính là sáu đánh hai a! Hơn nữa Nguyên Nhất thủy hỏa hồ lô còn không ngừng thả ra Lôi Điện...
Bối Tháp Lai Ách có chút kinh ngạc:
- Nghe ngươi nói như vậy, có lẽ tên Bắc Minh này ít nhất cũng có rất nhiều bảo bối.
- Đúng vậy, sáu thanh Vĩnh hằng thần binh giống nhau như đúc, muốn tìm được rất là khó khăn. Mà Nguyên Nhất thủy hỏa hồ lô cũng phải cần năm mươi vạn phương Hỗn Độn linh dịch mới có thể mua được. Cho nên giá trị cộng lại cũng hơn trăm vạn phương rồi.
Thiên Tinh Tử phẫn uất nói tiếp:
- Nếu như hắn chỉ có hai thanh thần kiếm, không có Lôi Điện hỗ trợ, như vậy ta cũng có thể áp chế được hắn.
- Ồ?
Bối Tháp Lai Ách nghe xong không khỏi gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.