Quyển 18 - Chương 972: Thời Không Bàn (2)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
14/01/2020
Được ban cho Thời Không Bàn đại biểu được Mang Nhai Chúa Tể hết sức xem trọng. Bình thường đại năng khác sẽ nể tình không xuống tay với tiểu tử sở hữu Thời Không Bàn.
Phi Tuyết Thành Chủ cười khẩy nói:
- Hừ! Vì phi chu vực giới, vì di tích Tây Tư tộc, ta bất chấp!
Uy năng của Thời Không Bàn cố hết sức muốn xé rách thời không.
Ánh sáng mơ hồ trong phạm vi trăm ức dặm cố gắng hết sức trấn áp thời không, hai bên đối kháng.
Bụp!
Vòng tròn kỳ dị pha tạp trắng đen trong tay Kỷ Ninh vỡ nát.
Ánh sáng mơ hồ che không gian trăm ức dặm càng mơ hồ hơn.
Kỷ Ninh ngẩn ngơ:
- Thất bại.
Đây là báu vật có uy lực chạy trốn lớn nhất trong tay Kỷ Ninh, vậy mà không thể phá mở thời không.
Lòng Kỷ Ninh lạnh lẽo:
- Làm sao bây giờ?
Báu vật chạy trốn lợi hại nhất đã thất bại, thực lực của Kỷ Ninh không bằng người, hắn phải làm sao đây?
Giọng Phi Tuyết Thành Chủ hùng hồn vang vọng:
- Nếu là Mang Nhai Chúa Tể đích thân đến có lẽ còn được, nếu chỉ là báu vật hắn luyện chế thì chỉ có một phần uy năng, chắc tặng cho Đạo Quân nào đó, muốn dựa vào báu vật chạy trốn thì chưa đủ sức. Ngươi không trốn thoát được, ngươi chết thì Cửu Trần Giáo Chủ trốn trong động thiên của ngươi cũng phải chết.
Trừ Tâm kiếm thuật ra bất cứ mặt nào Phi Tuyết Thành Chủ cũng vượt trên Kỷ Ninh. Tâm kiếm thuật của Kỷ Ninh quá yếu, mới chỉ học được thức thứ mười, chỉ xem như giai đoạn thứ nhất, tăng phúc thực lực không bù đắp được khoảng cách khác biệt lớn.
Nếu Kỷ Ninh giống Tâm Kiếm Đế Quân có thể thi triển thức thứ mười lăm thì mới nghịch thiên.
Đáng tiếc Tâm kiếm thuật quá khó đột phá, để đột phá Chung Cực kiếm đạo càng vô cùng khó khăn.
Kỷ Ninh có dục vọng cầu sinh mãnh liệt:
- Ta không thể chết! Nếu ta chết rồi thì Cửu Trần phải làm sao?
Nếu Kỷ Ninh chết, nhờ đạo phù có được trong dị vũ trụ hắn có thể sống lại lần thứ hai. Nhưng thần binh, báu vật bị mất, chín bí thuật thần thông, thần thông hộ thể đã luyện thành cũng mất luôn.
Mất mác báu vật là thứ yếu, quan trọng là Kỷ Ninh có thể hồi sinh nhưng Cửu Trần thì không sống lại được, gã không có nguyên thần thứ hai.
Phi Tuyết Thành Chủ đã đến trước mắt:
- Chết đi!
Mắt Kỷ Ninh rực cháy tia sáng đáng sợ:
- Ta không thể thua, ta không thể thua! Ta vẫn còn cơ hội, một đường cơ hội! Liều, áp lực sống chết có tác dụng lớn cho việc cảm ngộ kiếm thuật. Ta ẩn tu mấy ức năm mãi không thể bước vào Chung Cực kiếm đạo đệ tứ trọng nhưng được nhiều cảm ngộ, có lẽ nhờ vào lần này đột phá thì sao?
Mắt Kỷ Ninh sáng rực, ý chí không thể dao động:
- Chỉ cần ta bước vào Chung Cực kiếm đạo đệ tứ trọng thì không chỉ sống mà ta còn có thể thắng!
Đao quang của Phi Tuyết Thành Chủ đã áp sát:
- Chết đi!
Đao quang lạnh băng giáng lâm.
Vẫn nhanh làm lòng Kỷ Ninh run rẩy, lạnh làm hắn rét run.
Sáu lưỡi đao của Phi Tuyết Thành Chủ cùng tấn công Kỷ Ninh, không chừa đường sống, muốn một hơi giết hắn.
Kỷ Ninh cố gắng thi triển kiếm thuật:
- Chắn, phải chắn bằng được!
Xung quanh như hình thành lỗ đen lớn muốn cắn nuốt hết đao quang.
Bùm!
Đợt trùng kích này mạnh mẽ hơn lần trước nhiều.
Kỷ Ninh bay ngược giữa không trung, khóe môi chảy máu.
Giọng Phi Tuyết Thành Chủ vang vọng giữa hư không:
- Ha ha ha! Có chút thực lực, sáu đao dốc hết sức chém của ta vốn tưởng đánh ngươi nát bấy, không ngờ chỉ làm người bị thương nhẹ. Thần thông hộ thể của ngươi rất lợi hại.
Phi Tuyết Thành Chủ tiếp tục truy sát Kỷ Ninh, không ngừng nghỉ giây nào.
Kỷ Ninh liếm máu bên khóe môi:
- May mắn còn trong phạm vi chịu đựng. Tuy thực lực của hắn rất mạnh nhưng chưa thể giết chết ta, có giáp y hộ thể, thần thông hộ thể phải là Chúa Tể mới có thể trực tiếp nổ nát thần thể, ta còn cơ hội, vẫn có cơ hội.
Đôi mắt xanh của Phi Tuyết Thành Chủ bắn ra hung quang khiến người run sợ:
- Có thể đỡ một lần nhưng ngươi đỡ được mười lần, trăm lần không? Ngươi chết chắc rồi!
Kỷ Ninh không ngốc, cũng không cuồng vọng.
Tuy rằng hắn hy vọng có thể bình cảnh vào phút sống chết, nhưng sự việc xảy ra luôn không thể dự đoán được. Có lẽ Kỷ Ninh có thể mượn cơ hội đột phá, nhưng khả năng lớn hơn là không đột phá được. Vì để đột phá đến bình cảnh Tứ Bộ Đạo Quân là việc khó khăn biết bao. Kỷ Ninh đi con đường Chung Cực kiếm đạo, khó khăn đột phá còn nhiều hơn Cửu Trần, nhóm Đại Mạc.
Kỷ Ninh không dám gửi gắm hy vọng vào việc đột phá, vì vậy sau khi Thời Không Bàn tan vỡ hắn liền cầu cứu với Mang Nhai Chúa Tể.
Kỷ Ninh ra lệnh cho phó tòng chuyên liên lạc với Mang Nhai quốc:
- Truyền tin tức cho Mang Nhai Chúa Tể, nói là ‘Bắc Minh Đạo Quân đồng ý đổi năm mươi lăm Lãnh Diễm Đỉnh Hoa quả và tất cả trái cây có được trong Xích Ba Điện xin Chúa Tể ra tay cứu mạng. Phi Tuyết Thành Chủ đang truy sát, tùy thời sẽ chết.
Phó tòng hết hồn:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Phó tòng biết tình thế ác liệt, vội vàng tuyền tin báo lên Mang Nhai quốc.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Hy vọng Chúa Tể sẽ ra tay.
Chúa Tể cao cao tại thượng, là lãnh tụ cao nhất toàn Mang Nhai quốc, đẳng cấp cao nhất trong Vô Tận Cương Vực. Với bọn họ thì Đạo Quân yêu nghiệt đến mấy cũng chẳng là gì, vì càng là yêu nghiệt khả năng hợp đạo thành công càng thấp. Không thấy đường đường là Mang Nhai quốc Thập Nhị Cung trong năm tháng vô tận chẳng có một đỉnh Đạo Quân nào thành công sao? Cho đến nay chỉ có một mình Mang Nhai Chúa Tể là Chúa Tể.
Bởi vậy thông thường các Chúa Tể không quan tâm sự sống chết của Đạo Quân, mạo hiểm trong lằn ranh sống chết là chuyện bình thường. Bọn họ sẽ bình tĩnh nhìn các thế hệ Đạo Quân nổi lên, từng Đạo Quân chết đi.
Kỷ Ninh mong chờ:
- Năm mươi lăm Lãnh Diễm Đỉnh Hoa quả có lẽ mời được Chúa Tể. Trong đợt Xích Ba Điện Chúa Tể được chút trái cây từ tay ta nhưng phỏng chừng không đủ năm mươi trái.
Phó tòng đáp nhanh:
- Chủ nhân, chủ nhân! Chúa Tể nhắn là đang mang một phân thân khác của ta đi hướng này, nhưng cần chút thời gian. Chúa Tể dặn chủ nhân cố chống cự giây lát.
Bùm!
Kỷ Ninh đang bay ngược đi, bị chấn khóe môi rỉ máu, nhận được tin tức đó hắn rất mừng:
- Tốt! Kiên trì giây lát, kiên trì được là Chúa Tể sẽ tới nơi!
Kỷ Ninh thầm mong chờ, hắn biết Chúa Tể không nắm rõ vị trí chính xác của hắn nên cần phân thân phó tòng dẫn đường, cộng thêm xé rách thời không cự ly siêu xa chạy qua cũng cần chút thời gian.
Bình thường chạy đi thì chút thời gian này rất ngắn, nhưng Kỷ Ninh đang chiến đấu sống chết, là đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ chém giết, giây lát ngắn ngủi thật ra vô cùng dài lâu, đủ cho Phi Tuyết Thành Chủ ra tay trăm lần.
Phi Tuyết Thành Chủ cười khẩy nói:
- Hừ! Vì phi chu vực giới, vì di tích Tây Tư tộc, ta bất chấp!
Uy năng của Thời Không Bàn cố hết sức muốn xé rách thời không.
Ánh sáng mơ hồ trong phạm vi trăm ức dặm cố gắng hết sức trấn áp thời không, hai bên đối kháng.
Bụp!
Vòng tròn kỳ dị pha tạp trắng đen trong tay Kỷ Ninh vỡ nát.
Ánh sáng mơ hồ che không gian trăm ức dặm càng mơ hồ hơn.
Kỷ Ninh ngẩn ngơ:
- Thất bại.
Đây là báu vật có uy lực chạy trốn lớn nhất trong tay Kỷ Ninh, vậy mà không thể phá mở thời không.
Lòng Kỷ Ninh lạnh lẽo:
- Làm sao bây giờ?
Báu vật chạy trốn lợi hại nhất đã thất bại, thực lực của Kỷ Ninh không bằng người, hắn phải làm sao đây?
Giọng Phi Tuyết Thành Chủ hùng hồn vang vọng:
- Nếu là Mang Nhai Chúa Tể đích thân đến có lẽ còn được, nếu chỉ là báu vật hắn luyện chế thì chỉ có một phần uy năng, chắc tặng cho Đạo Quân nào đó, muốn dựa vào báu vật chạy trốn thì chưa đủ sức. Ngươi không trốn thoát được, ngươi chết thì Cửu Trần Giáo Chủ trốn trong động thiên của ngươi cũng phải chết.
Trừ Tâm kiếm thuật ra bất cứ mặt nào Phi Tuyết Thành Chủ cũng vượt trên Kỷ Ninh. Tâm kiếm thuật của Kỷ Ninh quá yếu, mới chỉ học được thức thứ mười, chỉ xem như giai đoạn thứ nhất, tăng phúc thực lực không bù đắp được khoảng cách khác biệt lớn.
Nếu Kỷ Ninh giống Tâm Kiếm Đế Quân có thể thi triển thức thứ mười lăm thì mới nghịch thiên.
Đáng tiếc Tâm kiếm thuật quá khó đột phá, để đột phá Chung Cực kiếm đạo càng vô cùng khó khăn.
Kỷ Ninh có dục vọng cầu sinh mãnh liệt:
- Ta không thể chết! Nếu ta chết rồi thì Cửu Trần phải làm sao?
Nếu Kỷ Ninh chết, nhờ đạo phù có được trong dị vũ trụ hắn có thể sống lại lần thứ hai. Nhưng thần binh, báu vật bị mất, chín bí thuật thần thông, thần thông hộ thể đã luyện thành cũng mất luôn.
Mất mác báu vật là thứ yếu, quan trọng là Kỷ Ninh có thể hồi sinh nhưng Cửu Trần thì không sống lại được, gã không có nguyên thần thứ hai.
Phi Tuyết Thành Chủ đã đến trước mắt:
- Chết đi!
Mắt Kỷ Ninh rực cháy tia sáng đáng sợ:
- Ta không thể thua, ta không thể thua! Ta vẫn còn cơ hội, một đường cơ hội! Liều, áp lực sống chết có tác dụng lớn cho việc cảm ngộ kiếm thuật. Ta ẩn tu mấy ức năm mãi không thể bước vào Chung Cực kiếm đạo đệ tứ trọng nhưng được nhiều cảm ngộ, có lẽ nhờ vào lần này đột phá thì sao?
Mắt Kỷ Ninh sáng rực, ý chí không thể dao động:
- Chỉ cần ta bước vào Chung Cực kiếm đạo đệ tứ trọng thì không chỉ sống mà ta còn có thể thắng!
Đao quang của Phi Tuyết Thành Chủ đã áp sát:
- Chết đi!
Đao quang lạnh băng giáng lâm.
Vẫn nhanh làm lòng Kỷ Ninh run rẩy, lạnh làm hắn rét run.
Sáu lưỡi đao của Phi Tuyết Thành Chủ cùng tấn công Kỷ Ninh, không chừa đường sống, muốn một hơi giết hắn.
Kỷ Ninh cố gắng thi triển kiếm thuật:
- Chắn, phải chắn bằng được!
Xung quanh như hình thành lỗ đen lớn muốn cắn nuốt hết đao quang.
Bùm!
Đợt trùng kích này mạnh mẽ hơn lần trước nhiều.
Kỷ Ninh bay ngược giữa không trung, khóe môi chảy máu.
Giọng Phi Tuyết Thành Chủ vang vọng giữa hư không:
- Ha ha ha! Có chút thực lực, sáu đao dốc hết sức chém của ta vốn tưởng đánh ngươi nát bấy, không ngờ chỉ làm người bị thương nhẹ. Thần thông hộ thể của ngươi rất lợi hại.
Phi Tuyết Thành Chủ tiếp tục truy sát Kỷ Ninh, không ngừng nghỉ giây nào.
Kỷ Ninh liếm máu bên khóe môi:
- May mắn còn trong phạm vi chịu đựng. Tuy thực lực của hắn rất mạnh nhưng chưa thể giết chết ta, có giáp y hộ thể, thần thông hộ thể phải là Chúa Tể mới có thể trực tiếp nổ nát thần thể, ta còn cơ hội, vẫn có cơ hội.
Đôi mắt xanh của Phi Tuyết Thành Chủ bắn ra hung quang khiến người run sợ:
- Có thể đỡ một lần nhưng ngươi đỡ được mười lần, trăm lần không? Ngươi chết chắc rồi!
Kỷ Ninh không ngốc, cũng không cuồng vọng.
Tuy rằng hắn hy vọng có thể bình cảnh vào phút sống chết, nhưng sự việc xảy ra luôn không thể dự đoán được. Có lẽ Kỷ Ninh có thể mượn cơ hội đột phá, nhưng khả năng lớn hơn là không đột phá được. Vì để đột phá đến bình cảnh Tứ Bộ Đạo Quân là việc khó khăn biết bao. Kỷ Ninh đi con đường Chung Cực kiếm đạo, khó khăn đột phá còn nhiều hơn Cửu Trần, nhóm Đại Mạc.
Kỷ Ninh không dám gửi gắm hy vọng vào việc đột phá, vì vậy sau khi Thời Không Bàn tan vỡ hắn liền cầu cứu với Mang Nhai Chúa Tể.
Kỷ Ninh ra lệnh cho phó tòng chuyên liên lạc với Mang Nhai quốc:
- Truyền tin tức cho Mang Nhai Chúa Tể, nói là ‘Bắc Minh Đạo Quân đồng ý đổi năm mươi lăm Lãnh Diễm Đỉnh Hoa quả và tất cả trái cây có được trong Xích Ba Điện xin Chúa Tể ra tay cứu mạng. Phi Tuyết Thành Chủ đang truy sát, tùy thời sẽ chết.
Phó tòng hết hồn:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Phó tòng biết tình thế ác liệt, vội vàng tuyền tin báo lên Mang Nhai quốc.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Hy vọng Chúa Tể sẽ ra tay.
Chúa Tể cao cao tại thượng, là lãnh tụ cao nhất toàn Mang Nhai quốc, đẳng cấp cao nhất trong Vô Tận Cương Vực. Với bọn họ thì Đạo Quân yêu nghiệt đến mấy cũng chẳng là gì, vì càng là yêu nghiệt khả năng hợp đạo thành công càng thấp. Không thấy đường đường là Mang Nhai quốc Thập Nhị Cung trong năm tháng vô tận chẳng có một đỉnh Đạo Quân nào thành công sao? Cho đến nay chỉ có một mình Mang Nhai Chúa Tể là Chúa Tể.
Bởi vậy thông thường các Chúa Tể không quan tâm sự sống chết của Đạo Quân, mạo hiểm trong lằn ranh sống chết là chuyện bình thường. Bọn họ sẽ bình tĩnh nhìn các thế hệ Đạo Quân nổi lên, từng Đạo Quân chết đi.
Kỷ Ninh mong chờ:
- Năm mươi lăm Lãnh Diễm Đỉnh Hoa quả có lẽ mời được Chúa Tể. Trong đợt Xích Ba Điện Chúa Tể được chút trái cây từ tay ta nhưng phỏng chừng không đủ năm mươi trái.
Phó tòng đáp nhanh:
- Chủ nhân, chủ nhân! Chúa Tể nhắn là đang mang một phân thân khác của ta đi hướng này, nhưng cần chút thời gian. Chúa Tể dặn chủ nhân cố chống cự giây lát.
Bùm!
Kỷ Ninh đang bay ngược đi, bị chấn khóe môi rỉ máu, nhận được tin tức đó hắn rất mừng:
- Tốt! Kiên trì giây lát, kiên trì được là Chúa Tể sẽ tới nơi!
Kỷ Ninh thầm mong chờ, hắn biết Chúa Tể không nắm rõ vị trí chính xác của hắn nên cần phân thân phó tòng dẫn đường, cộng thêm xé rách thời không cự ly siêu xa chạy qua cũng cần chút thời gian.
Bình thường chạy đi thì chút thời gian này rất ngắn, nhưng Kỷ Ninh đang chiến đấu sống chết, là đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ chém giết, giây lát ngắn ngủi thật ra vô cùng dài lâu, đủ cho Phi Tuyết Thành Chủ ra tay trăm lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.