Quyển 4 - Chương 2: Vị chủ nhân thứ năm
Ngã Cật Tây Hồng Thị
23/04/2013
Mấy ngàn kiện pháp bảo kiếm, đao, thương, bắn ra giống như mấy ngàn tên luyện khí Tiên Thiên hợp lực đánh ra một kích! Nhưng Kỷ Ninh lại một thân một mình làm được, Nếu như hồn phách của Kỷ Ninh không đạt được tới cấp độ 'Thần niệm' thì cũng không cách nào phân tâm là điều khiển nhiều pháp bảo như vậy, lại còn đánh vào chuẩn một chỗ nữa.
Nếu như Kỷ Ninh không luyện Thần Ma luyện thể đạt tới Tiên Thiên thì cũng không thể có được sự khôi phục kinh người đến vậy. Trong nháy mắt hắn điên cuồng dùng toàn bộ chân nguyên trong cơ thể lao ra, chỉ riêng kinh mạch thôi cũng đã hoàn toàn bị xé nát như một tên phế nhân rồi.
"Uỳnh. . ."
Quái vật lông đen không ngăn lại chút nào, cũng không có ý định muốn né tránh mà chỉ giơ hai tay lên che trước đôi mắt. Hắn đang chờ mong, khát vọng được. . .
Trong hành lang vang lên một tiếng nổ.
Quái vật màu đen như một ngọn núi đổ sụp xuống. Một tiếng "Ầm" vang lên!
"Bị thương rồi sao?" Kỷ Ninh đau đáu nhìn về phía xa xa.
Vào lúc này, thân thế của hắn bị tàn phá hoàn toàn, kinh mạch xé nát, chân nguyên Tiên Thiên cũng không còn lại một giọt.
"Nhất định phải, nhất định phải. . ." Kỷ Ninh mong mỏi cùng khá vọng. Chỉ thấy ở xa xa, quái vật lông đen đang lổm ngổm bò dậy rồi ngồi phịch xuống, ở trên ngực của hắn vốn toàn lông đen bao phủ thì bây giờ cũng đã rách lộ ra vùng cơ bắp màu đỏ tươi. Nhưng rồi vết thương cũng nhanh chóng khép miệng lại, bên ngoài chỉ còn lưu lại vài vệt máu màu xanh đậm ở trên bộ lông màu đen.
Kỷ Ninh trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ máu trên bộ lông trước ngực quái vật.
Thành công!
Đạt được!
Chính mình còn sống rồi!
"Phụ thân, mẫu thân. Ta còn sống rồi." Thân thể Kỷ Ninh giống như Thần Ma đang nhanh chóng khôi phục lại. Tuy không cách nào động cựa được nhưng Kỷ Ninh lại quên đi đau đớn trên thân thể vì lần này thực sự hắn đã có thể sống sót qua rất nhiều kiếp nạn.
"Bị thương! Ngươi đã làm ta bị thương." Ở xa xa, quái vật lông đen ngồi đó hiện ra vẻ sững sờ, rồi ngửa đầu điên cuồng tru lên ." Ú ú ú..."
Trong tiếng gào thét ẩn chứa bao nhiêu sự điên cuồng, thương tâm của hắn, tất cả bây giờ đã được giải thoát ra.
Kỷ Ninh cũng cố gắng ngồi dậy nhìn về hướng tên quái vật lông đen đang điên cuồng gào lên. Đây chính là nỗi đau cô tịch cô liêu trong cả trăm triệu năm đã được giải thoát, tiếng tru này cũng để lại cho Kỷ Ninh một chút xót xa.
Qua hồi lâu, cuối cùng tiếng kêu cũng ngừng lại.
Quái vật lông đen đứng lên nhìn Kỷ Ninh, nói với âm thanh khàn khàn. "Cảm ơn ngươi, chủ nhân mới của ta! Sau khi luyện hóa được tòa Tiên Phủ này là chúng ta lại có thể gặp mặt."
Xoạt!
Quái vật lông đen bỗng nhiêu biến mất không thấy đâu.
. . .
Kỷ Ninh cũng rất nhanh đứng dậy được. Kinh mạch trong người cũng đã khôi phục gần hết. Kỷ Ninh cũng đem hơn ngàn kiện pháp bảo rơi trên đất thu hết vào trong pháp bảo trữ vật.
"Không nghĩ tới, cuối cùng ta lại dùng đến những pháp bảo không phẩm cấp gì để vượt qua cửa ải thứ ba." Kỷ Ninh cảm khái. Một gã luyện Thần Ma luyện thể đạt Tiên Thiên sinh linh vậy mà có thể sử dụng mấy ngàn kiện pháp bảo hợp lại đánh ra một kích. . .Chỉ riêng bản thân hắn thôi cũng chưa từng nghe thấy bao giờ, cho nên lúc đầu cũng không nghĩ chút nào là sẽ làm việc đó.
Bởi vì Kỷ Ninh rõ ràng mới chỉ cấp Tiên Thiên, hồn phách lại đạt tới cấp độ 'Thần Niệm' nên mới làm được việc biến thái đến vậy.
Thế nhưng Kỷ Ninh bắt đầu quan tưởng 'Nữ Oa đồ' từ lúc còn tấm bé. 'Nữ Oa đồ' lại là phương pháp quan tưởng đỉnh cao ở Thiên Giới, Địa Phủ, thế nên ở nhân gian thì không cần đoán cũng biết nó như thế nào rồi. . .Như một ít bộ tộc ở Kỷ tộc cũng không thể nào kiếm được phương pháp quan tưởng như trên. Thậm chí Kỷ Ninh còn cho rằng, kể cả vùng đất mà Vương triều Đại Hạ thống lĩnh thì dù có được phương pháp quan tưởng đỉnh cao cũng không thể bằng được 'Nữ Oa đồ'.
"Đạt được."
"Ta đã thành công vượt qua kiếp nạn này." Kỷ Ninh lại nhìn ngó xung quanh, nhìn tới đám hài cốt kia thì hắn lại càng cảm khái. "Chết thì thành đống hài cốt ở đây. Còn hiện giờ nếu theo lời của quái vật màu đen kia thì ta đã trở thành chủ nhân của nơi này rồi."
Kỷ Ninh không vội vã tiến lên mà ngồi xuống nghỉ ngơi trước.
Trải qua thời gian hơn một ngày, hắn mới có thể hồi phục lại toàn bộ chân nguyên Tiên Thiên. Lúc này Kỷ Ninh mới đứng dậy đi tiếp dọc theo hành lang quanh co. Kỷ Ninh đi cũng không nhanh mà cẩn thận tiến từng bước một đến tòa Tiên Phủ cổ xưa.
Rất lâu sau. . .
"Hả?"Kỷ Ninh nhìn về phía cửa vào cách đó không xa. Ở trước đó bên ngoài có vài cây cột mờ ảo hiện lên.
"Đã dến?" Kỷ Ninh rất nhanh đi qua cửa. Hắn không khỏi hít sâu một hơi, đây là một đại điện vô cùng rộng lớn, cao cũng phải cỡ hơn ngàn trượng. So với đại điện khí thế này thì hành lang cao hơn trăm trượng kia cũng như nhỏ bé lại.
Trên đại điên có một cái bồ đoàn cực lớn, đường kính cỡ trăm trượng.
Dưới đại điện. . .
Cũng bày ra tới mấy trăm cái bồ đoàn cực lớn.
"Bồ đoàn lớn đến như vậy?" Kỷ Ninh hiện lên vẻ khó hiểu. "Bồ đoàn là thứ để người ta ngồi. Vậy thì bồ đoàn lớn đến hơn trăm trượng thì dành cho loại người to lớn đến cỡ nào đây? Hơn nữa nhìn bao quát thì thấy trên đại điện có một cự nhân (người to lớn) thì phía dưỡi cũng ngồi một đám cự nhân.
"Tiên Phủ của Thư Hoa tiên nhân?" Kỷ Ninh lắc đầu.
Vị Tiên nhân này nếu là thuộc nhân tộc thì cũng chỉ cao tầm người bình thường thôi.
"Không đúng." Kỷ Ninh liền chạy lên đại điện, xem xét cẩn thân. Toàn bộ đại điện mang đầy vẻ cổ kính, ngoại trừ mấy trăm có bồ đoàn lớn ở bên ngoài thì không có một vật trang trí nào khác. Một cây cột đá cổ xưa chống giữa toàn bộ đại điện, hai bên đại điện có hai lối đi hẹp và dài, một cái cao trăm trượng, cái kia thì cao hơn ngàn trượng.
"Không vào được?" Kỷ Ninh phát hiện. Dù mình có tìm mọi cách tiến vào hành lang thì cũng không thể vào trong được, như có một bức tường vô hình ngăn cản lại vậy.
"Cửa điện!" Kỷ Ninh nhìn vể phía cánh cửa to lớn nhất ở bên ngoài. . .xung quanh là một vùng mênh mông bị sương mù che phủ, không thể làm cách nào nhìn qua.
Kỷ Ninh đứng ở một chỗ vô cùng nguy nga ở đại điện cảm thấy bản thân nhỏ bé như một con kiến, đoạn thử ngồi xuống. Thân thể hắn dù đã cao tới một mét bảy nhưng ngồi trên bồ đoàn đường kính hơn trăm trượng này làm hắn thật sự cảm thấy thú vị.
"Thật sự là thoải mái."
Ngồi tại đây, Kỷ Ninh cảm giác được đầu óc mình bỗng sáng suốt hẳn lên, mọi suy nghĩ đều nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
"Thật là chuyện lạ, rõ ràng mình đã xông qua ba cửa ải rồi mới đi tới đại điện này. Hiện tại mấy cái hành lang ở đại điện mình muốn vào đều không thể bước qua cửa được, bây giờ coi như là bị nhốt ở đây rồi." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Vốn chủ nhân của Thủy Phủ này lưu lại ba cửa ải thì chắc cũng lưu lại chút ít chuẩn bị cho truyền nhân sau này."
Có thể đem quái vật lông đen lập tức dời đến rồi dời đi.
Mình cũng bị dời đến. . .Hiển nhiên tòa Thủy Phủ này có lẽ vẫn còn có ai khống chế nó.
. . .
Ngay lúc Kỷ Ninh ngồi trên bồ đoàn cực lớn suy tu thì bỗng nhiên từ hành lang cao hơn ngàn trượng xuất hiện mỗi lão ngưu (con trâu già) màu đen.
Kỷ Ninh cảm giác thấy thì quay đầu lại, quan sát lão ngưu màu đen cao vài trượng đang chậm rãi đi tới. Trong ánh mắt của lão ngưu hiện lên vẻ hoạt bát, hiếu kỳ, cẩn thận quan sát Kỷ Ninh.
"Không biết tiền bối là?" Lúc này Kỷ Ninh mở miệng.
Sinh vật xuất hiện ở Thủy Phủ cổ xưa này chỉ sợ cũng không tầm thường chút nào.
"Ta?" Lão Ngưu màu đen hơi lắc đầu. "Đừng nói tiền bối này nọ. Ta chỉ là linh hồn của một pháp bảo mà thôi."
"Linh hồn của pháp bảo?" Kỷ Ninh kinh ngạc. "Pháp bảo mà cũng có linh hồn sao?"
Chưa bao giờ từng nghe nói.
"Ta là pháp bảo bên người của Thư Hoa tiên nhân." Lão Ngưu màu đen than thở. "Bé con, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Cho dù bản thể của ta ở trước mặt ngươi thì ngươi cũng không cách nào luyện hóa được ta đâu."
Kỷ Ninh gật đầu. Điều đó thì hắn hiểu được vì luyện khí đạt Tiên Thiên cũng chỉ có thể luyện hóa một ít pháp bảo không phẩm cấp. Còn pháp bảo có phẩm cấp phân chia cao thấp thì độ khó cũng tăng theo sự mạnh mẽ của pháp bảo đó!
"Xin hỏi vị chủ nhân của Tiên Phủ này trước đây là ai?" Kỷ Ninh liền hỏi.
"Chết rồi, tất cả đều chết hết rồi." Lão Ngưu màu đen lắc đầu. "Chết không biết bao lâu rồi."
Kỷ Ninh hơi gật đầu, quả thật đúng như những gì hắn đã nghĩ tới.
"Quá lâu, thời gian quá lâu và đầy buồn chán như vậy cũng dời một ít Thần Ma luyện thể đạt Tiên Thiên sinh linh và tu sĩ Tử Phỉ." Lão Ngưu màu đen than thở. "Đáng tiếc từng kẻ đến đây cũng đều dừng bước trước cửa thứ ba. Không nghĩ tới đứa bé này rõ ràng thần lực rất ít ỏi vậy mà lại có thể xông qua hết. Như vậy cũng coi là kỳ tích rồi."
"Đặc biệt là cửa thứ ba."
"Thật không ngờ thần hồn của ngươi lại mạnh mẽ đến cỡ này. Có điều chiêu thức của ngươi cũng không thực dụng cho lắm." Lão Ngưu màu đen ra vẻ không quan tâm lắm nói. "Mấy ngàn pháp bảo nhắm vào một chỗ, chỉ cần địch nhân né một cái là ngươi lại phải điều khiển để thay đổi phương hướng của mấy ngàn kiện pháp bảo đó. . .Thật sự là rất khó để đánh trúng được địch nhân."
Kỷ Ninh gật đầu. "Vâng."
"Có điều con khôi lỗi (con rối) kia cũng bị nỗi buồn chán cô đơn tra tấn đến mức nổi điên rồi, lại chủ động đứng im để nghênh đón." Lão Ngưu màu đen nói. "Cho nên nhờ thế ngươi mới có thể vượt qua kiểm tra được."
"Khôi lỗi?" Kỷ Ninh kinh ngạc. "Nó là khôi lỗi?"
Mình cũng đã từng gặp qua khôi lỗi. Trong lúc luyện kiếm, phụ thân còn làm riêng một khôi lỗi để đảm đương việc tôi luyện kiếm pháp. Nhưng quái vật màu đen trước kia lại có cả cơ bắp, máu thit lại còn có thể nói chuyện mà cũng là khôi lỗi ư?
"Đứa bé này kiến thức còn nông cạn lắm! Khôi lỗi cũng phân ra rất nhiều loại, con khôi lỗi kia cũng chỉ là khôi lỗi có hồn phách đưa vào mà thôi." Lão Ngưu màu đen nói. "Có hồn phách đưa vào thì dĩ nhiên có được trí tuệ, thậm chí có thể thi triển ra Thiên Nhân Hợp Nhất. Nếu cho luyện thêm kiếm pháp, đao pháp, quyền thuật tinh diệu thì dĩ nhiên thực lực có thể tăng lên gấp đôi."
Kỷ Ninh nghe thế thì trầm ngâm đôi chút.
"Đương nhiên hồn phách bị nhốt ở trong khôi lỗi thì sẽ vĩnh viễn không cách nào tiến vào luân hồi được, phải chịu sự cô đơn vô tận rồi." Lão Ngưu màu đen nói. "Có điều cảnh giới của ngươi cũng không thấp. Lúc trước ngươi thi triển ra đám lá sen kia chính là Thái Âm, Thái Dương thần văn trên người ngươi. Có hai đại thần văn này thì hẳn là ngươi tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ', pháp môn Thần Ma luyện thể mạnh nhất trong thời đại Thần Ma. Với mức độ thần lực hiện tại của ngươi thì xem ra mới chỉ tu luyện tới đệ tứ trọng!"
Kỷ Ninh liền nói. "Con mắt của tiền bối thật sắc sảo."
"'Xích Minh Cửu THiên Đồ' chính là pháp môn lợi hại nhất đó." Lão Ngưu màu đen cảm khái. "Có thể tu luyện tới Tiên Thiên mà hiện giờ ngươi mới đệ tứ trọng thì xem ra ngươi mới đột phá không lâu thôi. Tuổi của ngươi hiện giỡ có lẽ cũng chỉ mới mười mấy thôi nhỉ?"
"Mười một tuổi." Kỷ Ninh không giấu diếm chút nào.
"Mười một tuổi đạt Tiên Thiên sinh linh, lại còn bằng cách tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ', tuổi còn nhỏ như vậy mà kiếm pháp đã chứa chân ý trong đạo." Lão Ngưu màu đen rung đùi đắc ý. "Thiên tài như vậy thì đến Vương triều Đại Hạ cũng sẽ tỉ mỉ bồi dưỡng. Căn bản sẽ không thả ra để làm môn hạ của Thư Hoa tiên nhân."
Kỷ Ninh hơi rung lông mày.
"Thực ra ngươi chỉ cần tu luyện tới đệ lục trọng là có thể đạt được mức tinh thuần cũng mạnh mẽ của thần lực cùng chân ý trong đạo để vượt qua cửa thứ ba rồi. Có điều như ngươi làm thì cũng không thế, thần hồn mạnh mẽ đạt cảnh giới cao thế này thì tương lai nhất định sẽ có thành tựu vô hạn." Lão Ngưu màu đen cảm khái. "Có điều cũng chúc mừng ngươi. Bây giờ ngươi đã trở thành vị chủ nhân thứ năm ở nơi đây rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.