Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Chương 49: Có Mùi Âm Mưu
Nhiên Nhiên An
05/06/2023
Bà nội Khúc nhiệt tình mời người họ Thẩm vào trong nhà uống miếng trà.
Cuối cùng, bọn Thẩm không cưỡng lại được sự nồng nhiệt của bà nội Đoàn Đoàn nên đành đi theo vào nhà họ Khúc.
Mọi người còn chưa bước tới cửa thì đã thấy một người đàn bà béo trắng đang mồ hôi nhễ nhại vừa chạy vừa la về phía họ:
“Tôi nghe nói Đoàn Đoàn được tìm thấy rồi đúng không? Ôi trời, sợ chết tôi rồi, nếu cháu mà biến mất thì bà sẽ mang tội muôn kiếp, nhưng cũng xem như trời xanh có mắt.”
Bà nội Khúc nói với vẻ phẫn nộ: “Bà cút đi cho tôi, sau này không cần tới nhà của tôi nữa.”
Người đàn bà béo trắng hốt hoảng, vội sốt ruột nói:
“Tôi chỉ lỡ bất cẩn thôi mà, hơn nữa không phải đã tìm được thằng bé rồi sao? Đoàn Đoàn cũng đâu thể rời xa tôi, có phải không, Đoàn Đoàn con nói một tiếng đi.”
Bà Khúc thấy người đàn bà kia bức ép con trai mình như vậy thì lập tức nổi giận:
“Tôi coi bà là thân thích dưới quê của chúng tôi nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua tật xấu trên người bà, thế mà bà lại thật sự không biết điều. Nếu bà còn tiếp tục như vậy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Tức khắc người đàn bà béo trắng cuống cuồng cả lên, nghĩ bụng hôm nay không thích hợp để kêu khổ, thằng nhóc chết tiệt này cũng phước lớn mạng lớn thật, tiền đã tới tay rồi còn bị vụt mất.
Nếu muốn có thêm lần sau thì sẽ rất khó. Bà ta vẫn nên chờ cơ hội khác vậy.
Cẩm Nhiên cau mày, nhẹ giọng nói:
“Báo cảnh sát luôn đi, chúng ta không biết sơ suất lần này là vô tình hay cố ý, nên điều tra rõ vẫn hơn.
Nhỡ đâu đây là âm mưu thì sao? Bằng không nếu lại có lần sau, ai dám bảo đảm Đoàn Đoàn sẽ vẫn may mắn như vậy.”
Đôi mắt ông Khúc lóe lên, sau đó ông ta đi vào phòng.
Người đàn bà béo trắng đanh đá quát: “Con khốn này, mày là ai hả? Mày biết gì mà nói tao như vậy hả?”
Bàn về chửi lộn thì không ai qua được Vương Thúy Phân, ả bánh bao chiều này dám mắng con gái cưng của bà, sao bà nhịn được chứ?
“Bà nói ai hả? Nhà họ Khúc đúng là dễ tính với bà nên bà mới dám ăn nói kiểu đó, bằng không nếu đổi lại là nhà khác, người ta không đánh cho bà phọt phân ra thì tôi xem như bà bị táo bón.
Bà dẫn theo một đứa bé mới mấy tuổi đi chợ, ai biết được bà có âm mưu gì trong đó không, còn dám mắng con gái tôi, nếu bà là đồng phạm thì tội bà đủ bị bắn chết rồi đó, bà nên tự thú đi thì hơn.”
Người đàn bà béo trắng càng lúc càng sợ hãi, bà Khúc và bà nội Khúc cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ chuyện này thật sự không đơn giản?
Cuối cùng, bọn Thẩm không cưỡng lại được sự nồng nhiệt của bà nội Đoàn Đoàn nên đành đi theo vào nhà họ Khúc.
Mọi người còn chưa bước tới cửa thì đã thấy một người đàn bà béo trắng đang mồ hôi nhễ nhại vừa chạy vừa la về phía họ:
“Tôi nghe nói Đoàn Đoàn được tìm thấy rồi đúng không? Ôi trời, sợ chết tôi rồi, nếu cháu mà biến mất thì bà sẽ mang tội muôn kiếp, nhưng cũng xem như trời xanh có mắt.”
Bà nội Khúc nói với vẻ phẫn nộ: “Bà cút đi cho tôi, sau này không cần tới nhà của tôi nữa.”
Người đàn bà béo trắng hốt hoảng, vội sốt ruột nói:
“Tôi chỉ lỡ bất cẩn thôi mà, hơn nữa không phải đã tìm được thằng bé rồi sao? Đoàn Đoàn cũng đâu thể rời xa tôi, có phải không, Đoàn Đoàn con nói một tiếng đi.”
Bà Khúc thấy người đàn bà kia bức ép con trai mình như vậy thì lập tức nổi giận:
“Tôi coi bà là thân thích dưới quê của chúng tôi nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua tật xấu trên người bà, thế mà bà lại thật sự không biết điều. Nếu bà còn tiếp tục như vậy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Tức khắc người đàn bà béo trắng cuống cuồng cả lên, nghĩ bụng hôm nay không thích hợp để kêu khổ, thằng nhóc chết tiệt này cũng phước lớn mạng lớn thật, tiền đã tới tay rồi còn bị vụt mất.
Nếu muốn có thêm lần sau thì sẽ rất khó. Bà ta vẫn nên chờ cơ hội khác vậy.
Cẩm Nhiên cau mày, nhẹ giọng nói:
“Báo cảnh sát luôn đi, chúng ta không biết sơ suất lần này là vô tình hay cố ý, nên điều tra rõ vẫn hơn.
Nhỡ đâu đây là âm mưu thì sao? Bằng không nếu lại có lần sau, ai dám bảo đảm Đoàn Đoàn sẽ vẫn may mắn như vậy.”
Đôi mắt ông Khúc lóe lên, sau đó ông ta đi vào phòng.
Người đàn bà béo trắng đanh đá quát: “Con khốn này, mày là ai hả? Mày biết gì mà nói tao như vậy hả?”
Bàn về chửi lộn thì không ai qua được Vương Thúy Phân, ả bánh bao chiều này dám mắng con gái cưng của bà, sao bà nhịn được chứ?
“Bà nói ai hả? Nhà họ Khúc đúng là dễ tính với bà nên bà mới dám ăn nói kiểu đó, bằng không nếu đổi lại là nhà khác, người ta không đánh cho bà phọt phân ra thì tôi xem như bà bị táo bón.
Bà dẫn theo một đứa bé mới mấy tuổi đi chợ, ai biết được bà có âm mưu gì trong đó không, còn dám mắng con gái tôi, nếu bà là đồng phạm thì tội bà đủ bị bắn chết rồi đó, bà nên tự thú đi thì hơn.”
Người đàn bà béo trắng càng lúc càng sợ hãi, bà Khúc và bà nội Khúc cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ chuyện này thật sự không đơn giản?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.