Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Chương 47: Đưa Đứa Bé Về Nhà
Nhiên Nhiên An
05/06/2023
Nào ngờ, Vương Đại Lệ cũng có ý nghĩ này.
Cô ta cứ đi theo Thẩm Diễm Hồng một tấc không rời, nghĩ rằng cho dù Thẩm Diễm Hồng lập công thì cô ta cũng được hưởng ké một phần.
Lần này Vương Đại Lệ nhất định sẽ không để cho Thẩm Diễm Hồng chiếm hết lợi lộc.
Từ khi Vương Đại Lệ xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết này, cô ta đã âm thầm thề, nhất định phải tóm được nam chính.
Nếu không cô ta thực sự thấy có lỗi với vốn đọc tiểu thuyết ngôn tình dày đặc của mình.
Đặc biệt là cô ta thấy cực kì chướng mắt với hành động của Thẩm Diễm Hồng, Vương Đại Lệ cho rằng Thẩm Diễm Hồng căn bản là không xứng với Mạnh Phàm.
Thế là nữ xuyên sách và nữ chính bắt đầu phân cao thấp.
Mà Cẩm Nhiên và cha mẹ còn có một con cục bột đáng yêu đang đi tới huyện thành, dựa vào chỉ dẫn của Đoàn Đoàn, bọn họ tìm được tới sảnh chính nhà cậu bé.
Ông Thẩm thoáng chần chừ: “Vợ à, đây là chỗ quan ở đó! Chúng ta chỉ là dân thường thôi, có hơi…”
Vương Thúy Phân trợn mắt, tiến thẳng tới chỗ người gác cửa, mở lời:
“Xin chào, các anh nhìn xem trông bé trai này có quen không, có biết là con nhà ai không? Chúng tôi gặp được thằng bé ở chợ.
Thằng bé nói nó bị lạc, nhưng thằng bé biết đường về nhà, nếu các anh quen thằng bé thì xem thử có thể giúp chúng tôi thông báo cho người nhà của nó một tiếng không?”
Người gác cửa vừa thấy Đoàn Đoàn thì lập tức kinh ngạc.
Đây chẳng phải là cháu trai của trưởng huyện Khúc sao, nhưng không phải cậu bé đã được bảo mẫu dẫn đi dạo rồi à?
Sao lại xuất hiện ở đây?
Người gác cửa cũng người có mắt nhìn, vội cười đáp: “Tôi biết đứa bé này, hay là mấy người đứng đây đợi tôi đi tìm người nhà của cậu bé được không?”
Vương Thúy Phân gật đầu đồng ý.
Đoàn Đoàn cũng không hề gấp gấp về nhà, mà cậu bé vẫn tiếp tục mời gọi Cẩm Nhiên:
“Chị ơi, lát nữa em về đến nhà sẽ cho chị bánh quy ăn, rồi còn cho chị đọc truyện tranh nữa, em cũng có thể kêu bà nội em làm thịt kho tàu cho chị ăn, thịt kho tàu do bà em làm là ngon nhất luôn đấy.”
Cẩm Nhiên cười khúc khích, cô nghiêm túc nghe từng cái một, nhiều quà báo đáp tới vậy sao, quả là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng Cẩm Nhiên có phần không tán đồng với vế cuối của cậu bé:
“Em nói thịt kho tàu do bà nội em làm ngon nhất là do em chưa được nếm qua tay nghề của bà chị thôi.
Hơn nữa món thịt thỏ kho tàu do bà nội chị làm mới gọi là tuyệt đỉnh nhất, với cả khoai tây ăn cũng rất ngon… Mlem mlem…”
Cô ta cứ đi theo Thẩm Diễm Hồng một tấc không rời, nghĩ rằng cho dù Thẩm Diễm Hồng lập công thì cô ta cũng được hưởng ké một phần.
Lần này Vương Đại Lệ nhất định sẽ không để cho Thẩm Diễm Hồng chiếm hết lợi lộc.
Từ khi Vương Đại Lệ xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết này, cô ta đã âm thầm thề, nhất định phải tóm được nam chính.
Nếu không cô ta thực sự thấy có lỗi với vốn đọc tiểu thuyết ngôn tình dày đặc của mình.
Đặc biệt là cô ta thấy cực kì chướng mắt với hành động của Thẩm Diễm Hồng, Vương Đại Lệ cho rằng Thẩm Diễm Hồng căn bản là không xứng với Mạnh Phàm.
Thế là nữ xuyên sách và nữ chính bắt đầu phân cao thấp.
Mà Cẩm Nhiên và cha mẹ còn có một con cục bột đáng yêu đang đi tới huyện thành, dựa vào chỉ dẫn của Đoàn Đoàn, bọn họ tìm được tới sảnh chính nhà cậu bé.
Ông Thẩm thoáng chần chừ: “Vợ à, đây là chỗ quan ở đó! Chúng ta chỉ là dân thường thôi, có hơi…”
Vương Thúy Phân trợn mắt, tiến thẳng tới chỗ người gác cửa, mở lời:
“Xin chào, các anh nhìn xem trông bé trai này có quen không, có biết là con nhà ai không? Chúng tôi gặp được thằng bé ở chợ.
Thằng bé nói nó bị lạc, nhưng thằng bé biết đường về nhà, nếu các anh quen thằng bé thì xem thử có thể giúp chúng tôi thông báo cho người nhà của nó một tiếng không?”
Người gác cửa vừa thấy Đoàn Đoàn thì lập tức kinh ngạc.
Đây chẳng phải là cháu trai của trưởng huyện Khúc sao, nhưng không phải cậu bé đã được bảo mẫu dẫn đi dạo rồi à?
Sao lại xuất hiện ở đây?
Người gác cửa cũng người có mắt nhìn, vội cười đáp: “Tôi biết đứa bé này, hay là mấy người đứng đây đợi tôi đi tìm người nhà của cậu bé được không?”
Vương Thúy Phân gật đầu đồng ý.
Đoàn Đoàn cũng không hề gấp gấp về nhà, mà cậu bé vẫn tiếp tục mời gọi Cẩm Nhiên:
“Chị ơi, lát nữa em về đến nhà sẽ cho chị bánh quy ăn, rồi còn cho chị đọc truyện tranh nữa, em cũng có thể kêu bà nội em làm thịt kho tàu cho chị ăn, thịt kho tàu do bà em làm là ngon nhất luôn đấy.”
Cẩm Nhiên cười khúc khích, cô nghiêm túc nghe từng cái một, nhiều quà báo đáp tới vậy sao, quả là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng Cẩm Nhiên có phần không tán đồng với vế cuối của cậu bé:
“Em nói thịt kho tàu do bà nội em làm ngon nhất là do em chưa được nếm qua tay nghề của bà chị thôi.
Hơn nữa món thịt thỏ kho tàu do bà nội chị làm mới gọi là tuyệt đỉnh nhất, với cả khoai tây ăn cũng rất ngon… Mlem mlem…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.