Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Chương 38: Nữ Chính Tranh Thủ Than Thở
Nhiên Nhiên An
02/06/2023
Bên này con đường công lược của Thẩm Diễm Hồng cũng không dễ dàng, mỗi lần cô ta đi gặp thanh niên trí thức thì đều gặp phải Vương Đại Lệ.
Thẩm Diễm Hồng cũng biết, một đứa con gái như cô ta mò đến chỗ này để tìm nam thanh niên trí thức thì cũng không hay, nên Thẩm Diễm Hồng bèn dùng kế đi đường vòng, tìm tới nữ thanh niên trí thức làm thân, giúp bọn họ làm rất nhiều việc.
Nhưng chỉ cần Vương Đại Lệ tới, đám nữ thanh niên trí thức đó sẽ nhiệt tình chào đón Vương Đại Lệ, chỉ vì cô ta là con gái của trưởng thôn.
Có gì ghê gớm đâu chứ, một trưởng thôn nhỏ nhoi mà làm như mình quan to chức lớn không bằng
Mà Thẩm Diễm Hồng đến chỗ của thanh niên trí thức cũng chưa chắc lần nào cũng gặp được Mạnh Phàm.
Nhưng sau mỗi lần gặp anh ta, cô ta đều nỗ lực thể hiện sự ưu tú của mình, cũng mượn cơ hội hỏi bài để kéo gần khoảng cách giữa cả hai.
Mạnh Phàm cũng có ấn tượng khá tốt đối với cô gái nông thôn tự lập tự cường này.
“Đồng chí Thẩm, giờ cô học được tới đâu rồi, tôi thấy những câu mà cô hỏi gần đây đã nằm trong nội dung học cấp hai rồi đó, hơn nữa cô cũng rất thông minh, nếu kiên trì phát huy thì nhất định cô sẽ đậu được cấp ba.”
Thẩm Diễm Hồng vừa vui vừa ngại nhìn Mạnh Phàm:
“Thật vậy ư? Anh cảm thấy tôi có thể thi đậu cấp ba sao? Nhưng tôi cũng phải cảm ơn anh, nếu không có anh hỗ trợ thì tôi cũng không biết mình có thể học tiếp được không nữa.
Dù gì tôi cũng còn phải tự kiếm học phí nữa. Bản thân muốn học nhưng có đôi khi, tôi thực sự gồng gánh không nổi.”
Mạnh Phàm cau mày hỏi: “Thứ cho tôi đường đột, xin hỏi nhà cô không lo học phí cho cô sao?”
Thẩm Diễm Hồng cúi đầu với vành mắt đỏ hoe, thoáng rầu rĩ nói:
“Tình cảnh nhà tôi khá phức tạp, bề trên đối xử bất công, cha mẹ tôi cũng không còn cách nào khác.
Đứa em gái nhà chú ba của tôi lần trước thi đứng bét mà gia đình vẫn cho con bé tiếp tục đi học, ấy chết… Tôi nói những chuyện này với anh làm gì chứ, chỉ khiến anh phiền lòng.”
Mạnh Phàm thấy Thẩm Diễm Hồng có người nhà như vậy thì không khỏi sinh lòng thương cảm, bèn an ủi nói:
“Hãy cứ nỗ lực vì chính mình, cô đừng nản lỏng từ bỏ, sẽ không gì có thể đánh bại được cô đâu.”
Thẩm Diễm Hồng cảm động gật đầu.
Lúc này, Vương Đại Lệ và Trương Hạo đi tới.
Thấy Thẩm Diễm Hồng và Mạnh Phàm đang nói chuyện với nhau, cô ta vội chen vào: “Hai người đang nói gì thế, tôi nghe nữa được không?”
Trong lòng Thẩm Diễm Hồng hận nhất là Vương Đại Lệ, còn có tên cặn bã Trương Hạo này nữa.
Đúng là đen đủi, nhân bầu không khí lúc này, không chừng mối quan hệ giữa cô ta và Mạnh Phàm có thể tiến thêm một bước, nào ngờ lại bị bọn họ phá mất.
Mạnh Phàm lui một bước, hơi lạnh lùng đáp: “Không có gì. Cô định ra ngoài với Trương Hạo sao?”
Vương Đại Lệ giải thích:
“Không phải, chúng tôi chỉ muốn đến hỏi anh một chuyện, mọi người bảo muốn ngày mai lên thị trấn chơi, không biết anh nghĩ sao.
Anh sẽ đi cùng chúng tôi chứ, ngày mai thị trấn có mở phiên chợ, mà đặc biệt nhất là ở đó mua đồ không cần phiếu. Hơn nữa không phải lúc nào chợ kiểu này cũng mở.”
Thẩm Diễm Hồng cũng biết, một đứa con gái như cô ta mò đến chỗ này để tìm nam thanh niên trí thức thì cũng không hay, nên Thẩm Diễm Hồng bèn dùng kế đi đường vòng, tìm tới nữ thanh niên trí thức làm thân, giúp bọn họ làm rất nhiều việc.
Nhưng chỉ cần Vương Đại Lệ tới, đám nữ thanh niên trí thức đó sẽ nhiệt tình chào đón Vương Đại Lệ, chỉ vì cô ta là con gái của trưởng thôn.
Có gì ghê gớm đâu chứ, một trưởng thôn nhỏ nhoi mà làm như mình quan to chức lớn không bằng
Mà Thẩm Diễm Hồng đến chỗ của thanh niên trí thức cũng chưa chắc lần nào cũng gặp được Mạnh Phàm.
Nhưng sau mỗi lần gặp anh ta, cô ta đều nỗ lực thể hiện sự ưu tú của mình, cũng mượn cơ hội hỏi bài để kéo gần khoảng cách giữa cả hai.
Mạnh Phàm cũng có ấn tượng khá tốt đối với cô gái nông thôn tự lập tự cường này.
“Đồng chí Thẩm, giờ cô học được tới đâu rồi, tôi thấy những câu mà cô hỏi gần đây đã nằm trong nội dung học cấp hai rồi đó, hơn nữa cô cũng rất thông minh, nếu kiên trì phát huy thì nhất định cô sẽ đậu được cấp ba.”
Thẩm Diễm Hồng vừa vui vừa ngại nhìn Mạnh Phàm:
“Thật vậy ư? Anh cảm thấy tôi có thể thi đậu cấp ba sao? Nhưng tôi cũng phải cảm ơn anh, nếu không có anh hỗ trợ thì tôi cũng không biết mình có thể học tiếp được không nữa.
Dù gì tôi cũng còn phải tự kiếm học phí nữa. Bản thân muốn học nhưng có đôi khi, tôi thực sự gồng gánh không nổi.”
Mạnh Phàm cau mày hỏi: “Thứ cho tôi đường đột, xin hỏi nhà cô không lo học phí cho cô sao?”
Thẩm Diễm Hồng cúi đầu với vành mắt đỏ hoe, thoáng rầu rĩ nói:
“Tình cảnh nhà tôi khá phức tạp, bề trên đối xử bất công, cha mẹ tôi cũng không còn cách nào khác.
Đứa em gái nhà chú ba của tôi lần trước thi đứng bét mà gia đình vẫn cho con bé tiếp tục đi học, ấy chết… Tôi nói những chuyện này với anh làm gì chứ, chỉ khiến anh phiền lòng.”
Mạnh Phàm thấy Thẩm Diễm Hồng có người nhà như vậy thì không khỏi sinh lòng thương cảm, bèn an ủi nói:
“Hãy cứ nỗ lực vì chính mình, cô đừng nản lỏng từ bỏ, sẽ không gì có thể đánh bại được cô đâu.”
Thẩm Diễm Hồng cảm động gật đầu.
Lúc này, Vương Đại Lệ và Trương Hạo đi tới.
Thấy Thẩm Diễm Hồng và Mạnh Phàm đang nói chuyện với nhau, cô ta vội chen vào: “Hai người đang nói gì thế, tôi nghe nữa được không?”
Trong lòng Thẩm Diễm Hồng hận nhất là Vương Đại Lệ, còn có tên cặn bã Trương Hạo này nữa.
Đúng là đen đủi, nhân bầu không khí lúc này, không chừng mối quan hệ giữa cô ta và Mạnh Phàm có thể tiến thêm một bước, nào ngờ lại bị bọn họ phá mất.
Mạnh Phàm lui một bước, hơi lạnh lùng đáp: “Không có gì. Cô định ra ngoài với Trương Hạo sao?”
Vương Đại Lệ giải thích:
“Không phải, chúng tôi chỉ muốn đến hỏi anh một chuyện, mọi người bảo muốn ngày mai lên thị trấn chơi, không biết anh nghĩ sao.
Anh sẽ đi cùng chúng tôi chứ, ngày mai thị trấn có mở phiên chợ, mà đặc biệt nhất là ở đó mua đồ không cần phiếu. Hơn nữa không phải lúc nào chợ kiểu này cũng mở.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.