Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Chương 3: Ra Tay Trước
Nhiên Nhiên An
27/04/2023
Chuyện tới đây vẫn chưa xong, bác gái thấy Thẩm Cẩm Nhiên lành lặn trở về, bèn chống nạnh, trông như thể không chịu bỏ qua.
"Vợ chú ba nhé, cô đánh Diễm Hồng của tôi thành thế này, mà con gái cô thì chẳng bị sao hết, có phải cô nên xem ăn nói thế nào với nhà chúng tôi không?"
Vương Thúy Phân giận dữ hét to: "Có cái rắm ấy nhé, hôm nay tôi đánh nó, chị làm gì được tôi? Nếu tôi mà không vui, tôi còn đánh cả chị ấy chứ."
Thẩm Cẩm Nhiên thấy mẹ cô đúng là một vị tướng hung hãn.
Bác cả bị mắng nghẹn lời, bèn quay sang tố cáo: "Mẹ, mẹ xem có phải vợ chú ba quá thể đáng không?"
Bà cụ Trần thì không để ý bác gái, chỉ cười hơ hớ nhìn Thẩm Cẩm Nhiên và nói: "Bé ngoan sợ rồi phải không, lát nữa bà nội nấu canh trứng cho cháu nhé. Đáng thương quá, phải chịu đau khổ thế này cơ mà."
Thẩm Cẩm Nhiên: "..!!"
Cho nên cô đang cầm kịch bản đoàn sủng ư?
Lúc này Thẩm Diễm Hồng đã tỉnh lại, đang ngơ ngác nhìn xung quanh.
Trong lòng Thẩm Cẩm Nhiên giật thót, cô ta tới rồi, cô ta tới rồi, cô ta mang theo oán niệm trở về rồi ~~
Ngay sau đó trong mắt Thẩm Diễm Hồng toát lên vẻ khiếp sợ, cô ta sống lại rồi ư?
Thẩm Cẩm Nhiên cảm thấy hiện giờ phải giải quyết tình hình hiện trường trước đã, nên cô bèn nói: "Bà nội với mẹ ạ, con bất cẩn ngã xuống sườn núi ngất xỉu, sau đó tự tỉnh lại, nên bây giờ mới về. Con tưởng chị Diễm Hồng sẽ về cầu cứu, ai ngờ..."
Dứt lời, Thẩm Cẩm Nhiên cố nặn ra vài giọt nước mắt sinh lý.
Thế là Thẩm Diễm Hồng vừa tỉnh thì lại bị mẹ của Thẩm Cẩm Nhiên đánh tiếp.
Thẩm Cẩm Nhiên thương hại cho cô ta một giây.
Ôi chao, muốn sống bình yên thì đành phải ra tay trước mới được.
Cuối cùng chính là ai về nhà nấy.
Bà cụ Thẩm đau lòng nắm tay Thẩm Cẩm Nhiên, cứ hô tâm can bảo bối của bà, cuối cùng nhìn cô uống canh trứng mới thôi.
Vương Thúy Phân thì nhỏ giọng nói: "Mẹ báo thù cho con rồi, sau này con đừng tìm cái thứ ác độc đó chơi nữa, mẹ nói như vậy là vì tốt cho con, con phải nghe lời đấy."
Thẩm Cẩm Nhiên làm nũng: "Mẹ, con biết rồi, sau này con nhất định tránh xa chị ta. Mẹ, bố với anh đâu ạ?"
Bà Thẩm cười nói: "Đi trạm thu mua trên thị trấn rồi. Nếu biết hôm nay con phải chịu khổ như vậy, bố và các anh con sẽ chém nó luôn ấy chứ. Được rồi, con ngủ một giấc đi, mẹ còn đống việc phải làm đây."
Thẩm Cẩm Nhiên gật đầu.
Mẹ đi rồi, Thẩm Cẩm Nhiên vẫn còn đang cười.
Đây là lần đầu tiên cô được người nhà thiên vị, dường như bất kể đúng sai, bọn họ đều sẽ đứng về phía cô.
Là sự nuông chiều yêu thương không cần lý do.
Đây chính là người nhà ư??
Thật tốt.
"Vợ chú ba nhé, cô đánh Diễm Hồng của tôi thành thế này, mà con gái cô thì chẳng bị sao hết, có phải cô nên xem ăn nói thế nào với nhà chúng tôi không?"
Vương Thúy Phân giận dữ hét to: "Có cái rắm ấy nhé, hôm nay tôi đánh nó, chị làm gì được tôi? Nếu tôi mà không vui, tôi còn đánh cả chị ấy chứ."
Thẩm Cẩm Nhiên thấy mẹ cô đúng là một vị tướng hung hãn.
Bác cả bị mắng nghẹn lời, bèn quay sang tố cáo: "Mẹ, mẹ xem có phải vợ chú ba quá thể đáng không?"
Bà cụ Trần thì không để ý bác gái, chỉ cười hơ hớ nhìn Thẩm Cẩm Nhiên và nói: "Bé ngoan sợ rồi phải không, lát nữa bà nội nấu canh trứng cho cháu nhé. Đáng thương quá, phải chịu đau khổ thế này cơ mà."
Thẩm Cẩm Nhiên: "..!!"
Cho nên cô đang cầm kịch bản đoàn sủng ư?
Lúc này Thẩm Diễm Hồng đã tỉnh lại, đang ngơ ngác nhìn xung quanh.
Trong lòng Thẩm Cẩm Nhiên giật thót, cô ta tới rồi, cô ta tới rồi, cô ta mang theo oán niệm trở về rồi ~~
Ngay sau đó trong mắt Thẩm Diễm Hồng toát lên vẻ khiếp sợ, cô ta sống lại rồi ư?
Thẩm Cẩm Nhiên cảm thấy hiện giờ phải giải quyết tình hình hiện trường trước đã, nên cô bèn nói: "Bà nội với mẹ ạ, con bất cẩn ngã xuống sườn núi ngất xỉu, sau đó tự tỉnh lại, nên bây giờ mới về. Con tưởng chị Diễm Hồng sẽ về cầu cứu, ai ngờ..."
Dứt lời, Thẩm Cẩm Nhiên cố nặn ra vài giọt nước mắt sinh lý.
Thế là Thẩm Diễm Hồng vừa tỉnh thì lại bị mẹ của Thẩm Cẩm Nhiên đánh tiếp.
Thẩm Cẩm Nhiên thương hại cho cô ta một giây.
Ôi chao, muốn sống bình yên thì đành phải ra tay trước mới được.
Cuối cùng chính là ai về nhà nấy.
Bà cụ Thẩm đau lòng nắm tay Thẩm Cẩm Nhiên, cứ hô tâm can bảo bối của bà, cuối cùng nhìn cô uống canh trứng mới thôi.
Vương Thúy Phân thì nhỏ giọng nói: "Mẹ báo thù cho con rồi, sau này con đừng tìm cái thứ ác độc đó chơi nữa, mẹ nói như vậy là vì tốt cho con, con phải nghe lời đấy."
Thẩm Cẩm Nhiên làm nũng: "Mẹ, con biết rồi, sau này con nhất định tránh xa chị ta. Mẹ, bố với anh đâu ạ?"
Bà Thẩm cười nói: "Đi trạm thu mua trên thị trấn rồi. Nếu biết hôm nay con phải chịu khổ như vậy, bố và các anh con sẽ chém nó luôn ấy chứ. Được rồi, con ngủ một giấc đi, mẹ còn đống việc phải làm đây."
Thẩm Cẩm Nhiên gật đầu.
Mẹ đi rồi, Thẩm Cẩm Nhiên vẫn còn đang cười.
Đây là lần đầu tiên cô được người nhà thiên vị, dường như bất kể đúng sai, bọn họ đều sẽ đứng về phía cô.
Là sự nuông chiều yêu thương không cần lý do.
Đây chính là người nhà ư??
Thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.