Mạng Không Còn Lâu

Chương 37: Anh Ấy Không Thể Rời Khỏi Tôi

Mặc Tây Kha

12/10/2020

Lục Văn Tây thật sự mệt mỏi.

Vốn đã rất buồn ngủ, trong phòng tắm suýt chút nữa đã ngủ một lần, hiện giờ đã gần rạng sáng, Lục Văn Tây chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì. Lần này Hứa Trần không nhấn vào huyệt đau nữa, chỉ đơn giản giúp anh xoa vai, xoa cổ, ấn vài huyệt vị trên lưng, thuận tiện còn nhấn huyệt vị trên đầu.

Không bao lâu, Lục Văn Tây liền ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ đặc biệt an ổn.

Hứa Trần vẫn như cũ cười ngồi trên người Lục Văn Tây, giúp anh bóp vai, động tác hơi dừng lại một chút, chuyển thành nhẹ nhàng sờ cổ Lục Văn Tây, nhìn chằm gáy cổ anh một hồi.

Sau đó Hứa Trần cúi người, ngửi mùi hương trên người Lục Văn Tây.

Hứa Trần vội vàng phủ áo choàng tắm lên giúp Lục Văn Tây, kéo chăn ở bên cạnh trùm lên người anh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng Lục Văn Tây. Đóng cửa lại, bước chân Hứa Trần dừng lại một chốc, nhìn người máy quét dọn bơi tới bơi lui trong phòng khách, sau đó đi tới nhấn một nút trên người máy, hơi cúi thấp người vỗ vỗ phần nắp của nó, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Sau đó, cậu quay về phòng khách ngủ.

Ngày 8 tháng 10, Lục Văn Tây một lần nữa trở lại công ty, lần trước là bị phê bình, lần này thì tốt hơn nhiều, Lục Văn Tây thuộc hàng em út trong công ty, nhân khí khá tốt, vì thế mọi người vẫn rất khách khí.

Lục Văn Tây lên lầu bảy, sau đó gửi tin wechat cho Du Ngạn.

Lục Văn Tây: Đang ở đâu?

Du Ngạn: Phòng họp nhỏ.

Lục Văn Tây cũng không ậm ờ, dẫn Hứa Trần tới, tiến vào thì thấy một mình Du Ngạn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, nhàn nhã uống cà phê.

Phòng họp nhỏ không lớn, chỉ có hai chiếc ghế sô pha đặt song song, cách đó không xa là một chiếc bàn tròn, bên cạnh bàn là chiếc ghế đơn giản, là loại không có tay vịn, vị trí này có thể nhìn màn hình điện tử trong phòng khá thoải mái.

Ý của Lục Văn Tây là để Hứa Trần nhìn Du Ngạn một chút, để cậu có thể khẳng định vài chuyện.

Mới vừa tiến vào, Lục Văn Tây liền nhìn qua Hứa Trần, Hứa Trần liếc nhìn Du Ngạn một cái, lắc đầu.

Tô Lâm không ở.

Trên người Du Ngạn không có gì không ổn.

“Vậy em cùng Doãn Hàm Vi qua bên nhân sự báo cáo đi.” Lục Văn Tây nói xong liền để Hứa Trần đi ra ngoài.

Hôm nay Doãn Hàm Vi đã tới làm, từ sớm đã chạy tới nhà Lục Văn Tây, sau đó cùng bọn họ tới đây. Hôm nay Lục Văn Tây thuận tiện giúp Hứa Trần chính thức nhận chức, không thể đi một chuyến không công được.

Chờ Hứa Trần ra ngoài, Lục Văn Tây ngồi xuống bên cạnh Du Ngạn, nhìn cốc cà phê chưa mở để ở đó, do dự một chút vẫn cầm lên, cắm ống hút, uống một ngụm.

Là khẩu vị anh thường uống.

“Trợ lý mới đẹp trai đấy.” Du Ngạn chống cằm nhìn bóng người bên ngoài vách thủy tinh, nhịn không được cảm thán.

“Vật hợp theo loài, người hợp theo người.” Lục Văn Tây đáp, người đẹp trai dĩ nhiên phải chơi chung với người đẹp trai rồi.

“Dáng dấp đẹp thì giỏi lắm sao?’ Du Ngạn nhìn Lục Văn Tây: “Nói vậy thì anh cũng rất hỏi a.”

Lục Văn Tây nhịn không được thẳng thừng trừng Du Ngạn.

Du Ngạn bật cười, đường nét hỗn huyết cũng vì thế mà trở nên nhu hòa, tròng mắt dị thường mê người. Du Ngạn đặt cốc cà phê trong tay qua một bên, hỏi: “Có thể nói cho anh biết lý do không thể tiếp nhận anh không? Đừng nói em là thẳng nam là được.”

“Anh nói xem, Hàn Phạm Minh tìm nghệ nhân có phải dựa vào tính hướng không?”

“Có thể.”

“Trước khi tôi trả lời anh, anh có thể nói một chút về chuyện khác không?” Lục Văn Tây đột nhiên chuyển đề tài.

Du Ngạn nâng cổ tay, chỉ đồng hồ: “Anh có một giờ, sau đó phải tham gia họp báo. Chỉ cần đủ thời gian, chúng ta nói chuyện nhân sinh, lý tưởng, yêu đương gì cũng được.”

“Được rồi, đủ rồi, chúng ta nói một chút về Tô Lâm đi.”

Vốn Du Ngạn rất bình tĩnh, thế nhưng nghe thấy cái tên này thì thân thể lập tức cứng đờ, kinh ngạc nhìn Lục Văn Tây. Biểu tình thật sự là biến hóa trong nháy mắt, giây trước còn rực rỡ như ngày xuân nhưng giây sau đó đã hóa thành ngày đông giá rét.

Lục Văn Tây thản nhiên nhìn Du Ngạn, biểu tình không có chút nào không ổn, còn cười khanh khách. Anh thật sự cảm thấy hứng thú với chuyện của Tô Lâm, dù sao thì Tô Lâm suýt chút nữa đã giết anh, phải biết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

“Em điều tra anh?” Du Ngạn hơi nhíu mày, lạnh lùng hỏi, đã không còn vẻ ôn nhu trước đó.

Phản ứng này thật sự làm Lục Văn Tây bất ngờ, bất quá vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Chỉ biết một chút, có thể nói cho tôi biết anh ta chết thế nào không?”

Nếu Tô Lâm không trêu chọc Lục Văn Tây, Lục Văn Tây mới lười để ý tới một con ác linh đi theo bên người Du Ngạn.

Nếu Tô Lâm đã dám giương oai trên đầu anh thì anh có quyền biết một ít chuyện.

Du Ngạn nhìn Lục Văn Tây, vẫn luôn quan sát biểu tình Lục Văn Tây, sau đó nghiêng đầu, dựa lưng vào ghế sô pha chậm rãi lấy lại tinh thần.

Vách tường của phòng họp nhỏ làm bằng chất liệu thủy tinh mài xừ, bất quá chỉ là trang trí mà thôi, bên ngoài có thể thấy bên trong, bên trong cũng có thể thấy bên ngoài, vì thế có thể thấy nhân viên làm việc tới lui trong hành lang.

Thỉnh thoảng có chút âm thanh truyền vào, không quá ồn ào, sẽ không cắt đứt được phút tĩnh lặng của Du Ngạn.

Thật lâu sau Du Ngạn mới hỏi: “Em biết bao nhiêu?”

“Không nhiều không ít.”

“Chơi trò bí hiểm à?”

“Muốn thử xem anh thẳng thắng bao nhiêu.”

“Anh nói xong, em có đáp ứng anh không?”

“Xem tình huống đã.” Câu trả lời có chút hàm hồ, chỉ muốn Du Ngạn kể lại mọi chuyện mà thôi.

Lúc này Du Ngạn lại ngồi im thêm một chốc, điều chỉnh cổ áo rồi nói: “Tô Lâm là bạn trai cũ của anh, điềm này em biết rồi đi?”



“Nếu không tôi hỏi anh làm gì?”

“Được rồi.” Du Ngạn nói tiếp: “Anh quen biết với cậu ấy rất sớm, khi ấy hai tụi anh đều là người mới, còn chưa được đào tạo chính quy, quen biết khi đóng áo rồng. Cậu ấy là dạng… nam sinh làm người ta vừa thấy đã yêu.”

“Đó là anh, tôi không thích loại đó.” Lục Văn Tây lập tức phản bác.

“Đúng vậy, hai người cùng thuộc tính, không hút nhau cũng thực bình thường, sao, em còn xem qua hình cậu ấy à?”

“Fuck? Sao anh có thể tùy tiện định vị trí của tôi?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Không phải!” Lục Văn Tây kiên định phản bác, sau đó hớp một ngụm cà phê, che giấu đi sự chột dạ của mình.

“Được rồi, cứ coi như không phải. Dù sao thì chính là anh để mắt tới cậu ấy trước, sau đó theo đuổi cậu ấy rồi ở chung một chỗ, chính là như vậy.” Du Ngạn cố gắng đơn giản hóa lời giải thích.

“Vậy anh ta chết thế nào?”

“Thật ra thì anh không muốn nhớ lại.”

“Không muốn cũng được, tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh.”

“Giấm chua lớn vậy?”

Lục Văn Tây giận: “Con mẹ nó ai giấm chua chứ?”

“Có phải em tra được chuyện anh từng có bạn trai cũ nên không muốn đáp ứng không? Anh biết em chưa từng quen ai, chỉ từng coi trọng một anh bạn trai thẳng.”

Lục Văn Tây không thể nói với Du Ngạn là mình đã gặp qua bạn trai cũ của anh ta… vì thế nhẫn nhịn phất tay: “Anh cũng điều tra tôi? Được rồi, không nói cái này, nếu anh không muốn nói thì tôi đi.”

“Tính tình kém thật.”

“Vốn đã vậy.”

“Được rồi, anh nói.” Du Ngạn cam chịu gật đầu: “Ban đầu khi ở bên nhau anh cảm thấy rất tốt, tốt đến mức anh nghĩ nằng nếu kiên trì có thể ở chung cả đời. Kết quả xuất hiện biến cố, khi ấy anh tới Tây Bắc quay phim, là một vai nam phụ số bốn. Bởi vì không có danh tiếng nên thời gian được sắp xếp theo vai chính, sau đó mới dựng diễn, tới sớm nhất nhưng về thì muộn nhất.

Chuyện này cũng dễ hiểu, trong giới này chịu nâng cao đạp thấp là rất bình thường, diễn viên không có danh tiếng cho dù bị mắng cũng phải cúi đầu xin lỗi. Bằng không nếu truyền ra tiếng xấu thì đừng mong có ngày nổi danh.

Diễn viên đang nổi thì có thể yêu cầu quay dồn, sau khi hơ khô thẻ tre có thể chuyển sang đoàn phim khác. Dạng nhân vật nam bốn này phải chịu phối hợp với thời gian của diễn viên chính, có lúc suốt mấy ngày nhàn rỗi nhưng khi vai chính có chuyện gấp thì cũng phải cắm đầu cắm cổ chạy theo.

Du Ngạn uống một hớp cà phê, tựa hồ muốn dùng phương thức này hóa giải tâm tình có chút khổ sở của mình: “Sau khi trở về thì phát hiện Tô Lâm đặc biệt gầy, anh nghĩ cậu ấy xảy ra chuyện, thế nhưng hỏi thế nào cũng không nói, buổi tối thì đòi hỏi muốn làm tình. Anh cự tuyệt, khi ấy anh sợ ảnh hưởng tới thân thể cậu ấy chứ cũng không nghĩ nhiều. Kết quả… hôm sau anh muốn dẫn cậu ấy tới bênh viện kiểm tra nhưng cậu ấy sống chết không chịu đi.”

“Mắc bệnh nan y à?” Lục Văn Tây hỏi.

“Thật ra cũng không sai biệt lắm.” Du Ngạn tựa hồ muốn hút thuốc, kết quả mò túi không có thuốc, bởi vì giữ hình thượng chàng trai ấm áp nên anh rất ít khi mang thuốc bên người.

Lục Văn Tây hiểu ý, liền đưa một điếu thuốc cho Du Ngạn, sau đó ném bật lửa qua.

“Em hút loại này à? Không thấy quá nặng sao?” Du Ngạn nhìn bao thuốc hỏi.

“Quen thì tốt rồi, anh nói tiếp đi.”

Du Ngạn châm thuốc, sau đó mới tiếp tục nói: “Sau đó anh mới biết trong khoảng thời gian mình rời đi, công ty sắp xếp để cậu ta ăn cơm với nhà đầu tư, sau đó… em hiểu đấy. Chẳng những bị bao dưỡng mà còn bị mang đi hút thuốc phiện, ghiền ma túy rồi thì chỉ có thể tiếp tục tìm tới kim chủ, bị mang đi chơi NP, chơi đặc biệt phóng đãng. Sau đó mang một thân bệnh về, bệnh AIDS, bệnh tình dục có đủ, tình trạng như vậy cư nhiên lại muốn làm tình với anh, muốn lây cho anh sao?”

Nói tới đây, Du Ngạn nặng nề hít một ngụm khói rồi phun ra, tựa hồ còn khẽ thở dài. Khói mù vây quanh Du Ngạn làm anh vốn là nam nhân thâm trầm trở nên đặc biệt ưu buồn, bi thương nhạt đi vài phần, âm trầm lại tăng thêm vài phần.

Lục Văn Tây kinh ngạc nhìn Du Ngạn, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Chuyện như vậy, quả thực không nên hỏi.

“Sau khi nhiễm bệnh, kim chủ khẳng định không muốn nữa nên cậu ấy bị vứt bỏ, không có tiền hút ma túy, cứ hệt như cái xác biết đi vậy. Ngủ với người ta xong rồi nhận được kết quả như vậy, biến mình thành… Sau khi biết những chuyện này, anh còn ngu ngốc dẫn cậu ấy đi khắp nơi trị bệnh, cứ hệt một kẻ nô dịch đội sừng.” Nói tới đây, vành mắt Du Ngạn ửng đỏ, câu nói sau cùng thậm chí còn có chút run rẩy.

Đặc biệt, đặc biệt yêu một người, sau đó người đó lại làm chuyện cực kỳ thất vọng, nhất định sẽ thương tâm.

Thương tâm rồi sao?

Tha thứ đối phương, dẫn đối phương đi trị bệnh, thật sự là quá ngu ngốc, ngu đến mức làm người ta đau lòng.

“Sau chuyện đó cậu ấy trở nên đặc biệt nhạy cảm, rất dễ nóng giận, rất khó khống chế. Anh khi ấy cũng nghèo rớt mùng tơi, phải tiếp tục tìm phim để đóng, sau đó dùng tiền thù lao chữa bệnh cho cậu ấy, thế nhưng vẫn thiếu một khoảng lớn. Khi ấy anh cắm đầu làm việc nhưng cứ nhận được điện thoại của cậu ấy, nói là muốn gặp anh, nêu anh không về cậu ấy sẽ tự sát, anh chỉ có thể cố gắng an ủi, cuộc sống như vậy duy trì suốt một năm rưỡi.”

Lục Văn Tây trầm mặc nghe, sau đó hỏi: “Anh ta phát bệnh sao?”

“Tự sát.”

Sau khi nghe xong, tâm tình Lục Văn Tây cũng nặng nề theo, cảm giác không tốt chút nào.

Anh không thể nào tưởng tượng Du Ngạn làm thế nào vượt qua cuộc sống như vậy, sau khi Tô Lâm tự sát, Du Ngạn được giải thoát hay bi thương? Anh không biết nên chửi Du Ngạn ngu hay khen ngợi anh là tình thánh. Chuyện này, thực sự không thích hợp để phát biểu cái nhìn của mình.

Bởi vì Du ngạn đối đãi với Tô Lâm như vậy nên Tô Lâm mới trở thành ác linh canh giữ bên người Du Ngạn? Một người trải qua thảm cảnh như vậy như có thể vững vàng vượt qua quá trình thống khổ để trở thành ác linh cũng không quá kỳ quái. Hoặc nên nói là Tô Lâm mang theo hận ý mãnh liệt mà tự sát, như vậy mạng người trên tay Tô Lâm là ai cũng không khó suy đoán.

Lục Văn Tây trầm mặc, lại uống một ngụm cà phê.

Du Ngạn hút xong điếu thuốc mới mở miệng: “Em và cậu ấy hoàn toàn khác biệt, em vừa sinh ra thì cái gì nên có đều có cả, giơ tay nhấc chân tràn đầy tự tin, làm người ta không thể dời mắt được.”

“Anh vừa ý tôi vì điểm đó à?”

“Không, là vì dáng dấp em không tệ.”

“…”

Mặc dù Tô Lâm không phải dạng yêu thích của Lục Văn Tây nhưng không thể không nói, dáng dấp Tô Lâm quả thực không tệ, như vậy Du Ngạn… là một kẻ nhan khốn.

Bị Lục Văn Tây liếc mắt, Du Ngạn cười khổ hỏi: “Sao, vậy em có nguyện ý nghiêm túc suy xét không? Cuộc tình trước của anh đã kết thúc năm năm, những năm nay vẫn luôn bận rộn với sự nghiệp, gần nhất mới muốn yêu, không tính là hoa tâm đi.”

Lục Văn Tây nghiêng đầu nhìn Du Ngạn, muốn nói lại thôi, đột nhiên chú ý hai người đi ngang qua vách thủy tinh, Hàn Phạm Minh dẫn Hứa Trần tới phòng làm việc, Doãn Hàm Vi chạy chầm chậm theo sau, kết quả bị Hàn Phạm Minh đuổi đi.



Lục Văn Tây lập tức đứng dậy, không nói tiếng nào trực tiếp chạy ra ngoài.

Nhìn Lục Văn Tây bỏ đi đuổi theo hai người kia, Du Ngạn nhịn không được cười khổ, rõ ràng đã biết chắc đối phương không đáp ứng, vì sao còn muốn hỏi… tò mò sao?

Kết quả lúc Du Ngạn định rời đi thì nhận được tin wechat.

Lục Văn Tây: Xin lỗi, chuyện này vốn tôi không nên hỏi.

Lục Văn Tây: Thế nhưng có việc tôi phải nói, Tô Lâm cũng rất yêu anh.

Nhìn tin tức wechat, Du Ngạn kinh ngạc hồi lâu nhưng không trả lời, chỉ cất di động, đứng lên chuẩn bị rời đi. Chú ý chiếc bật lửa trên bàn, cầm lên xem thì phía dưới bên phải lớp vỏ kim loại có khắc tên tiếng anh của Lục Văn Tây. Do dự một chút, anh bỏ bật lửa vào túi, trực tiếp rời đi.

Ác linh sẽ tối đại hóa tình tự mà mình để tâm nhất.

Sau khi trở thành ác linh, thứ mà Tô Lâm tối đại hóa chính là tình cảm dành cho Du Ngạn, sinh ra ý chiếm hữu nồng đậm, cũng vì thế khi Du Ngạn bày tỏ với Lục Văn Tây, Tô Lâm lập tức sinh ra sát ý.

Mặc dù biến thái nhưng nó gián tiếp chứng minh, Tô Lâm rất yêu Du Ngạn.

******

Hàn Phạm Minh mới vừa dẫn Hứa Trần vào phòng làm việc, Lục Văn Tây liền đẩy cửa vào theo.

Hàn Phạm Minh quay đầu nhìn lại, cứ tưởng Doãn Hàm Vi vẫn bám theo, kết quả thấy người tới là Lục Văn Tây thì bật cười: “Tôi có thể ăn cậu ta à?”

“Em ấy còn nhỏ, có chuyện gì thì tìm tôi này.”

“Cậu làm vậy là chưa đánh đã khai à?”

“Không có chuyện đó, em ấy là trợ lý của tôi.”

“Miệng kín dữ, vào trong nói.” Hàn Phạm Minh nói xong thì để Lục Văn Tây cùng Hứa Trần tiến vào.

Vào phòng làm việc, Lục Văn Tây chỉ ghế sô pha nói với Hứa Trần: “Em ngồi đó chờ chút.”

Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây một chút, sau đó nhìn Hàn Phạm Minh, nhàn nhạt gật đầu một cái rồi đi tới ghế sô pha, ngồi xuống chờ.

Hàn Phạm Minh nhìn Hứa Trần một chút rồi bước tới bàn làm việc của mình ngồi xuống, hỏi Lục Văn Tây: “Ở chung với nhau từ khi nào?”

Lục Văn Tây ngồi đối diện bàn làm việc, bắt chéo chân, nhớ lại một chút: “Sau hôm mở live thì gặp em ấy.”

“Không tới nửa tháng?”

“Tôi cũng cảm thấy thực thần kỳ.” Sau khi từ bỏ người thầm mến, Lục Văn Tây vẫn nghĩ rằng mình rất khó yêu người khác, kết quả sau khi biết Hứa Trần thì trong thời gian ngắn như vậy đã yêu thích người ta, chuyện thực thần kỳ.

Chuyện có thích hay không, chẳng qua là có gặp được người làm mình thích hay không mà thôi.

Hàn Phạm Minh gật đầu, từ bên cạnh cầm lấy tờ giấy bắt đầu ghi chép: “Từ người tình phát triển thành người yêu?”

Lục Văn Tây lắc đầu.

“Còn xạo tôi?”

Lục Văn Tây lắc đầu: “Em ấy là trợ lý của tôi.”

Hàn Phạm Minh tức giận: “Cậu yêu đương tôi không cấm, tôi biết cho dù mình cấm cậu cũng không nghe, thế nhưng cậu cũng phải để tôi chuẩn bị tâm lý chứ? Tin này mà lộ ra là long trời lở đất.”

Lục Văn Tây nhắm mắt: “Tôi vẫn chưa theo đuổi được.”

“Cậu… cậu chưa theo đuổi được…cậu…” Hàn Phạm Minh lắp bắp: “Chưa theo đuổi được, trong khi người ta vẫn luôn theo sát bên cạnh?”

“Chuyện tình có chút phức tạp.”

Hàn Phạm Minh nhìn Lục Văn Tây, lại nhìn gương mặt lạnh như băng của Hứa Trần, nhịn không được: “Nếu cậu… vì sao Du Ngạn lại không được? Dù sao người ta cũng đâu có thích cậu, có phải cậu lấy người ta ra làm bia đỡ đạn không?”

“Đổi nghề thành bà mối rồi à?”

“Cút! Cho dù phức tạp thì cũng phải nói rõ cho tôi.”

“Được rồi, tôi thẳng thắn với anh, tôi sắp chết, gần nhất còn có thể nhìn thấy quỷ, em ấy là đạo sĩ, thiếp thân bảo vệ tôi.”

Hàn Phạm Minh nhìn chằm chằm Lục Văn Tây một hồi rồi trầm mặc phất tay.

Lục Văn Tây không động, nhún vai: “Sự thật chính là vậy.”

“Không hiểu động tác của tôi à? Cút ra ngoài!”

Lục Văn Tây gật đầu, đứng dậy, sau đó nói: “Hứa Trần, chúng ta đi thôi.”

“Ai bảo cậu dẫn cậu ta đi.” Hàn Phạm Minh lập tức ngăn lại.

“Anh muốn làm gì tôi biết hết rồi, đơn giản là uy hiếp dụ dỗ bảo em ấy cách xa tôi một chút, để tôi có nhân sinh trong sạch, đúng không? Đừng lãng phí thời gian vô ích, rời khỏi em ấy tôi sẽ mất mạng, anh muốn em ấy rời đi, tôi chết ngay bây giờ cho anh xem.”

Hàn Phạm Minh cảm thấy mình thực sự được mở rộng tầm mắt, nhìn Lục Văn Tây mà giận không có chỗ phát.

Sau đó Hàn Phạm Minh xoay người, trực tiếp hỏi Hứa Trần: “Vậy cậu nói rõ ràng cho tôi nghe, hai người rốt cuộc là sao?”

Hứa Trần nhìn Hàn Phạm Minh, nhàn nhạt nói: “Chính là giống như anh ấy đã nói, anh ấy không thể rời khỏi tôi.”

…*…

[Tác giả] chính là tình bền hơn vàng a!

Note: chuyện của Tô Lâm cùng Du Ngạn vẫn chưa xong

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạng Không Còn Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook