Chương 121
Mặc Tây Kha
11/01/2024
Lục Văn Tây cảm thấy rất mệt, còn mệt hơn cả cùng Hứa Trần lăn lợn cả một đêm, vì thế anh ngủ rất say, được Hứa Trần cõng ra khỏi khu vực xảy ra tay nạn cũng không tỉnh lại.
Người được cứu khỏi khu vực xảy ra tai nạn được thống nhất đưa tới một chỗ, rất cả người bị nạn đều tập trung ở đây, không phân chia cấp bậc, ai cũng giống như nhau.
Trong lúc chỉnh đốn, Hứa Trần giúp Lục Văn Tây chỉnh lý hình tượng một phen, dùng nước khoáng rửa mặt, sau đó xối thẳng lên đầu, lên người để rửa đi bùn đất, tiếp đó để Lục Văn Tây thay một bộ quần áo khác. Mặc dù không tính là hoàn toàn sạch sẽ nhưng cũng có thể gặp người.
Ở căn cứ có nhân viên cứu viện phát chăn lều và đồ dùng hằng ngày cho bọn họ, Hứa Trần để Lục Văn Tây chui vào trong túi ngủ rồi nằm trong lều nghỉ ngơi.
Mọi người đều biết Lục Văn Tây ở đây, sau khi hồi phục tinh thần thì có ý muốn gặp mặt, có một số người thì muốn cảm ơn, tuy nhiên đều bị từ chối.
"Anh ấy mệt lắm rồi, đang ngủ." Doãn Hàm Vi trả lời mọi người như vậy, sau đó cậu ta ngồi bên ngoài lều, bọc chăn gửi tin báo cáo cho Hàn Phạm Minh biết tình hình bên này.
Hứa Trần ngồi trong lều, giúp Lục Văn Tây xoa đầu, phát hiện Lục Văn Tây vẫn luôn nhíu mày, còn nói mớ, đáng sợ nhất là Hứa Trần nghe thấy cái tên "Hứa Vọng" phát ra từ miệng Lục Văn Tây.
Cậu dám khẳng định, Lục Văn Tây không thể nào biết được Hứa Vọng, nhưng anh nói ra cái tên này đã chứng tỏ điều gì thì Hứa Trần cũng hiểu rõ.
Cậu áp sát trán mình vào trán Lục Văn Tây, kiểm tra linh hồn của anh, chú ý thấy hoa văn đã ít hơn trước kia. Hứa Trần nắm lấy mạch môn của Lục Văn Tây kiểm tra, cuối cùng là quan sát tử khí trên người anh.
Tử khí rất mỏng, có lẽ Lục Văn Tây hiện giờ không thể thấy hồn phách... hẳn là đã an toàn.
Do dự một chút, Hứa Trần kéo bùa dán trên tay mình ra, máu đã ngừng chảy, Hứa Trần dùng đầu ngón tay nhấn vào vết thương làm máu một lần nữa nhỏ giọt tràn ra ngoài. Cậu đưa tay tới bên môi Lục Văn Tây, để Lục Văn Tây uống máu của mình.
Mùi máu không dễ uống, nhưng đối với Lục Văn Tây hiện giờ thì máu của Hứa Trần thật sự rất thơm ngon, làm Lục Văn Tây theo bản năng nuốt xuống, thậm chí còn li,ếm môi một cái.
Tới khi bắt đầu cảm thấy choáng váng thì Hứa Trần mới ngừng lại, một lần nữa dán bùa lên vết thương, sau đó cúi người hôn lên môi Lục Văn Tây một cái, còn dùng ngón tay lau sạch vết máu tràn bên khóe môi của anh.
...
Lục Văn Tây là người cho dù có nằm mơ cũng không thể nào nhớ được nội dung, lúc này anh lại có một giấc mơ rất chân thật, như thể anh tiến vào trong trí nhớ của người nào đó vậy, đó là thời xa xưa, kiến trúc trông rất cổ điển.
Một ông cụ đang lải nhải nói chuyện với một thiếu niên tên Hứa Vọng: "Lần tụ hội linh giới này, con nhất định phải cố gắng làm nhà họ Hứa rạng rỡ, biết không? Mấy năm nay nhà họ Hứa chúng ta không có hạt giống tốt, cũng khó cho con..."
"Cha, ngài nghĩ dựa vào một mình ta thì có thể làm nhà họ Hứa xếp bậc giữa cả vạn năm như chúng ta trở thành gia tộc số một trong số gia tộc thầy bắt quỷ được à?" Giọng nói của Hứa Vọng rất ngả ngớn, từ âm thanh có thể nghe ra người này không nghiêm túc, nói xong còn tự cảm thấy vui vẻ bật cười, kết quả bị ông cụ vỗ đầu một cái, không dám cười nữa.
"Nhà họ Hứa chúng ta vốn rất lợi hại..." Ông cụ nói tiếp.
"Vâng vâng vâng, thời kỳ đỉnh cao có thể xếp hạng ba." Hứa Vọng một lần nữa ngắt lời ông cụ, sau đó lại vui vẻ: "Khi đó tổng cộng chỉ có bảy nhà!"
"Con nói vậy là coi thường năng lực của tổ tiên à?"
"Không có, nào có, nhà họ Hứa chúng ta rất lợi hại, cha nói tiếp đi."
"Lần tụ hội linh giới này..."
"Ta sẽ biểu hiện tốt một chút."
"Vậy mới đúng."
Hứa Vọng bắt chéo chân, tay gác lên bàn tròn, ngón tay đảo quanh miệng chiếc ly, cười thực gian xảo.
Lục Văn Tây cố ý tới gần nhìn một cái, phát hiện Hứa Vọng có ba phần giống Hứa Trần, cũng chỉ ba phần thôi, khí chất của hai người rất khác biệt, hơn nữa Hứa Vọng lôi thôi hơn. Mặc dù có vóc người cao ráo, cũng rất tuấn tú, thế nhưng lại khá lôi thôi, quần áo có nhiều nếp nhăn, hình tượng cũng vì thế mà bị giảm sút.
Ông cụ có vẻ còn muốn dặn dò thêm vài câu nhưng bị Hứa Vọng ngắt ngang: "Cha à, ngài đi ngủ đi, muộn lắm rồi, ngài nói nhiều quá ta cũng không nhớ hết được đâu, mau đi ngủ đi."
Ông cụ thực bất đắc dĩ, vẫn không chịu từ bỏ: "Hay là con ra ngoài tìm vài ác linh đi, bây giờ dưỡng chắc cũng còn kịp..."
Hứa Vọng không trả lời, chỉ xua tay bảo cha mình mau rời đi.
Sau khi ông cụ đi rồi, Hứa Vọng liền ngồi thẳng người dựa vào lưng ghế, nhìn về một hướng hỏi: "Thân là ác linh lại chạy tới nhà thế gia bắt quỷ, kiêu ngạo quá nhỉ?"
Thật ra cũng không phải kiêu ngạo, là không thèm đặt trong mắt, nhà họ Hứa nổi tiếng là ăn hại.
Lúc này một bóng dáng từ trong rèm cửa bước ra, biểu cảm lạnh nhạt nhìn Hứa Vọng.
Lục Văn Tây nhìn người đàn ông này, thực không có tiền đồ mà sửng sốt tột độ, quá đẹp... đẹp tới mức ngay cả Gay như anh cũng phải ngứa ngáy, vì người này mà phải làm công thì cũng không ứa nước mắt, có lẽ nằm mơ cũng sẽ cười.
Chẳng qua anh nhanh chóng hồi phục tinh thần, anh không muốn mình ngoại tình tư tưởng.
Vừa nghiêng đầu qua thì Lục Văn Tây vui vẻ, bởi vì anh phát hiện Hứa Vọng còn mất tiền đồ hơn mình, trực tiếp nhìn chằm chằm người ta, trước đó còn tỏ vẻ thờ ơ, bây giờ đã biến thành một kẻ ngu si, miệng hơi há ra, chìm vào trạng thái si mê mà nhìn người đàn ông đồ đỏ kia.
Thấy ánh mắt chán ghét của đối phương, Hứa Vọng mới hồi phục tinh thần, liế,m môi một cái rồi mỉm cười, cười đặc biệt hư hỏng, giống như vừa nảy ra ý xấu gì đó ở trong đầu.
"Nghe nói máu của ngươi có thể giúp ta yên ổn độ kiếp?" Người đàn ông đồ đỏ hỏi, giọng nói rất lạnh nhạt, tốc độ không nhanh không chậm làm người ta cảm thấy rất thoải mái, cho dù đã thành ác linh nhưng vẫn có giáo dưỡng rất tốt.
"Ô hô! Ngươi tìm đúng người rồi." Hứa Vọng rõ ràng rất vui sướng, dáng vẻ mất tiền đồ, tựa hồ nếu người đàn ông đồ đỏ thì muốn thì hắn sẽ lập tức rút máu mình đút cho đối phương.
"Vậy..." Người đàn ông đồ đỏ lẩm bẩm một câu, một lát sau đã tiến tới bên cạnh Hứa Vọng, trong tay có thêm một lưỡi dao sắc bén, đặt bên cổ Hứa Vọng: "Ta không khách khí nữa."
"Không cần khách khí đâu, chỉ là có thể chuyển sang chỗ khác không, cổ tay được không?"
Người đàn ông đồ đỏ thấy Hứa Vọng rất thành thật, vì vậy thu lại lưỡi dao, ghét bỏ cầm lấy ống tay áo của Hứa Vọng, để Hứa Vọng giơ tay lên. Hứa Vọng cũng rất thành thật, trực tiếp hiến cổ tay của mình, tùy ý đối phương lấy máu.
Lục Văn Tây nhìn một màn này, cứ cảm thấy Hứa Vọng là một kẻ háo sắc, vừa thấy mỹ sắc một cái là không còn quan tâm gì nữa.
Người đàn ông đồ đỏ kia quả nhiên không khách khí, lưỡi dao sắc bén rạch một cái, cổ tay Hứa Vọng lập tức túa máu. Người đàn ông đồ đỏ kia cũng không gấp gáp, cầm lấy chiếc ly trên bàn không nhanh không chậm hứng một ly máu, sau đó buông Hứa Vọng, một hơi uống cạn ly máu.
Hứa Vọng không nhanh không cầm lấy bùa ra dán vào vết thương của mình, sau đó hỏi: "Ngươi là Tiêu Vân Mặc à?"
Tiêu Vân Mặc không trả lời, chỉ liếc nhìn Hứa Vọng.
"Sớm đã nghe nói về ngươi rồi, lão gieo họa..."
"Ngươi nói ai già?!" Tiêu Vân Mặc lập tức tức giận quát.
Hứa Vọng bật cười nhìn dáng vẻ tức giận của Tiêu Vân Mặc, cảm thấy thực thú vị nên cười mãi không ngừng, sau đó nói: "Không già, rất đẹp."
Lúc này Tiêu Vân Mặc mới hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi đã nghe chuyện máu tế trời của ta có thể giúp ngươi bình an vượt qua kiếp nạn, vậy ngươi có nghe chuyện khác không?" Hứa Vọng hỏi.
"Chuyện gì?"
"Qua một thời gian nữa ta phải tham gia đại hội linh giới nhưng không có dưỡng ác linh nào cả, không có sức chiến đấu, ngươi đi theo ta nhé?"
Tiêu Vân Mặc tựa hồ vừa nghe thấy một chuyện cười, chỉ cho Hứa Vọng một ánh mắt khinh thường.
Hứa Vọng sớm đã đoán được Tiêu Vân Mặc sẽ có phản ứng như vậy, cũng không gấp, tiếp tục dùng giọng điệu ngả ngớn nói: "Máu của ta tượng trưng cho an ổn, chinh phục, hiệu lệnh, ngươi đã uống máu của ta thì sau này chính là hồn của ta, biết không?"
"Nằm mơ." Tiêu Vân Mặc nói xong thì xoay người muốn rời đi.
Hứa Vọng cũng không nóng nảy, chống tay nhảy lên mặt bàn, sau đó ngoắc tay với Tiêu Vân Mặc: "Trở lại đây."
Cơ thể Tiêu Vân Mặc khựng lại, không thể tiếp tục đi tới, theo bản năng xoay người lại đi tới chỗ Hứa Vọng.
Hứa Vọng ngồi trên bàn, Tiêu Vân Mặc thấp hơn Hứa Vọng một chút, lúc này có thể nhìn thẳng đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của Hứa Vọng tràn đầy đắc ý, dáng vẻ hư hỏng tới sắp tích thành nước này trông có chút mê người.
Tiêu Vân Mặc khó tin nhìn Hứa Vọng, nhịn không được hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Uống máu của ta thì chính là hồn của ta, hiểu chưa? Ngươi đã định sẵn phải nghe theo hiệu lệnh của ta, phục tùng ta, tôn kính và... mến mộ ta." Giọng điệu của Hứa Vọng quá vô sỉ, vô sỉ tới mức ngay cả Lục Văn Tây cũng không chịu nổi, thực muốn thay Tiêu Vân Mặc đập kẻ này một trận.
"Vọng tưởng!"
"Sớm đã nghe về ngươi rồi, ta còn đang nghĩ xem phải làm sao tìm được ngươi, kết quả ngươi tự mình đưa tới cửa, đúng là quá tốt, rõ ràng là chúng ta có thần giao cách cảm với nhau..." Hứa Vọng nói, còn đưa tay tới kéo đầu ngón tay Tiêu Vân Mặc.
Giọng nói của Tiêu Vân Mặc gần như là từ trong hàm răng chen ra: "Cút!"
"Thật là không ngoan mà, ngươi không cãi lời ta được đâu."
Tiêu Vân Mặc bắt đầu cố gắng hủy bỏ cấm chế, Hứa Vọng chỉ nhìn hắn, sau đó một lần nữa phát ra khẩu lệnh: "Hôn ta."
Chỉ hai chữ nhưng đủ để làm Tiêu Vân Mặc phẫn nộ, nhưng cơ thể thì vẫn vô thức hướng tới trước, hôn một cái lên môi Hứa Vọng. Tiêu Vân Mặc quả thực muốn bùng nổ, cho dù bị khống chế vẫn giận tới phát run, bởi vì khoảng cách của hai người rất gần, Tiêu Vân Mặc còn đang trừng Hứa Vọng, tức tới mức suýt lé cả mắt.
Hứa Vọng được hôn thì rất vui sướng, sau đó nhướng mày với Tiêu Vân Mặc: "Xem đi, ngươi phải nghe lời ta."
"Ta... ta muốn giết ngươi!" Tiêu Vân Mặc gần như là rống giận, dáng vẻ tao nhã trước đó đã biến mất sạch sẽ.
Hứa Vọng cảm thấy mình thực oan uổng, thực ủy khuất: "Sao ngươi lại ác như vậy... ta buồn quá."
Sau đó Hứa Vọng xua tan cấm chế Tiêu Vân Mặc, Tiêu Vân Mặc trực tiếp triển khai tấn công, lúc này Hứa Vọng không còn thành thật như trước đó nữa, bắt đầu đánh trả, hai người đánh tới bất phân thắng bại.
Lục Văn Tây thấy vậy thì vội vàng trốn đi, sợ hai người đánh nhau mình sẽ bị họa lây, hai người đánh một hồi thì bay ra ngoài cửa, tiếp tục đánh ở ngoài sân, Lục Văn Tây cũng chạy ra hóng chuyện.
Động tĩnh trong sân kinh động toàn bộ thầy bắt quỷ, bọn họ nhanh chóng chạy tới giúp đỡ Hứa Vọng, Tiêu Vân Mặc đương nhiên sẽ không ở lại để chịu thiệt, vội vàng rời đi.
Hứa Vọng chăm chú nhìn theo bóng dáng Tiêu Vân Mặc rời đi, cười thực xấu xa.
Lục Văn Tây có vẻ cũng đi theo Tiêu Vân Mặc, nhìn nụ cười của Hứa Vọng ở trong bóng đêm lại có cảm giác người này thực đẹp trai.
Lục Văn Tây đoán, bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau, vì Tiêu Vân Mặc chắc chắn sẽ tới giết hắn!
[hết 121]
[tác giả] Tiêu Vân Mặc mất hứng, lệnh cho Lục Văn Tây và Hứa Trần tới mộ Hứa Vọng nướng thịt ăn.
[lão lưu manh số một trong truyện: Hứa Vọng]
Người được cứu khỏi khu vực xảy ra tai nạn được thống nhất đưa tới một chỗ, rất cả người bị nạn đều tập trung ở đây, không phân chia cấp bậc, ai cũng giống như nhau.
Trong lúc chỉnh đốn, Hứa Trần giúp Lục Văn Tây chỉnh lý hình tượng một phen, dùng nước khoáng rửa mặt, sau đó xối thẳng lên đầu, lên người để rửa đi bùn đất, tiếp đó để Lục Văn Tây thay một bộ quần áo khác. Mặc dù không tính là hoàn toàn sạch sẽ nhưng cũng có thể gặp người.
Ở căn cứ có nhân viên cứu viện phát chăn lều và đồ dùng hằng ngày cho bọn họ, Hứa Trần để Lục Văn Tây chui vào trong túi ngủ rồi nằm trong lều nghỉ ngơi.
Mọi người đều biết Lục Văn Tây ở đây, sau khi hồi phục tinh thần thì có ý muốn gặp mặt, có một số người thì muốn cảm ơn, tuy nhiên đều bị từ chối.
"Anh ấy mệt lắm rồi, đang ngủ." Doãn Hàm Vi trả lời mọi người như vậy, sau đó cậu ta ngồi bên ngoài lều, bọc chăn gửi tin báo cáo cho Hàn Phạm Minh biết tình hình bên này.
Hứa Trần ngồi trong lều, giúp Lục Văn Tây xoa đầu, phát hiện Lục Văn Tây vẫn luôn nhíu mày, còn nói mớ, đáng sợ nhất là Hứa Trần nghe thấy cái tên "Hứa Vọng" phát ra từ miệng Lục Văn Tây.
Cậu dám khẳng định, Lục Văn Tây không thể nào biết được Hứa Vọng, nhưng anh nói ra cái tên này đã chứng tỏ điều gì thì Hứa Trần cũng hiểu rõ.
Cậu áp sát trán mình vào trán Lục Văn Tây, kiểm tra linh hồn của anh, chú ý thấy hoa văn đã ít hơn trước kia. Hứa Trần nắm lấy mạch môn của Lục Văn Tây kiểm tra, cuối cùng là quan sát tử khí trên người anh.
Tử khí rất mỏng, có lẽ Lục Văn Tây hiện giờ không thể thấy hồn phách... hẳn là đã an toàn.
Do dự một chút, Hứa Trần kéo bùa dán trên tay mình ra, máu đã ngừng chảy, Hứa Trần dùng đầu ngón tay nhấn vào vết thương làm máu một lần nữa nhỏ giọt tràn ra ngoài. Cậu đưa tay tới bên môi Lục Văn Tây, để Lục Văn Tây uống máu của mình.
Mùi máu không dễ uống, nhưng đối với Lục Văn Tây hiện giờ thì máu của Hứa Trần thật sự rất thơm ngon, làm Lục Văn Tây theo bản năng nuốt xuống, thậm chí còn li,ếm môi một cái.
Tới khi bắt đầu cảm thấy choáng váng thì Hứa Trần mới ngừng lại, một lần nữa dán bùa lên vết thương, sau đó cúi người hôn lên môi Lục Văn Tây một cái, còn dùng ngón tay lau sạch vết máu tràn bên khóe môi của anh.
...
Lục Văn Tây là người cho dù có nằm mơ cũng không thể nào nhớ được nội dung, lúc này anh lại có một giấc mơ rất chân thật, như thể anh tiến vào trong trí nhớ của người nào đó vậy, đó là thời xa xưa, kiến trúc trông rất cổ điển.
Một ông cụ đang lải nhải nói chuyện với một thiếu niên tên Hứa Vọng: "Lần tụ hội linh giới này, con nhất định phải cố gắng làm nhà họ Hứa rạng rỡ, biết không? Mấy năm nay nhà họ Hứa chúng ta không có hạt giống tốt, cũng khó cho con..."
"Cha, ngài nghĩ dựa vào một mình ta thì có thể làm nhà họ Hứa xếp bậc giữa cả vạn năm như chúng ta trở thành gia tộc số một trong số gia tộc thầy bắt quỷ được à?" Giọng nói của Hứa Vọng rất ngả ngớn, từ âm thanh có thể nghe ra người này không nghiêm túc, nói xong còn tự cảm thấy vui vẻ bật cười, kết quả bị ông cụ vỗ đầu một cái, không dám cười nữa.
"Nhà họ Hứa chúng ta vốn rất lợi hại..." Ông cụ nói tiếp.
"Vâng vâng vâng, thời kỳ đỉnh cao có thể xếp hạng ba." Hứa Vọng một lần nữa ngắt lời ông cụ, sau đó lại vui vẻ: "Khi đó tổng cộng chỉ có bảy nhà!"
"Con nói vậy là coi thường năng lực của tổ tiên à?"
"Không có, nào có, nhà họ Hứa chúng ta rất lợi hại, cha nói tiếp đi."
"Lần tụ hội linh giới này..."
"Ta sẽ biểu hiện tốt một chút."
"Vậy mới đúng."
Hứa Vọng bắt chéo chân, tay gác lên bàn tròn, ngón tay đảo quanh miệng chiếc ly, cười thực gian xảo.
Lục Văn Tây cố ý tới gần nhìn một cái, phát hiện Hứa Vọng có ba phần giống Hứa Trần, cũng chỉ ba phần thôi, khí chất của hai người rất khác biệt, hơn nữa Hứa Vọng lôi thôi hơn. Mặc dù có vóc người cao ráo, cũng rất tuấn tú, thế nhưng lại khá lôi thôi, quần áo có nhiều nếp nhăn, hình tượng cũng vì thế mà bị giảm sút.
Ông cụ có vẻ còn muốn dặn dò thêm vài câu nhưng bị Hứa Vọng ngắt ngang: "Cha à, ngài đi ngủ đi, muộn lắm rồi, ngài nói nhiều quá ta cũng không nhớ hết được đâu, mau đi ngủ đi."
Ông cụ thực bất đắc dĩ, vẫn không chịu từ bỏ: "Hay là con ra ngoài tìm vài ác linh đi, bây giờ dưỡng chắc cũng còn kịp..."
Hứa Vọng không trả lời, chỉ xua tay bảo cha mình mau rời đi.
Sau khi ông cụ đi rồi, Hứa Vọng liền ngồi thẳng người dựa vào lưng ghế, nhìn về một hướng hỏi: "Thân là ác linh lại chạy tới nhà thế gia bắt quỷ, kiêu ngạo quá nhỉ?"
Thật ra cũng không phải kiêu ngạo, là không thèm đặt trong mắt, nhà họ Hứa nổi tiếng là ăn hại.
Lúc này một bóng dáng từ trong rèm cửa bước ra, biểu cảm lạnh nhạt nhìn Hứa Vọng.
Lục Văn Tây nhìn người đàn ông này, thực không có tiền đồ mà sửng sốt tột độ, quá đẹp... đẹp tới mức ngay cả Gay như anh cũng phải ngứa ngáy, vì người này mà phải làm công thì cũng không ứa nước mắt, có lẽ nằm mơ cũng sẽ cười.
Chẳng qua anh nhanh chóng hồi phục tinh thần, anh không muốn mình ngoại tình tư tưởng.
Vừa nghiêng đầu qua thì Lục Văn Tây vui vẻ, bởi vì anh phát hiện Hứa Vọng còn mất tiền đồ hơn mình, trực tiếp nhìn chằm chằm người ta, trước đó còn tỏ vẻ thờ ơ, bây giờ đã biến thành một kẻ ngu si, miệng hơi há ra, chìm vào trạng thái si mê mà nhìn người đàn ông đồ đỏ kia.
Thấy ánh mắt chán ghét của đối phương, Hứa Vọng mới hồi phục tinh thần, liế,m môi một cái rồi mỉm cười, cười đặc biệt hư hỏng, giống như vừa nảy ra ý xấu gì đó ở trong đầu.
"Nghe nói máu của ngươi có thể giúp ta yên ổn độ kiếp?" Người đàn ông đồ đỏ hỏi, giọng nói rất lạnh nhạt, tốc độ không nhanh không chậm làm người ta cảm thấy rất thoải mái, cho dù đã thành ác linh nhưng vẫn có giáo dưỡng rất tốt.
"Ô hô! Ngươi tìm đúng người rồi." Hứa Vọng rõ ràng rất vui sướng, dáng vẻ mất tiền đồ, tựa hồ nếu người đàn ông đồ đỏ thì muốn thì hắn sẽ lập tức rút máu mình đút cho đối phương.
"Vậy..." Người đàn ông đồ đỏ lẩm bẩm một câu, một lát sau đã tiến tới bên cạnh Hứa Vọng, trong tay có thêm một lưỡi dao sắc bén, đặt bên cổ Hứa Vọng: "Ta không khách khí nữa."
"Không cần khách khí đâu, chỉ là có thể chuyển sang chỗ khác không, cổ tay được không?"
Người đàn ông đồ đỏ thấy Hứa Vọng rất thành thật, vì vậy thu lại lưỡi dao, ghét bỏ cầm lấy ống tay áo của Hứa Vọng, để Hứa Vọng giơ tay lên. Hứa Vọng cũng rất thành thật, trực tiếp hiến cổ tay của mình, tùy ý đối phương lấy máu.
Lục Văn Tây nhìn một màn này, cứ cảm thấy Hứa Vọng là một kẻ háo sắc, vừa thấy mỹ sắc một cái là không còn quan tâm gì nữa.
Người đàn ông đồ đỏ kia quả nhiên không khách khí, lưỡi dao sắc bén rạch một cái, cổ tay Hứa Vọng lập tức túa máu. Người đàn ông đồ đỏ kia cũng không gấp gáp, cầm lấy chiếc ly trên bàn không nhanh không chậm hứng một ly máu, sau đó buông Hứa Vọng, một hơi uống cạn ly máu.
Hứa Vọng không nhanh không cầm lấy bùa ra dán vào vết thương của mình, sau đó hỏi: "Ngươi là Tiêu Vân Mặc à?"
Tiêu Vân Mặc không trả lời, chỉ liếc nhìn Hứa Vọng.
"Sớm đã nghe nói về ngươi rồi, lão gieo họa..."
"Ngươi nói ai già?!" Tiêu Vân Mặc lập tức tức giận quát.
Hứa Vọng bật cười nhìn dáng vẻ tức giận của Tiêu Vân Mặc, cảm thấy thực thú vị nên cười mãi không ngừng, sau đó nói: "Không già, rất đẹp."
Lúc này Tiêu Vân Mặc mới hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi đã nghe chuyện máu tế trời của ta có thể giúp ngươi bình an vượt qua kiếp nạn, vậy ngươi có nghe chuyện khác không?" Hứa Vọng hỏi.
"Chuyện gì?"
"Qua một thời gian nữa ta phải tham gia đại hội linh giới nhưng không có dưỡng ác linh nào cả, không có sức chiến đấu, ngươi đi theo ta nhé?"
Tiêu Vân Mặc tựa hồ vừa nghe thấy một chuyện cười, chỉ cho Hứa Vọng một ánh mắt khinh thường.
Hứa Vọng sớm đã đoán được Tiêu Vân Mặc sẽ có phản ứng như vậy, cũng không gấp, tiếp tục dùng giọng điệu ngả ngớn nói: "Máu của ta tượng trưng cho an ổn, chinh phục, hiệu lệnh, ngươi đã uống máu của ta thì sau này chính là hồn của ta, biết không?"
"Nằm mơ." Tiêu Vân Mặc nói xong thì xoay người muốn rời đi.
Hứa Vọng cũng không nóng nảy, chống tay nhảy lên mặt bàn, sau đó ngoắc tay với Tiêu Vân Mặc: "Trở lại đây."
Cơ thể Tiêu Vân Mặc khựng lại, không thể tiếp tục đi tới, theo bản năng xoay người lại đi tới chỗ Hứa Vọng.
Hứa Vọng ngồi trên bàn, Tiêu Vân Mặc thấp hơn Hứa Vọng một chút, lúc này có thể nhìn thẳng đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của Hứa Vọng tràn đầy đắc ý, dáng vẻ hư hỏng tới sắp tích thành nước này trông có chút mê người.
Tiêu Vân Mặc khó tin nhìn Hứa Vọng, nhịn không được hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Uống máu của ta thì chính là hồn của ta, hiểu chưa? Ngươi đã định sẵn phải nghe theo hiệu lệnh của ta, phục tùng ta, tôn kính và... mến mộ ta." Giọng điệu của Hứa Vọng quá vô sỉ, vô sỉ tới mức ngay cả Lục Văn Tây cũng không chịu nổi, thực muốn thay Tiêu Vân Mặc đập kẻ này một trận.
"Vọng tưởng!"
"Sớm đã nghe về ngươi rồi, ta còn đang nghĩ xem phải làm sao tìm được ngươi, kết quả ngươi tự mình đưa tới cửa, đúng là quá tốt, rõ ràng là chúng ta có thần giao cách cảm với nhau..." Hứa Vọng nói, còn đưa tay tới kéo đầu ngón tay Tiêu Vân Mặc.
Giọng nói của Tiêu Vân Mặc gần như là từ trong hàm răng chen ra: "Cút!"
"Thật là không ngoan mà, ngươi không cãi lời ta được đâu."
Tiêu Vân Mặc bắt đầu cố gắng hủy bỏ cấm chế, Hứa Vọng chỉ nhìn hắn, sau đó một lần nữa phát ra khẩu lệnh: "Hôn ta."
Chỉ hai chữ nhưng đủ để làm Tiêu Vân Mặc phẫn nộ, nhưng cơ thể thì vẫn vô thức hướng tới trước, hôn một cái lên môi Hứa Vọng. Tiêu Vân Mặc quả thực muốn bùng nổ, cho dù bị khống chế vẫn giận tới phát run, bởi vì khoảng cách của hai người rất gần, Tiêu Vân Mặc còn đang trừng Hứa Vọng, tức tới mức suýt lé cả mắt.
Hứa Vọng được hôn thì rất vui sướng, sau đó nhướng mày với Tiêu Vân Mặc: "Xem đi, ngươi phải nghe lời ta."
"Ta... ta muốn giết ngươi!" Tiêu Vân Mặc gần như là rống giận, dáng vẻ tao nhã trước đó đã biến mất sạch sẽ.
Hứa Vọng cảm thấy mình thực oan uổng, thực ủy khuất: "Sao ngươi lại ác như vậy... ta buồn quá."
Sau đó Hứa Vọng xua tan cấm chế Tiêu Vân Mặc, Tiêu Vân Mặc trực tiếp triển khai tấn công, lúc này Hứa Vọng không còn thành thật như trước đó nữa, bắt đầu đánh trả, hai người đánh tới bất phân thắng bại.
Lục Văn Tây thấy vậy thì vội vàng trốn đi, sợ hai người đánh nhau mình sẽ bị họa lây, hai người đánh một hồi thì bay ra ngoài cửa, tiếp tục đánh ở ngoài sân, Lục Văn Tây cũng chạy ra hóng chuyện.
Động tĩnh trong sân kinh động toàn bộ thầy bắt quỷ, bọn họ nhanh chóng chạy tới giúp đỡ Hứa Vọng, Tiêu Vân Mặc đương nhiên sẽ không ở lại để chịu thiệt, vội vàng rời đi.
Hứa Vọng chăm chú nhìn theo bóng dáng Tiêu Vân Mặc rời đi, cười thực xấu xa.
Lục Văn Tây có vẻ cũng đi theo Tiêu Vân Mặc, nhìn nụ cười của Hứa Vọng ở trong bóng đêm lại có cảm giác người này thực đẹp trai.
Lục Văn Tây đoán, bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau, vì Tiêu Vân Mặc chắc chắn sẽ tới giết hắn!
[hết 121]
[tác giả] Tiêu Vân Mặc mất hứng, lệnh cho Lục Văn Tây và Hứa Trần tới mộ Hứa Vọng nướng thịt ăn.
[lão lưu manh số một trong truyện: Hứa Vọng]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.