Chương 131
Mặc Tây Kha
11/01/2024
Tiêu Vân Mặc không muốn bị người nhà họ Hứa quấy rầy, vì thế tiện tay vung một cái, bày ra lá chắn.
Hứa Trần im lặng đánh giá kết giới, dựa theo chấn động linh lực thì trưởng bối nhà họ Hứa muốn phá giải lá chắn này là rất khó. Trận pháp do năm người nhà họ Cố bày ra mà bọn họ đã mất hết nửa ngày, lá chắn này chỉ sợ lại càng khó hơn.
Thầy bắt quỷ không tinh thông lĩnh vực này.
Hoặc nên nói là thầy bắt quỷ hiện giờ đã rất suy bại.
Bóng dáng bé xíu của Hứa Vọng bị Tiêu Vân Mặc tiện tay ném một cái, Hứa Vọng cũng không để ý, sau khi rơi xuống tự mình lộn mèo một vòng rồi đứng vững vàng, chỉnh lại quần áo một chút, còn thuận tiện chỉnh lại tóc tai, phỏng chừng là biết Tiêu Vân Mặc không thích dáng vẻ lôi thôi của mình.
"Sao em lại ra ngoài?" Hứa Vọng cũng không để ý tới Hứa Trần, hậu bối nhà mình thì dễ nói chuyện rồi, hắn bắt chéo tay sau lưng, nhìn sang Tiêu Vân Mặc.
Tiêu Vân Mặc lạnh lùng nhìn Hứa Vọng, cười lạnh hỏi: "Sao anh lại phong ấn ta?"
"Ta sắp chết rồi, lại không nỡ để em đi luân rồi, cũng không nỡ giết em, nên mới..."
"Nên anh phong ấn ta rồi đi thành thân?"
"Thành thân?!" Hứa Vọng bị hỏi tới ngẩn người.
"Ừm, ta nghe nói người nhà muốn sắp xếp một mối hôn sự cho anh, mục đích là kéo dài dòng máu thúi đấy của anh."
Hứa Vọng ù ù cạc cạc nói: "Không hề có chuyện đó, khi đó ta đã từ chối rồi. Với lại lúc phong ấn em thì ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, làm gì còn sức làm chuyện đó?"
"Cậu ta không phải quan hệ huyết thống với anh? Máu của cậu ta đã đánh thức ảnh thu nhỏ của anh."
Hứa Vọng có chút bất đắc dĩ ngồi ở phía trên mộ, thở dài nói: "Ta không có lấy vợ, cũng không có con nối dõi, cậu ta đúng là huyết mạch nhà họ Hứa nhưng không phải trực hệ của ta... Ta vì sợ đám ngu trong nhà gặp phải máu tế trời cũng nuôi không tốt nên mới để lại một ảnh thu nhỏ, nghĩ rằng nếu nhà họ Hứa lại xuất hiện máu tế trời, đồng thời cũng biết tôn kính ta thì ta có thể dạy hắn một chút bản lĩnh."
Hứa Trần ở bên cạnh nghe vậy thì sắc mặt u ám.
Cậu nghe được nội dung nói chuyện của hai người, cảm thấy đây đúng là một chuyện cười, khó trách thái độ của Tiêu Vân Mặc đối với cậu không tốt. Đúng là một sự hiểu lầm đầy máu chó, làm hại cuộc đời Lục Văn Tây bấp bênh như vậy, chuyện này ai gánh vác đây?!
Đúng là hồ đồ!
"Vì thế mấy người giận dỗi nhau rồi tàn hại người vô tội à?!" Hứa Trần lập tức chất vấn.
Tiêu Vân Mặc quay đầu nhìn sang Hứa Trần, biết cậu hỏi chuyện gì liền trả lời: "Quả thật ta đã lợi dụng cơ thể này."
"Chỉ vì sự hiểu nhầm nhàm chán đó à?"
"Người bình thường không thể nhìn thấy tử khí, vì thế ta sẽ lặng lẽ thành công nhập xác, sau đó có được thực thể, có thể tới đây hỏi rõ mọi chuyện. Có được đáp án thì ta sẽ trả lại cơ thể, giống như chưa từng xuất hiện. Là bọn cậu phát hiện manh mối, tìm mọi cách cản trở nên mới kéo dài lâu như vậy, còn gây ra nhiều trắc trở như vậy."
"Bây giờ trở thành sai lầm của bọn tôi rồi?" Hứa Trần giận tới siết nắm tay, căm hận ra lệnh: "Quỳ xuống!"
Cơ thể Tiêu Vân Mặc tựa hồ không thể khống chế, đầu gối run lên suýt chút nữa đã quỳ xuống nhưng hắn cố gắng cứng cỏi chống đỡ, vẫn đứng thẳng tắp.
"Ta mượn cơ thể cậu ta, đương nhiên sẽ không bạc đãi." Tiêu Vân Mặc trả lời.
Hứa Trần cười lạnh một tiếng: "Ha, nói dễ nghe quá nhỉ, ông dựa vào cái gì cho rằng anh ấy muốn vậy chứ?"
"Ta không nghĩ tới chuyện hỏi ý cậu ta."
"Dựa vào cái gì mà ông nói chuyện hùng hồn vậy chứ?"
"Đồ tể giết heo có hỏi ý heo không?"
Hứa Vọng nghe hai người tranh cãi, vội vàng ngắt ngang: "Chờ đã... đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Trần đã đoán ra thân phận của Hứa Vọng, đối với vị tổ tiên chưa từng tổn thương mình, đồng thời cũng làm nhà họ Hứa thịnh vượng này, Hứa Trần vẫn có sự tôn trọng, vì thế kể lại chuyện đã xảy ra.
Hứa Vọng nghe xong thì gật đầu: "Ta biết rồi, chuyện này đúng là em ấy làm không đúng."
Tiêu Vân Mặc nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.
"Về phần số hồn phách kia, chờ xử lý xong mấy chuyện ở đây thì có thể dẫn bọn cậu tới Địa Phủ đòi hồn, cậu xem vậy có được không?"
Hứa Trần mím môi suy nghĩ một phen, lại trừng mắt liếc Tiêu Vân Mặc một cái rồi mới nói: "Phải được chủ nhân cơ thể này tha thứ mới được."
"Rồi, ta biết rồi, ngươi đi lấy gia phổ tới đây đi." Hứa Vọng nói.
Hứa Trần vẫn căm tức trừng Tiêu Vân Mặc.
Hứa Vọng phất tay áo: "Đi đi, ta sẽ trông em ấy."
Hứa Trần cũng biết mình không phải đối thủ của Tiêu Vân Mặc, chỉ có thể ra lệnh vài câu cho Tiêu Vân Mặc mà thôi, vì thế cậu gật đầu, đi lấy gia phả.
Sau khi Hứa Trần rời đi, Tiêu Vân Mặc mới hỏi: "Có thể nói thật chưa?"
"Ta đã nói..."
"Ta biết rõ dáng vẻ khi nói dối của ngươi."
Hứa Vọng mỉm cười, lúc này mới trả lời: "Ta giúp Tiêu Như Kỳ."
Tiêu Vân Mặc lập tức giơ chân lên, trực tiếp giẫm nát mộ bia của Hứa Vọng, trong tiếng ầm ầm vang dội, Hứa Vọng rơi xuống khỏi tấm bia bị đá nát, cuối cùng vững vàng đứng trên một tảng đá.
Bởi vì tính cách quá xoi mói nên Tiêu Vân Mặc cưới vợ khá muộn. Thật vất vả tìm được một cô gái coi như vừa mắt để thành thân, còn chưa kịp động phòng thì đã mất mạng, không có con nối dõi.
Em trai của hắn sớm đã lấy vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, người vợ này còn lớn hơn bọn họ hai tuổi.
Tiêu Như Kỳ là con trai của em trai Tiêu Vân Mặc, sau khi Tiêu Vân Mặc qua đời mười ba năm thì trở thành vua ở tuổi thiếu niên. Em trai là kẻ thù giết mình, hiển nhiên Tiêu Vân Mặc cũng không thích đứa cháu này.
Tiêu Như Kỳ lên ngôi lúc còn quá trẻ, cần thái hậu buông rèm chấp chính.
Thái hậu là em dâu Tiêu Vân Mặc, trước đó từng là thanh mai trúc mã với Tiêu Vân Mặc, biết em trai muốn giết hắn nhưng không hề báo một tiếng, đây là điều làm Tiêu Vân Mặc tức giận nhất.
Bởi vì thời cuộc rung chuyển, triều chính xử lý không ổn thỏa, giang sơn nhà họ Tiêu bất ổn.
Sau đó xuất hiện hung linh tác loạn, cuộc sống của bách tính biến thành sinh linh đồ thán.
Lúc Tiêu Như Kỳ nắm giữ triều chính thì quốc gia đã tràn đầy nguy cơ, hắn gấp gáp tìm kiếm hiền sĩ khắp nơi, không biết động tâm tư nào mà lại cầu tới giới thầy bắt quỷ.
Lúc đầu Hứa Vọng không để ý tới, bởi vì quan hệ với Tiêu Vân Mặc nên hắn không muốn tham gia vào chuyện này. Nhưng say đó bị hậu bối trong nhà dẫn đi nhìn tình cảnh của dân chúng, không khỏi dần mềm lòng.
Vì thay đổi vận thế quốc gia là hành vi nghịch thiên, cần có trận pháp mạnh mẽ.
Hứa Vọng lén chỉ huy thành viên nhà họ Hứa, nhưng sau đó phát hiện vật trấn áp một phương không đủ lực, trong thiên hạ này, ác linh có sát khí nồng đậm nhất chính là Tiêu Vân Mặc.
Cuối cùng Hứa Vọng lựa chọn từ bỏ Tiêu Vân Mặc.
Năm đó, em trai Tiêu Vân Mặc vì tranh giành giang sơn mà giết hắn.
Sau đó, một người khác quan trọng nhất trong đời Tiêu Vân Mặc cũng vì bảo vệ thiên hạ này mà phụ hắn, phong ấn hắn ở một phương sơn hà, cô độc một mình vượt qua trăm ngàn năm.
Hứa Vọng vì vận hành trận pháp bao trùm cả quốc gia, cũng trở thành đèn cạn dầu.
Trong mắt Hứa Vọng thì hắn đã cứu rất nhiều người, thay đổi vận thế quốc gia, để quốc gia trở nên phồn vinh hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp.
Nhưng trong mắt Tiêu Vân Mặc thì Hứa Vọng đã phụ mình.
Hắn dùng ngàn năm cô độc để bình định thiên hạ nhưng không ai biết công đức của hắn, hắn vẫn là ác linh ác danh truyền khắp tứ phương.
Tiêu Vân Mặc đã hỏi rồi, có được đáp án, mọi chuyện đã biết rõ ràng nhưng không nói được lời nào.
Vành mắt hắn hơi ửng đỏ nhưng không khóc, không thể nói rõ là cảm xúc gì.
Hắn không khen nổi Hứa Vọng vĩ đại, hy sinh hắn, vĩ đại hơn người, vĩ đại con mẹ nó!
Hắn thậm chí hy vọng Hứa Vọng có thể ích kỷ một chút, làm theo giao ước của bọn họ, khi chết rồi sẽ chôn cất cùng một chỗ. Tiêu Vân Mặc sớm đã tính toán, bảo Hứa Vọng tìm phương pháp sửa lại mộ của hắn để Hứa Vọng cũng chôn vào bên trong.
Qua ngàn năm, trong khoảng thời gian bị phong ấn, lúc đầu hắn không có ý thức, giống như đang ngủ say vậy.
Đột nhiên có một ngày Tiêu Vân Mặc tỉnh lại, phát hiện bốn phía tối đen, Hứa Vọng không ở bên cạnh, hắn lẻ loi một mình ở trong hoàn cảnh âm u ẩm ướt, ngay cả một hồn phách cũng không có, bị tản ra, không phải là gì cả.
Tiêu Vân Mặc ghét nhất là hoàn cảnh bẩn thỉu nhưng lại phải sống như vậy hết năm này qua năm khác, hắn ngày càng oán hận, ngày càng buồn bực, cũng ngày càng nghĩ không thông.
Vì thế hắn muốn ra ngoài tìm kiếm đáp án.
Hắn đã thử rất nhiều phương pháp, phải mất ba mươi năm mới có thể thoát khỏi phong ấn, thật sự là khó chịu tới mức làm hắn sắp phát điên rồi.
Hắn phải kéo lê từng tia tử khí của mình, sau đó tìm được một nghĩa trang ở gần đó, phát hiện trên bia mộ ở đây còn có ảnh chụp.
Hắn nhìn tất cả ảnh chụp, tìm một nhà có khả năng sinh ra hậu bối đẹp nhất rồi chậm rãi rót vào phần mộ, thi triển pháp thuật, muốn ký sinh vào người hậu bối nhà này.
Đây chính là toàn bộ.
Một ác linh ngàn năm tràn đầy căm hận chỉ muốn ph,át tiết làm gì chú ý tới suy nghĩ của người bị nhập?
Giới hạn lớn nhất của buồn bã chính là nản lòng thoái chí.
Tiêu Vân Mặc yên lặng không một tiếng động biến mất, thay vào đó là Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây đột nhiên xuất hiện ở một nghĩa trang, anh không khỏi nghi hoặc đánh giá tình huống ở xung quanh, sau đó thấy được ảnh thu nhỏ của Hứa Vọng đứng trên một đống gạch vụn.
Lục Văn Tây cúi người nhìn kỹ Hứa Vọng, cũng không quá kinh ngạc, chỉ hỏi: "Ông tổ nhà họ Hứa, ông có thấy Hứa Trần không?"
Gần đây anh đã thấy quá nhiều chuyện kỳ quái rồi, chết lặng luôn rồi.
Lục Văn Tây ở trong cơ thể, thấy được ký ức của Tiêu Vân Mặc, lúc Tiêu Vân Mặc nói chuyện với Hứa Vọng cũng nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Vân Mặc, biết Tiêu Vân Mặc rất thất vọng, nhưng anh không có hứng thú quản, anh chỉ để ý tới Hứa Trần.
Hứa Vọng nhìn Lục Văn Tây, lấy lại chút tinh thần mới nói: "Không biết trong nhà có đổi khác gì không, để ta dẫn ngươi đi tìm cậu ta."
Lục Văn Tây gật đầu, sau đó để Hứa Vọng nhảy lên lòng bàn tay của mình, sau đó nhảy lên vai, bọn họ cũng đi về phía khoảng sân bên kia.
"Tức là bây giờ tôi an toàn rồi à?" Lục Văn Tây hỏi Hứa Vọng.
"Chắc là em ấy..."
"À, hắn tức muốn chết rồi, muốn trực tiếp hồn bay phách tán biến mất khỏi nhân thế này, tôi cảm nhận được suy nghĩ của hắn."
"À."
"Ông không định xin lỗi à?"
"Xin lỗi có lẽ cũng vô dụng." Hứa Vọng nhịn không được thở dài một hơi.
"Tui cũng cảm thấy vậy." Lục Văn Tây gật đầu: "Ông ấy, con mẹ nó đúng là kẻ ngu, đúng là chưa thấy ai tởm như ông, không hỏi người ta tiếng nào đã hy sinh người ta rồi, ông cứu thế giới mà bỏ hắn, ông đúng là loại cặn bã."
Hứa Vọng không phải người so đo, nghe vậy còn cảm thấy Lục Văn Tây mắng rất đã, còn gật đầu nói rất đúng.
[hết 131]
Hứa Trần im lặng đánh giá kết giới, dựa theo chấn động linh lực thì trưởng bối nhà họ Hứa muốn phá giải lá chắn này là rất khó. Trận pháp do năm người nhà họ Cố bày ra mà bọn họ đã mất hết nửa ngày, lá chắn này chỉ sợ lại càng khó hơn.
Thầy bắt quỷ không tinh thông lĩnh vực này.
Hoặc nên nói là thầy bắt quỷ hiện giờ đã rất suy bại.
Bóng dáng bé xíu của Hứa Vọng bị Tiêu Vân Mặc tiện tay ném một cái, Hứa Vọng cũng không để ý, sau khi rơi xuống tự mình lộn mèo một vòng rồi đứng vững vàng, chỉnh lại quần áo một chút, còn thuận tiện chỉnh lại tóc tai, phỏng chừng là biết Tiêu Vân Mặc không thích dáng vẻ lôi thôi của mình.
"Sao em lại ra ngoài?" Hứa Vọng cũng không để ý tới Hứa Trần, hậu bối nhà mình thì dễ nói chuyện rồi, hắn bắt chéo tay sau lưng, nhìn sang Tiêu Vân Mặc.
Tiêu Vân Mặc lạnh lùng nhìn Hứa Vọng, cười lạnh hỏi: "Sao anh lại phong ấn ta?"
"Ta sắp chết rồi, lại không nỡ để em đi luân rồi, cũng không nỡ giết em, nên mới..."
"Nên anh phong ấn ta rồi đi thành thân?"
"Thành thân?!" Hứa Vọng bị hỏi tới ngẩn người.
"Ừm, ta nghe nói người nhà muốn sắp xếp một mối hôn sự cho anh, mục đích là kéo dài dòng máu thúi đấy của anh."
Hứa Vọng ù ù cạc cạc nói: "Không hề có chuyện đó, khi đó ta đã từ chối rồi. Với lại lúc phong ấn em thì ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, làm gì còn sức làm chuyện đó?"
"Cậu ta không phải quan hệ huyết thống với anh? Máu của cậu ta đã đánh thức ảnh thu nhỏ của anh."
Hứa Vọng có chút bất đắc dĩ ngồi ở phía trên mộ, thở dài nói: "Ta không có lấy vợ, cũng không có con nối dõi, cậu ta đúng là huyết mạch nhà họ Hứa nhưng không phải trực hệ của ta... Ta vì sợ đám ngu trong nhà gặp phải máu tế trời cũng nuôi không tốt nên mới để lại một ảnh thu nhỏ, nghĩ rằng nếu nhà họ Hứa lại xuất hiện máu tế trời, đồng thời cũng biết tôn kính ta thì ta có thể dạy hắn một chút bản lĩnh."
Hứa Trần ở bên cạnh nghe vậy thì sắc mặt u ám.
Cậu nghe được nội dung nói chuyện của hai người, cảm thấy đây đúng là một chuyện cười, khó trách thái độ của Tiêu Vân Mặc đối với cậu không tốt. Đúng là một sự hiểu lầm đầy máu chó, làm hại cuộc đời Lục Văn Tây bấp bênh như vậy, chuyện này ai gánh vác đây?!
Đúng là hồ đồ!
"Vì thế mấy người giận dỗi nhau rồi tàn hại người vô tội à?!" Hứa Trần lập tức chất vấn.
Tiêu Vân Mặc quay đầu nhìn sang Hứa Trần, biết cậu hỏi chuyện gì liền trả lời: "Quả thật ta đã lợi dụng cơ thể này."
"Chỉ vì sự hiểu nhầm nhàm chán đó à?"
"Người bình thường không thể nhìn thấy tử khí, vì thế ta sẽ lặng lẽ thành công nhập xác, sau đó có được thực thể, có thể tới đây hỏi rõ mọi chuyện. Có được đáp án thì ta sẽ trả lại cơ thể, giống như chưa từng xuất hiện. Là bọn cậu phát hiện manh mối, tìm mọi cách cản trở nên mới kéo dài lâu như vậy, còn gây ra nhiều trắc trở như vậy."
"Bây giờ trở thành sai lầm của bọn tôi rồi?" Hứa Trần giận tới siết nắm tay, căm hận ra lệnh: "Quỳ xuống!"
Cơ thể Tiêu Vân Mặc tựa hồ không thể khống chế, đầu gối run lên suýt chút nữa đã quỳ xuống nhưng hắn cố gắng cứng cỏi chống đỡ, vẫn đứng thẳng tắp.
"Ta mượn cơ thể cậu ta, đương nhiên sẽ không bạc đãi." Tiêu Vân Mặc trả lời.
Hứa Trần cười lạnh một tiếng: "Ha, nói dễ nghe quá nhỉ, ông dựa vào cái gì cho rằng anh ấy muốn vậy chứ?"
"Ta không nghĩ tới chuyện hỏi ý cậu ta."
"Dựa vào cái gì mà ông nói chuyện hùng hồn vậy chứ?"
"Đồ tể giết heo có hỏi ý heo không?"
Hứa Vọng nghe hai người tranh cãi, vội vàng ngắt ngang: "Chờ đã... đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Trần đã đoán ra thân phận của Hứa Vọng, đối với vị tổ tiên chưa từng tổn thương mình, đồng thời cũng làm nhà họ Hứa thịnh vượng này, Hứa Trần vẫn có sự tôn trọng, vì thế kể lại chuyện đã xảy ra.
Hứa Vọng nghe xong thì gật đầu: "Ta biết rồi, chuyện này đúng là em ấy làm không đúng."
Tiêu Vân Mặc nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.
"Về phần số hồn phách kia, chờ xử lý xong mấy chuyện ở đây thì có thể dẫn bọn cậu tới Địa Phủ đòi hồn, cậu xem vậy có được không?"
Hứa Trần mím môi suy nghĩ một phen, lại trừng mắt liếc Tiêu Vân Mặc một cái rồi mới nói: "Phải được chủ nhân cơ thể này tha thứ mới được."
"Rồi, ta biết rồi, ngươi đi lấy gia phổ tới đây đi." Hứa Vọng nói.
Hứa Trần vẫn căm tức trừng Tiêu Vân Mặc.
Hứa Vọng phất tay áo: "Đi đi, ta sẽ trông em ấy."
Hứa Trần cũng biết mình không phải đối thủ của Tiêu Vân Mặc, chỉ có thể ra lệnh vài câu cho Tiêu Vân Mặc mà thôi, vì thế cậu gật đầu, đi lấy gia phả.
Sau khi Hứa Trần rời đi, Tiêu Vân Mặc mới hỏi: "Có thể nói thật chưa?"
"Ta đã nói..."
"Ta biết rõ dáng vẻ khi nói dối của ngươi."
Hứa Vọng mỉm cười, lúc này mới trả lời: "Ta giúp Tiêu Như Kỳ."
Tiêu Vân Mặc lập tức giơ chân lên, trực tiếp giẫm nát mộ bia của Hứa Vọng, trong tiếng ầm ầm vang dội, Hứa Vọng rơi xuống khỏi tấm bia bị đá nát, cuối cùng vững vàng đứng trên một tảng đá.
Bởi vì tính cách quá xoi mói nên Tiêu Vân Mặc cưới vợ khá muộn. Thật vất vả tìm được một cô gái coi như vừa mắt để thành thân, còn chưa kịp động phòng thì đã mất mạng, không có con nối dõi.
Em trai của hắn sớm đã lấy vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, người vợ này còn lớn hơn bọn họ hai tuổi.
Tiêu Như Kỳ là con trai của em trai Tiêu Vân Mặc, sau khi Tiêu Vân Mặc qua đời mười ba năm thì trở thành vua ở tuổi thiếu niên. Em trai là kẻ thù giết mình, hiển nhiên Tiêu Vân Mặc cũng không thích đứa cháu này.
Tiêu Như Kỳ lên ngôi lúc còn quá trẻ, cần thái hậu buông rèm chấp chính.
Thái hậu là em dâu Tiêu Vân Mặc, trước đó từng là thanh mai trúc mã với Tiêu Vân Mặc, biết em trai muốn giết hắn nhưng không hề báo một tiếng, đây là điều làm Tiêu Vân Mặc tức giận nhất.
Bởi vì thời cuộc rung chuyển, triều chính xử lý không ổn thỏa, giang sơn nhà họ Tiêu bất ổn.
Sau đó xuất hiện hung linh tác loạn, cuộc sống của bách tính biến thành sinh linh đồ thán.
Lúc Tiêu Như Kỳ nắm giữ triều chính thì quốc gia đã tràn đầy nguy cơ, hắn gấp gáp tìm kiếm hiền sĩ khắp nơi, không biết động tâm tư nào mà lại cầu tới giới thầy bắt quỷ.
Lúc đầu Hứa Vọng không để ý tới, bởi vì quan hệ với Tiêu Vân Mặc nên hắn không muốn tham gia vào chuyện này. Nhưng say đó bị hậu bối trong nhà dẫn đi nhìn tình cảnh của dân chúng, không khỏi dần mềm lòng.
Vì thay đổi vận thế quốc gia là hành vi nghịch thiên, cần có trận pháp mạnh mẽ.
Hứa Vọng lén chỉ huy thành viên nhà họ Hứa, nhưng sau đó phát hiện vật trấn áp một phương không đủ lực, trong thiên hạ này, ác linh có sát khí nồng đậm nhất chính là Tiêu Vân Mặc.
Cuối cùng Hứa Vọng lựa chọn từ bỏ Tiêu Vân Mặc.
Năm đó, em trai Tiêu Vân Mặc vì tranh giành giang sơn mà giết hắn.
Sau đó, một người khác quan trọng nhất trong đời Tiêu Vân Mặc cũng vì bảo vệ thiên hạ này mà phụ hắn, phong ấn hắn ở một phương sơn hà, cô độc một mình vượt qua trăm ngàn năm.
Hứa Vọng vì vận hành trận pháp bao trùm cả quốc gia, cũng trở thành đèn cạn dầu.
Trong mắt Hứa Vọng thì hắn đã cứu rất nhiều người, thay đổi vận thế quốc gia, để quốc gia trở nên phồn vinh hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp.
Nhưng trong mắt Tiêu Vân Mặc thì Hứa Vọng đã phụ mình.
Hắn dùng ngàn năm cô độc để bình định thiên hạ nhưng không ai biết công đức của hắn, hắn vẫn là ác linh ác danh truyền khắp tứ phương.
Tiêu Vân Mặc đã hỏi rồi, có được đáp án, mọi chuyện đã biết rõ ràng nhưng không nói được lời nào.
Vành mắt hắn hơi ửng đỏ nhưng không khóc, không thể nói rõ là cảm xúc gì.
Hắn không khen nổi Hứa Vọng vĩ đại, hy sinh hắn, vĩ đại hơn người, vĩ đại con mẹ nó!
Hắn thậm chí hy vọng Hứa Vọng có thể ích kỷ một chút, làm theo giao ước của bọn họ, khi chết rồi sẽ chôn cất cùng một chỗ. Tiêu Vân Mặc sớm đã tính toán, bảo Hứa Vọng tìm phương pháp sửa lại mộ của hắn để Hứa Vọng cũng chôn vào bên trong.
Qua ngàn năm, trong khoảng thời gian bị phong ấn, lúc đầu hắn không có ý thức, giống như đang ngủ say vậy.
Đột nhiên có một ngày Tiêu Vân Mặc tỉnh lại, phát hiện bốn phía tối đen, Hứa Vọng không ở bên cạnh, hắn lẻ loi một mình ở trong hoàn cảnh âm u ẩm ướt, ngay cả một hồn phách cũng không có, bị tản ra, không phải là gì cả.
Tiêu Vân Mặc ghét nhất là hoàn cảnh bẩn thỉu nhưng lại phải sống như vậy hết năm này qua năm khác, hắn ngày càng oán hận, ngày càng buồn bực, cũng ngày càng nghĩ không thông.
Vì thế hắn muốn ra ngoài tìm kiếm đáp án.
Hắn đã thử rất nhiều phương pháp, phải mất ba mươi năm mới có thể thoát khỏi phong ấn, thật sự là khó chịu tới mức làm hắn sắp phát điên rồi.
Hắn phải kéo lê từng tia tử khí của mình, sau đó tìm được một nghĩa trang ở gần đó, phát hiện trên bia mộ ở đây còn có ảnh chụp.
Hắn nhìn tất cả ảnh chụp, tìm một nhà có khả năng sinh ra hậu bối đẹp nhất rồi chậm rãi rót vào phần mộ, thi triển pháp thuật, muốn ký sinh vào người hậu bối nhà này.
Đây chính là toàn bộ.
Một ác linh ngàn năm tràn đầy căm hận chỉ muốn ph,át tiết làm gì chú ý tới suy nghĩ của người bị nhập?
Giới hạn lớn nhất của buồn bã chính là nản lòng thoái chí.
Tiêu Vân Mặc yên lặng không một tiếng động biến mất, thay vào đó là Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây đột nhiên xuất hiện ở một nghĩa trang, anh không khỏi nghi hoặc đánh giá tình huống ở xung quanh, sau đó thấy được ảnh thu nhỏ của Hứa Vọng đứng trên một đống gạch vụn.
Lục Văn Tây cúi người nhìn kỹ Hứa Vọng, cũng không quá kinh ngạc, chỉ hỏi: "Ông tổ nhà họ Hứa, ông có thấy Hứa Trần không?"
Gần đây anh đã thấy quá nhiều chuyện kỳ quái rồi, chết lặng luôn rồi.
Lục Văn Tây ở trong cơ thể, thấy được ký ức của Tiêu Vân Mặc, lúc Tiêu Vân Mặc nói chuyện với Hứa Vọng cũng nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Vân Mặc, biết Tiêu Vân Mặc rất thất vọng, nhưng anh không có hứng thú quản, anh chỉ để ý tới Hứa Trần.
Hứa Vọng nhìn Lục Văn Tây, lấy lại chút tinh thần mới nói: "Không biết trong nhà có đổi khác gì không, để ta dẫn ngươi đi tìm cậu ta."
Lục Văn Tây gật đầu, sau đó để Hứa Vọng nhảy lên lòng bàn tay của mình, sau đó nhảy lên vai, bọn họ cũng đi về phía khoảng sân bên kia.
"Tức là bây giờ tôi an toàn rồi à?" Lục Văn Tây hỏi Hứa Vọng.
"Chắc là em ấy..."
"À, hắn tức muốn chết rồi, muốn trực tiếp hồn bay phách tán biến mất khỏi nhân thế này, tôi cảm nhận được suy nghĩ của hắn."
"À."
"Ông không định xin lỗi à?"
"Xin lỗi có lẽ cũng vô dụng." Hứa Vọng nhịn không được thở dài một hơi.
"Tui cũng cảm thấy vậy." Lục Văn Tây gật đầu: "Ông ấy, con mẹ nó đúng là kẻ ngu, đúng là chưa thấy ai tởm như ông, không hỏi người ta tiếng nào đã hy sinh người ta rồi, ông cứu thế giới mà bỏ hắn, ông đúng là loại cặn bã."
Hứa Vọng không phải người so đo, nghe vậy còn cảm thấy Lục Văn Tây mắng rất đã, còn gật đầu nói rất đúng.
[hết 131]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.