Mạng Không Còn Lâu

Chương 50

Mặc Tây Kha

20/06/2022

Lúc nghỉ trưa, Lục Văn Tây ngồi trong xe bảo mẫu ăn cơm thì chuông điện thoại vang lên, anh cứ tưởng là Lý lão gọi tới, vì vậy sau khi nghe máy liền nói: "Lão thái gia, ngài nghĩ xong rồi à?"

"Không đến mức đó đâu, gọi ba ba là được rồi." Giọng nam đầu dây bên kia đặc biệt hèn, hiển nhiên không phải là Lý lão thái gia.

Lục Văn Tây lập tức giơ điện thoại tới trước mặt nhìn một chút, thấy cái tên Viên Dã Phú thì nhịn không được mắng: "Tôi không có nhìn số, thằng nhóc nhà cậu đừng có hòng chiếm tiện nghi nhá, bằng không.... đập chết cậu đấy."

"Thông báo trước một tiếng, sinh nhật tui, tối 25 tháng 12, nhớ tới đấy."

"Tôi không đi, bên cậu nhiều võng hồng* lắm, dẹp đi." [người nổi tiếng trên mạng]

Lần trước Lục Văn Tây có tham gia tiệc sinh nhật Viên Dã Phú, kết quả vừa mới tới liền thấy một võng hồng cầm điện thoại livestream đi về phía anh, dựa sát người anh, còn bảo anh chào khán giả.

Chào cái con mịa gì?

Xem anh là khỉ ở bên đường chắc?

Làm khách quý cho kênh livestream, có phải rớt giá quá thảm không? Có tạo scandal không? Ai biết bình thường người này danh tiếng tốt xấu thế nào? Có tạo thành tác dụng phụ hay không?

Nhất là võng hồng kia kích động cọ son môi lên đồ anh, lại còn là màu hồng, làm anh suýt chút nữa đã nổi bão tại chỗ.

"Bất đắc dĩ mà bạn chí cốt, bây giờ làm tiệc mà không có vài võng hồng thì không náo nhiệt, có không ít người tới chờ săn diễm a, tôi cũng không có cách nào. Sinh nhật tôi ông không tới thì còn gì là bạn chí cốt, lần sinh nhật trước của ông, tôi chạy tới tận đại thảo nguyên tìm ông, suýt chút nữa là bị nạn tử ẻo luôn rồi." Viên Dã Phú thực vô vội giải thích.

"Tôi xem một chút, chưa chắc lắm, cuối tháng phải tham dự một buổi phát sóng trực tiếp chung kết cuộc thi ca hát, còn phải tham dự buổi hòa nhạc đêm giao thừa nữa."

"Rồi, nếu ông tới nhất định sẽ đưa tới ghế khách quý mà hầu hạ, bên cạnh an bài bốn vệ sĩ luôn, nhiệm vụ là không cho ai tới gần, được chư? Ông dẫn theo cả... trợ lý gì đó của ông đi, tôi xem kĩ một chút, lần trước chưa kịp nhìn kĩ."

"Xùy, nhìn làm cái gì nữa."

"Tình huống gì đây, lần trước nói chuyện còn làm dáng như đang yêu mà, tôi cứ tưởng năm sau ông kết hôn luôn rồi ấy."

Lục Văn Tây lại ăn một miếng thức ăn, ngẩng đầu lên liếc nhìn bên ngoài.

Đoàn độn của anh đang ngồi ăn cơm trong mái che được dựng tạm thời, Hứa Trần vẻ mặt ấm ức ngồi trong góc, không động đũa, tựa hồ là không muốn ăn. Trong nháy mắt có chút ngơ ngác rồi lại ngay lập tức khôi phục bình thường.

Lúc mới quen, Hứa Trần ngay cả tiền học phí cũng không đóng nổi, bây giờ... lại phí nhiều tiền như vậy vào game, phỏng chừng cậu nhóc này đang tự trách đi?

Nói tiếp thì anh cho Hứa Trần hơn mười triệu tiền lương nhưng không thấy cậu mua gì, số tiền đó có giữ lại cũng vậy thôi.

"Tôi sẽ xem tình huống, cố gắng tới, ông gửi địa chỉ qua cho tôi." Lục Văn Tây trả lời xong thì cúp máy.

Cơm nước xong anh xuống xe đi tản bộ ở phụ cận, lúc này điện thoại lại đổ chuông, anh lấy ra xem thì thấy lúc này mới là Lý lão thái gia, anh lập tức nghe máy.

"Bạn nhỏ, tôi đã nói với bạn tôi rồi, nhiều tiền quá sợ rằng không được, bất quá năm trăm ngàn lệ phí thì có thể. Cậu dẫn cậu nhóc trợ lý đó qua đây đi, nếu thật sự có thể giải quyết thì sẽ cho nhiều hơn." Lý lão thái gia nói xong, Lục Văn Tây có chút sửng sốt, sau đó phát hiện mình không giấu được ông cụ.

"Ngài đã nhìn ra rồi ạ?" Lục Văn Tây cũng không tiếp tục giấu.

"Ừ, ngày đó tôi đã chú ý tới cậu bé đó rồi, khí độ bất phàm, có vài phần tiên phong đạo cốt. Nhìn khí chất thì không phù hợp với các cậu, đứng chung không hợp chút nào, vì thế tôi có nhìn mấy lần. Lúc cậu đưa bùa cho tôi, tôi cũng chú ý tới hai đứa rầm rì to nhỏ, liền suy đoán cao nhân mà cậu nói nói không chứng chính là cậu nhóc trợ lý đó, đúng không?"

Lục Văn Tây trực tiếp thừa nhận: "Đúng ạ."

"Vậy cậu cảm thấy cái giá tôi đưa ra thế nào?"

"Được ạ." Lục Văn Tây cảm thấy đuối lý, trước đó còn nói là vô dục vô cầu.

Lý lão thái gia cười cười, rõ ràng là nhìn thấu nhưng cũng không cò kè mặc cả, bởi vì bùa của Lục Văn Tây đã cứu Lý lão nên Lý lão cũng nguyện ý giúp Lục Văn Tây tăng giá. Bất quá đối phương cũng là bằng hữu của Lý lão, không thể quá hố, cái giá năm trăm ngàn này cũng coi như là cái giá tương đối hợp lý.

Còn nữa, thứ kia tin thì có, không tin thì không có, Lục Văn Tây nói năm trăm ngàn sẽ xử lý sạch sẽ, dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy, căn bản không biết có bị lừa hay không.

Cho nên nguyện ý bỏ tiền cũng chứng tỏ là có lòng tin.

"Vậy khi nào hai đứa rảnh?" Lão thái gia hỏi.

"Bạn ngài sốt ruột lắm ạ? Bên cháu không nghỉ dịp cuối năm, phim cũng chưa quay xong, phỏng chừng phải qua xuân hoặc là càng lâu hơn."

"Không vội một hai tháng, như vậy thì trước tháng ba năm sau đi, được không?"

"Vâng."

Sau khi thương lượng ổn thỏa rồi cúp máy, Lục Văn Tây vẫn còn cảm thán, mình thật sự quá lương thiện, rõ ràng đã bị cự tuyệt rồi mà còn giúp Hứa Trần tìm việc làm.

Nghĩ ngợi một chút, anh không đi tìm Hứa Trần mà quay trở lại xe bảo mẫu, gửi tin tức wechat cho đối phương.

Lục Văn Tây: Tôi tìm được một việc cho cậu, trước tháng ba năm sau hoàn thành là được, thanh trừ âm khí trong nhà, tiền phí năm trăm ngàn.

Gửi tin xong, anh liếc nhìn về phía Hứa Trần, tựa như lơ đãng liếc mắt một cái, sau đó liền thấy Hứa Trần cầm di động lên nhìn một cái rồi nhìn về phía anh, tiếp đó đứng dậy đi tới, đi khá vội, Lục Văn Tây theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

"Cụ thể thế nào?" Hứa Trần đi tới bên cạnh Lục Văn Tây, trực tiếp hỏi một câu như vậy, không còn dáng vẻ hồn bay phách lạc ban sáng mà đặc biệt nghiêm cẩn, hiển nhiên là tới bàn công việc với anh.

Anh khẩn trương cái rắm!

Lục Văn Tây ho khan một tiếng, sau đó nói tình huống của bạn Lý lão một chút, Hứa Trần nghe xong thì gật đầu hỏi: "Nói cách khác, âm trạch này đã như vậy mấy chục năm rồi?"

"Không sai, không dễ xử lý à?"

"Chỉ sợ phí có chút cao."

"Tiền trả quá ít à?"

"Kỳ thực tôi cũng không biết bao nhiêu là thích hợp."

Sau đó là một trận trầm mặc, Lục Văn Tây dứt khoát cầm lấy kịch bản ở bên cạnh xem.

Hứa Trần đứng bên cạnh Lục Văn Tây một hồi rồi mới nói: "Cám ơn."

"Em dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền, không có gì phải cám ơn cả. Anh thật tò mò, em kiếm được tiền nhiều như vậy nhưng đều giữ lại để làm gì?"

Hứa Trần đặc biệt nghiêm túc trả lời: "Tôi không xác định được sau này mình có thể kiếm được tiền hay không, hơn nữa nếu già rồi thì sẽ không có chỗ dựa, vì thế cần phải tích trử một chút để dưỡng già."

"Oh...." Nghe rất có đạo lý.

"Với lại tôi cũng không có việc gì cần tiêu tiền."

"Kỳ thực.... dựa theo mức độ chi tiêu tiết kiệm của em, số tiền em có bây giờ đã đủ em sài cả đời rồi, em còn có một căn hộ, có thể coi như cơm áo không lo, không cần phải lo nghĩ như vậy."

"Lời Lâm Hiểu nói hôm nay rất có đạo lý."

"Em là hùng hài tử à?"

"Không phải, mà là tôi quả thực hiểu quá ít, cần học thêm một chút."

Lục Văn Tây điều chỉnh tư thế, dựa vào bàn cười híp mắt hỏi: "Lúc vừa mới xuống núi, em làm thế nào thích ứng sinh hoạt ở đây?"

"Có người đưa tôi tới trường, làm thủ tục, sau đó không còn ai quản, tôi làm chuyện gì đều phải quan sát xem người khác làm thế nào."



"Nhìn thấy thứ không biết thì sao, hỏi người ta à?"

"Bình thường là không, tôi xem thật lâu."

Lục Văn Tây bắt đầu nhớ lại dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của Hứa Trần mỗi khi nhìn thấy những thứ mới mẻ, không khỏi thú vị vẫy vẫy tay: "Đi chơi đi, cuộc sống của em quá nhàm chán, cứ chơi đùa một chút đi, không có việc gì đâu."

"Ừm." Hứa Trần lại đứng một hồi, thấy Lục Văn Tây bắt đầu xem kịch bản thì mím môi suy tư một hồi, sau đó xoay người rời đi.

Chờ Hứa Trần đi rồi, Lục Văn Tây đặt kịch bản xuống, lời thoại anh đã sớm thuộc làu, chỉ là ở chung một chỗ với Hứa Trần có chút xấu hổ mới cầm cho có mà thôi.

Bây giờ vẫn có chút chưa buông bỏ được, vẫn còn lưu luyến.

Chờ qua một thời gian thì tốt thôi.

****

Sau khi kết thúc công việc, Lục Văn Tây ngồi trong xe, lúc anh Lưu quẹt thẻ tiến vào bãi đỗ xe tiểu khu thì nhìn thấy thiếu nữ quỷ.

Thiếu nữ quỷ đang ở cùng một chỗ với một linh hồn có dáng vẻ lưu manh, hai người tựa hồ rất thân mật. Bất quá Lục Văn Tây cứ cảm thấy cái tên đó thực thô bỉ, chiều cao hai người xêm xêm nhau, bên trai tầm 165cm, dáng dấp cũng rất bình thường, tóc đen, trên đỉnh đầu tựa hồ có vết thương đang chảy máu. Lục Văn Tây suy đoán, tên lưu manh này bị người ta đập vỡ đầu tử vong.

Dáng dấp tên lưu manh, chết vì bị đập đầu, hiển nhiên là lúc đang đánh nhau thì bị người ta đánh chết.

Kỳ thực thiếu nữ quỷ ngoại trừ vết thương có chút khủng bố ở cổ thì hoàn toàn có thể xem là một cô gái có dáng dấp không tệ, hơn nữa vóc người cũng không tệ, tính cách mặc dù có hơi ngốc nhưng cũng rất dễ thương.

Thực tế thì cô bé như thiếu nữ quỷ tuyệt đối sẽ không coi trọng một tên côn đồ như vậy, điều này làm Lục Văn Tây không khỏi có chút suy tư.

Xe tiến vào gara, Lục Văn Tây có chút suy nghĩ xuống xe, đang định đóng thang máy thì phát hiện Hứa Trần cũng theo vào, anh không để ý nhiều, tiếp tục suy nghĩ.

Đi ra khỏi thang máy liền thấy Đặng Huyên Hàm đang chờ ở cửa ngà, lại muốn tới nhà anh ở.

Người ta đều là kim ốc tàng kiều, anh thì kim ốc tàng quỷ, nghĩ tới thôi cũng thấy thực thất bại.

"Chị cứ ở không như vậy à?" Lục Văn Tây hỏi.

"Hôm nay đi xem một bộ phim điện ảnh, muốn ăn chút gì đó."

"Tôi bảo nhân viên trang điểm mang nước hoa tới cho chị, còn mỹ phẩm dưỡng da thì chỉ có thể nhờ mẹ tôi mua, chị xem thử xem có thích hợp không, cho dù không thích hợp nhưng dùng được thì cứ dùng tạm đi." Lục Văn Tây vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa, sau khi vào trong liền tới phòng khách tìm đồ đã mua cho Đặng Huyên Hàm, lần lượt đưa cho đối phương, Đặng Huyên Hàm vui vẻ nhận lấy, sau đó mở chai nước hoa xịt ngay.

Lục Văn Tây ngồi trên sô pha, nhắc tới thiếu nữ quỷ: "Lúc chị là ác linh có đánh nhau với một nữ quỷ, chị còn nhớ không?"

"Nhớ, cái đêm mà cậu khóc nhè, hai bọn tôi trò chuyện cả đêm."

Nghe vậy, Lục Văn Tây lúng túng ho khan một tiếng, trong lòng thầm cảm thán, may mà Hứa Trần không nghe được.

"Cô bé kết giao bạn trai à? Sao tôi cảm thấy điều kiện bên trai.... không tốt lắm vậy? Đương nhiên, nếu bọn họ thật lòng thích nhau thì tôi cũng không ý kiến gì."

Đặng Huyên Hàm nhìn Lục Văn Tây một cái, sau đó thờ ơ nói: "Cậu có nhớ tôi từng nói với cậu, nữ quỷ ở âm giới rất nguy hiểm không?"

Anh lập tức gật đầu.

"Con bé chỉ muốn tìm một người có thể bảo vệ mình, như vậy mới an toàn một chút, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì chỉ có thể lựa chọn lập tức luân hồi, tôi đoán là con bé vẫn chưa muốn đi."

Lục Văn Tây lập tức đứng dậy, cứ cảm thấy âm giới quá không công bằng, nói vậy, Đặng Huyên Hàm cùng thiếu nữ quỷ không phải rất nguy hiểm sao?

"Tôi mua cho bọn chị chút dụng cụ hộ thân nha? Hơn nữa trong nhà tôi cũng có súng, chị có muốn không?"

Đặng Huyên Hàm đang xem quần áo mới, nghe vậy thì sửng sốt: "Cậu có súng?"

"Ừ, ở đây không có, thế nhưng trong két sắt ở biệt thự nhà tôi thì có, là súng thật, còn có ống hãm thanh."

"Cậu còn giấu cả hàng này à?"

"Cũng là đề phòng vạn nhất thôi, bình thường không mang theo, bất quá tôi đột nhiên cảm thấy mình nên mang theo thứ đồ chơi này phòng thân." Chỉ cần có tiền thì mấy thứ này vẫn có thể mua được.

Đặng Huyên Hàm một lần nữa quan sát Lục Văn Tây, bất quá vẫn cười cười: "Cậu có cho tôi thì tôi cũng không biết dùng, mua mấy loại chai xịt phòng lang là được rồi, ở cõi âm không ai có thứ này. Từng thấy đốt vàng mã đốt di vật, chưa từng thấy đốt chai xịt phòng lang."

Lục Văn Tây gật đầu, đồng thời tiếp tục suy nghĩ ý tưởng lớn gan hơn: "Hồn phách giống như chị nên thành lập tổ chứa, mọi người đoàn kết nhất trí, đối kháng lại thế lực ngầm..."

Kết quả mới nói được nửa câu, Đặng Huyên Hàm đã vui vẻ hỏi: "Có phải cậu không thoát vai diễn được không, giống như Triệu Dương ấy?

"Tôi chỉ lo lắng cho bọn chị thôi, được không?"

"Đột nhiên cảm thấy cậu thực đáng yêu, sao, muốn tổ chức hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em ở âm giới à?"

"Cũng không phải không thể."

Lục Văn Tây đang trò chuyện thì Hứa Trần đột nhiên từ trong phòng bếp đi ra, nói với Lục Văn Tây: "Có người muốn bôi đen anh."

"Gì?!" Lục Văn Tây sửng sốt.

"Anh còn nhớ Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc không?"

"Ừ, nhớ."

"Cô ta gửi tin tới, nói là mình bắt đầu làm công việc thủy quân, ngày hôm qua có người thuê bọn họ bôi đen anh, đúng 0h sáng sẽ bắt đầu." Hứa Trần nói, đồng thời đưa di động cho Lục Văn tây: "Anh tự nói chuyện đi, tôi đi nấu thuốc."

Anh nhận lấy điện thoại, cầm trong tay xem tin nhắn một chút, tiếp đó cùng Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc nói chuyện thêm một hồi, coi như đã biết đại khái sự tình.

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc cũng chính là Diệp Đình, sau khi được Lục Văn Tây cứu liền không làm antifan nữa, bắt đầu chuyển sang làm thủy quân. Cô tham gia một phòng làm việc không lớn, thậm chí không cần 9h đi làm 5h tan làm, mỗi tháng đều có tiền lương cố định, không có việc thì cứ sinh hoạt bình thường, có việc thì thức trắng đêm chiến đấu, có đôi khi phải chiến liên tiếp mấy ngày.

Sau khi thành công thì còn thu được không ít hoa hồng, Diệp Đình cũng coi như làm việc khá thuận buồm xuôi gió.

Ngày hôm nay Diệp Đình nhận được tin, tối nay phòng làm việc của bọn họ sẽ cùng một phòng khác bôi đen Lục Văn Tây.

Phòng làm việc của thủy quân có rất nhiều, quan hệ cũng rất vi diệu, có thể nói là tương ái tương sát.

Có đôi khi bọn họ là chiến hữu kề vai chiến đấu, tát nước bẩn khắp nơi, không làm cho sự việc banh chành thì thề không bỏ qua; đôi khi bọn họ là kẻ địch, bởi vì người thuê muốn bọn họ sinh sự đẩy căng vụ việc, mà bên khác lại được người khác thuê, nhiệm vụ là dẫn dắt người ái mộ đi theo hướng an phận, giúp minh tinh tẩy trắng.

Chuyện là như vầy, đài truyền hình trung ương phát tin lên án tiểu thịt tươi đang hot có catse phim cao tới mười triệu, thế nhưng tác phẩm căn bản không đạt tiêu chuẩn. Mà nhân vật trong đó là Trương Cửu Triết, căn bản không liên quan gì tới Lục Văn Tây.

Tác phẩm trước đó, Lục Văn Tây chỉ đóng phụ diễn, tiền catse hơn hai triệu.

Tác phẩm hiện tại cũng có vốn đầu tư khá nhẹ, tiền đóng phim là ba triệu.

Cái giá này vừa đưa ra thì căn bản không có cách nào so sánh. Hàn Phạm Minh nhìn trúng điểm Lục Văn Tây không thiếu tiền nên quả thực lấy catse "cướp của người giàu chia cho người nghèo" cho Lục Văn Tây, để Lục Văn Tây tìm phim có chất lượng tốt. Cũng nhờ Hàn Phạm Minh kiên trì, bằng không loại tiểu thịt tươi nhân khí cao không kiếm được tiền cho công ty này, công ty rất không thích.

Ý tưởng của Hàn Phạm Minh rất đơn giản, trước tiên lấy danh tiếng rồi hãy nói tới catse.

Đáng tiếc Lục Văn Tây thật sự không hăng hái chút nào.

So với bộ phim điện ảnh đầu tiên của Trương Cửu Triết có catse tới ba chục triệu, catse của Lục Văn Tây thật sự nói ra còn thấy bẽ mặt.

Kết quả, đoàn đội Trương Cửu Triết liền xuất phát dẫn dắt ánh mắt đám mạng mạng, để bọn họ quan tâm chuyện khác. Mà tin tức của ai vừa lên tin là bị chú ý? Nhất định là Lục Văn Tây rồi!



Vì vậy, bọn họ đã chuẩn bị xong phương án, mượn chuyện máy bay riêng của Lục Văn Tây để nói anh căn cơ bất ổn, so với Thiên Vương Thiên Hậu còn lớn lối hách dịch hơn, đi đâu cũng ngồi máy bay riêng. Còn nữa, Lục Văn Tây thường xuyên chụp hình ở sân bay, rõ ràng là muốn ra oai.

Thấy tin tức Diệp Đình gửi tới, Lục Văn Tây nhịn không được trả lời.

Yêu Nhất Tây Tây Moaz: Mấy người đó không ngồi máy bay riêng nên không hiểu, bọn tôi cũng cần chờ máy bay, không phải muốn đi lúc nào là đi, chỉ khác là không cần xét vé mà thôi. Máy bay cần phải cất cánh ở sân bay, nếu không chẳng lẽ cất cánh ở đường cao tốc?

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: Quả thực không hiểu, chỉ sợ cả đời cũng không hiểu được.

Yêu Nhất Tây Tây Moaz: Cám ơn em đã cung cấp tin tức, sẽ tính công cho em.

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: Đổi người rồi?

Yêu Nhất Tây tây Moaz: Làm sao em biết?

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: Bởi vì giọng điệu nói chuyện trước đó là kiểu cán bộ kỳ cựu, cứ làm tôi hoài nghi cậu ta là người xuyên việt.

Lục Văn Tây trực tiếp gửi tin thoại qua: "Tôi là Lục Văn Tây."

Gửi xong, anh cầm lấy di động của mình gửi ảnh chụp màn hình điện thoại của Hứa Trần gửi cho Hàn Phạm Minh.

Hàn Phạm Minh: Bọn này muốn chết!

Lục Văn Tây: Hoàn toàn chính xác.

Hàn Phạm Minh: Muốn chết thì cho chết, xem đám này không hợp mắt lâu rồi, chúng chuẩn bị 12h đêm bắt đầu à, ngay bây giờ tôi sẽ bắt đầu công kích chúng!

Lục Văn Tây: Cố lên a Hàn cơ cơ!

Lục Văn Tây: [anh là béo nhất.jpg]

Hàn Phạm Minh: Từ khi nào cậu có nằm vùng ở cả phòng làm việc thủy quân vậy hả?

Lục Văn Tây: Nhìn tên đối phương đi, cô ấy bị mị lực của tôi chinh phục.

Hàn Phạm Minh: Thú vị, được rồi, có tin mới thì báo tôi biết, tôi phải đi liên lạc với thủy quân bên mình đã.

Lục Văn Tây nhìn lại điện thoại của Hứa Trần, phát hiện Diệp Đình lại rep vài câu.

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: Kỳ thực tôi đã đoán được rồi nhưng không dám nói! Quả thực giống như đang nằm mơ vậy, tôi đang cùng Lục Văn Tây nói chuyện phiếm!

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: Anh không cần lo lắng, tôi đã thông báo cho Tây Mụ Lạp Nhã rồi, bọn họ đã làm xong chuẩn bị, bắt đầu từ hừng đông sẽ cấp tốc tới khống chế hiện trường.

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: Tây Mụ Lạp Nhã có ba nhóm, đại khái có thể tập trung khoảng 400 người.

Năng lực tổ chức rất mạnh, một mình khống chế ba nhóm fan hâm mộ, Lục Văn tây chỉ mới cứu cô gái này hơn hai tháng, năng lực hành động không sai. Lục Văn Tây xem xong vẫn cảm thấy thực ngờ vực, liền gõ chử hỏi.

Yêu Nhất Tây Tây Moaz: Tên nhóm fan của tôi không phải là Duy Tây à?

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: Bọn tôi không giống Duy Tây, bọn họ là fan bạn gái, bọn tôi là fan mụ mụ.

Yêu Nhất Tây Tây Moaz: Khác nhau chỗ nào?

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: Bọn họ là che chở ngu ngốc không có não, bọn tôi là mụ mụ bao che cho con. Bọn họ biết anh có người yêu sẽ tan vỡ, bọn tôi biết anh có người yêu sẽ vui vẻ. Fan bạn gái và fan mụ mụ có quan hệ giống như mẹ chồng nàng dâu vậy, vĩnh viễn vẫn luôn vi diệu.

Lục Văn Tây nhìn di động, đột nhiên cảm thấy giới của người hâm mộ thật sự quá thâm ảo.

Đặng Huyên Hàm vẫn luôn ở bên cạnh Lục Văn Tây xem di động, thấy tới đây thì nhịn không được mỉm cười, khoát tay lên vai Lục Văn Tây hỏi: "Fan hâm mộ của cậu sao lại đáng yêu như vậy?"

"Chị thấy ai cũng đáng yêu hết." Lục Văn Tây giận không chỗ phát tiết, nhìn qua Đặng Huyên Hàm thì đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Trước đó chúng ta đang nói chuyện gì nhỉ?"

"Tổ chức hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em ở âm giới."

"Đúng rồi, chính là cái này, thế nhưng đâu có lý nào làm không đúng không, bọn họ phải giúp tôi làm việc. Như chuyện này này, Trương Cửu Triết sắp bôi đen tôi, tôi nhất định phải phản kích trở lại, chị thấy có đúng không?"

"Oh, thì sao?"

"Tôi cần thông tin để hắc hắn a! Tôi đưa điện thoại cho chị, chị có thể quay hình ảnh xấu của hắn, mà hắn thì không thể nhìn thấy chị, hành động quay lén này quả thực là thiên hạ vô địch thủ, chị nói coi đúng không?! Sau đó chị đưa tư liệu đó cho tôi, tôi sẽ trả thù lao cho chị, có thể mua nước hoa, quần áo, chai xịt phòng lang, một loạt đồ mà cõi âm không có."

Đặng Huyên Hàm vẫn ngồi dựa sát bên cạnh, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy có chút khó tiếp thu: "Lúc còn sống tôi ghét nhất là đám paparazzi, kết quả bây giờ cậu lại bảo tôi làm paparazzi?"

"Không giống mà, người không phạm ta ta không phạm người, thế nhưng người ta chọc tới đầu tôi luôn rồi, tôi cũng không phải người tốt. Còn nữa, chúng ta phải cạch trần mặt tối xã hội, bộc lộ một ít chân tướng, tỷ như hút chích này nọ..."

"Cậu đúng là cha Triệu Dương luôn rồi."

"Là ý tưởng bất chợt thôi, bằng không thì tôi làm làm chi, sau khi chết trực tiếp thăng chức lên làm nhà từ thiện hả?"

"Bất quá tập hợp vài quỷ hồn lại, hợp thành một đoàn đội nhỏ thì chắc không tệ."

"Được à?!" Lục Văn Tây hưng phấn vỗ tay một phát.

Đặng Huyên Hàm gật đầu: "Tôi đặc biệt muốn tìm vài quỷ tới chơi mạt chược."

"..."

Lúc này Đặng Huyên Hàm đưa tay tới trước mặt Lục Văn Tây, mở lòng bàn tay.

Lục Văn Tây sửng sốt.

"Đưa điện thoại cho tôi cộng thêm hành trình gần nhất của Trương Cửu Triết, nếu tìm được trò hay thì sẽ giúp cậu quay lại." Đặng Huyên Hàm nói xong thì nhếch môi mỉm cười, ung dung tự tin, có cảm giác lạnh nhạt như nữ vương.

Lục Văn Tây lập tức vỗ đùi biểu thị: "Được, tôi sẽ mua hành trình của Trương Cửu Triết, hắn tới B thị rồi, chị muốn đi à? Tôi sẽ cho chị một chiếc xe, chị đua xe ở cõi âm luôn, toàn bộ cõi âm này chị là ngầu nhất."

"Cậu không sợ tôi lấy xe rồi không chịu làm việc à?"

"Nói cứ như cõi âm có xăng để chị đổ ấy."

Đặng Huyên Hàm thất bại, nháy mắt cảm thấy Lục Văn Tây thật sự suy nghĩ rất cẩn thận.

Lục Văn Tây tựa hồ càng nghĩ càng kích động mà đi tới đi lui trong phòng, làm Hứa Trần đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh.

Anh chuẩn bị mua vài chiếc điện thoại di động, camera cùng mấy thứ đồ phòng lang của chị em phụ nữa, mấy thứ này đều cần dùng. Kỳ thực son môi, đồi trang điểm, quần áo cũng cần chuẩn bị thêm, mấy thứ này ở cõi âm rất ít ỏi, giá cả không đắt lại có thể dễ dàng thu phục nhóm chị em.

Đương nhiên, trong tổ chức không thể thiếu nam giới, cần phải chiêu mộ vài người chính trực nguyện ý bảo hộ phái nữ. Anh có thể đưa máy tính bản có cài game cùng phim cho bọn họ, để bọn họ giải buồn, đó cũng là một loại mê hoặc. Có thể cung cấp mạt chược, bài tú lơ khơ, cậu còn có phải mua vài căn hộ mở cửa quanh năm, để nhóm quỷ này có thể vào ở.

Hoàn mỹ!

"Mình đúng là thiên tài!" Lục Văn Tây cảm thán, ánh mắt cũng sáng long lanh, đặc biệt kích động.

Lúc này Hứa Trần bưng thuốc đã nấu xong ra, đi tới bên cạnh Lục Văn Tây: "Uống thuốc."

Anh lập tức liếc nhìn Hứa Trần, cảm thấy Hứa Trần xuất hiện thực không đúng thời điểm.

Đặng Huyên Hàm thấy một màn này thì cười ha hả, cả nửa ngày củng không dừng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạng Không Còn Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook