Mạng Không Còn Lâu

Chương 62

Mặc Tây Kha

11/01/2024

Suy nghĩ lúc này của Lục Văn Tây rất đơn giản lại thô bạo, chính là ai yêu con mẹ nó, ông đây mặc kệ!

Thế nhưng trong lòng đang bảo vệ Hứa Tĩnh Không không rõ chân tướng, cách đó không xa là cơ thể mập mạp của Đỗ Mạt, anh biết mình không thể phủi tay khỏi chuyện này được.

Lục Văn Tây buông Hứa Tĩnh Không, bảo vệ cô ở sau lưng, cười lạnh hỏi: "Cô muốn thế nào?"

Hứa Tĩnh Không mê man nhìn Lục Văn Tây, lại nhìn hướng Lục Văn Tây đang nhìn, tựa hồ rất nghi hoặc, nhưng lại có một cảm giác sợ hãi khó diễn tả bằng lời làm trong lòng cô cảm thấy thực kinh hoảng, không hề cho rằng Lục Văn Tây kỳ quái, thậm chí có cảm giác an toàn khi được Lục Văn Tây bảo vệ.

Nói không rõ, không thể nói rõ.

"Tao muốn nó đi theo tao, tao chờ lâu như vậy mà nó không chịu đi xuống, tao gấp lắm rồi." Đỗ Mạt nói, nhấc tay chỉ về phía Hứa Tĩnh Không trả lời, bàn tay rất béo, ngón tay rất ngắn, ở trong màn đêm trông như viên thịt.

"Cô ta bị oán hận của cô ăn mòn nên mới ngày càng tiêu cực như vậy à?" Lúc Lục Văn Tây vừa tới, cảm xúc của Hứa Tĩnh Không rõ ràng đã mất kiểm soát.

"Nếu nó không thuê người giết người thì sao lại sợ như vậy?"

"Nếu cô không quấy rối cô ta, vì sao cô ta phải làm như vậy chứ? Cả hai người bọn cô đều không phải thứ tốt, việc gì phải tính toán chi li như vậy?"

Lục Văn Tây nói xong mới phát hiện từ tính toán chi li này dùng ở đây có chút kỳ quái, dùng so đo có vẻ đúng hơn nhỉ? Chẳng qua lúc này không phải thời gian suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ có thể dè dặt đề phòng, tay cầm một lá bùa.

Đỗ Mạt cũng lười nói chuyện vô ích với Lục Văn Tây, trực tiếp đánh tới, Lục Văn Tây cầm bùa trong tay, sẵn sàng dán lên người Đỗ Mạt.

Lúc này anh đột nhiên nhìn thấy sợi xích quấn trên người Đỗ Mạt, hành động cũng khựng lại, xích sắt giống như con rắn bò thật nhanh, có thể tự mình hành động, rất có linh tính.

Khoảnh khắc này Lục Văn Tây còn tưởng là Hứa Trần tới, kết quả lại nghe thấy âm thanh người khác: "Ây ya, béo quá rồi, tỏa hồn liên của tôi thế mà không đủ dài."

Là giọng của Hàn Dục.

Lục Văn Tây lập tức nhét bùa vào trong túi áo, kéo Hứa Tĩnh Không lui về sau.

Hứa Tĩnh Không nháy mắt nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của Đỗ Mạt, cô hoảng sợ hét chói tai, suýt chút nữa đã ngất xỉu, sau đó bắt đầu khóc, ôm lấy eo Lục Văn Tây mà run rẩy.

"Đừng tìm tôi... là cô ép tôi... cô đừng có tìm tôi." Hứa Tĩnh Không không ngừng lẩm bẩm, rất sợ hãi, bởi vì dùng quá nhiều sức nên ngay cả Lục Văn Tây cũng cảm thấy đau, cơ thể cũng run theo Hứa Tĩnh Không.

Lục Văn Tây nhìn chằm chằm Hàn Dục, phát hiện Hàn Dục khóa Đỗ Mạt lại xong thì giống như kéo một con chó mà kéo cô ta, tiếp đó nói một tiếng: "Quỳ xuống."

Cơ thể to lớn của Đỗ Mạt lập tức ngã quỵ xuống đất.

Hàn Dục nhìn về phía Lục Văn Tây, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lục Văn Tây tràn đầy cảnh giác, Hàn Dục mỉm cười, sau đó than thở: "Thì ra cậu dựa vào chuyện này để kéo dài tuổi thọ."

"Thì sao?" Lục Văn Tây hỏi ngược lại.

"Chẳng sao cả, chỉ là cảm thấy thực mệt mỏi. Còn nữa, chuyện ác linh tốt nhất không nên động vào, đám đó giống như chó điên vậy, giúp đỡ chúng chưa chắc chúng nhớ ơn của cậu, nói không chừng còn cắn ngược lại cậu một phát."

Lục Văn Tây ngậm miệng không nói lời nào, bắt đầu suy nghĩ xem nên làm sao rời đi mới tốt, nếu sử dụng bùa, Hứa Trần sẽ cảm nhận được, nói không chừng sẽ chạy tới. Nhưng Hứa Trần tới đây đụng mặt Hàn Dục liệu có nguy hiểm không?

Anh và Hàn Dục giằng co, dù sao thì như vậy vẫn tốt hơn để Hứa Trần tới đây đánh nhau với Hàn Dục.

Có điều hiển nhiên Lục Văn Tây đã nghĩ nhiều rồi, Hàn Dục vừa xử lý Đỗ Mạt vừa nói chuyện làm ăn với Lục Văn Tây: "Như vầy đi, để tôi tìm xem có ai gạt chân cậu hay không, cố hết sức tìm ra kẻ muốn gây bất lợi cho cậu, bắt người đó lại, dạng này cũng tính là giúp cậu một mạng đi?"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó cậu trả thù lao cho tôi, tôi nói cho cậu biết kẻ đó là ai, cậu thoát khỏi tử khí trở thành người bình thường, đôi bên đều có lợi."



Lục Văn Tây nghe vậy thì vui vẻ, năng lực của Hàn Dục nhiều hơn Hứa Trần một chút, đồng thời cũng lão luyện hơn, nói không chừng thật sự có thể tìm ra, so với Lục Văn Tây dẫn theo Hứa Trần lần lượt loại trừ sẽ nhanh hơn. Điều này làm anh thở phào một hơi, sau đó hỏi: "Có phải ông định đòi cái giá rất cao không?"

"Vậy thì phải xem cậu cảm thấy mạng của mình trị giá bao nhiêu tiền."

"Mạng tôi rẻ lắm." Lục Văn Tây cò kè mặc cả.

"Tôi sẽ nói chuyện với Lục Vũ Thương, có lẽ ông ta sẽ không tiếc tiền, dù sao cũng là tính mạng con trai, lại còn là con trai độc nhất." Hàn Dục nói, trong mắt lóe tia sáng, đột nhiên mỉm cười tự tin: "Cậu cảm thấy sao?"

"Ông tìm được ai hại tôi đi rồi hãy nói!" Lục Văn Tây tức giận phản đối.

"Vụ làm ăn này, coi như tôi nhận."

"Nhận nhận nhận! Là của ông đấy."

"Tôi chỉ tìm người, về chuyện đấu pháp thì không rành, có cần tôi giúp cậu liên hệ cao nhân đạo gia không?"

"Vậy mà ông còn không biết ngại mà đòi giá cao à?"

"Kiếm tiền cực khổ lắm, khoe một chút, chính là bản lĩnh mà người khác không có."

Lục Văn Tây nhịn không được liếc trắng mắt, cứ cảm thấy lão hồ ly này âm hiểm xảo trá, không nên ở chung lâu. Có điều chuyện Hàn Dục nói vẫn làm cậu khá động lòng, nếu không cần phải làm những chuyện này nữa thì anh cũng vui vẻ thanh nhàn, vì thế anh gật đầu: "Được rồi, chỉ cần tôi trả nổi thì tôi chấp nhận!"

Hàn Dục gật đầu, sau đó giống như cụ già dắt chó, kéo Đỗ Mạt đi về phía vách tường. Lúc này Lục Văn Tây mới chú ý tới trên tường có dán một lá bùa, Hàn Dục trực tiếp vượt qua tường, bước vào, Đỗ Mạt cũng vào theo.

Sau khi một người một quỷ rời đi, bùa tự cháy thành ngọn lửa màu xanh lam rồi biến mất.

Hứa Tĩnh Không quả thực sợ choáng váng, hai chân như nhũn ra, mắt đảo một vòng rồi ngất xỉu trong lòng Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây ôm Hứa Tĩnh Không, cúi đầu nhìn cơ thể đối phương, chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ cột dây, anh theo bản năng nuốt nước miếng, vóc người đúng là không tệ, đứng thì là ngực, nằm thì thành bánh, đây chính là ngực thật...

Sau đó Lục Văn Tây vội vàng dời mắt, muốn ôm Hứa Tĩnh Không trở về, đột nhiên nghĩ tới tình huống xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, vì thế gọi điện cho Doãn Hàm Vi và Lâm Hiểu.

Không bao lâu sau, Doãn Hàm Vi cấp tốc chạy tới, thấy Hứa Tĩnh Không đã ngất xỉu thì lập tức cởi áo khoác của mình khoác lên người Hứa Tĩnh Không.

"Lão đại... chuyện này... là sao vậy?" Doãn Hàm Vi sợ tới choáng váng, trực tiếp hỏi.

Trước đó phải xử lý chuyện nhà Quyên Nhi, bây giờ phải xử lý chuyện Hứa Tĩnh Không, Doãn Hàm Vi lộ ra biểu cảm khổ sở, sau đó lấy điện thoại ra tìm kiếm trên Wechat, từ chỗ một người bạn hỏi số điện thoại của trợ lý Hứa Tĩnh Không. Bởi vì đã quá muộn, hơn nửa ngày cũng không có ai để ý tới cậu ta.

Lúc Lâm Hiểu lên tới cũng có chút mờ mịt, chỉ là vẫn cõng Hứa Tĩnh Không, đi về phía thang máy.

Nghệ sĩ chính là có đủ loại Scandal, khác phái lại càng dễ dính hơn, vì thế chỉ có Lâm Hiểu làm được chuyện này, Lục Văn Tây còn phải tránh mặt đi, ở lại trên sân thượng.

Anh đứng trên sân thượng, lại hút một điếu thuốc.

Nói thật thì cảm giác này thật tệ hại, cứ cảm thấy như mình làm sai, hoặc đúng hơn là xen vào chuyện của người khác.

Lấy điện thoại ra, mua thủy quân phát tin, để bọn họ cắt bỏ Weibo, sau đó không náo loạn nữa.

Không bao lâu sau có lẽ vẫn còn tin tức về Hứa Tĩnh Không, Hứa Tĩnh Không vẫn sẽ bị oanh tạc, nhưng chuyện này Lục Văn Tây không quản, anh chỉ không muốn mình là người xào tin tức. Sự việc phát triển như thế nào thì anh không thèm để ý, anh không muốn tham dự vào chuyện này nữa.

Nặng nề hít một điếu, sau đó ném tàn thuốc giẫm tắt, thở dài một hơi.

"Lão đại, anh cũng về ngủ đi, sáng sớm còn về thành phố B nữa." Doãn Hàm Vi nhắc nhở: "Em đã liên lạc được với người đại diện của Hứa Tĩnh Không rồi, Hứa Tĩnh Không đã được đón đi, Lâm Hiểu đi theo giải thích rõ tình huống, sẽ không có chuyện gì đâu."

Lục Văn Tây gật đầu, đột nhiên quay sang hỏi Doãn Hàm Vi: "Cậu có từng làm chuyện gì phải hối hận không?"



"Hả?"

"Chính là chuyện mà... bây giờ nghĩ lại vẫn còn thất ngột ngạt ấy."

"Thật ra có nhiều lắm, hối hận vì trước kia không theo đuổi hoa khôi lớp, bị người ta xem là lốp dự phòng. Còn hối hận đã không học thật giỏi, thi vào cái trường tệ hại, lăn lộn tới tốt nghiệp đại học vẫn còn cà nhỗng. Lúc trẻ thật sự không hiểu chuyện."

"Ừm, anh cũng hối hận."

Viên Dã Phú từng hỏi anh có hối hận khi vì Liễu Nhan Khanh mà cắt dạ dày giảm béo hay không?

Ừm, thật ra là có hối hận, nhưng vì mặt mũi nên ngại nói ra.

Lúc cắt dạ dày anh tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói anh mập là một triệu chứng bệnh, có khả năng ảnh hưởng tới sự khỏe mạnh của cơ thể. Lúc còn trẻ anh nghĩ rằng chỉ cắt dạ dày thì chẳng phải chuyện gì lớn, bây giờ cảm nhận thế nào cũng chỉ có chính anh biết. Chỉ cần ăn nhiều một chút sẽ muốn ói, thứ khó tiêu cũng không thể ăn, hơn phân nửa đều là nhìn người khác ăn.

Thật ra... cảm nhận thật sự không tốt.

Vậy có hối hận khi đã quản chuyện Đỗ Mạt hay không?

Ừm, cũng hối hận, nóng lòng muốn thành công, vì đưa được hai người đi luân hồi, nếm được ngon ngọt liền cho rằng mình bật Auto, không có gì không làm được. Vì để chính mình sống lâu thêm vài ngày mà chuyện gì cũng dám nhận, kết quả nhận một thân xám xịt.

Đáng đời lắm, phải ghi nhớ thật kỹ.

"Lão đại, anh làm sao vậy?" Doãn Hàm Vi khó hiểu hỏi.

"Hứa Tĩnh Không giết người."

"Con bà nó!" Doãn Hàm Vi khiếp sợ tới phát nấc.

"Cô ta hát nhép, có người hát thay, bị người đó đe dọa nên đã đi nhầm đường, hại chết người hát thay. Hiện giờ chuyện bị bại lộ nên muốn tự sát né tránh vấn đề. Kết quả anh... ngăn cản không để cô ta chết... sau này cô ta sẽ như thế nào? Có phải anh không nên suy nghĩ thay người khác không? Thật ra có lẽ vẫn còn phương pháp giải quyết tốt hơn?"

"Lão đại... vì sao anh phải lo lắng thay cho kẻ giết người chứ?"

Doãn Hàm Vi hỏi, lúc này anh lại không nói nên lời.

Doãn Hàm Vi rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lục Văn Tây sầu não, trực tiếp nói: "Nếu là em, có lẽ em cũng sẽ không để cô ta nhảy lầu, chuyện này đơn độc lấy ra thảo luận, không có vấn đề gì cả."

Lục Văn Tây cúi đầu, gió lạnh thổi qua, không nói lời nào.

"Lão đại, anh ấy, chính là quá tốt bụng." Doãn Hàm Vi nhịn không được cảm thán một câu.

Lục Văn Tây giống như nghe thấy chuyện cười, lúc này cười lạnh hỏi một tiếng: "Hử?"

"Thật ấy, anh là hoàng tử bé được trong nhà cưng chiều từ nhỏ tới lớn, tính tình thực thối, nhưng con người rất tốt, lòng dạ cũng mềm. Anh biết rõ em thích kiếm chút hời nhỏ nhưng mà... anh không hề để ý. Với lại mỗi khi bọn em có chuyện gì anh đều hỗ trợ, còn bảo kê cho bọn em, cứ như là lão đại thật vật. Con người của em miệng rất tiện, nghệ sĩ đầu tiên làm việc với em bị em mắng chạy mất, còn bị áp lực, khi đó thảm tới mức chỉ có thể lăn lộn với nghệ sĩ nhỏ, nghệ sĩ nhỏ chuyển thành tuyến ba mươi tám, thu nhập ít tới mức không đủ trả lương, em phải làm việc chạy vặt trong công ty một thời gian. Là chị Hà tốt với em, kéo em tới bên cạnh anh, kết quả anh không chỉ không ghét bỏ em, còn coi em như anh em..."

"Nói thế nào nhỉ, cảm thấy xúc động thật đấy."

"Em chính là không nhìn nổi bộ dạng sầu não uất ức của anh thôi, chẳng ngầu chút nào." Doãn Hàm Vi nói xong, suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Có lẽ Hứa tiểu tiên cũng không muốn thấy bộ dáng này của anh đâu."

Lục Văn Tây nhớ tới Hứa Trần, cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên.

Đúng vậy, quản những chuyện này làm gì, anh còn có Hứa Trần cơ mà, Hứa Trần có thể chữa trị tất cả.

[hết 62]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạng Không Còn Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook