Chương 44: Hoa nở hoa tàn (3)
Thất Nguyệt Thanh Quả
05/08/2020
Edit: MynMyn
Đột nhiên đập vào mắt là một thiết bài có chút cũ, một mặt là gia huy Kiều Thị, một mặt là hai trái tim chồng lên nhau, trên mặt có khắc “Phỉ, Như”. Đây là cái gì? Giản Minh Thần buồn bực, chẳng lẽ là tình nhân trước đây của Kiều Tử Phỉ. Vô ý thức đem cái khóa để vào túi tiền. Cậu không muốn để cho Kiều Tử Phỉ nhìn thấy cái khóa này.
“Bảo bối đi thôi.” Kiều Tử Phỉ đổi xong quần áo phát hiện Giản Minh Thần đứng ở cửa ra vào ngẩn người. Không phải mới vừa lòng như lửa đốt như thế nào đột nhiên liền ngẩn người.
“Đến đây. Đi trước nhìn xem Lạc Lạc thế nào, cái con heo nhỏ lười này sáng sớm không gọi sẽ không dậy nổi.”
“Đang ở dưới phòng ăn a, có Kiều Nhạc Ninh tại, Lạc Lạc sẽ không ngủ nướng.” Hai người đơn giản rửa mặt một chút liền xuống lầu. Kiều Tử Phỉ hiểu rất rõ Kiều Nhạc Ninh, hai người quả nhiên đã bắt đầu ăn điểm tâm.
“Ba ba sớm, Kiều thúc thúc sớm.”
“Còn là Lạc Lạc ngoan a.” Kiều Tử Phỉ tâm tình rất tốt vỗ vỗ đầu Lạc Lạc.
Kiều Nhạc Ninh không vui đem Lạc Lạc túm bên cạnh mình, trừng Kiều Tử Phỉ.
Không cần nhìn cũng biết cha hắn khẳng định đạt được ước muốn, môi Giản Minh Thần sưng đỏ chính là chứng cớ tốt nhất.
“Lạc Lạc mau ăn, cẩn thận muộn.”
“Không cần vội, một hồi ta đưa mọi người đi trường học.” Kiều Tử Phỉ giúp Giản Minh Thần đem bữa sáng bưng tới, ý bảo bọn họ không cần phải quá sốt ruột.
Bắt đầu từ lúc này Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần chính thức xác lập quan hệ. Nhưng do Giản Minh Thần bề bộn thi cử, có thời gian thì cùng Kiều Tử Phỉ ăn cơm, đi dạo quán bar, thuận tiện lăn trên giường, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua vô cùng êm dịu.
“Hai, Vân Dịch Chi đã lâu không gặp.” Giản Minh Thần tại Vân Dịch Chi biến mất một tuần sau rốt cục mới thấy được hắn.
“Đúng a, có một số việc xuất ngoại, mấy ngày nay ngươi cần phải giúp ta bồi bổ khóa, nếu không ta liền muốn treo.” Vân Dịch Chi nhìn thấy Giản Minh Thần thật cao hứng, mấy ngày nay bận rộn tuyệt đối có giá trị.
“Không có vấn đề a, buổi chiều không có khóa, chúng ta cùng đi phòng tự học, ta đem bút ký cho ngươi xem.”
“Tốt, cầu còn không được, ta biết Minh Thần tốt nhất.” Giản Minh Thần xấu hổ, cậu như thế nào lời này quen tai như vậy, giống như thường xuyên nghe được Lạc Lạc nói.
“Uy, hôm nay không được a, Dịch Chi mấy ngày không có tới, thiếu không ít khóa, em buổi chiều giúp hắn bồi bổ, hôm khác được không?” Giản Minh Thần thừa dịp Vân Dịch Chi không chú ý chạy ra hành lang tiếp điện thoại Kiều Tử Phỉ.
Vừa nghe mấy chữ ‘Vân Dịch Chi’, Kiều Tử Phỉ liền tức giận, người này làm sao lại âm hồn không tan.
“Vậy tối cùng anh ăn cơm, anh muốn ăn đồ em tự làm.” Kiều Tử Phỉ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, Vân Dịch Chi cùng anh tranh, cửa đều không có, cửa sổ lại càng không.
“Ân, vậy đi, tối nay anh tới nhà em đi, ngày mai Vân Gian Niên muốn dẫn cha cùng Vân Minh đi Pháp, hôm nay em làm mấy đồ ăn ngon, mọi người tụ tụ lại.”
“Hảo, buổi tối anh đi đón em.”
Giản Minh Thần cúp điện thoại vừa mới chuyển thân, chỉ thấy Vân Dịch Chi tựa ở trên bậc thang cười hì hì nhìn mình. “Không có ý tứ a, tiếp cái điện thoại. Buổi tối Dịch Chi có thì giờ rảnh không? Hôm nay trong nhà làm một buổi tụ tập nhỏ, ngươi tới không?” Nói ra lời này Giản Minh Thần liền hối hận, cậu thật là nhanh miệng quá rồi.
Kiều Tử Phỉ cùng Vân Dịch Chi có xung đột cũng không phải ngày một ngày hai, cậu như thế nào còn ngốc đem hai người hướng cùng một chỗ a.
“Tối hôm nay ta khẳng định muốn đi, Vân Minh chính là đệ đệ của ta, tuy lần này vì cuộc thi không thể cùng bọn họ cùng nhau về nhà, nhưng vẫn là muốn đi tiễn. Đi thôi, đi đọc sách, nếu giờ không nắm được kiến thức ta liền chết chắc.” Vân Dịch Chi tận lực bảo trì của phong độ thân sĩ, hắn biết rõ vừa rồi Giản Minh Thần là tiếp điện thoại Kiều Tử Phỉ.
Kiều Tử Phỉ, ta cho ngươi kiêu ngạo vài ngày, Vân Dịch Chi ta muốn có được gì chưa từng có thất thủ qua.
Có thể tưởng tượng bữa tối nay sẽ có bao nhiêu náo nhiệt, Kiều gia phụ tử đi đến trường liền thấy Vân Dịch Chi. Nếu như không phải có Giản Minh Thần tại, phỏng chừng Kiều Nhạc Ninh sẽ trực tiếp đem Vân Dịch Chi đá ra đi thôi. Diễn viên tụ hội chính là Kiều Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc. Kiều Nhạc Ninh không đi làm diễn viên thật lãng phí. Sắm vai một người con ngoan và thông minh.
“Giản thúc thúc, buổi tối cháu muốn cùng ngủ với Lạc Lạc.” Kiều Nhạc Ninh hồn nhiên nhìn Giản Minh Thần, mắt to nháy a nháy, làm cho Giản Minh Thần không cách nào cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Cái này cần hỏi ba ba của cháu trước nha.” Giản Minh Thần hỏi thăm nhìn về phía Kiều Tử Phỉ.
“Vậy thì quấy rầy. Thật không biết xấu hổ.” Kiều Tử Phỉ trong nội tâm cười to ba tiếng, Kiều Nhạc Ninh ngươi thật sự là con ngoan của ta a! Cha để lại nhi tử một mình ở nhà khác đương nhiên là không được rồi.
“Thật tốt nha, Ninh ca ca đi phòng ta nhìn xem, mấy ngày hôm trước Vân thúc thúc đưa về một con mèo ba tư, rất đáng yêu. Một hồi ta cho Ninh ca ca chơi.”
Hai hài tử vừa ly khai, trong phòng khách rốt cục an tĩnh lại. Vân Dịch Chi trở về ngày đó hắn nhận được tin tức nói Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ nhiều lần hẹn hò, lúc kia hắn còn chưa tin. Nhìn tình hình bây giờ, hai người phỏng chừng giường cũng đã lên. Lửa ghen ghét như thiêu đốt tất cả lý trí của Vân Dịch Chi. Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.
“Cốc thúc thúc ngày mai cũng cùng ba của ta đi Pháp sao?”
“Ân, ta nếu không vướng cuộc thi, đương nhiên muốn đi theo.” Giản Minh Thần buồn bực, vốn hắn cũng muốn đi xem Vân Lục Minh trông thế nào, chính là bất đắc dĩ hắn và Lạc Lạc đều phải đi thi.
“Đúng rồi phụ thân, lễ mừng năm mới làm sao bây giờ, các ngươi không lẽ sẽ đón ở Pháp?”
“Cái này ta còn chưa nghĩ đến, chờ qua bên kia xem tình hình đã, các ngươi tiếp tục trò chuyện, ta trở về phòng.” Giản Vân Phong hôm nay rất không có tinh thần, đối với chuyến đi Pháp ngày mai gặp Vân Lục Minh, trong lòng của hắn có chút không yên.
Vân Minh sợ Giản Minh Thần cho là hắn đi lần này sẽ không đã trở lại, thừa dịp vẫn chưa đi tranh thủ thời gian làm sáng tỏ. “Thần ca, yên tâm, ta cũng chỉ đi Pháp nhìn xem, chờ Giản thúc trở lại ta cũng vậy cùng trở về.” Đối với Vân gia người ngoại trừ Vân Gian Niên hắn còn có chút cảm giác, người khác với hắn mà nói chính là người xa lạ. Còn không thân bằng với Giản Minh Thần. Ít nhất Giản Minh Thần sẽ không hại hắn.
“Đúng là chỉ có Vân Minh có lương tâm, không có làm khó ngươi. Qua Pháp thấy người nhà cũng không cần quá bài xích, bọn họ cũng là thân nhân của ngươi.” Mấy ngày nay Giản Minh Thần cảm giác Vân Minh đối Vân Dịch Chi rất bài xích, cơ hồ không không muốn nói chuyện.
Sau khi bốn người Giản Vân Phong rời đi, Trang Viên Hoa Hồng đột nhiên an tĩnh lại. Kiều Nhạc Ninh nói sợ Lạc Lạc một mình sợ hãi nên đem Lạc Lạc đến nhà hắn để hai người cùng ngủ chung. Nhi tử đều đi, người làm cha khẳng định cũng đi theo. Bất quá Giản Minh Thần gần đây đều dồn sức vào cuộc thi cuối năm, đối với Kiều gia phụ tử rước Tiểu Lạc Lạc đi cũng không có ý kiến.
Hiện tại Giản Minh Thần ban ngày thời gian cơ bản đều cùng Vân Dịch Chi, buổi tối chính là cùng Kiều Tử Phỉ. Liên tục vài ngày hai người đều bình an vô sự. Nhưng không biết rằng, bão tố đang lặng lẽ tiến đến.
Giản Vân Phong đến Pháp xong gọi điện thoại nói với bọn họ ở bên kia rất tốt, kêu Giản Minh Thần không cần phải nhớ thương ông. Sau khi đến Pháp, Giản Vân Phong cùng với Vân Gian Niên, Vân Minh bọn họ tách ra.
“ Minh Thần, ngày mai chúng ta đi ra ngoài dạo chơi a, mỗi ngày học như vậy ta sắp điên rồi.”
Giản Minh Thần để cây viết trong tay xuống, suy nghĩ vài giây nói: “Cũng tốt, ngày mai khi nào thì đi ra ngoài, ngươi quyết định đi.”
“Hảo, vậy thì chiều ngày mai chúng ta đi đi lễ hội, năm nay khẳng định rất náo nhiệt.”
“Được rồi, giờ tĩnh tâm đọc sách.”
Giản Minh Thần vốn muốn gọi Lạc Lạc đi cùng, đáng tiếc Vân Dịch Chi kêu người rất đông, sợ Lạc Lạc bị lạc mất. Giản Minh Thần ngẫm lại cũng đúng, nếu như mang Lạc Lạc đi ra cậu bé sẽ phải trốn học. Học sinh tiểu học cùng sinh viên là không thể cùng so sánh.
Chen chúc giữa đám người khiến Giản Minh Thần thiếu chút nữa thổ huyết, “Không được, sắp bị chèn chết, chúng ta tìm một chỗ nghỉ đã.” Giản Minh Thần rốt cục chống đỡ không nổi, khắp nơi tìm quán cà phê hoặc là tiệm tạp hóa, để cho chân hắn được nghỉ ngơi một chút.
“Bên kia có quán cà phê, đi đến bên kia.” Vân Dịch Chi đem Giản Minh Thần bảo hộ trong ngực, ôm lấy hắn hướng một quán cà phê đi.
“Haiz, cuối cùng từ trong bể người leo ra. Cho ta một ly Cappuccino, mệt chết ta.” Giản Minh Thần xụi lơ tại trên ghế ngồi.
Quán cà phê cao thấp hai tầng, Vân Dịch Chi tìm chọn ngồi trên lầu hai, xuyên thấu qua lan can có thể tinh tường nhìn thấy cảnh vật ở lầu một.
Hai người đang đợi cà phê, bỗng cửa quán cà phê được đẩy ra.
“Phỉ, mệt chết ta. Ta muốn uống nước dưa hấu ướp lạnh.”
“Ai bảo ngươi muốn đi lễ hội, biết rất rõ ràng rất nhiều người còn muốn đi chen chúc, ngươi xem ta một thân mồ hôi.” Đây là thanh âm Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần một cái giật mình ngồi thẳng, thò đầu ra xem dưới lầu người có phải là Kiều Tử Phỉ hay không?
Tại trong góc quán cà phê, hai nam nhân thân mật ngồi cùng một chỗ, không cần nhìn kỹ Giản Minh Thần cũng biết người đang cầm khăn tay giúp một người đàn ông khác lau mồ hôi chính là Kiều Tử Phỉ. Giản Minh Thần đại não oanh một tiếng trống rỗng. Người nam nhân kia là Vệ Như. Là chủ nhân của chiếc khóa trong túi hắn. Là tình nhân trước kia của Kiều Tử Phỉ.
Đêm qua hai người bọn họ còn lăn trên giường, giờ anh ta dám hẹn hò cùng nhân tình. Vậy mình đây tính cái gì? Tân hoan sao? Giản Minh Thần toàn thân run rẩy, nhưng cậu không có dũng khí lao xuống đi chất vấn Kiều Tử Phỉ, cậu sợ hãi, cậu sợ hãi biết rõ đáp án.
Vốn tình yêu giữa đồng tính luyến cũng rất yếu ớt. Cậu thật vất vả mới thoát từ cảm tình với Lăng Dạ đi ra, thật không ngờ lại đụng Kiều Tử Phỉ, cái tên chỉ biết dùng thủ đoạn đùa giỡn, lời ngon tiếng ngọt hống người khác. Giản Minh Thần, mi thật là ngu!!
“Làm sao vậy? Minh Thần không thoải mái sao?” Vân Dịch Chi xem Giản Minh Thần sắc mặt tái nhợt, có chút bận tâm.
“Không có việc gì, có lẽ vừa rồi đi nhiều nên mệt, nghỉ ngơi sẽ không việc gì.” Giản Minh Thần mềm tựa ở trên ghế.
“Chúng ta đây đi về trước đi.”
“Không có việc gì, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Nếu như hiện tại xuống lầu Kiều Tử Phỉ nhất định sẽ thấy được mình. Cậu không muốn để cho Kiều Tử Phỉ thấy được mình chật vật như thế.
Sau khi uống 2 chén cà phê, Kiều Tử Phỉ dưới lầu rốt cục lôi kéo Vệ Như rời đi. Hai cánh tay ngọt ngào dán cùng một chỗ, giống như đâm vào tim Giản Minh Thần. Tình yêu thật là thứ xa xỉ. Cậu trước kia làm sao lại tin tưởng Kiều Tử Phỉ, với địa vị của anh ta thì dạng nam hài xinh đẹp nào tìm không thấy. Chính mình bình thường như thế, không có bất kỳ thứ gì đáng hấp dẫn, dựa vào cái gì Kiều Tử Phỉ sẽ đối mình vừa thấy đã yêu. Cậu thật đúng là đầu óc căng gân.
…
Giản Minh Thần không biết mình là như thế nào trở lại Trang Viên Hoa Hồng, Vân Dịch Chi vốn muốn để ở lại cùng cậu, liền bị Giản Minh Thần cự tuyệt. Hiện tại cậu thầm nghĩ hảo hảo yên tĩnh một chút. Giản Minh Thần một mình tránh ở tiểu mộc lâu trong Mộng Tưởng đảo. Ngây ngốc nhìn trời xanh mênh mông trong Mộng Tưởng đảo. Trong nội tâm không ngừng buồn bực.
Bên này Kiều Tử Phỉ sau khi đón Lạc Lạc cùng Kiều Nhạc Ninh, liền ở cửa chính của Tỉnh Đức đợi nửa giờ cũng không thấy bóng dáng Giản Minh Thần, gọi điện thì nhận được thông báo tắt máy. Kiều Tử Phỉ gấp. Giản Minh Thần như thế nào đột nhiên biến mất. Hôm nay Vệ Như đột nhiên trở lại Z quốc, làm cho anh phải tháp tùng một ngày, thiếu chút nữa mệt chết anh. Thật vất vả đem Vệ Như đuổi đi ở khách sạn, anh vội vội vàng vàng chạy đến đón Giản Minh Thần, lại không thấy người.
Giản Minh Thần quen biết rất ít, không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất. Kiều Tử Phỉ không dùng đến 10 phút liền gọi cho Vân Dịch Chi. “Uy, ta là Kiều Tử Phỉ, Thần ở chỗ của ngươi sao?” Kiều Tử Phỉ ngữ khí coi như bình thản. Bất quá nghe được Vân Dịch Chi sau khi trả lời lập tức không còn bình tĩnh.
“Minh Thần, không tại chỗ này của ta.”
“Không cần phải dối ta, Thần quen biết ít, em ấy không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích.”
“Hừ, dù sao không tại chỗ này của ta.”’ Đô đô … Vân Dịch Chi trực tiếp cúp điện thoại. Trước hết để cho ngươi sốt ruột, đây mới là món ăn khai vị thôi.
Đột nhiên đập vào mắt là một thiết bài có chút cũ, một mặt là gia huy Kiều Thị, một mặt là hai trái tim chồng lên nhau, trên mặt có khắc “Phỉ, Như”. Đây là cái gì? Giản Minh Thần buồn bực, chẳng lẽ là tình nhân trước đây của Kiều Tử Phỉ. Vô ý thức đem cái khóa để vào túi tiền. Cậu không muốn để cho Kiều Tử Phỉ nhìn thấy cái khóa này.
“Bảo bối đi thôi.” Kiều Tử Phỉ đổi xong quần áo phát hiện Giản Minh Thần đứng ở cửa ra vào ngẩn người. Không phải mới vừa lòng như lửa đốt như thế nào đột nhiên liền ngẩn người.
“Đến đây. Đi trước nhìn xem Lạc Lạc thế nào, cái con heo nhỏ lười này sáng sớm không gọi sẽ không dậy nổi.”
“Đang ở dưới phòng ăn a, có Kiều Nhạc Ninh tại, Lạc Lạc sẽ không ngủ nướng.” Hai người đơn giản rửa mặt một chút liền xuống lầu. Kiều Tử Phỉ hiểu rất rõ Kiều Nhạc Ninh, hai người quả nhiên đã bắt đầu ăn điểm tâm.
“Ba ba sớm, Kiều thúc thúc sớm.”
“Còn là Lạc Lạc ngoan a.” Kiều Tử Phỉ tâm tình rất tốt vỗ vỗ đầu Lạc Lạc.
Kiều Nhạc Ninh không vui đem Lạc Lạc túm bên cạnh mình, trừng Kiều Tử Phỉ.
Không cần nhìn cũng biết cha hắn khẳng định đạt được ước muốn, môi Giản Minh Thần sưng đỏ chính là chứng cớ tốt nhất.
“Lạc Lạc mau ăn, cẩn thận muộn.”
“Không cần vội, một hồi ta đưa mọi người đi trường học.” Kiều Tử Phỉ giúp Giản Minh Thần đem bữa sáng bưng tới, ý bảo bọn họ không cần phải quá sốt ruột.
Bắt đầu từ lúc này Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần chính thức xác lập quan hệ. Nhưng do Giản Minh Thần bề bộn thi cử, có thời gian thì cùng Kiều Tử Phỉ ăn cơm, đi dạo quán bar, thuận tiện lăn trên giường, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua vô cùng êm dịu.
“Hai, Vân Dịch Chi đã lâu không gặp.” Giản Minh Thần tại Vân Dịch Chi biến mất một tuần sau rốt cục mới thấy được hắn.
“Đúng a, có một số việc xuất ngoại, mấy ngày nay ngươi cần phải giúp ta bồi bổ khóa, nếu không ta liền muốn treo.” Vân Dịch Chi nhìn thấy Giản Minh Thần thật cao hứng, mấy ngày nay bận rộn tuyệt đối có giá trị.
“Không có vấn đề a, buổi chiều không có khóa, chúng ta cùng đi phòng tự học, ta đem bút ký cho ngươi xem.”
“Tốt, cầu còn không được, ta biết Minh Thần tốt nhất.” Giản Minh Thần xấu hổ, cậu như thế nào lời này quen tai như vậy, giống như thường xuyên nghe được Lạc Lạc nói.
“Uy, hôm nay không được a, Dịch Chi mấy ngày không có tới, thiếu không ít khóa, em buổi chiều giúp hắn bồi bổ, hôm khác được không?” Giản Minh Thần thừa dịp Vân Dịch Chi không chú ý chạy ra hành lang tiếp điện thoại Kiều Tử Phỉ.
Vừa nghe mấy chữ ‘Vân Dịch Chi’, Kiều Tử Phỉ liền tức giận, người này làm sao lại âm hồn không tan.
“Vậy tối cùng anh ăn cơm, anh muốn ăn đồ em tự làm.” Kiều Tử Phỉ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, Vân Dịch Chi cùng anh tranh, cửa đều không có, cửa sổ lại càng không.
“Ân, vậy đi, tối nay anh tới nhà em đi, ngày mai Vân Gian Niên muốn dẫn cha cùng Vân Minh đi Pháp, hôm nay em làm mấy đồ ăn ngon, mọi người tụ tụ lại.”
“Hảo, buổi tối anh đi đón em.”
Giản Minh Thần cúp điện thoại vừa mới chuyển thân, chỉ thấy Vân Dịch Chi tựa ở trên bậc thang cười hì hì nhìn mình. “Không có ý tứ a, tiếp cái điện thoại. Buổi tối Dịch Chi có thì giờ rảnh không? Hôm nay trong nhà làm một buổi tụ tập nhỏ, ngươi tới không?” Nói ra lời này Giản Minh Thần liền hối hận, cậu thật là nhanh miệng quá rồi.
Kiều Tử Phỉ cùng Vân Dịch Chi có xung đột cũng không phải ngày một ngày hai, cậu như thế nào còn ngốc đem hai người hướng cùng một chỗ a.
“Tối hôm nay ta khẳng định muốn đi, Vân Minh chính là đệ đệ của ta, tuy lần này vì cuộc thi không thể cùng bọn họ cùng nhau về nhà, nhưng vẫn là muốn đi tiễn. Đi thôi, đi đọc sách, nếu giờ không nắm được kiến thức ta liền chết chắc.” Vân Dịch Chi tận lực bảo trì của phong độ thân sĩ, hắn biết rõ vừa rồi Giản Minh Thần là tiếp điện thoại Kiều Tử Phỉ.
Kiều Tử Phỉ, ta cho ngươi kiêu ngạo vài ngày, Vân Dịch Chi ta muốn có được gì chưa từng có thất thủ qua.
Có thể tưởng tượng bữa tối nay sẽ có bao nhiêu náo nhiệt, Kiều gia phụ tử đi đến trường liền thấy Vân Dịch Chi. Nếu như không phải có Giản Minh Thần tại, phỏng chừng Kiều Nhạc Ninh sẽ trực tiếp đem Vân Dịch Chi đá ra đi thôi. Diễn viên tụ hội chính là Kiều Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc. Kiều Nhạc Ninh không đi làm diễn viên thật lãng phí. Sắm vai một người con ngoan và thông minh.
“Giản thúc thúc, buổi tối cháu muốn cùng ngủ với Lạc Lạc.” Kiều Nhạc Ninh hồn nhiên nhìn Giản Minh Thần, mắt to nháy a nháy, làm cho Giản Minh Thần không cách nào cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Cái này cần hỏi ba ba của cháu trước nha.” Giản Minh Thần hỏi thăm nhìn về phía Kiều Tử Phỉ.
“Vậy thì quấy rầy. Thật không biết xấu hổ.” Kiều Tử Phỉ trong nội tâm cười to ba tiếng, Kiều Nhạc Ninh ngươi thật sự là con ngoan của ta a! Cha để lại nhi tử một mình ở nhà khác đương nhiên là không được rồi.
“Thật tốt nha, Ninh ca ca đi phòng ta nhìn xem, mấy ngày hôm trước Vân thúc thúc đưa về một con mèo ba tư, rất đáng yêu. Một hồi ta cho Ninh ca ca chơi.”
Hai hài tử vừa ly khai, trong phòng khách rốt cục an tĩnh lại. Vân Dịch Chi trở về ngày đó hắn nhận được tin tức nói Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ nhiều lần hẹn hò, lúc kia hắn còn chưa tin. Nhìn tình hình bây giờ, hai người phỏng chừng giường cũng đã lên. Lửa ghen ghét như thiêu đốt tất cả lý trí của Vân Dịch Chi. Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.
“Cốc thúc thúc ngày mai cũng cùng ba của ta đi Pháp sao?”
“Ân, ta nếu không vướng cuộc thi, đương nhiên muốn đi theo.” Giản Minh Thần buồn bực, vốn hắn cũng muốn đi xem Vân Lục Minh trông thế nào, chính là bất đắc dĩ hắn và Lạc Lạc đều phải đi thi.
“Đúng rồi phụ thân, lễ mừng năm mới làm sao bây giờ, các ngươi không lẽ sẽ đón ở Pháp?”
“Cái này ta còn chưa nghĩ đến, chờ qua bên kia xem tình hình đã, các ngươi tiếp tục trò chuyện, ta trở về phòng.” Giản Vân Phong hôm nay rất không có tinh thần, đối với chuyến đi Pháp ngày mai gặp Vân Lục Minh, trong lòng của hắn có chút không yên.
Vân Minh sợ Giản Minh Thần cho là hắn đi lần này sẽ không đã trở lại, thừa dịp vẫn chưa đi tranh thủ thời gian làm sáng tỏ. “Thần ca, yên tâm, ta cũng chỉ đi Pháp nhìn xem, chờ Giản thúc trở lại ta cũng vậy cùng trở về.” Đối với Vân gia người ngoại trừ Vân Gian Niên hắn còn có chút cảm giác, người khác với hắn mà nói chính là người xa lạ. Còn không thân bằng với Giản Minh Thần. Ít nhất Giản Minh Thần sẽ không hại hắn.
“Đúng là chỉ có Vân Minh có lương tâm, không có làm khó ngươi. Qua Pháp thấy người nhà cũng không cần quá bài xích, bọn họ cũng là thân nhân của ngươi.” Mấy ngày nay Giản Minh Thần cảm giác Vân Minh đối Vân Dịch Chi rất bài xích, cơ hồ không không muốn nói chuyện.
Sau khi bốn người Giản Vân Phong rời đi, Trang Viên Hoa Hồng đột nhiên an tĩnh lại. Kiều Nhạc Ninh nói sợ Lạc Lạc một mình sợ hãi nên đem Lạc Lạc đến nhà hắn để hai người cùng ngủ chung. Nhi tử đều đi, người làm cha khẳng định cũng đi theo. Bất quá Giản Minh Thần gần đây đều dồn sức vào cuộc thi cuối năm, đối với Kiều gia phụ tử rước Tiểu Lạc Lạc đi cũng không có ý kiến.
Hiện tại Giản Minh Thần ban ngày thời gian cơ bản đều cùng Vân Dịch Chi, buổi tối chính là cùng Kiều Tử Phỉ. Liên tục vài ngày hai người đều bình an vô sự. Nhưng không biết rằng, bão tố đang lặng lẽ tiến đến.
Giản Vân Phong đến Pháp xong gọi điện thoại nói với bọn họ ở bên kia rất tốt, kêu Giản Minh Thần không cần phải nhớ thương ông. Sau khi đến Pháp, Giản Vân Phong cùng với Vân Gian Niên, Vân Minh bọn họ tách ra.
“ Minh Thần, ngày mai chúng ta đi ra ngoài dạo chơi a, mỗi ngày học như vậy ta sắp điên rồi.”
Giản Minh Thần để cây viết trong tay xuống, suy nghĩ vài giây nói: “Cũng tốt, ngày mai khi nào thì đi ra ngoài, ngươi quyết định đi.”
“Hảo, vậy thì chiều ngày mai chúng ta đi đi lễ hội, năm nay khẳng định rất náo nhiệt.”
“Được rồi, giờ tĩnh tâm đọc sách.”
Giản Minh Thần vốn muốn gọi Lạc Lạc đi cùng, đáng tiếc Vân Dịch Chi kêu người rất đông, sợ Lạc Lạc bị lạc mất. Giản Minh Thần ngẫm lại cũng đúng, nếu như mang Lạc Lạc đi ra cậu bé sẽ phải trốn học. Học sinh tiểu học cùng sinh viên là không thể cùng so sánh.
Chen chúc giữa đám người khiến Giản Minh Thần thiếu chút nữa thổ huyết, “Không được, sắp bị chèn chết, chúng ta tìm một chỗ nghỉ đã.” Giản Minh Thần rốt cục chống đỡ không nổi, khắp nơi tìm quán cà phê hoặc là tiệm tạp hóa, để cho chân hắn được nghỉ ngơi một chút.
“Bên kia có quán cà phê, đi đến bên kia.” Vân Dịch Chi đem Giản Minh Thần bảo hộ trong ngực, ôm lấy hắn hướng một quán cà phê đi.
“Haiz, cuối cùng từ trong bể người leo ra. Cho ta một ly Cappuccino, mệt chết ta.” Giản Minh Thần xụi lơ tại trên ghế ngồi.
Quán cà phê cao thấp hai tầng, Vân Dịch Chi tìm chọn ngồi trên lầu hai, xuyên thấu qua lan can có thể tinh tường nhìn thấy cảnh vật ở lầu một.
Hai người đang đợi cà phê, bỗng cửa quán cà phê được đẩy ra.
“Phỉ, mệt chết ta. Ta muốn uống nước dưa hấu ướp lạnh.”
“Ai bảo ngươi muốn đi lễ hội, biết rất rõ ràng rất nhiều người còn muốn đi chen chúc, ngươi xem ta một thân mồ hôi.” Đây là thanh âm Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần một cái giật mình ngồi thẳng, thò đầu ra xem dưới lầu người có phải là Kiều Tử Phỉ hay không?
Tại trong góc quán cà phê, hai nam nhân thân mật ngồi cùng một chỗ, không cần nhìn kỹ Giản Minh Thần cũng biết người đang cầm khăn tay giúp một người đàn ông khác lau mồ hôi chính là Kiều Tử Phỉ. Giản Minh Thần đại não oanh một tiếng trống rỗng. Người nam nhân kia là Vệ Như. Là chủ nhân của chiếc khóa trong túi hắn. Là tình nhân trước kia của Kiều Tử Phỉ.
Đêm qua hai người bọn họ còn lăn trên giường, giờ anh ta dám hẹn hò cùng nhân tình. Vậy mình đây tính cái gì? Tân hoan sao? Giản Minh Thần toàn thân run rẩy, nhưng cậu không có dũng khí lao xuống đi chất vấn Kiều Tử Phỉ, cậu sợ hãi, cậu sợ hãi biết rõ đáp án.
Vốn tình yêu giữa đồng tính luyến cũng rất yếu ớt. Cậu thật vất vả mới thoát từ cảm tình với Lăng Dạ đi ra, thật không ngờ lại đụng Kiều Tử Phỉ, cái tên chỉ biết dùng thủ đoạn đùa giỡn, lời ngon tiếng ngọt hống người khác. Giản Minh Thần, mi thật là ngu!!
“Làm sao vậy? Minh Thần không thoải mái sao?” Vân Dịch Chi xem Giản Minh Thần sắc mặt tái nhợt, có chút bận tâm.
“Không có việc gì, có lẽ vừa rồi đi nhiều nên mệt, nghỉ ngơi sẽ không việc gì.” Giản Minh Thần mềm tựa ở trên ghế.
“Chúng ta đây đi về trước đi.”
“Không có việc gì, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Nếu như hiện tại xuống lầu Kiều Tử Phỉ nhất định sẽ thấy được mình. Cậu không muốn để cho Kiều Tử Phỉ thấy được mình chật vật như thế.
Sau khi uống 2 chén cà phê, Kiều Tử Phỉ dưới lầu rốt cục lôi kéo Vệ Như rời đi. Hai cánh tay ngọt ngào dán cùng một chỗ, giống như đâm vào tim Giản Minh Thần. Tình yêu thật là thứ xa xỉ. Cậu trước kia làm sao lại tin tưởng Kiều Tử Phỉ, với địa vị của anh ta thì dạng nam hài xinh đẹp nào tìm không thấy. Chính mình bình thường như thế, không có bất kỳ thứ gì đáng hấp dẫn, dựa vào cái gì Kiều Tử Phỉ sẽ đối mình vừa thấy đã yêu. Cậu thật đúng là đầu óc căng gân.
…
Giản Minh Thần không biết mình là như thế nào trở lại Trang Viên Hoa Hồng, Vân Dịch Chi vốn muốn để ở lại cùng cậu, liền bị Giản Minh Thần cự tuyệt. Hiện tại cậu thầm nghĩ hảo hảo yên tĩnh một chút. Giản Minh Thần một mình tránh ở tiểu mộc lâu trong Mộng Tưởng đảo. Ngây ngốc nhìn trời xanh mênh mông trong Mộng Tưởng đảo. Trong nội tâm không ngừng buồn bực.
Bên này Kiều Tử Phỉ sau khi đón Lạc Lạc cùng Kiều Nhạc Ninh, liền ở cửa chính của Tỉnh Đức đợi nửa giờ cũng không thấy bóng dáng Giản Minh Thần, gọi điện thì nhận được thông báo tắt máy. Kiều Tử Phỉ gấp. Giản Minh Thần như thế nào đột nhiên biến mất. Hôm nay Vệ Như đột nhiên trở lại Z quốc, làm cho anh phải tháp tùng một ngày, thiếu chút nữa mệt chết anh. Thật vất vả đem Vệ Như đuổi đi ở khách sạn, anh vội vội vàng vàng chạy đến đón Giản Minh Thần, lại không thấy người.
Giản Minh Thần quen biết rất ít, không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất. Kiều Tử Phỉ không dùng đến 10 phút liền gọi cho Vân Dịch Chi. “Uy, ta là Kiều Tử Phỉ, Thần ở chỗ của ngươi sao?” Kiều Tử Phỉ ngữ khí coi như bình thản. Bất quá nghe được Vân Dịch Chi sau khi trả lời lập tức không còn bình tĩnh.
“Minh Thần, không tại chỗ này của ta.”
“Không cần phải dối ta, Thần quen biết ít, em ấy không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích.”
“Hừ, dù sao không tại chỗ này của ta.”’ Đô đô … Vân Dịch Chi trực tiếp cúp điện thoại. Trước hết để cho ngươi sốt ruột, đây mới là món ăn khai vị thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.