Chương 23: Ly hỏa
Thất Nguyệt Thanh Quả
05/08/2020
Edit: MynMyn
(đập mặt vô gối làm cái xưng hô mệt quá T^T thôi mn hãy mắt nhắm mắt mở cho bn)
“Mọi người thật ngại quá, một hồi ta phải đi nhà xưởng nhìn xem gia cụ, không thể cùng mọi người chơi, chỉ có thể để cho Vân Minh đến thay ta bồi mọi người.” Giản Minh Thần ái ngại đối mọi người đang ngồi nói.
“Không có việc gì, ngươi còn bận việc của ngươi a, nếu có cái gì cần gọi điện thoại cho ta.” Vân Dịch Chi nhìn Vân Minh, đệ đệ hắn giống như thật sự mất ký ức. Từ lúc mình đi vào hắn hoàn toàn không có biểu hiện là có nhận ra mình, nếu như không phải thật mất ký ức, thì chính là cậu em này diễn trò quá tốt, giấu diếm được cả mình. Nếu như đã là diễn trò, vậy hắn không sợ mình đem hành tung của hắn nói cho đại ca, để cho đại ca bắt đem hắn trở về sao?
Bất quá từ nhỏ hắn đối Vân Minh đều là địch ý, nhưng cậu em này bây giờ còn có chút ít tác dụng, nước ao càng hỗn loạn càng tốt, hắn có thể dễ dàng đối phó với Kiều Tử Phỉ hơn. Những con ruồi khác cứ để cho Kiều Tử Phỉ đến đuổi cũng tốt lắm.
Bị Vân Dịch Chi nhìn chằm chằm suốt một buổi trưa, Vân Minh cảm giác đặc biệt không thoải mái. Tuy cảm giác cái người gọi là Vân Dịch Chi này giống như có chút quen mặt, nhưng vẫn là nhớ không ra a! Bất quá hai người giống như đều họ Vân, liệu đây có phải là người thân của mình không a!!
Gần đây vào buổi tối hắn luôn mộng thấy một người nam nhân, mặt thấy không rõ lắm, nhưng hắn theo tâm lý sợ hãi người nam nhân kia, nghĩ tỉnh lại vẫn chưa tỉnh lại. Lúc trong mộng, người nam nhân kia khi thì đối tốt với hắn, giúp hắn quét dọn gian phòng, giặt quần áo. Khi thì đối với hắn xấu tới cực điểm, đem hắn cột vào trên kệ dùng roi quật hắn. Hắn chán ghét mộng như vậy, vừa ấm áp vừa rét lạnh. (mọi người thấy khẩu vị anh đại ca này thế nào =)))))
Trên bàn mọi người đều đang nghĩ chuyện của mình, đột nhiên một hồi tiếng đập cửa, mọi người tỉnh lại. “Minh Thần, có thể đi chưa?”
Kiều Tử Phỉ hôm nay một thân hắc y, đem thân hình cường kiện bày ra vô cùng tinh tế. Đôi mắt đẹp trong phòng nhanh chóng dạo qua một vòng, có chút kinh ngạc, tứ đại gia tộc của Z quốc thì đến đây hai nhà, tăng thêm chính mình liền ba nhà, Thần Thần nhà anh thật đúng là không đơn giản, nhanh như vậy có thể nhận thức người của tứ đại gia tộc, phỏng chừng Vân Dịch Chi ra không ít lực a.
Nghĩ Vân Dịch Chi như là đã biết rõ đệ đệ của hắn đang ở nhà của Giản Minh Thần, không biết sẽ có động thái gì.
Hai người lẫn nhau nhìn thoáng qua, đều ý vị thâm trường cười cười. Mọi người trong nội tâm đều minh bạch, phỏng chừng trên tay đối phương đều có dày đặc một chồng tư liệu điều tra a.
Tư Không Lương trông thấy Kiều Tử Phỉ vào cửa không khỏi có chút kinh ngạc, hắn và Vân Dịch Chi trong gia tộc cũng không phải người thừa kế thứ nhất, trong gia tộc vị trí cũng không tính rất trọng yếu, người nhận thức người không nhiều lắm. Nhưng Kiều Tử Phỉ bất đồng, nam nhân này so với bọn hắn lớn hơn 10 tuổi đã hoàn toàn khống chế Kiều gia, là Kiều gia gia chủ. Cùng bọn họ cũng không phải là người cùng cấp bậc.
Vì cái gì Giản Minh Thần có thể nhận thức nhân vật lợi hại như thế, hơn nữa nhìn như là rất quen thuộc. Trong tư liệu, Giản Minh Thần cũng chỉ là con trai của dưỡng tử () Giản gia, nhưng là thời điểm Vân Dịch Chi giới thiệu bọn họ nhận thức, hắn cảm giác người nam này hài không tệ, mới cùng nhau chơi đùa. Nếu quả thật bàn về cảm tình, cũng chỉ là bằng hữu tương đối khá, coi như không phải bằng hữu thân thiết. Hắn và Vân Dịch Chi nhận thức nhiều năm, đương nhiên biết rõ Vân Dịch Chi trong lòng nghĩ cái gì. Đã là thứ Dịch Chi thích, hắn cũng sẽ chấp nhận Giản Minh Thần. Nhưng khi nhìn tình huống hiện tại giống như cũng không có đơn giản như vậy.
() dưỡng tử: con nuôi tại bố em Thần không phải người họ Giản mà:3 spoil chút nè: thân thế thật của bác í sẽ được hé mở trong các chap kế:v
“Ân, Kiều ca tới thực vui vẻ, những người này đều là bạn học của em, Tiểu Ngạn cùng Vân Minh thì anh đã gặp qua.” Giản Minh Thần giúp bọn hắn giới thiệu, coi Kiều Tử Phỉ giống như là một ông anh trai.
Đối với giới thiệu của Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ không phải không chú ý, Vân Dịch Chi nghe được hai chữ “Kiều ca”, nhìn Kiều Tử Phỉ liếc. Cái kia ý tứ chính là ngươi không cần phải quá đắc ý, không phải chỉ là cái xưng hô sao.
Mọi người đứng dậy tiễn Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần đi ra ngoài, lúc Kiều Tử Phỉ đi ngang qua Vân Dịch Chi thấp giọng nói: “Em ấy là của ta.” Ngắn ngủn vài chữ, đại biểu hắn đã cùng Vân Dịch Chi tuyên chiến, trước kia đều là vụng trộm ngươi tới ta đi, hiện tại cũng bắt đầu thể hiện ra bên ngoài.
Ngồi ở trên xe Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần ngượng ngùng nói: “Kiều ca, luôn phiền toái anh thật ngại quá, buổi tối nhất định để em mời nha, lần trước đã nói cơm trưa em mời, kết quả cũng là anh chi. Hôm nay nhất định phải cho em một cơ hội.”
“Ha ha, không có gì, vậy đến tối em chế cho anh ly Đọa lạc thiên sứ a, thật lâu không có uống rồi.” Kiều Tử Phỉ quay đầu ngoéo một cái khóe môi. Anh cầu còn không được a, lần trước thần thái yêu mị của Giản Minh Thần còn một mực quanh quẩn trong đầu, dù cố bôi xóa thế nào cũng không đi.
Mấy ngày hôm trước bởi vì vấn đề sinh lý đi tìm vài cái nam hài, đều là thẻ đỏ () trong câu lạc bộ, chính là đối mặt với những nam hài xinh đẹp kia hắn lại một chút lên không nổi tinh thần. Hắn cũng hoài nghi có phải là bản thân xảy ra vấn đề. Chính là nghĩ tới cái đêm hỗn loạn kia, huynh đệ của hắn rõ ràng rất hưng phấn a. Chẳng lẽ từ nay về sau ngoại trừ Giản Minh Thần hắn liền vô năng sao? Hắn cũng không muốn luôn dùng tay giải quyết. Nhưng là bây giờ muốn đuổi tới Giản Minh Thần còn giống như có chút khó khăn. Không bằng khuya hôm nay thử một chút.
() chắc kiểu cao cấp nhất
“Không có vấn đề, Đọa lạc thiên sứ chính là tuyệt kỹ của em, đến sư phụ cũng phải công nhận là trò giỏi hơn thầy.” Giản Minh Thần đem tay áo một mực vén lên, đã là trời thu có chút mát. Kiều Tử Phỉ sững sờ, tùy ý nói ra: “Sư phụ của em tên gì, có thể dạy ra được cao đồ như vậy.”
“Em cũng không biết tên đầy đủ của sư phụ, chỉ biết là một lão đầu Mỹ quốc, ta thích gọi hắn Tinh Linh, vì lỗ tai hắn quá linh mẫn.”
“Nha.” Kiều Tử Phỉ nhìn thoáng qua Giản Minh Thần đang cúi đầu chuyên tâm cài tay áo. Sư phụ em ấy quả thật là Adrian, lỗ tai lớn chính là của dấu hiệu Adrian.
Giản Minh Thần thỏa mãn sờ sờ gia cụ đã làm tốt, có chút khó có thể tin nhìn xem vài chục cái gia cụ, mới có ba ngày trời ạ, nhiều như vậy liền làm xong. Đây quả thực là thần tốc a. “Kiều ca, nhà xưởng này thật không sai, từ nay về sau nếu em muốn mua gia cụ có thể làm ở đây không, chất lượng hảo tốc độ cũng mau.” Quản đốc bên cạnh vừa nghe thiếu chút nữa khóc lên, đại lão bản ra lệnh một tiếng, đem tất cả đơn đều buông xuống, trong xưởng mấy ngàn người 3 ngày 3 đêm đều vây quanh bộ gia cụ này đi dạo. Nếu như còn lần nữa thì thật không muốn bọn họ sống.
“Ha ha, hảo, từ nay về sau việc giữ gìn gia cụ cho Trang Viên Hoa Hồng anh sẽ giúp em a, người anh quen biết rất nhiều, bọn họ nể mặt mũi của anh còn có thể chiết khấu cho em không ít.” Kiều Tử Phỉ sủng nịch vỗ vỗ đầu Giản Minh Thần.
“Thật sự, liệu có làm phiền anh quá hay không, Kiều ca đã giúp em rất nhiều việc rồi.” Vượt quá dự kiến của Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần cũng không có trốn tránh động tác nhỏ này của anh. Đây có lẽ là điềm báo.
“Không có việc gì, không cần phải luôn đối với anh khách khí như vậy, chúng ta là bằng hữu, không phải sao?”
“Vậy em sẽ không khách khí nữa.”
Ngây ngốc!! Giản Minh Thần còn cảm giác Kiều Tử Phỉ là bằng hữu tốt, cậu trước kia chỉ là nghe nói bằng hữu trong lúc hoạn nạn có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống, chính là chưa có gặp qua, nhưng giờ Kiều Tử Phỉ giúp mình như vậy cũng có thể coi là giúp bạn không tiếc mạng sống a.
Hai người nếm qua cơm tối liền trực tiếp đi “Đêm Khuya” của Tiêu Nham, 8 giờ tối ở đây cũng vắng khách, Kiều Tử Phỉ ngồi ở trên quầy bar xem Giản Minh Thần vì anh mà chế rượu, chén thứ nhất đương nhiên là Giản Minh Thần đã sớm đã đáp ứng theo yêu cầu của anh – Đọa lạc thiên sứ.
“Kiều ca muốn hay không nếm thử nghiên cứu của riêng em – Ly Hỏa, mùi vị không tệ, chính là mạnh chút ít.”
“Được a, anh không sợ rượu mạnh, khẩu vị của anh cũng khá nặng mà.” Kiều Tử Phỉ nhìn ngón tay thon dài của Giản Minh Thần thuần thục điều tửu mà dấy lên dục vọng. Nhìn qua, hôm nay Giản Minh Thần mặc một kiện áo trong quần trắng, thời điểm chế rượu tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Trên áo trong còn có họa tiết ám vân (tui nghĩ là kiểu họa tiết chìm ‘ ‘), nhàn nhạt rất thanh nhã. Giản Minh Thần trong ấn tượng của anh vẫn luôn là như vậy, không vội không nháo, không nóng không lạnh. Hiện tại người tuổi trẻ có rất ít người được như vậy.
“Đây, Kiều ca nếm thử hương vị như thế nào, anh là người đầu tiên được nếm thử Ly Hỏa, ngay cả em cũng chưa có hưởng qua.”
“Ha ha, Minh Thần không sợ anh uống xong sẽ say ngã sao.”
“Cái kia, có nên không a, tuy có điểm mạnh, nhưng còn không có khoa trương như vậy, anh uống liền mấy chén Đọa lạc thiên sứ đều không sao, một chén Ly Hỏa này khẳng định không có vấn đề.” Giản Minh Thần trong nội tâm cũng không rõ, cái Ly Hỏa này là cậu mấy ngày hôm trước vừa nghiên cứu chế tạo ra, hôm nay coi như là lần đầu tiên nếm thử, rốt cuộc có mạnh quá hay không cậu cũng không biết.
Đại não Kiều Tử Phỉ nhanh chóng vận chuyển, một cái chủ ý xuất hiện. Vì có thể mau chóng có được Giản Minh Thần, không để cho mình chờ đợi quá cực khổ, anh cũng chỉ có thể diễn trường đùa giỡn.
Nhẹ nhàng nhấp một miếng trong chén Ly Hỏa: “Di, hương vị cũng không tệ lắm, Minh Thần cũng nếm thử đi.” Giản Minh Thần thuận tay tiếp nhận chén Kiều Tử Phỉ đưa tới, nếm một ngụm. Ly Hỏa thật sự giống như một đoàn hỏa thiêu đốt trong khoang miệng cậu. Giản Minh Thần không khỏi thè lưỡi, thật là kinh a.
Một bên Kiều Tử Phỉ bị một loạt động tác của Giản Minh Thần hấp dẫn, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng kia hơi mở hợp lại, làm cho hắn nhịn không được muốn hôn lên môi Giản Minh Thần. Vừa rồi hai người bọn họ dùng chung một cái cái chén có thể coi như là gián tiếp hôn môi không a?!
“Kiều ca trả lại cho anh, anh uống không được rượu mạnh như vậy, hiện tại em cảm giác dạ dày bị thiêu đốt.” Giản Minh Thần đưa lại chén cho Kiều Tử Phỉ, cậu cảm giác da mặt mình hiện tại sắp thiêu cháy, phỏng chừng hiện tại nhất định hồng lợi hại. Bộ dạng cậu hiện tại nhất định rất dọa người, sớm biết Ly Hỏa mạnh như vậy sẽ không nếm thử.
Kiều Tử Phỉ tiếp nhận rượu, dưới ánh mắt kinh ngạc Giản Minh Thần liền uống xuống. “Kiều ca, anh không sao chứ, rượu này mạnh vô cùng.”
Đôi mắt đẹp của Kiều Tử Phỉ lưu chuyển chằm chằm vào khuôn mặt Giản Minh Thần, hiện tại bộ dáng Giản Minh Thần rõ ràng là đang mời gọi mình, gò má ửng đỏ, trong đôi mắt thủy ánh sáng lan, một bộ ‘ta rất muốn ngươi’.
“Không có việc gì, chút rượu ấy với anh mà nói chỉ là chút lòng thành.” Kiều Tử Phỉ nói một chút cũng không có sai, có ít người trời sinh ngàn chén không ngã, bất kể là uống thế nào chính là không say.
Khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Kiều Tử Phỉ cũng hiện lên một tia đỏ ửng. Bất quá so với Giản Minh Thần nhẹ hơn.
Hai người tại quán bar lại ngây người một hồi, Giản Minh Thần hỏi qua tửu bảo hôm nay Tiểu Ngạn trực ban đêm, cậu muốn đợi Tiểu Ngạn đến đây hỏi một chút xem buổi chiều Tiểu Ngạn tại quán cà phê đùa như thế nào?
Nhưng là bây giờ đã hơn 10 giờ cũng không có thấy bóng dáng Tiểu Ngạn, không khỏi có chút kỳ quái. Tiểu Ngạn chạy đi đâu a?
Kỳ thật Tiểu Ngạn đã sớm đến đây, cũng đã sớm trông thấy Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần cùng một chỗ uống rượu. Hắn biết rõ Kiều Tử Phỉ, nghe nói là một tổng tài tập đoàn lớn. Nhìn bộ dáng cũng hẳn là thích Giản Minh Thần a!
Còn hắn chỉ là một học sinh đại học bình thường sao có thể cùng một cái tổng tài tranh Giản Minh Thần. Hơn nữa xế chiều hôm nay tại trên bàn cơm hắn phát hiện Vân Dịch Chi giống như với Giản Minh Thần có chút ý tứ. Trong số những người này chỉ có mình là yếu nhất.
Hiện tại điều hắn có thể lợi dụng cũng chỉ có một chữ ‘yếu’ này. Hắn muốn cùng Giản Minh Thần cùng một chỗ, không quản trả bất kỳ giá nào.
(đập mặt vô gối làm cái xưng hô mệt quá T^T thôi mn hãy mắt nhắm mắt mở cho bn)
“Mọi người thật ngại quá, một hồi ta phải đi nhà xưởng nhìn xem gia cụ, không thể cùng mọi người chơi, chỉ có thể để cho Vân Minh đến thay ta bồi mọi người.” Giản Minh Thần ái ngại đối mọi người đang ngồi nói.
“Không có việc gì, ngươi còn bận việc của ngươi a, nếu có cái gì cần gọi điện thoại cho ta.” Vân Dịch Chi nhìn Vân Minh, đệ đệ hắn giống như thật sự mất ký ức. Từ lúc mình đi vào hắn hoàn toàn không có biểu hiện là có nhận ra mình, nếu như không phải thật mất ký ức, thì chính là cậu em này diễn trò quá tốt, giấu diếm được cả mình. Nếu như đã là diễn trò, vậy hắn không sợ mình đem hành tung của hắn nói cho đại ca, để cho đại ca bắt đem hắn trở về sao?
Bất quá từ nhỏ hắn đối Vân Minh đều là địch ý, nhưng cậu em này bây giờ còn có chút ít tác dụng, nước ao càng hỗn loạn càng tốt, hắn có thể dễ dàng đối phó với Kiều Tử Phỉ hơn. Những con ruồi khác cứ để cho Kiều Tử Phỉ đến đuổi cũng tốt lắm.
Bị Vân Dịch Chi nhìn chằm chằm suốt một buổi trưa, Vân Minh cảm giác đặc biệt không thoải mái. Tuy cảm giác cái người gọi là Vân Dịch Chi này giống như có chút quen mặt, nhưng vẫn là nhớ không ra a! Bất quá hai người giống như đều họ Vân, liệu đây có phải là người thân của mình không a!!
Gần đây vào buổi tối hắn luôn mộng thấy một người nam nhân, mặt thấy không rõ lắm, nhưng hắn theo tâm lý sợ hãi người nam nhân kia, nghĩ tỉnh lại vẫn chưa tỉnh lại. Lúc trong mộng, người nam nhân kia khi thì đối tốt với hắn, giúp hắn quét dọn gian phòng, giặt quần áo. Khi thì đối với hắn xấu tới cực điểm, đem hắn cột vào trên kệ dùng roi quật hắn. Hắn chán ghét mộng như vậy, vừa ấm áp vừa rét lạnh. (mọi người thấy khẩu vị anh đại ca này thế nào =)))))
Trên bàn mọi người đều đang nghĩ chuyện của mình, đột nhiên một hồi tiếng đập cửa, mọi người tỉnh lại. “Minh Thần, có thể đi chưa?”
Kiều Tử Phỉ hôm nay một thân hắc y, đem thân hình cường kiện bày ra vô cùng tinh tế. Đôi mắt đẹp trong phòng nhanh chóng dạo qua một vòng, có chút kinh ngạc, tứ đại gia tộc của Z quốc thì đến đây hai nhà, tăng thêm chính mình liền ba nhà, Thần Thần nhà anh thật đúng là không đơn giản, nhanh như vậy có thể nhận thức người của tứ đại gia tộc, phỏng chừng Vân Dịch Chi ra không ít lực a.
Nghĩ Vân Dịch Chi như là đã biết rõ đệ đệ của hắn đang ở nhà của Giản Minh Thần, không biết sẽ có động thái gì.
Hai người lẫn nhau nhìn thoáng qua, đều ý vị thâm trường cười cười. Mọi người trong nội tâm đều minh bạch, phỏng chừng trên tay đối phương đều có dày đặc một chồng tư liệu điều tra a.
Tư Không Lương trông thấy Kiều Tử Phỉ vào cửa không khỏi có chút kinh ngạc, hắn và Vân Dịch Chi trong gia tộc cũng không phải người thừa kế thứ nhất, trong gia tộc vị trí cũng không tính rất trọng yếu, người nhận thức người không nhiều lắm. Nhưng Kiều Tử Phỉ bất đồng, nam nhân này so với bọn hắn lớn hơn 10 tuổi đã hoàn toàn khống chế Kiều gia, là Kiều gia gia chủ. Cùng bọn họ cũng không phải là người cùng cấp bậc.
Vì cái gì Giản Minh Thần có thể nhận thức nhân vật lợi hại như thế, hơn nữa nhìn như là rất quen thuộc. Trong tư liệu, Giản Minh Thần cũng chỉ là con trai của dưỡng tử () Giản gia, nhưng là thời điểm Vân Dịch Chi giới thiệu bọn họ nhận thức, hắn cảm giác người nam này hài không tệ, mới cùng nhau chơi đùa. Nếu quả thật bàn về cảm tình, cũng chỉ là bằng hữu tương đối khá, coi như không phải bằng hữu thân thiết. Hắn và Vân Dịch Chi nhận thức nhiều năm, đương nhiên biết rõ Vân Dịch Chi trong lòng nghĩ cái gì. Đã là thứ Dịch Chi thích, hắn cũng sẽ chấp nhận Giản Minh Thần. Nhưng khi nhìn tình huống hiện tại giống như cũng không có đơn giản như vậy.
() dưỡng tử: con nuôi tại bố em Thần không phải người họ Giản mà:3 spoil chút nè: thân thế thật của bác í sẽ được hé mở trong các chap kế:v
“Ân, Kiều ca tới thực vui vẻ, những người này đều là bạn học của em, Tiểu Ngạn cùng Vân Minh thì anh đã gặp qua.” Giản Minh Thần giúp bọn hắn giới thiệu, coi Kiều Tử Phỉ giống như là một ông anh trai.
Đối với giới thiệu của Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ không phải không chú ý, Vân Dịch Chi nghe được hai chữ “Kiều ca”, nhìn Kiều Tử Phỉ liếc. Cái kia ý tứ chính là ngươi không cần phải quá đắc ý, không phải chỉ là cái xưng hô sao.
Mọi người đứng dậy tiễn Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần đi ra ngoài, lúc Kiều Tử Phỉ đi ngang qua Vân Dịch Chi thấp giọng nói: “Em ấy là của ta.” Ngắn ngủn vài chữ, đại biểu hắn đã cùng Vân Dịch Chi tuyên chiến, trước kia đều là vụng trộm ngươi tới ta đi, hiện tại cũng bắt đầu thể hiện ra bên ngoài.
Ngồi ở trên xe Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần ngượng ngùng nói: “Kiều ca, luôn phiền toái anh thật ngại quá, buổi tối nhất định để em mời nha, lần trước đã nói cơm trưa em mời, kết quả cũng là anh chi. Hôm nay nhất định phải cho em một cơ hội.”
“Ha ha, không có gì, vậy đến tối em chế cho anh ly Đọa lạc thiên sứ a, thật lâu không có uống rồi.” Kiều Tử Phỉ quay đầu ngoéo một cái khóe môi. Anh cầu còn không được a, lần trước thần thái yêu mị của Giản Minh Thần còn một mực quanh quẩn trong đầu, dù cố bôi xóa thế nào cũng không đi.
Mấy ngày hôm trước bởi vì vấn đề sinh lý đi tìm vài cái nam hài, đều là thẻ đỏ () trong câu lạc bộ, chính là đối mặt với những nam hài xinh đẹp kia hắn lại một chút lên không nổi tinh thần. Hắn cũng hoài nghi có phải là bản thân xảy ra vấn đề. Chính là nghĩ tới cái đêm hỗn loạn kia, huynh đệ của hắn rõ ràng rất hưng phấn a. Chẳng lẽ từ nay về sau ngoại trừ Giản Minh Thần hắn liền vô năng sao? Hắn cũng không muốn luôn dùng tay giải quyết. Nhưng là bây giờ muốn đuổi tới Giản Minh Thần còn giống như có chút khó khăn. Không bằng khuya hôm nay thử một chút.
() chắc kiểu cao cấp nhất
“Không có vấn đề, Đọa lạc thiên sứ chính là tuyệt kỹ của em, đến sư phụ cũng phải công nhận là trò giỏi hơn thầy.” Giản Minh Thần đem tay áo một mực vén lên, đã là trời thu có chút mát. Kiều Tử Phỉ sững sờ, tùy ý nói ra: “Sư phụ của em tên gì, có thể dạy ra được cao đồ như vậy.”
“Em cũng không biết tên đầy đủ của sư phụ, chỉ biết là một lão đầu Mỹ quốc, ta thích gọi hắn Tinh Linh, vì lỗ tai hắn quá linh mẫn.”
“Nha.” Kiều Tử Phỉ nhìn thoáng qua Giản Minh Thần đang cúi đầu chuyên tâm cài tay áo. Sư phụ em ấy quả thật là Adrian, lỗ tai lớn chính là của dấu hiệu Adrian.
Giản Minh Thần thỏa mãn sờ sờ gia cụ đã làm tốt, có chút khó có thể tin nhìn xem vài chục cái gia cụ, mới có ba ngày trời ạ, nhiều như vậy liền làm xong. Đây quả thực là thần tốc a. “Kiều ca, nhà xưởng này thật không sai, từ nay về sau nếu em muốn mua gia cụ có thể làm ở đây không, chất lượng hảo tốc độ cũng mau.” Quản đốc bên cạnh vừa nghe thiếu chút nữa khóc lên, đại lão bản ra lệnh một tiếng, đem tất cả đơn đều buông xuống, trong xưởng mấy ngàn người 3 ngày 3 đêm đều vây quanh bộ gia cụ này đi dạo. Nếu như còn lần nữa thì thật không muốn bọn họ sống.
“Ha ha, hảo, từ nay về sau việc giữ gìn gia cụ cho Trang Viên Hoa Hồng anh sẽ giúp em a, người anh quen biết rất nhiều, bọn họ nể mặt mũi của anh còn có thể chiết khấu cho em không ít.” Kiều Tử Phỉ sủng nịch vỗ vỗ đầu Giản Minh Thần.
“Thật sự, liệu có làm phiền anh quá hay không, Kiều ca đã giúp em rất nhiều việc rồi.” Vượt quá dự kiến của Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần cũng không có trốn tránh động tác nhỏ này của anh. Đây có lẽ là điềm báo.
“Không có việc gì, không cần phải luôn đối với anh khách khí như vậy, chúng ta là bằng hữu, không phải sao?”
“Vậy em sẽ không khách khí nữa.”
Ngây ngốc!! Giản Minh Thần còn cảm giác Kiều Tử Phỉ là bằng hữu tốt, cậu trước kia chỉ là nghe nói bằng hữu trong lúc hoạn nạn có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống, chính là chưa có gặp qua, nhưng giờ Kiều Tử Phỉ giúp mình như vậy cũng có thể coi là giúp bạn không tiếc mạng sống a.
Hai người nếm qua cơm tối liền trực tiếp đi “Đêm Khuya” của Tiêu Nham, 8 giờ tối ở đây cũng vắng khách, Kiều Tử Phỉ ngồi ở trên quầy bar xem Giản Minh Thần vì anh mà chế rượu, chén thứ nhất đương nhiên là Giản Minh Thần đã sớm đã đáp ứng theo yêu cầu của anh – Đọa lạc thiên sứ.
“Kiều ca muốn hay không nếm thử nghiên cứu của riêng em – Ly Hỏa, mùi vị không tệ, chính là mạnh chút ít.”
“Được a, anh không sợ rượu mạnh, khẩu vị của anh cũng khá nặng mà.” Kiều Tử Phỉ nhìn ngón tay thon dài của Giản Minh Thần thuần thục điều tửu mà dấy lên dục vọng. Nhìn qua, hôm nay Giản Minh Thần mặc một kiện áo trong quần trắng, thời điểm chế rượu tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Trên áo trong còn có họa tiết ám vân (tui nghĩ là kiểu họa tiết chìm ‘ ‘), nhàn nhạt rất thanh nhã. Giản Minh Thần trong ấn tượng của anh vẫn luôn là như vậy, không vội không nháo, không nóng không lạnh. Hiện tại người tuổi trẻ có rất ít người được như vậy.
“Đây, Kiều ca nếm thử hương vị như thế nào, anh là người đầu tiên được nếm thử Ly Hỏa, ngay cả em cũng chưa có hưởng qua.”
“Ha ha, Minh Thần không sợ anh uống xong sẽ say ngã sao.”
“Cái kia, có nên không a, tuy có điểm mạnh, nhưng còn không có khoa trương như vậy, anh uống liền mấy chén Đọa lạc thiên sứ đều không sao, một chén Ly Hỏa này khẳng định không có vấn đề.” Giản Minh Thần trong nội tâm cũng không rõ, cái Ly Hỏa này là cậu mấy ngày hôm trước vừa nghiên cứu chế tạo ra, hôm nay coi như là lần đầu tiên nếm thử, rốt cuộc có mạnh quá hay không cậu cũng không biết.
Đại não Kiều Tử Phỉ nhanh chóng vận chuyển, một cái chủ ý xuất hiện. Vì có thể mau chóng có được Giản Minh Thần, không để cho mình chờ đợi quá cực khổ, anh cũng chỉ có thể diễn trường đùa giỡn.
Nhẹ nhàng nhấp một miếng trong chén Ly Hỏa: “Di, hương vị cũng không tệ lắm, Minh Thần cũng nếm thử đi.” Giản Minh Thần thuận tay tiếp nhận chén Kiều Tử Phỉ đưa tới, nếm một ngụm. Ly Hỏa thật sự giống như một đoàn hỏa thiêu đốt trong khoang miệng cậu. Giản Minh Thần không khỏi thè lưỡi, thật là kinh a.
Một bên Kiều Tử Phỉ bị một loạt động tác của Giản Minh Thần hấp dẫn, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng kia hơi mở hợp lại, làm cho hắn nhịn không được muốn hôn lên môi Giản Minh Thần. Vừa rồi hai người bọn họ dùng chung một cái cái chén có thể coi như là gián tiếp hôn môi không a?!
“Kiều ca trả lại cho anh, anh uống không được rượu mạnh như vậy, hiện tại em cảm giác dạ dày bị thiêu đốt.” Giản Minh Thần đưa lại chén cho Kiều Tử Phỉ, cậu cảm giác da mặt mình hiện tại sắp thiêu cháy, phỏng chừng hiện tại nhất định hồng lợi hại. Bộ dạng cậu hiện tại nhất định rất dọa người, sớm biết Ly Hỏa mạnh như vậy sẽ không nếm thử.
Kiều Tử Phỉ tiếp nhận rượu, dưới ánh mắt kinh ngạc Giản Minh Thần liền uống xuống. “Kiều ca, anh không sao chứ, rượu này mạnh vô cùng.”
Đôi mắt đẹp của Kiều Tử Phỉ lưu chuyển chằm chằm vào khuôn mặt Giản Minh Thần, hiện tại bộ dáng Giản Minh Thần rõ ràng là đang mời gọi mình, gò má ửng đỏ, trong đôi mắt thủy ánh sáng lan, một bộ ‘ta rất muốn ngươi’.
“Không có việc gì, chút rượu ấy với anh mà nói chỉ là chút lòng thành.” Kiều Tử Phỉ nói một chút cũng không có sai, có ít người trời sinh ngàn chén không ngã, bất kể là uống thế nào chính là không say.
Khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Kiều Tử Phỉ cũng hiện lên một tia đỏ ửng. Bất quá so với Giản Minh Thần nhẹ hơn.
Hai người tại quán bar lại ngây người một hồi, Giản Minh Thần hỏi qua tửu bảo hôm nay Tiểu Ngạn trực ban đêm, cậu muốn đợi Tiểu Ngạn đến đây hỏi một chút xem buổi chiều Tiểu Ngạn tại quán cà phê đùa như thế nào?
Nhưng là bây giờ đã hơn 10 giờ cũng không có thấy bóng dáng Tiểu Ngạn, không khỏi có chút kỳ quái. Tiểu Ngạn chạy đi đâu a?
Kỳ thật Tiểu Ngạn đã sớm đến đây, cũng đã sớm trông thấy Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần cùng một chỗ uống rượu. Hắn biết rõ Kiều Tử Phỉ, nghe nói là một tổng tài tập đoàn lớn. Nhìn bộ dáng cũng hẳn là thích Giản Minh Thần a!
Còn hắn chỉ là một học sinh đại học bình thường sao có thể cùng một cái tổng tài tranh Giản Minh Thần. Hơn nữa xế chiều hôm nay tại trên bàn cơm hắn phát hiện Vân Dịch Chi giống như với Giản Minh Thần có chút ý tứ. Trong số những người này chỉ có mình là yếu nhất.
Hiện tại điều hắn có thể lợi dụng cũng chỉ có một chữ ‘yếu’ này. Hắn muốn cùng Giản Minh Thần cùng một chỗ, không quản trả bất kỳ giá nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.