Chương 17: Ta không biết ngươi
Thất Nguyệt Thanh Quả
05/08/2020
Editor: Myn Myn
Beta: Shoorin Yumi
Đi xuyên qua đoàn xe sang trọng, Giản Minh Thần ôm Lạc Lạc đi về phía khu tiểu học, nơi này cùng đại học cách rất xa, nếu cậu không nhanh lên thì rất có thể sẽ muộn học. Hiện nay tiểu hài tử đi học thật là muộn, 9 giờ mới bắt đầu vào lớp, Giản Minh Thần tức giận vừa đi vừa chửi bới trong lòng, ai rảnh rỗi lại quy định thời gian như thế hả? trong khi cậu 7 giờ 30 đã bắt đầu vào học rồi.
Ở trước cửa khu tiểu học, có rất nhiều bậc phụ huynh đưa con của mình đến trường. Giản Minh Thần buông Lạc Lạc xuống, vỗ vỗ cái đầu nhỏ, “Mau vào đi, con phải ngoan ngoãn nha.”
“Ba ba, con vào trước nha.” tiếng nói của Lạc Lạc nhẹ nhàng đáng yêu, làm mọi người xung quanh phải ngoái lại nhìn. So với những đứa trẻ 3 tuổi khác, Lạc Lạc nhỏ hơn rất nhiều. Thầy giáo đã sớm đứng đợi ở cửa ra vào, hiệu trưởng đã đích thân dặn hắn phải chiếu cố đứa bé này.
Giản Minh Thần vẫn bộ dáng cũ, cởi áo khoác cằm trong tay, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Vừa định xoay người đi, phát hiện Lạc Lạc bị một bé trai cản đường, hai đứa giống như đang nói gì đó, Giản Minh Thần tưởng là bạn học hoặc là bạn của Lạc Lạc, nhưng vừa nói vài câu gì đó thì nước mắt Lạc Lạc lặng lẽ rơi xuống.
Lúc này Giản Minh Thần không thể đứng nhìn được nữa, bước nhanh qua, đến bên người Lạc Lạc, một tay ôm lấy Lạc Lạc hỏi thầy giáo đang đứng bên cạnh:
“ Xảy ra chuyện gì, Lạc Lạc vì sao lại khóc?” Thầy giáo có chút bối rối, còn chưa kịp trả lời thì đứa bé khiến Lạc Lạc khóc đã mở miệng nói trước:
“Hừ, không phải chỉ hỏi chỉ số thông minh của nó thôi sao? Vậy mà cũng khóc được.”
Giản Minh Thần nhíu mày, hỏi: “ Con hỏi như thế nào?”
“Là mẹ con nói chỉ số thông minh của con đã hơn 200 rồi nha, con hỏi mẹ Lạc Lạc có nói cho nó chỉ số thông minh là bao nhiêu không, sau đó nó liền khóc lên, con không có ức hiếp nó nha.”
“Lạc Lạc, là vì mẹ mới khóc sao? Con muốn có mẹ sao?” Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài, cả nhà bọn họ đều là nam nhân, trong nhà không có phụ nữ. Cậu không biết Lạc Lạc có thể hiểu được không, cho nên vẫn chưa nói cho Lạc Lạc chuyện về mẹ nó, cứ nghĩ Lạc Lạc còn nhỏ. Thật không ngờ nó đã hiểu chuyện, chỉ là không nói mà thôi.
“Lạc Lạc không cần mẹ, Lạc Lạc chỉ cần ba ba thôi, nhưng các bạn khác đều có mẹ, bọn họ nói Lạc Lạc là con hoang, không ai cần.” Lạc Lạc lúc nói chuyện có chút nghẹn ngào, xem ra nó rất đau lòng.
“Lạc Lạc ngoan, đừng khóc nữa, Lạc Lạc không phải là con hoang, Lạc Lạc là cục cưng của ba ba.” Giản Minh Thần nhẹ nhàng hôn lên hai gò má, hôn lên đôi mắt đã khóc tới đỏ lên của Lạc Lạc. Hiện tại cậu cũng thấy thật đau lòng, nếu như Lạc Lạc không gặp mình, hiện tại có lẽ đã trở thành trẻ mồ côi rồi.
“ Anh cũng đâu có ở cùng mẹ đâu, anh cũng ở chung với ba nè, có gì phải khóc chứ ” Giản Minh Thần nhìn đứa bé đang nói, bộ dáng mới 10 tuổi gì đó, mặc tây trang nho nhỏ, cũng không có mặc đồng phục Tỉnh Đức, hành xử cứ như một quý ông trẻ tuổi. Chắc hôm nay nó mới chuyển trường.
“Lạc Lạc đừng khóc nữa nha, con xem anh cũng giống Lạc Lạc mà, anh lại không có khóc nha. Nam tử hán thì không được khóc.” Lạc Lạc nghe Giản Minh Thần nói xong, thút thít thêm vài tiếng, sau đó ở trong ngực Giản Minh Thần cọ cọ chùi chùi vài cái, đem đầu vùi vào bả vai Giản Minh Thần. Tiểu Lạc Lạc thật mắc cỡ nha, mình vừa rồi khóc nhiều thế, có phải là sẽ bị tên kia xem thường hay không.
Giản Minh Thần hiểu ý vội an ủi Lạc Lạc đang trốn trong ngực mình, không có phát hiện bên cạnh đã đứng một người. “ Thật ngại quá, con tôi lại khiến bảo bối của cậu phải khóc.” Giản Minh Thần khịt khịt mũi, mùi nước hoa hương cỏ xanh rất dễ chịu này, đã từng ngửi qua ở đâu rồi.
Quay đầu nhìn lại, Kiều Tử Phỉ mặc một bộ áo sơ mi màu tím sậm, quần kaki, lạnh lùng đứng ở bên cạnh. Giản Minh Thần nhíu mày, con công nam này tại sao lại ở đây vậy, hắn không phải là đang ở LA sao?
“Không có việc gì, trẻ con cùng nhau đùa giỡn thôi mà, Lạc Lạc nhà tôi còn quá nhỏ, đôi khi lại thích nhõng nhẽo vậy thôi.”
“Cha … Cha” Lạc Lạc trong ngực cậu rất không cam lòng mà lên tiếng phản đối, vừa rồi người ta đã mất mặt như thế, cha còn cùng cha người khác nói xấu hắn nữa.
“Ha ha, Lạc Lạc còn không xuống sao? Đồng phục của ba ba sắp bị con chà nhìn không ra bộ dáng rồi này.”
“Không … muốn đâu…”
Giản Minh Thần cười vài tiếng, nói với Kiều Tử Phỉ đang đứng bên cạnh: “ Không có việc gì nữa rồi, tôi đưa nó vào lớp trước đây.” Nói xong liền chuẩn bị đi, cậu cũng không muốn cùng cái con công kia diễn cảnh quen biết đâu.
“ Cậu không nhớ tôi sao, chúng ta đã gặp nhau một lần trên máy bay mà.” Kiều Tử Phỉ giật nhẹ khóe môi, cố gắng thể hiện mình là một quý ông tao nhã lịch sự.
Nhìn biểu hiện của Giản Minh Thần là hiểu cậu không muốn nhận là quen biết với mình. Đột nhiên có chút tức giận, hắn trước giờ vẫn luôn là tiêu điểm, chưa từng bị người lơ như vậy nha.
Được rồi, hiện tại cũng không thể nói với người ta mình là đối tượng tình một đêm lần trước nha. Chỉ có thể uyển chuyển nói ra là gặp trên chuyến bay kia thôi. Bất quá tiểu gia hỏa thật sự làm hắn phát cáu.
“Ách, có sao? Không có ấn tượng lắm.” Giản Minh Thần gãi gãi đầu tóc ngắn mềm mại, hắn muốn gì đây, cậu cũng không muốn cùng người nam nhân này có bất kỳ liên quan gì nha. Cậu không có cách nào áp đảo nam nhân này. Những người như vậy đều là tình địch của mình, tốt nhất tránh xa một chút cho an toàn.
Kiều Tử Phỉ mỉm cười: “ Đây là con tôi Kiều Nhạc Ninh, hôm nay tới nhập học, tôi nhớ là cậu không thể vào được, hay để tôi dẫn Ninh Ninh và Lạc Lạc vào cho, xem như là lời xin lỗi việc tên nhóc này làm Lạc Lạc phải khóc.”
“Lạc Lạc, ba ba sắp trễ học rồi.” Cuối xuống nói với Lạc Lạc đang vặn vẹo uốn éo trong lòng cậu.
“Ba ba, con tự đi vô, ba không được kể lại chuyện hôm nay con đã khóc nha.”
“Biết rồi, mau vào đi.” thầy giáo bị bỏ quên nãy giờ vội dẫn hai đứa trẻ đi vào trường học. Kiều Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc không ngừng nói gì đó, Lạc Lạc chỉ gật gật đầu.
“Giản Minh Thần, cậu bỏ ngay cái kiểu giả bộ đó cho tôi, con của tôi và cậu đều vào lớp rồi, còn không mau đi.” Kiều Tử Phỉ cười lạnh, tên nhóc này thật là thú vị, rõ ràng giả vờ không biết hắn.
“A, ai mới là người giả bộ ở đây chứ, Kiều Tử Phỉ, tôi không quen biết gì với anh.” Nói dứt lời, Giản Minh Thần thật muốn vả miệng mình. Từ lần 419 kia sao đầu óc lại đột nhiên biến thành ngu ngốc vậy chứ, đáng ghét, chắc là gần đây bận quá nên không có thời gian đi tắm ở ôn tuyền, đầu óc mới trở nên chậm chạp ngu ngốc như thế.
Đứng ở bên cạnh cậu, Kiều Tử Phỉ lẳng lặng nhìn Giản Minh Thần như đi vào cõi thần tiên, cũng không nói chuyện, đôi khi Giản Minh Thần quả thực vô cùng đáng yêu, nếu không phải bởi vì địa điểm không thích hợp, hiện tại hắn nhất định sẽ hung hăng hôn đôi môi thủy nhuận kia.
“ Giản Minh Thần, sáng nay cậu không có lớp sao?” Kiều Tử Phỉ hảo tâm hỏi Giản Minh Thần, nếu như hắn không nhớ lầm, còn có 10 phút nữa giờ học của Giản Minh Thần sẽ bắt đầu.
“A, đúng rồi, tôi còn có tiết học.” Giản Minh Thần nhìn đồng hồ, trời ạ, bị Lạc Lạc náo như vậy, cậu sắp đến muộn rồi. Cũng không để ý tới Kiều Tử Phỉ, hướng phía đại học chạy đi, con mẹ nó cho dù mình có là Lưu Tường (), còn 10 phút làm sao chạy kịp đây.
() Lưu Tường: là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004.
“ Anh mau buông tay, không thấy tôi bị trễ rồi sao.” Giản Minh Thần quay đầu lại nhìn Kiều Tử Phỉ, hắn làm gì mà lôi kéo cánh tay của mình. “ Tôi lái xe đưa cậu qua.” Giản Minh Thần lo lắng 2 giây quyết định ngồi xe Kiều Tử Phỉ. Cậu cũng không muốn vừa khai giảng đã vinh hạnh nằm trong sổ đen của thầy giáo.
“ Thật là xa xỉ, đây là mẫu thiết kế đặc biệt nha.” Giản Minh Thần không chút khách khí ngồi vào chiếc xe với số lượng có hạn khắp toàn cầu. Nam nhân này có nhiều tiền như vậy sao lần đó phải ngồi khoang hạng thường nhỉ? ( Sh, Yumi: còn phải hỏi, là vì mún tìm bảo bối ó)
“ Lần trước tôi ngồi khoang bình thường là vì bị người đuổi giết, bất đắc dĩ mới phải ngồi ở đó, nhưng thật không ngờ ngồi khoang hạng thường lại có thể gặp được cậu, thật là thú vị.” Giản Minh Thần bĩu môi, người này không lẽ là con giun trong bụng mình sao?
Lúc kéo dây an toàn, Giản minh Thần nghĩ thầm, mình cũng không phải ngốc, vừa rồi bên cạnh có 3 trong 6 người là tới bảo vệ Kiều Tử Phỉ, khi bọn hắn đi cũng có vài chiếc xe đi bên cạnh. Nam nhân này thân phận không nói cũng biết, khẳng định là không đơn giản nha. Cho nên mình quyết định tránh xa hắn đúng là vô cùng sáng suốt.
“Nha, nhanh lái xe đi, tôi sắp muộn rồi.” Vừa dứt lời, chiếc xe của Kiều Tử Phỉ như viên đạn xông thẳng ra ngoài. Giản Minh Thần bị dọa há to miệng, cậu ghét nhất chính là mấy kẻ chạy như điên thế này.
“A … Chậm một chút, cũng không phải đi đầu thai, không cần gấp như thế a.” Giản Minh Thần cái gì còn không sợ, chỉ sợ loại cảm giác đem tính mạng giao cho một cái thùng sắt. Làm cho cậu không có cảm giác an toàn, chỉ vài phút trong lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.
Xe tiêu sái dừng ở cửa chính của khu đại học, đưa tới không ít ánh mắt xung quanh, người nơi này đều là người có tiền, người nào cũng biết chiếc xe này không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được. “Thật ngại quá, tôi không biết cậu sợ tốc độ.” Kiều Tử Phỉ vẻ mặt vô tội hướng Giản Minh Thần nháy mắt.
Con mẹ nó, đây là đang hướng ta phóng điện sao? Giản Minh Thần sờ sờ trái tim thiếu chút nữa văng ra ngoài của mình: “Không, không có gì, cám ơn, tôi đi trước đây.” Thuận tiện bỏ thêm một câu phía sau không hẹn gặp lại. Tốt nhất vĩnh viễn cũng không gặp luôn.
“Chờ một chút”, Kiều Tử Phỉ giữ tay Giản Minh Thần đang chuẩn bị cởi dây an toàn ra xuống xe. Giản Minh Thần không biết Kiều Tử Phỉ có ý gì, có chút nghi hoặc nhìn Kiều Tử Phỉ. Một bên Kiều Tử Phỉ tiến tới gần sát Giản Minh Thần.
Khoảng cách quá gần, Giản Minh Thần thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của Kiều Tử Phỉ thổi tới trên ngực của mình.
“ Dây bảo hiểm trên xe gần đây bị hỏng, còn chưa có sửa, tôi thấy cậu mở không ra nên tới giúp thôi.” Cùm cụm một tiếng, dây bảo hiểm của Giản Minh Thần được mở ra. ( Sh, Yumi: xạo, có quỷ mới tin, lợi dụng ăn đậu hủ thì có)
Giản Minh Thần 囧, lần trước trên phi cơ cũng là như vậy đi. Khi cậu thấy xấu hổ vẻ mặt sẽ đỏ lên. Hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, người này chắc chắn là cố ý, hắn đang trả thù đây mà, chính mình vừa rồi không phải là cố ý không quen biết hắn sao? Mới có một phút liền muốn hòa nhau một ván. Kiều Tử Phỉ tuyệt đối là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi, dây an toàn hỏng chưa đem sửa, xem ta là con nít ba tuổi mà lừa hả?
“Khụ khụ, cám ơn anh, tới đây là được rồi, tôi đi trước, giờ học bị muộn rồi.” Hừ, nếu không đi nhanh không biết tên này lại giở trò quỷ gì nữa. Giản Minh Thần trong nội tâm oán thầm.
“ Được rồi, gặp lại sau.”
Giản Minh Thần tranh thủ thời gian nhảy xuống xe, rời xa con công kia càng xa càng tốt, vừa rồi cái không gian chật hẹp kia đầy mùi vị cỏ xanh quen thuộc, làm cho toàn thân cậu không thoải mái. Nếu như vừa rồi trong xe ngồi chính là một cực phẩm tiểu thụ thì thật tốt quá, cậu sẽ không cố sống cố chết mà bỏ chạy như vậy.
Giản Minh Thần vội vàng chạy lên lầu, tựa hồ không có phát hiện trong sân trường có một ánh mắt khác thường đang dõi theo mình. Giản Minh Thần ngồi chiếc xe giá trị mấy ngàn vạn đi học, cùng tư liệu hoàn toàn không phù hợp.
Vân Dịch Chi ở phía xa nhìn chiếc xe của Kiều Tử Phỉ rời đi, đằng sau còn theo vài chiếc xe khác giá trị cũng xa xỉ không kém. Có lẽ người khác không biết người này, nhưng hắn lại biết, Thiên Viêm tổng tài. Là đương gia đương nhiệm của Thiên Hòa bang. Có lẽ ở Z quốc người biết đến Thiên Viêm, nhưng phỏng chừng không có mấy người biết rõ Thiên Hòa bang. Một bang phái quý tộc phát triển tại Châu Âu. Đại đương gia là mẹ của Kiều Tử Phỉ, một quý tộc Châu Âu vô cùng thần bí.
Giản Minh Thần sao lại quen biết Kiều Tử Phỉ? Vân Dịch Chi theo sát Giản Minh Thần đi vào vườn trường, lần này hắn trở lại Z quốc gặp phải người cùng những việc càng ngày càng thú vị. Nếu như hắn không nhìn lầm, thì đệ đệ ngu ngốc của mình là đang ở tại nhà của Giản Minh Thần. Không biết đại ca của hắn sau khi biết sẽ có biểu tình như thế nào.
Beta: Shoorin Yumi
Đi xuyên qua đoàn xe sang trọng, Giản Minh Thần ôm Lạc Lạc đi về phía khu tiểu học, nơi này cùng đại học cách rất xa, nếu cậu không nhanh lên thì rất có thể sẽ muộn học. Hiện nay tiểu hài tử đi học thật là muộn, 9 giờ mới bắt đầu vào lớp, Giản Minh Thần tức giận vừa đi vừa chửi bới trong lòng, ai rảnh rỗi lại quy định thời gian như thế hả? trong khi cậu 7 giờ 30 đã bắt đầu vào học rồi.
Ở trước cửa khu tiểu học, có rất nhiều bậc phụ huynh đưa con của mình đến trường. Giản Minh Thần buông Lạc Lạc xuống, vỗ vỗ cái đầu nhỏ, “Mau vào đi, con phải ngoan ngoãn nha.”
“Ba ba, con vào trước nha.” tiếng nói của Lạc Lạc nhẹ nhàng đáng yêu, làm mọi người xung quanh phải ngoái lại nhìn. So với những đứa trẻ 3 tuổi khác, Lạc Lạc nhỏ hơn rất nhiều. Thầy giáo đã sớm đứng đợi ở cửa ra vào, hiệu trưởng đã đích thân dặn hắn phải chiếu cố đứa bé này.
Giản Minh Thần vẫn bộ dáng cũ, cởi áo khoác cằm trong tay, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Vừa định xoay người đi, phát hiện Lạc Lạc bị một bé trai cản đường, hai đứa giống như đang nói gì đó, Giản Minh Thần tưởng là bạn học hoặc là bạn của Lạc Lạc, nhưng vừa nói vài câu gì đó thì nước mắt Lạc Lạc lặng lẽ rơi xuống.
Lúc này Giản Minh Thần không thể đứng nhìn được nữa, bước nhanh qua, đến bên người Lạc Lạc, một tay ôm lấy Lạc Lạc hỏi thầy giáo đang đứng bên cạnh:
“ Xảy ra chuyện gì, Lạc Lạc vì sao lại khóc?” Thầy giáo có chút bối rối, còn chưa kịp trả lời thì đứa bé khiến Lạc Lạc khóc đã mở miệng nói trước:
“Hừ, không phải chỉ hỏi chỉ số thông minh của nó thôi sao? Vậy mà cũng khóc được.”
Giản Minh Thần nhíu mày, hỏi: “ Con hỏi như thế nào?”
“Là mẹ con nói chỉ số thông minh của con đã hơn 200 rồi nha, con hỏi mẹ Lạc Lạc có nói cho nó chỉ số thông minh là bao nhiêu không, sau đó nó liền khóc lên, con không có ức hiếp nó nha.”
“Lạc Lạc, là vì mẹ mới khóc sao? Con muốn có mẹ sao?” Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài, cả nhà bọn họ đều là nam nhân, trong nhà không có phụ nữ. Cậu không biết Lạc Lạc có thể hiểu được không, cho nên vẫn chưa nói cho Lạc Lạc chuyện về mẹ nó, cứ nghĩ Lạc Lạc còn nhỏ. Thật không ngờ nó đã hiểu chuyện, chỉ là không nói mà thôi.
“Lạc Lạc không cần mẹ, Lạc Lạc chỉ cần ba ba thôi, nhưng các bạn khác đều có mẹ, bọn họ nói Lạc Lạc là con hoang, không ai cần.” Lạc Lạc lúc nói chuyện có chút nghẹn ngào, xem ra nó rất đau lòng.
“Lạc Lạc ngoan, đừng khóc nữa, Lạc Lạc không phải là con hoang, Lạc Lạc là cục cưng của ba ba.” Giản Minh Thần nhẹ nhàng hôn lên hai gò má, hôn lên đôi mắt đã khóc tới đỏ lên của Lạc Lạc. Hiện tại cậu cũng thấy thật đau lòng, nếu như Lạc Lạc không gặp mình, hiện tại có lẽ đã trở thành trẻ mồ côi rồi.
“ Anh cũng đâu có ở cùng mẹ đâu, anh cũng ở chung với ba nè, có gì phải khóc chứ ” Giản Minh Thần nhìn đứa bé đang nói, bộ dáng mới 10 tuổi gì đó, mặc tây trang nho nhỏ, cũng không có mặc đồng phục Tỉnh Đức, hành xử cứ như một quý ông trẻ tuổi. Chắc hôm nay nó mới chuyển trường.
“Lạc Lạc đừng khóc nữa nha, con xem anh cũng giống Lạc Lạc mà, anh lại không có khóc nha. Nam tử hán thì không được khóc.” Lạc Lạc nghe Giản Minh Thần nói xong, thút thít thêm vài tiếng, sau đó ở trong ngực Giản Minh Thần cọ cọ chùi chùi vài cái, đem đầu vùi vào bả vai Giản Minh Thần. Tiểu Lạc Lạc thật mắc cỡ nha, mình vừa rồi khóc nhiều thế, có phải là sẽ bị tên kia xem thường hay không.
Giản Minh Thần hiểu ý vội an ủi Lạc Lạc đang trốn trong ngực mình, không có phát hiện bên cạnh đã đứng một người. “ Thật ngại quá, con tôi lại khiến bảo bối của cậu phải khóc.” Giản Minh Thần khịt khịt mũi, mùi nước hoa hương cỏ xanh rất dễ chịu này, đã từng ngửi qua ở đâu rồi.
Quay đầu nhìn lại, Kiều Tử Phỉ mặc một bộ áo sơ mi màu tím sậm, quần kaki, lạnh lùng đứng ở bên cạnh. Giản Minh Thần nhíu mày, con công nam này tại sao lại ở đây vậy, hắn không phải là đang ở LA sao?
“Không có việc gì, trẻ con cùng nhau đùa giỡn thôi mà, Lạc Lạc nhà tôi còn quá nhỏ, đôi khi lại thích nhõng nhẽo vậy thôi.”
“Cha … Cha” Lạc Lạc trong ngực cậu rất không cam lòng mà lên tiếng phản đối, vừa rồi người ta đã mất mặt như thế, cha còn cùng cha người khác nói xấu hắn nữa.
“Ha ha, Lạc Lạc còn không xuống sao? Đồng phục của ba ba sắp bị con chà nhìn không ra bộ dáng rồi này.”
“Không … muốn đâu…”
Giản Minh Thần cười vài tiếng, nói với Kiều Tử Phỉ đang đứng bên cạnh: “ Không có việc gì nữa rồi, tôi đưa nó vào lớp trước đây.” Nói xong liền chuẩn bị đi, cậu cũng không muốn cùng cái con công kia diễn cảnh quen biết đâu.
“ Cậu không nhớ tôi sao, chúng ta đã gặp nhau một lần trên máy bay mà.” Kiều Tử Phỉ giật nhẹ khóe môi, cố gắng thể hiện mình là một quý ông tao nhã lịch sự.
Nhìn biểu hiện của Giản Minh Thần là hiểu cậu không muốn nhận là quen biết với mình. Đột nhiên có chút tức giận, hắn trước giờ vẫn luôn là tiêu điểm, chưa từng bị người lơ như vậy nha.
Được rồi, hiện tại cũng không thể nói với người ta mình là đối tượng tình một đêm lần trước nha. Chỉ có thể uyển chuyển nói ra là gặp trên chuyến bay kia thôi. Bất quá tiểu gia hỏa thật sự làm hắn phát cáu.
“Ách, có sao? Không có ấn tượng lắm.” Giản Minh Thần gãi gãi đầu tóc ngắn mềm mại, hắn muốn gì đây, cậu cũng không muốn cùng người nam nhân này có bất kỳ liên quan gì nha. Cậu không có cách nào áp đảo nam nhân này. Những người như vậy đều là tình địch của mình, tốt nhất tránh xa một chút cho an toàn.
Kiều Tử Phỉ mỉm cười: “ Đây là con tôi Kiều Nhạc Ninh, hôm nay tới nhập học, tôi nhớ là cậu không thể vào được, hay để tôi dẫn Ninh Ninh và Lạc Lạc vào cho, xem như là lời xin lỗi việc tên nhóc này làm Lạc Lạc phải khóc.”
“Lạc Lạc, ba ba sắp trễ học rồi.” Cuối xuống nói với Lạc Lạc đang vặn vẹo uốn éo trong lòng cậu.
“Ba ba, con tự đi vô, ba không được kể lại chuyện hôm nay con đã khóc nha.”
“Biết rồi, mau vào đi.” thầy giáo bị bỏ quên nãy giờ vội dẫn hai đứa trẻ đi vào trường học. Kiều Nhạc Ninh cùng Lạc Lạc không ngừng nói gì đó, Lạc Lạc chỉ gật gật đầu.
“Giản Minh Thần, cậu bỏ ngay cái kiểu giả bộ đó cho tôi, con của tôi và cậu đều vào lớp rồi, còn không mau đi.” Kiều Tử Phỉ cười lạnh, tên nhóc này thật là thú vị, rõ ràng giả vờ không biết hắn.
“A, ai mới là người giả bộ ở đây chứ, Kiều Tử Phỉ, tôi không quen biết gì với anh.” Nói dứt lời, Giản Minh Thần thật muốn vả miệng mình. Từ lần 419 kia sao đầu óc lại đột nhiên biến thành ngu ngốc vậy chứ, đáng ghét, chắc là gần đây bận quá nên không có thời gian đi tắm ở ôn tuyền, đầu óc mới trở nên chậm chạp ngu ngốc như thế.
Đứng ở bên cạnh cậu, Kiều Tử Phỉ lẳng lặng nhìn Giản Minh Thần như đi vào cõi thần tiên, cũng không nói chuyện, đôi khi Giản Minh Thần quả thực vô cùng đáng yêu, nếu không phải bởi vì địa điểm không thích hợp, hiện tại hắn nhất định sẽ hung hăng hôn đôi môi thủy nhuận kia.
“ Giản Minh Thần, sáng nay cậu không có lớp sao?” Kiều Tử Phỉ hảo tâm hỏi Giản Minh Thần, nếu như hắn không nhớ lầm, còn có 10 phút nữa giờ học của Giản Minh Thần sẽ bắt đầu.
“A, đúng rồi, tôi còn có tiết học.” Giản Minh Thần nhìn đồng hồ, trời ạ, bị Lạc Lạc náo như vậy, cậu sắp đến muộn rồi. Cũng không để ý tới Kiều Tử Phỉ, hướng phía đại học chạy đi, con mẹ nó cho dù mình có là Lưu Tường (), còn 10 phút làm sao chạy kịp đây.
() Lưu Tường: là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004.
“ Anh mau buông tay, không thấy tôi bị trễ rồi sao.” Giản Minh Thần quay đầu lại nhìn Kiều Tử Phỉ, hắn làm gì mà lôi kéo cánh tay của mình. “ Tôi lái xe đưa cậu qua.” Giản Minh Thần lo lắng 2 giây quyết định ngồi xe Kiều Tử Phỉ. Cậu cũng không muốn vừa khai giảng đã vinh hạnh nằm trong sổ đen của thầy giáo.
“ Thật là xa xỉ, đây là mẫu thiết kế đặc biệt nha.” Giản Minh Thần không chút khách khí ngồi vào chiếc xe với số lượng có hạn khắp toàn cầu. Nam nhân này có nhiều tiền như vậy sao lần đó phải ngồi khoang hạng thường nhỉ? ( Sh, Yumi: còn phải hỏi, là vì mún tìm bảo bối ó)
“ Lần trước tôi ngồi khoang bình thường là vì bị người đuổi giết, bất đắc dĩ mới phải ngồi ở đó, nhưng thật không ngờ ngồi khoang hạng thường lại có thể gặp được cậu, thật là thú vị.” Giản Minh Thần bĩu môi, người này không lẽ là con giun trong bụng mình sao?
Lúc kéo dây an toàn, Giản minh Thần nghĩ thầm, mình cũng không phải ngốc, vừa rồi bên cạnh có 3 trong 6 người là tới bảo vệ Kiều Tử Phỉ, khi bọn hắn đi cũng có vài chiếc xe đi bên cạnh. Nam nhân này thân phận không nói cũng biết, khẳng định là không đơn giản nha. Cho nên mình quyết định tránh xa hắn đúng là vô cùng sáng suốt.
“Nha, nhanh lái xe đi, tôi sắp muộn rồi.” Vừa dứt lời, chiếc xe của Kiều Tử Phỉ như viên đạn xông thẳng ra ngoài. Giản Minh Thần bị dọa há to miệng, cậu ghét nhất chính là mấy kẻ chạy như điên thế này.
“A … Chậm một chút, cũng không phải đi đầu thai, không cần gấp như thế a.” Giản Minh Thần cái gì còn không sợ, chỉ sợ loại cảm giác đem tính mạng giao cho một cái thùng sắt. Làm cho cậu không có cảm giác an toàn, chỉ vài phút trong lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.
Xe tiêu sái dừng ở cửa chính của khu đại học, đưa tới không ít ánh mắt xung quanh, người nơi này đều là người có tiền, người nào cũng biết chiếc xe này không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được. “Thật ngại quá, tôi không biết cậu sợ tốc độ.” Kiều Tử Phỉ vẻ mặt vô tội hướng Giản Minh Thần nháy mắt.
Con mẹ nó, đây là đang hướng ta phóng điện sao? Giản Minh Thần sờ sờ trái tim thiếu chút nữa văng ra ngoài của mình: “Không, không có gì, cám ơn, tôi đi trước đây.” Thuận tiện bỏ thêm một câu phía sau không hẹn gặp lại. Tốt nhất vĩnh viễn cũng không gặp luôn.
“Chờ một chút”, Kiều Tử Phỉ giữ tay Giản Minh Thần đang chuẩn bị cởi dây an toàn ra xuống xe. Giản Minh Thần không biết Kiều Tử Phỉ có ý gì, có chút nghi hoặc nhìn Kiều Tử Phỉ. Một bên Kiều Tử Phỉ tiến tới gần sát Giản Minh Thần.
Khoảng cách quá gần, Giản Minh Thần thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của Kiều Tử Phỉ thổi tới trên ngực của mình.
“ Dây bảo hiểm trên xe gần đây bị hỏng, còn chưa có sửa, tôi thấy cậu mở không ra nên tới giúp thôi.” Cùm cụm một tiếng, dây bảo hiểm của Giản Minh Thần được mở ra. ( Sh, Yumi: xạo, có quỷ mới tin, lợi dụng ăn đậu hủ thì có)
Giản Minh Thần 囧, lần trước trên phi cơ cũng là như vậy đi. Khi cậu thấy xấu hổ vẻ mặt sẽ đỏ lên. Hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, người này chắc chắn là cố ý, hắn đang trả thù đây mà, chính mình vừa rồi không phải là cố ý không quen biết hắn sao? Mới có một phút liền muốn hòa nhau một ván. Kiều Tử Phỉ tuyệt đối là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi, dây an toàn hỏng chưa đem sửa, xem ta là con nít ba tuổi mà lừa hả?
“Khụ khụ, cám ơn anh, tới đây là được rồi, tôi đi trước, giờ học bị muộn rồi.” Hừ, nếu không đi nhanh không biết tên này lại giở trò quỷ gì nữa. Giản Minh Thần trong nội tâm oán thầm.
“ Được rồi, gặp lại sau.”
Giản Minh Thần tranh thủ thời gian nhảy xuống xe, rời xa con công kia càng xa càng tốt, vừa rồi cái không gian chật hẹp kia đầy mùi vị cỏ xanh quen thuộc, làm cho toàn thân cậu không thoải mái. Nếu như vừa rồi trong xe ngồi chính là một cực phẩm tiểu thụ thì thật tốt quá, cậu sẽ không cố sống cố chết mà bỏ chạy như vậy.
Giản Minh Thần vội vàng chạy lên lầu, tựa hồ không có phát hiện trong sân trường có một ánh mắt khác thường đang dõi theo mình. Giản Minh Thần ngồi chiếc xe giá trị mấy ngàn vạn đi học, cùng tư liệu hoàn toàn không phù hợp.
Vân Dịch Chi ở phía xa nhìn chiếc xe của Kiều Tử Phỉ rời đi, đằng sau còn theo vài chiếc xe khác giá trị cũng xa xỉ không kém. Có lẽ người khác không biết người này, nhưng hắn lại biết, Thiên Viêm tổng tài. Là đương gia đương nhiệm của Thiên Hòa bang. Có lẽ ở Z quốc người biết đến Thiên Viêm, nhưng phỏng chừng không có mấy người biết rõ Thiên Hòa bang. Một bang phái quý tộc phát triển tại Châu Âu. Đại đương gia là mẹ của Kiều Tử Phỉ, một quý tộc Châu Âu vô cùng thần bí.
Giản Minh Thần sao lại quen biết Kiều Tử Phỉ? Vân Dịch Chi theo sát Giản Minh Thần đi vào vườn trường, lần này hắn trở lại Z quốc gặp phải người cùng những việc càng ngày càng thú vị. Nếu như hắn không nhìn lầm, thì đệ đệ ngu ngốc của mình là đang ở tại nhà của Giản Minh Thần. Không biết đại ca của hắn sau khi biết sẽ có biểu tình như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.