Chương 41: Thân thế của ba ba
Thất Nguyệt Thanh Quả
05/08/2020
Edit: MynMyn
Mùa đông đêm rất lạnh, Giản Minh Thần xuống xe bước nhanh hướng trong phòng đi đến. Cậu không có lưu ý trong màn đêm rét lạnh dưới đôi mắt nóng rực nhìn xem mình.
Buổi chiều Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ đón đi rồi, Vân Dịch Chi vẫn tại phụ cận Trang Viên Hoa Hồng chờ cậu. Hắn sợ hãi, Giản Minh Thần khuya hôm nay không trở lại. Chờ thời gian càng lâu Vân Dịch Chi tâm càng đau nhức, hắn hận không thể lập tức đem Giản Minh Thần từ chỗ Kiều Tử Phỉ cướp về.
Giản Minh Thần đã trở lại, Vân Dịch Chi còn không có cao hứng 1 phút, chứng kiến cái màn hôn nóng bỏng kia, rất nhanh tay chảy xuống máu đỏ tươi. Móng tay bị đâm vào lòng bàn tay, chút đau nhức đấy sao có thể so sánh cùng đau nhức trong nội tâm.
“Ta sẽ không buông tay, Kiều Tử Phỉ chúng ta cứ chờ xem.” Nhìn qua Giản Minh Thần đi vào trong phòng, Vân Dịch Chi phát động xe biến mất tại trong bóng đêm.
…
Tình yêu đôi khi làm cho người ta điên cuồng, Vân Dịch Chi đã lâm vào ma chướng, hắn và Kiều Tử Phỉ ngạnh kháng, kết quả dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết, đó là không có khả năng thành công. Hắn chỉ là Vân gia nhị thiếu gia, tại trong tập đoàn một điểm thực quyền đều không có. Mà Kiều Tử Phỉ là Kiều gia gia chủ, liền điểm này liền nhất định Vân Dịch Chi nhất định không thắng được Kiều Tử Phỉ.
Cho dù không nhìn đến thế lực này, đối với cảm tình Vân Dịch Chi có thể cho Giản Minh Thần tuyệt đối không có thể kéo dài đến một đời. Hắn chỉ có 20 tuổi, nhân sinh của hắn giờ mới bắt đầu, yêu Giản Minh Thần chỉ là một sự việc nhỏ nhỏ xuất hiện trong cuộc đời hắn, rất có thể qua 2-3 năm sẽ không còn yêu.
Giản Minh Thần không phải người ngốc nghếch, trước kia cậu đã có thể buông ra Tiểu Ngạn, cũng nhất định có thể buông ra Vân Dịch Chi khi cậu thấy tình yêu không đáng tin cậy, cậu và Lăng Dạ cảm tình hơn 10 năm còn có thể tan, cùng nam hài mới 20 nói yêu đương, cái kia không thể nghi ngờ là đánh bạc. Hơn nữa tỷ lệ thắng quá nhỏ.
Giản Minh Thần bây giờ có thể tiếp nhận Kiều Tử Phỉ có rất lớn một bộ phận là vì tuổi của Kiều Tử Phỉ, một nam nhân có mị lực còn hơn 30, cũng đã có một cái hài tử, không có áp lực hôn nhân từ gia đình, nếu như hai người cùng một chỗ cuộc sống sẽ dễ dàng một ít. Cậu đã qua cái tuổi vui đùa, cùng Kiều Tử Phỉ cùng một chỗ an toàn hơn một ít.
Nếu quả thật muốn đánh cuộc cuộc đời của mình, Giản Minh Thần tuyệt đối sẽ lựa chọn Kiều Tử Phỉ. Theo mỗi cái phương diện, Kiều Tử Phỉ so với Vân Dịch Chi càng thích hợp làm bạn lữ hơn.
…
“Di, mọi người như thế nào còn không có ngủ.” Giản Minh Thần đứng ở cửa trước thoát áo khoác ngoài, trong phòng khách ngoại trừ Lạc Lạc đều đến đông đủ. Giản Vân Phong tựa ở trên ghế sa lon ý vị hút thuốc. Còn lại ba người đều trầm mặc không nói.
“Ta đi chuẩn bị bữa ăn khuya.” Dưới không khí quỷ dị, Vân Minh chịu không nổi, thấy Giản Minh Thần trở về liền tranh thủ chạy.
“Giản thúc ngươi nói cho Minh Thần a.” Vân Gian Niên đứng dậy đi giúp Vân Minh, bộ dáng mang tạp dề của Vân Minh đặc biệt mê người, hắn ít ra giờ cũng phải hưởng phúc nhãn.
“Cha, có chuyện gì sao?” Giản Minh Thần ngồi vào đối diện Giản Vân Phong. Kỳ quái a, cha hắn không phải bỏ thuốc đã lâu rồi sao? Như thế nào đột nhiên lại hút, hơn nữa Cốc Tiểu Bắc bên cạnh cũng không ngăn cản.
“Con lại xem xem cái này.” Giản Vân Phong đem một xấp văn kiện trên bàn đưa cho Giản Minh Thần.
Tờ thứ nhất văn kiện chứng minh DNA của Giản Vân Phong cùng Vân Lục Minh, hai cái danh tự xuất hiện ở trong tầm mắt Giản Minh Thần. Không cần nhìn Giản Minh Thần cũng biết hiện giờ là tình huống như thế nào?!
“Cha, chuyện này con đã biết.”
“Con biết.” Giản Vân Phong có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Cha chờ một chút, con cho người xem cái này.” Giản Minh Thần bỏ chạy đi lên lầu, cái bản nhật ký kia hẳn là nên cho Giản Vân Phong nhìn xem. Cậu bây giờ có thể lý giải phiền não của Giản Vân Phong.
Trước kia Giản Vân Phong tuy nhiên ngoài miệng nói không nói gì, nhưng Giản Minh Thần biết rõ Giản Vân Phong muốn tìm cha mẹ ruột của mình.
Rất nhanh Giản Minh Thần đem nhật ký cho Giản Vân Phong. “Đây là từ trong giá sách phát hiện được, con rất do dự không biết có nên để cho ba xem hay không, nếu ba đều biết, con cũng không có gì để giấu diếm.”
“Hảo tiểu tử, cha ngươi cũng dám giấu diếm.” Cốc Tiểu Bắc cho Giản Minh Thần một cái bạo lật.
“Ai, con đây không phải sợ ba ba chịu không được kích thích sao? Đừng đánh a!!”
Trải qua một trận náo, giờ đến cả Giản Minh Thần, ông thật không còn khí lực, “Ta về thư phòng trước, mọi người từ từ trò chuyện.” Giản Vân Phong cầm nhật ký đi lên lầu. Cốc Tiểu Bắc thấy người đi rồi, cũng không cùng Giản Minh Thần náo loạn.
Phòng khách cực lớn lập tức an tĩnh lại, Giản Minh Thần bất đắc dĩ, vừa định trở lại phòng ngủ liền bị Vân Gian Niên gọi lại.
“Minh Thần ta có chút ít sự tình muốn cùng ngươi nói.” Vân Gian Niên giúp Vân Minh dọn ra hai phần mì ý, đưa cho Giản Minh Thần một phần, cho Vân Minh một phần. Chính mình điểm một điếu thuốc tựa ở trên ghế sa lon.
“Chuyện gì?” Giản Minh Thần cũng không khách khí cầm lấy dĩa liền ăn. Buổi tối cùng Kiều Tử Phỉ lúc ăn cơm chính mình chỉ lo lo lắng, thật đúng là không ăn được gì.
“Ông nội của ta gần đây tinh thần không được tốt, ta nghĩ mang Vân Minh cùng một chỗ trở về nhìn xem, nhưng là Vân Minh nói muốn có sự đồng ý của ngươi, hắn mới theo ta cùng đi.”
“Di, Vân Minh a, ta thật không uổng khi thương ngươi.” Giản Minh Thần còn vỗ vỗ đầu Vân Minh Vân Minh.
“Vậy ngươi lần này trở về khẳng định còn muốn dẫn cả phụ thân ta đi.” Giản Minh Thần tiếp tục cùng mì ý phấn đấu. Những ngày này cậu quan sát Vân Gian Niên cùng Vân Minh trong lúc đó cũng không có đơn giản như vậy. Hai người sinh hoạt chung một chỗ rất nhiều thói quen giống như cũng biết lẫn nhau. Hơn nữa Vân Gian Niên thật sự rất thương Vân Minh. Sự tình gì đều giúp Vân Minh an bài tốt, thiếu chút nữa giúp Vân Minh giặt quần áo lót.
Mà Vân Minh đối sự chiếu cố Vân Gian Niên tập mãi thành thói quen, một điểm phản cảm đều không có. Vân Minh chính là thích sạch sẽ, đồ đạc của hắn Giản Minh Thần cũng không thể động, mà Vân Gian Niên động xác thực không có việc gì.
Xem ra hai người này trước kia hẳn là một mực sinh hoạt chung một chỗ. Đôi khi Giản Minh Thần còn là rất đơn thuần. Vân Gian Niên rõ ràng thái độ mập mờ, cậu lại không có phát hiện. Tỉ như Kiều Tử Phỉ chỉ liếc qua liền hiểu.
“Mấy ngày hôm trước ta cùng gia gia trao đổi điện thoại, hắn hy vọng Giản thúc có thể đi thăm hắn. Kể từ khi biết Giản gia gia qua đời, thân thể gia gia càng ngày càng kém hơn, vốn hắn là nghĩ sớm một chút tìm đến Giản thúc, chính là hắn lại sợ Giản thúc hận hắn, một mực chịu đựng tưởng niệm chưa có tới tìm Giản thúc.”
“Ai, Vân gia gia cũng là người si tình.”
“Ngươi xem nhật ký Giản gia gia, nên hẳn biết rất nhiều chuyện của gia gia. Cha ta Vân Thiều là còn của một sư huynh của gia gia, 15 tuổi liền được gia gia nhận nuôi, lần này ta cũng có gọi cho ba ba, chỉ cần Giản thúc trở lại Vân gia, ta sẽ đem vị trí tổng tài Vân Thị nhường lại, coi như là vật về với chủ a.”
“A, đừng a, ta nghĩ ba của ta chắc là không muốn Vân Thị, ngươi có phải hay không cảm giác đem Vân Thị cho cha ta giống như đem củ khoai bỏng tay cho cha ta không?”
Vân Gian Niên xấu hổ, Vân Thị như thế nào cũng là đại tập đoàn, sao biến thành củ khoai nóng. Vị trí tổng tài vị này có không biết bao nhiêu người muốn leo đi lên, phụ tử Giản gia bọn họ lại không cần.
“Chuyện này, chờ thấy được gia gia, chúng ta cùng thương lượng a. Vân Minh theo ta cùng một chỗ trở lại nước Pháp, ngươi có phản đối hay không?”
“Ân, ta cũng không có lý do để phản đối a.”
Trong thư phòng, Giản Vân Phong đã đem một quyển nhật ký nhìn mấy lần, đối với Vân Lục Minh ông còn là có ấn tượng. Lúc nhỏ có đến thăm ông mấy lần, tuy nhiên đã không còn nhớ dung mạo của Vân Lục Minh, nhưng nụ cười tươi này thì ông vẫn còn nhớ.
Nhật ký là Giản Lam Phong ghi, ông có thể cảm nhận được sự bi thương trong nhật ký. Hai người kia không phải cùng cùng mình và Cốc Tiểu Bắc chuyện xưa rất tương tự sao?
Đối với cha ruột, Giản Vân Phong không có bất kỳ nỗi hận nào. Ông có thể hiểu được loại thống khổ khi không thể ở cùng ái nhân.
“Bắc Bắc, em nói chúng ta có phải rất hạnh phúc hay không? Ít nhất hiện tại chúng ta ở cùng một chỗ. Ba ba cùng phụ thân hai người đến cuối cùng âm dương cách biệt. Bọn họ yêu lẫn nhau cả đời, cũng đau đớn cả đời, tình yêu như vậy ai có thể chịu nổi a.”
“Phong, chúng ta sẽ hạnh phúc, niên đại đã không giống với lúc trước, chúng ta đã sớm không cần chỉ sống trong bóng tối.”
Cốc Tiểu Bắc hôn Giản Vân Phong, hắn biết rõ hiện tại Giản Vân Phong là cao hứng, ít nhất cha ruột của y còn sống. Ân ân oán oán đã sớm bị thời gian san bằng.
“Bắc Bắc, chúng ta tại thư phòng tới một lần a.” Giản Vân Phong không thành thật tay chưởng tiến vào trong quần của Cốc Tiểu Bắc mà nhẹ nhàng xoa bóp.
“Từ bỏ, chúng ta trở lại phòng ngủ đi, nơi này là tùy thời đều có thể có người đến.”
“Muộn như vậy ai sẽ đến, không có chuyện gì.” Nói Giản Vân Phong đã bắt đầu giải đồ của Cốc Tiểu Bắc.
“Ân, vậy cũng nên khóa cửa a.”
“Không có việc gì, như vậy không phải càng kích thích sao?”
“A…., Phong, chờ đã.” Giản Vân Phong cười xấu xa một chút, tiếp tục động tác trên tay. Lúc tiến thư phòng hắn liền khóa cửa, chỉ là Cốc Tiểu Bắc không biết.
Loại cảm giác tùy thời có thể bị người bắt gặp khiến cho Cốc Tiểu Bắc dị thường mẫn cảm. Hắn sao có thể buông tha cơ hội này. Lần trước mãnh liệt trong văn phòng hắn vẫn là nhớ rõ.
“Phong, không cần phải, trong này không có đồ bôi trơn.”
“Chúng ta không cần vật kia, lần trước tại văn phòng ngươi cũng đã kiểm chứng sao?
“Ân, chỗ đó, a, điểm nhẹ, điểm nhẹ.”
“Bắc Bắc nhà ta càng ngày càng lợi hại, ta còn không có động như thế nào lại có nhiều thủy như vậy.”
“Hỗn đản.”
Giản Minh Thần cùng Vân Gian Niên hàn huyên một hồi liền lên lầu, vừa đi ngang qua thư phòng thời điểm, Cốc Tiểu Bắc yêu mị than nhẹ, làm cho cậu thoáng cái đỏ mặt.
Cha cậu thật đúng là lợi hại, địa phương nào đều nếm thử.
Một đêm ngủ không ngon Giản Minh Thần sáng sớm cùng Lạc Lạc cùng một chỗ cọ xe Cốc Tiểu Bắc đi trường học, lập tức sắp đến kì thi, vì cái gì Vân Dịch Chi còn xin nghỉ a. Hắn cũng không sợ nợ môn sao?
Cuối năm cuộc thi đối học sinh Tỉnh Đức mà nói rất trọng yếu. Nếu như nợ môn vượt qua 3 môn, không quản thế lực như thế nào, mặt mũi ai cũng đều không có nể nang mà bị đuổi.
Buổi chiều sau khi kết thúc khóa, Giản Minh Thần ở thư viện đọc sách, đoạn thời gian trước bởi vì Tư Đồ Linh Lung mà cậu lỡ rất nhiều khóa. Nhớ tới Tư Đồ Linh Lung, Giản Minh Thần không khỏi nghĩ đến tiểu bảo bối Vô Ưu. Nghe Lăng Dạ nói Tư Đồ Nhân vừa tỉnh lại liền mang theo Vô ưu đi xa tha hương, ly khai địa phương đầy đau lòng thương tâm này.
Chỉ là rời đi sẽ không đau lòng sao? Giản Minh Thần sờ sờ ***g ngực của mình, trong này còn có lưu lại miệng vết thương của Lăng Dạ, tuy đã không còn đau, nhưng là miệng vết thương này sẽ cùng cậu cả đời. Mỗi người cũng sẽ ở trong lòng của mình lưu lại các loại vết thương, của cậu chỉ là so với người khác càng sâu mà thôi.
“Vu vu…..” Điện thoại chấn động đem Giản Minh Thần suy nghĩ kéo lại, xem xét điện báo là Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần không khỏi nhíu xuống lông mày. Cái tiểu nhị này thật đúng là mỗi ngày đều báo lại đạo.
Đi đến bên ngoài thư viện, Giản Minh Thần tiếp điện thoại Kiều Tử Phỉ: “Uy, Kiều ca.”
“Ai, như thế nào còn gọi Kiều ca, kêu ta Phỉ, tới gọi một câu nghe một chút.”
Giản Minh Thần xấu hổ, không biết Kiều Tử Phỉ trúng cái gì gió. “Phỉ, tìm em có chuyện gì.”
“Tuần này mang Lạc Lạc tới nhà của anh chơi đi, sinh nhật Kiều Nhạc Ninh, anh muốn giúp hắn chúc mừng.”
“Hảo, em sẽ giúp Ninh Ninh chọn lễ vật.” Kiều Tử Phỉ cầm điện thoại mặt cười tươi như đóa hoa, anh biết Giản Minh Thần nhất định sẽ đến. Nguyên lai Kiều Nhạc Ninh còn có cái công hiệu này a! Từ nay về sau nếu hẹn không được Giản Minh Thần sẽ đem Kiều Nhạc Ninh ra là được.
“Vậy buổi chiều thứ năm anh qua đón hai người.”
“Hảo.”
Về đến nhà Giản Minh Thần đem cái tin tức tốt nói cho Lạc Lạc, Lạc Lạc thực bình tĩnh nói: “Hôm nay Ninh Ninh ca liền nói cho con biết, ba ba, ngày mai giúp con đi chọn lễ vật được không?”
Giản Minh Thần xấu hổ, nguyên lai cậu là người cuối cùng biết, chính mình cao hứng cái gì a!
“Hảo, buổi chiều ngày mai chúng ta về sớm, ba ba sẽ mang con đi chọn lễ vật.”
Cùng Lạc Lạc đi dạo hơn một giờ, Giản Minh Thần chân đều đi đến đau, Lạc Lạc còn chưa có chọn được lễ vật phù hợp, Giản Minh Thần hết chỗ nói rồi.“Lạc Lạc, con muốn chọn lễ vật gì, nói đặc điểm cho ba ba giúp con tham khảo.”
Mùa đông đêm rất lạnh, Giản Minh Thần xuống xe bước nhanh hướng trong phòng đi đến. Cậu không có lưu ý trong màn đêm rét lạnh dưới đôi mắt nóng rực nhìn xem mình.
Buổi chiều Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ đón đi rồi, Vân Dịch Chi vẫn tại phụ cận Trang Viên Hoa Hồng chờ cậu. Hắn sợ hãi, Giản Minh Thần khuya hôm nay không trở lại. Chờ thời gian càng lâu Vân Dịch Chi tâm càng đau nhức, hắn hận không thể lập tức đem Giản Minh Thần từ chỗ Kiều Tử Phỉ cướp về.
Giản Minh Thần đã trở lại, Vân Dịch Chi còn không có cao hứng 1 phút, chứng kiến cái màn hôn nóng bỏng kia, rất nhanh tay chảy xuống máu đỏ tươi. Móng tay bị đâm vào lòng bàn tay, chút đau nhức đấy sao có thể so sánh cùng đau nhức trong nội tâm.
“Ta sẽ không buông tay, Kiều Tử Phỉ chúng ta cứ chờ xem.” Nhìn qua Giản Minh Thần đi vào trong phòng, Vân Dịch Chi phát động xe biến mất tại trong bóng đêm.
…
Tình yêu đôi khi làm cho người ta điên cuồng, Vân Dịch Chi đã lâm vào ma chướng, hắn và Kiều Tử Phỉ ngạnh kháng, kết quả dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết, đó là không có khả năng thành công. Hắn chỉ là Vân gia nhị thiếu gia, tại trong tập đoàn một điểm thực quyền đều không có. Mà Kiều Tử Phỉ là Kiều gia gia chủ, liền điểm này liền nhất định Vân Dịch Chi nhất định không thắng được Kiều Tử Phỉ.
Cho dù không nhìn đến thế lực này, đối với cảm tình Vân Dịch Chi có thể cho Giản Minh Thần tuyệt đối không có thể kéo dài đến một đời. Hắn chỉ có 20 tuổi, nhân sinh của hắn giờ mới bắt đầu, yêu Giản Minh Thần chỉ là một sự việc nhỏ nhỏ xuất hiện trong cuộc đời hắn, rất có thể qua 2-3 năm sẽ không còn yêu.
Giản Minh Thần không phải người ngốc nghếch, trước kia cậu đã có thể buông ra Tiểu Ngạn, cũng nhất định có thể buông ra Vân Dịch Chi khi cậu thấy tình yêu không đáng tin cậy, cậu và Lăng Dạ cảm tình hơn 10 năm còn có thể tan, cùng nam hài mới 20 nói yêu đương, cái kia không thể nghi ngờ là đánh bạc. Hơn nữa tỷ lệ thắng quá nhỏ.
Giản Minh Thần bây giờ có thể tiếp nhận Kiều Tử Phỉ có rất lớn một bộ phận là vì tuổi của Kiều Tử Phỉ, một nam nhân có mị lực còn hơn 30, cũng đã có một cái hài tử, không có áp lực hôn nhân từ gia đình, nếu như hai người cùng một chỗ cuộc sống sẽ dễ dàng một ít. Cậu đã qua cái tuổi vui đùa, cùng Kiều Tử Phỉ cùng một chỗ an toàn hơn một ít.
Nếu quả thật muốn đánh cuộc cuộc đời của mình, Giản Minh Thần tuyệt đối sẽ lựa chọn Kiều Tử Phỉ. Theo mỗi cái phương diện, Kiều Tử Phỉ so với Vân Dịch Chi càng thích hợp làm bạn lữ hơn.
…
“Di, mọi người như thế nào còn không có ngủ.” Giản Minh Thần đứng ở cửa trước thoát áo khoác ngoài, trong phòng khách ngoại trừ Lạc Lạc đều đến đông đủ. Giản Vân Phong tựa ở trên ghế sa lon ý vị hút thuốc. Còn lại ba người đều trầm mặc không nói.
“Ta đi chuẩn bị bữa ăn khuya.” Dưới không khí quỷ dị, Vân Minh chịu không nổi, thấy Giản Minh Thần trở về liền tranh thủ chạy.
“Giản thúc ngươi nói cho Minh Thần a.” Vân Gian Niên đứng dậy đi giúp Vân Minh, bộ dáng mang tạp dề của Vân Minh đặc biệt mê người, hắn ít ra giờ cũng phải hưởng phúc nhãn.
“Cha, có chuyện gì sao?” Giản Minh Thần ngồi vào đối diện Giản Vân Phong. Kỳ quái a, cha hắn không phải bỏ thuốc đã lâu rồi sao? Như thế nào đột nhiên lại hút, hơn nữa Cốc Tiểu Bắc bên cạnh cũng không ngăn cản.
“Con lại xem xem cái này.” Giản Vân Phong đem một xấp văn kiện trên bàn đưa cho Giản Minh Thần.
Tờ thứ nhất văn kiện chứng minh DNA của Giản Vân Phong cùng Vân Lục Minh, hai cái danh tự xuất hiện ở trong tầm mắt Giản Minh Thần. Không cần nhìn Giản Minh Thần cũng biết hiện giờ là tình huống như thế nào?!
“Cha, chuyện này con đã biết.”
“Con biết.” Giản Vân Phong có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Cha chờ một chút, con cho người xem cái này.” Giản Minh Thần bỏ chạy đi lên lầu, cái bản nhật ký kia hẳn là nên cho Giản Vân Phong nhìn xem. Cậu bây giờ có thể lý giải phiền não của Giản Vân Phong.
Trước kia Giản Vân Phong tuy nhiên ngoài miệng nói không nói gì, nhưng Giản Minh Thần biết rõ Giản Vân Phong muốn tìm cha mẹ ruột của mình.
Rất nhanh Giản Minh Thần đem nhật ký cho Giản Vân Phong. “Đây là từ trong giá sách phát hiện được, con rất do dự không biết có nên để cho ba xem hay không, nếu ba đều biết, con cũng không có gì để giấu diếm.”
“Hảo tiểu tử, cha ngươi cũng dám giấu diếm.” Cốc Tiểu Bắc cho Giản Minh Thần một cái bạo lật.
“Ai, con đây không phải sợ ba ba chịu không được kích thích sao? Đừng đánh a!!”
Trải qua một trận náo, giờ đến cả Giản Minh Thần, ông thật không còn khí lực, “Ta về thư phòng trước, mọi người từ từ trò chuyện.” Giản Vân Phong cầm nhật ký đi lên lầu. Cốc Tiểu Bắc thấy người đi rồi, cũng không cùng Giản Minh Thần náo loạn.
Phòng khách cực lớn lập tức an tĩnh lại, Giản Minh Thần bất đắc dĩ, vừa định trở lại phòng ngủ liền bị Vân Gian Niên gọi lại.
“Minh Thần ta có chút ít sự tình muốn cùng ngươi nói.” Vân Gian Niên giúp Vân Minh dọn ra hai phần mì ý, đưa cho Giản Minh Thần một phần, cho Vân Minh một phần. Chính mình điểm một điếu thuốc tựa ở trên ghế sa lon.
“Chuyện gì?” Giản Minh Thần cũng không khách khí cầm lấy dĩa liền ăn. Buổi tối cùng Kiều Tử Phỉ lúc ăn cơm chính mình chỉ lo lo lắng, thật đúng là không ăn được gì.
“Ông nội của ta gần đây tinh thần không được tốt, ta nghĩ mang Vân Minh cùng một chỗ trở về nhìn xem, nhưng là Vân Minh nói muốn có sự đồng ý của ngươi, hắn mới theo ta cùng đi.”
“Di, Vân Minh a, ta thật không uổng khi thương ngươi.” Giản Minh Thần còn vỗ vỗ đầu Vân Minh Vân Minh.
“Vậy ngươi lần này trở về khẳng định còn muốn dẫn cả phụ thân ta đi.” Giản Minh Thần tiếp tục cùng mì ý phấn đấu. Những ngày này cậu quan sát Vân Gian Niên cùng Vân Minh trong lúc đó cũng không có đơn giản như vậy. Hai người sinh hoạt chung một chỗ rất nhiều thói quen giống như cũng biết lẫn nhau. Hơn nữa Vân Gian Niên thật sự rất thương Vân Minh. Sự tình gì đều giúp Vân Minh an bài tốt, thiếu chút nữa giúp Vân Minh giặt quần áo lót.
Mà Vân Minh đối sự chiếu cố Vân Gian Niên tập mãi thành thói quen, một điểm phản cảm đều không có. Vân Minh chính là thích sạch sẽ, đồ đạc của hắn Giản Minh Thần cũng không thể động, mà Vân Gian Niên động xác thực không có việc gì.
Xem ra hai người này trước kia hẳn là một mực sinh hoạt chung một chỗ. Đôi khi Giản Minh Thần còn là rất đơn thuần. Vân Gian Niên rõ ràng thái độ mập mờ, cậu lại không có phát hiện. Tỉ như Kiều Tử Phỉ chỉ liếc qua liền hiểu.
“Mấy ngày hôm trước ta cùng gia gia trao đổi điện thoại, hắn hy vọng Giản thúc có thể đi thăm hắn. Kể từ khi biết Giản gia gia qua đời, thân thể gia gia càng ngày càng kém hơn, vốn hắn là nghĩ sớm một chút tìm đến Giản thúc, chính là hắn lại sợ Giản thúc hận hắn, một mực chịu đựng tưởng niệm chưa có tới tìm Giản thúc.”
“Ai, Vân gia gia cũng là người si tình.”
“Ngươi xem nhật ký Giản gia gia, nên hẳn biết rất nhiều chuyện của gia gia. Cha ta Vân Thiều là còn của một sư huynh của gia gia, 15 tuổi liền được gia gia nhận nuôi, lần này ta cũng có gọi cho ba ba, chỉ cần Giản thúc trở lại Vân gia, ta sẽ đem vị trí tổng tài Vân Thị nhường lại, coi như là vật về với chủ a.”
“A, đừng a, ta nghĩ ba của ta chắc là không muốn Vân Thị, ngươi có phải hay không cảm giác đem Vân Thị cho cha ta giống như đem củ khoai bỏng tay cho cha ta không?”
Vân Gian Niên xấu hổ, Vân Thị như thế nào cũng là đại tập đoàn, sao biến thành củ khoai nóng. Vị trí tổng tài vị này có không biết bao nhiêu người muốn leo đi lên, phụ tử Giản gia bọn họ lại không cần.
“Chuyện này, chờ thấy được gia gia, chúng ta cùng thương lượng a. Vân Minh theo ta cùng một chỗ trở lại nước Pháp, ngươi có phản đối hay không?”
“Ân, ta cũng không có lý do để phản đối a.”
Trong thư phòng, Giản Vân Phong đã đem một quyển nhật ký nhìn mấy lần, đối với Vân Lục Minh ông còn là có ấn tượng. Lúc nhỏ có đến thăm ông mấy lần, tuy nhiên đã không còn nhớ dung mạo của Vân Lục Minh, nhưng nụ cười tươi này thì ông vẫn còn nhớ.
Nhật ký là Giản Lam Phong ghi, ông có thể cảm nhận được sự bi thương trong nhật ký. Hai người kia không phải cùng cùng mình và Cốc Tiểu Bắc chuyện xưa rất tương tự sao?
Đối với cha ruột, Giản Vân Phong không có bất kỳ nỗi hận nào. Ông có thể hiểu được loại thống khổ khi không thể ở cùng ái nhân.
“Bắc Bắc, em nói chúng ta có phải rất hạnh phúc hay không? Ít nhất hiện tại chúng ta ở cùng một chỗ. Ba ba cùng phụ thân hai người đến cuối cùng âm dương cách biệt. Bọn họ yêu lẫn nhau cả đời, cũng đau đớn cả đời, tình yêu như vậy ai có thể chịu nổi a.”
“Phong, chúng ta sẽ hạnh phúc, niên đại đã không giống với lúc trước, chúng ta đã sớm không cần chỉ sống trong bóng tối.”
Cốc Tiểu Bắc hôn Giản Vân Phong, hắn biết rõ hiện tại Giản Vân Phong là cao hứng, ít nhất cha ruột của y còn sống. Ân ân oán oán đã sớm bị thời gian san bằng.
“Bắc Bắc, chúng ta tại thư phòng tới một lần a.” Giản Vân Phong không thành thật tay chưởng tiến vào trong quần của Cốc Tiểu Bắc mà nhẹ nhàng xoa bóp.
“Từ bỏ, chúng ta trở lại phòng ngủ đi, nơi này là tùy thời đều có thể có người đến.”
“Muộn như vậy ai sẽ đến, không có chuyện gì.” Nói Giản Vân Phong đã bắt đầu giải đồ của Cốc Tiểu Bắc.
“Ân, vậy cũng nên khóa cửa a.”
“Không có việc gì, như vậy không phải càng kích thích sao?”
“A…., Phong, chờ đã.” Giản Vân Phong cười xấu xa một chút, tiếp tục động tác trên tay. Lúc tiến thư phòng hắn liền khóa cửa, chỉ là Cốc Tiểu Bắc không biết.
Loại cảm giác tùy thời có thể bị người bắt gặp khiến cho Cốc Tiểu Bắc dị thường mẫn cảm. Hắn sao có thể buông tha cơ hội này. Lần trước mãnh liệt trong văn phòng hắn vẫn là nhớ rõ.
“Phong, không cần phải, trong này không có đồ bôi trơn.”
“Chúng ta không cần vật kia, lần trước tại văn phòng ngươi cũng đã kiểm chứng sao?
“Ân, chỗ đó, a, điểm nhẹ, điểm nhẹ.”
“Bắc Bắc nhà ta càng ngày càng lợi hại, ta còn không có động như thế nào lại có nhiều thủy như vậy.”
“Hỗn đản.”
Giản Minh Thần cùng Vân Gian Niên hàn huyên một hồi liền lên lầu, vừa đi ngang qua thư phòng thời điểm, Cốc Tiểu Bắc yêu mị than nhẹ, làm cho cậu thoáng cái đỏ mặt.
Cha cậu thật đúng là lợi hại, địa phương nào đều nếm thử.
Một đêm ngủ không ngon Giản Minh Thần sáng sớm cùng Lạc Lạc cùng một chỗ cọ xe Cốc Tiểu Bắc đi trường học, lập tức sắp đến kì thi, vì cái gì Vân Dịch Chi còn xin nghỉ a. Hắn cũng không sợ nợ môn sao?
Cuối năm cuộc thi đối học sinh Tỉnh Đức mà nói rất trọng yếu. Nếu như nợ môn vượt qua 3 môn, không quản thế lực như thế nào, mặt mũi ai cũng đều không có nể nang mà bị đuổi.
Buổi chiều sau khi kết thúc khóa, Giản Minh Thần ở thư viện đọc sách, đoạn thời gian trước bởi vì Tư Đồ Linh Lung mà cậu lỡ rất nhiều khóa. Nhớ tới Tư Đồ Linh Lung, Giản Minh Thần không khỏi nghĩ đến tiểu bảo bối Vô Ưu. Nghe Lăng Dạ nói Tư Đồ Nhân vừa tỉnh lại liền mang theo Vô ưu đi xa tha hương, ly khai địa phương đầy đau lòng thương tâm này.
Chỉ là rời đi sẽ không đau lòng sao? Giản Minh Thần sờ sờ ***g ngực của mình, trong này còn có lưu lại miệng vết thương của Lăng Dạ, tuy đã không còn đau, nhưng là miệng vết thương này sẽ cùng cậu cả đời. Mỗi người cũng sẽ ở trong lòng của mình lưu lại các loại vết thương, của cậu chỉ là so với người khác càng sâu mà thôi.
“Vu vu…..” Điện thoại chấn động đem Giản Minh Thần suy nghĩ kéo lại, xem xét điện báo là Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần không khỏi nhíu xuống lông mày. Cái tiểu nhị này thật đúng là mỗi ngày đều báo lại đạo.
Đi đến bên ngoài thư viện, Giản Minh Thần tiếp điện thoại Kiều Tử Phỉ: “Uy, Kiều ca.”
“Ai, như thế nào còn gọi Kiều ca, kêu ta Phỉ, tới gọi một câu nghe một chút.”
Giản Minh Thần xấu hổ, không biết Kiều Tử Phỉ trúng cái gì gió. “Phỉ, tìm em có chuyện gì.”
“Tuần này mang Lạc Lạc tới nhà của anh chơi đi, sinh nhật Kiều Nhạc Ninh, anh muốn giúp hắn chúc mừng.”
“Hảo, em sẽ giúp Ninh Ninh chọn lễ vật.” Kiều Tử Phỉ cầm điện thoại mặt cười tươi như đóa hoa, anh biết Giản Minh Thần nhất định sẽ đến. Nguyên lai Kiều Nhạc Ninh còn có cái công hiệu này a! Từ nay về sau nếu hẹn không được Giản Minh Thần sẽ đem Kiều Nhạc Ninh ra là được.
“Vậy buổi chiều thứ năm anh qua đón hai người.”
“Hảo.”
Về đến nhà Giản Minh Thần đem cái tin tức tốt nói cho Lạc Lạc, Lạc Lạc thực bình tĩnh nói: “Hôm nay Ninh Ninh ca liền nói cho con biết, ba ba, ngày mai giúp con đi chọn lễ vật được không?”
Giản Minh Thần xấu hổ, nguyên lai cậu là người cuối cùng biết, chính mình cao hứng cái gì a!
“Hảo, buổi chiều ngày mai chúng ta về sớm, ba ba sẽ mang con đi chọn lễ vật.”
Cùng Lạc Lạc đi dạo hơn một giờ, Giản Minh Thần chân đều đi đến đau, Lạc Lạc còn chưa có chọn được lễ vật phù hợp, Giản Minh Thần hết chỗ nói rồi.“Lạc Lạc, con muốn chọn lễ vật gì, nói đặc điểm cho ba ba giúp con tham khảo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.