Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 19:
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
Giang Ý chỉ vào cái giỏ, dặn dò: “Thế thì phải trông kỹ thỏ, đừng để chúng chạy mất. Chạy mất là tối nay không có gì để ăn đâu đấy!”
Tiểu Chiêu vỗ ngực, hứa chắc nịch: “Con nhất định sẽ trông chừng cẩn thận!”
Giang Ý mỉm cười khen: “Giỏi lắm!” Khen một câu thôi mà mắt Tiểu Chiêu càng sáng rỡ, nhe răng cười ngây ngô với cô.
Nhìn nụ cười đơn thuần, không chút đề phòng của Tiểu Chiêu, Giang Ý không khỏi xúc động. Một đứa trẻ ngây thơ như vậy, trong nguyên tác lại trở thành kẻ phản diện tâm lý méo mó, thật quá đáng tiếc!
Nhưng bây giờ cô đã đến đây, cuộc đời Tiểu Chiêu sẽ không còn như vậy nữa! Cậu sẽ được đi học, được trưởng thành, tương lai rộng mở sáng sủa!
Giang Ý thậm chí còn nghĩ, nếu Tiểu Chiêu năm nay đi học, thì mười năm sau là vừa kịp thi đại học. Thời đại những năm 80, một sinh viên đại học quả thực rất có giá trị!
Nghĩ đến đây, Giang Ý quyết định phải tìm cơ hội nói chuyện với Tần Xuyên, đề nghị cho Tiểu Chiêu đi học. Cậu ở nhà cả ngày, chắc hẳn cũng cảm thấy cô đơn.
Đến bữa trưa, như thường lệ, Tiểu Chiêu nhóm lửa, còn Giang Ý nấu ăn. Nhưng hôm nay vì về muộn, cô chỉ làm qua loa vài món đơn giản và nấu một nồi cơm niêu.
Khi Tần Xuyên tan làm về đến nhà, cơm niêu vừa chín tới, cả nhà cùng nhau thưởng thức bữa cơm nóng hổi, thơm phức.
Trong lúc ăn, Giang Ý không kìm được mà nhắc đến chuyện muốn cho Tiểu Chiêu đi học.
“Tần Xuyên, Tiểu Chiêu năm nay chắc cũng đủ tuổi đi học rồi đúng không? Em thấy cậu bé cứ ở nhà mãi cũng buồn, cho đi học vừa có bạn bè, vừa học được nhiều thứ.”
Tần Xuyên dừng đũa, đáp: “Tiểu Chiêu mới sáu tuổi, chưa đến tuổi đi học đâu. Thông thường, bọn trẻ trong đội phải tám, chín tuổi mới bắt đầu đi học.”
Điều này khiến Giang Ý hơi bất ngờ, cô cứ tưởng giống như thời hiện đại, sáu, bảy tuổi là có thể đến trường.
“Ồ… Em cứ nghĩ tuổi này đi học được rồi. Nếu vậy thì đợi thêm vài năm nữa cũng được.”
Tần Xuyên trầm ngâm một lát, bổ sung: “Đội trưởng đang định xin phép xây trường tiểu học trong đội, chắc khoảng một hai năm nữa là có. Lúc đó Tiểu Chiêu học trong đội cũng tiện hơn.”
Giang Ý nghe vậy cũng thấy hợp lý, học gần nhà thì buổi trưa còn có thể về ăn cơm.
Tiểu Chiêu giơ đũa, ngó Tần Xuyên rồi lại ngó Giang Ý, rụt rè hỏi: “Con… con thật sự được đi học sao?”
Giang Ý liếc cậu bé, hỏi ngược lại: “Sao lại không được? Đến tuổi là phải đi học chứ!”
Tiểu Chiêu cúi đầu, dùng đũa khuấy bát cơm, giọng lí nhí: “Con nghe người ta nói đi học tốn nhiều tiền lắm, một năm phải tốn rất nhiều tiền…”
Giang Ý dùng đầu đũa gõ nhẹ lên trán cậu: “Nhỏ thế mà lo nghĩ nhiều, coi chừng thành ông cụ non đấy! Đến tuổi thì cứ đi học, tiền bạc không phải việc của con!”
Tiểu Chiêu bị gõ nhưng không giận, vì cậu biết Giang Ý không phải đang trách mình. Cậu xoa nhẹ trán, lại nhe răng cười ngốc nghếch với cô.
Nhìn cậu bé cười ngờ nghệch, Giang Ý cũng không nhịn được cười. Đứa trẻ này, cười ngây ngô vậy mà lại đáng yêu đến lạ.
Tần Xuyên ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát sự tương tác giữa hai người. Trong đôi mắt anh, sự nghi hoặc càng lúc càng rõ. Tại sao Giang Ý lại thay đổi nhiều đến thế?
Tiểu Chiêu vỗ ngực, hứa chắc nịch: “Con nhất định sẽ trông chừng cẩn thận!”
Giang Ý mỉm cười khen: “Giỏi lắm!” Khen một câu thôi mà mắt Tiểu Chiêu càng sáng rỡ, nhe răng cười ngây ngô với cô.
Nhìn nụ cười đơn thuần, không chút đề phòng của Tiểu Chiêu, Giang Ý không khỏi xúc động. Một đứa trẻ ngây thơ như vậy, trong nguyên tác lại trở thành kẻ phản diện tâm lý méo mó, thật quá đáng tiếc!
Nhưng bây giờ cô đã đến đây, cuộc đời Tiểu Chiêu sẽ không còn như vậy nữa! Cậu sẽ được đi học, được trưởng thành, tương lai rộng mở sáng sủa!
Giang Ý thậm chí còn nghĩ, nếu Tiểu Chiêu năm nay đi học, thì mười năm sau là vừa kịp thi đại học. Thời đại những năm 80, một sinh viên đại học quả thực rất có giá trị!
Nghĩ đến đây, Giang Ý quyết định phải tìm cơ hội nói chuyện với Tần Xuyên, đề nghị cho Tiểu Chiêu đi học. Cậu ở nhà cả ngày, chắc hẳn cũng cảm thấy cô đơn.
Đến bữa trưa, như thường lệ, Tiểu Chiêu nhóm lửa, còn Giang Ý nấu ăn. Nhưng hôm nay vì về muộn, cô chỉ làm qua loa vài món đơn giản và nấu một nồi cơm niêu.
Khi Tần Xuyên tan làm về đến nhà, cơm niêu vừa chín tới, cả nhà cùng nhau thưởng thức bữa cơm nóng hổi, thơm phức.
Trong lúc ăn, Giang Ý không kìm được mà nhắc đến chuyện muốn cho Tiểu Chiêu đi học.
“Tần Xuyên, Tiểu Chiêu năm nay chắc cũng đủ tuổi đi học rồi đúng không? Em thấy cậu bé cứ ở nhà mãi cũng buồn, cho đi học vừa có bạn bè, vừa học được nhiều thứ.”
Tần Xuyên dừng đũa, đáp: “Tiểu Chiêu mới sáu tuổi, chưa đến tuổi đi học đâu. Thông thường, bọn trẻ trong đội phải tám, chín tuổi mới bắt đầu đi học.”
Điều này khiến Giang Ý hơi bất ngờ, cô cứ tưởng giống như thời hiện đại, sáu, bảy tuổi là có thể đến trường.
“Ồ… Em cứ nghĩ tuổi này đi học được rồi. Nếu vậy thì đợi thêm vài năm nữa cũng được.”
Tần Xuyên trầm ngâm một lát, bổ sung: “Đội trưởng đang định xin phép xây trường tiểu học trong đội, chắc khoảng một hai năm nữa là có. Lúc đó Tiểu Chiêu học trong đội cũng tiện hơn.”
Giang Ý nghe vậy cũng thấy hợp lý, học gần nhà thì buổi trưa còn có thể về ăn cơm.
Tiểu Chiêu giơ đũa, ngó Tần Xuyên rồi lại ngó Giang Ý, rụt rè hỏi: “Con… con thật sự được đi học sao?”
Giang Ý liếc cậu bé, hỏi ngược lại: “Sao lại không được? Đến tuổi là phải đi học chứ!”
Tiểu Chiêu cúi đầu, dùng đũa khuấy bát cơm, giọng lí nhí: “Con nghe người ta nói đi học tốn nhiều tiền lắm, một năm phải tốn rất nhiều tiền…”
Giang Ý dùng đầu đũa gõ nhẹ lên trán cậu: “Nhỏ thế mà lo nghĩ nhiều, coi chừng thành ông cụ non đấy! Đến tuổi thì cứ đi học, tiền bạc không phải việc của con!”
Tiểu Chiêu bị gõ nhưng không giận, vì cậu biết Giang Ý không phải đang trách mình. Cậu xoa nhẹ trán, lại nhe răng cười ngốc nghếch với cô.
Nhìn cậu bé cười ngờ nghệch, Giang Ý cũng không nhịn được cười. Đứa trẻ này, cười ngây ngô vậy mà lại đáng yêu đến lạ.
Tần Xuyên ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát sự tương tác giữa hai người. Trong đôi mắt anh, sự nghi hoặc càng lúc càng rõ. Tại sao Giang Ý lại thay đổi nhiều đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.