Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 25:
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
Đúng lúc Giang Ý đang buồn bã vì không biết làm sao mang được hai xô cá về, một đôi tay đã nhấc cả hai chiếc lên. Cô ngẩng đầu lên, thấy Tần Xuyên đang cầm xô cá, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Giang Ý mừng rỡ reo lên: "Tần Xuyên! Anh đến rồi! Em còn đang đau đầu không biết làm sao mang hết đống cá này về, nặng quá!"
Tần Xuyên chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi cầm hai xô cá bước về phía điểm giao nộp. Giang Ý hào hứng đi theo, vừa đi vừa kể chuyện mình bắt cá.
"Em giỏi thật, bắt được nhiều cá như vậy," Tần Xuyên thật lòng khen ngợi. Anh thực sự bất ngờ vì Giang Ý lại có thể bắt được nhiều cá như thế, thậm chí còn giỏi hơn cả Vương Đại Ngưu – người đàn ông giỏi bắt cá nhất đội.
Vương Đại Ngưu mỗi năm đều là người bắt được nhiều cá nhất khi đội mở ao, nhưng năm nay kỷ lục đó có vẻ như sẽ bị Giang Ý phá vỡ.
Nghe lời khen, Giang Ý vui vẻ ngẩng cao đầu. Làn da trắng mịn của cô dưới ánh nắng như tỏa sáng, khiến Tần Xuyên vô thức liếc nhìn một cái. Trong lòng anh lại dấy lên cảm giác lạ lùng.
Có lẽ là do dạo gần đây Giang Ý quá tốt, khiến anh có những suy nghĩ kỳ lạ này – Tần Xuyên tự nhủ.
Bước chân anh vẫn vững chãi, dù cầm hai xô cá nhưng chẳng có vẻ gì là nặng nhọc. Hai người nhanh chóng đến điểm giao nộp. Đội trưởng nhìn hai xô đầy cá, nghĩ rằng Tần Xuyên bắt được.
"Tần Xuyên, năm nay cậu oách thật đấy! Nhiều cá thế này, e là Vương Đại Ngưu phải chịu đứng nhì rồi, ha ha!"
Tần Xuyên lắc đầu: "Không phải tôi bắt đâu, là Giang Ý bắt đấy. Tôi chỉ giúp cô ấy mang qua thôi."
Đội trưởng ngạc nhiên không tin nổi. Một cô gái thành phố lại biết bắt cá? Nhìn Giang Ý với dáng vẻ yểu điệu, yếu ớt, ông khó tưởng tượng được cô lại là một cao thủ bắt cá.
"Thật không ngờ, cô Giang giỏi thật! Nhiều cá thế này, danh hiệu bắt cá nhiều nhất năm nay chắc chắn là của cô rồi."
Ao cá của đội mỗi năm chỉ mở một lần, số cá bắt được cũng không phải vô hạn. Đội trưởng nhẩm tính, ngay cả Vương Đại Ngưu cũng không thể bắt được số lượng này.
Giang Ý thì chẳng mấy bận tâm đến danh hiệu, cô chỉ muốn nhanh chóng biết mình có thể được tính bao nhiêu công điểm.
"Đội trưởng, tính giúp tôi xem số cá này được bao nhiêu công điểm ạ?"
Nghe vậy, đội trưởng liền bê xô cá lên đếm. Mỗi con được tính một điểm. Chỉ riêng trong một xô đã có hơn một trăm con!
Đếm xong cả hai xô, ông hô lên con số cuối cùng: "Ba trăm hai mươi tám con!"
Kế toán của đội nhanh chóng ghi lại vào sổ công điểm. Giang Ý ghé vào xem, trước đó công điểm của cô chỉ vỏn vẹn hơn hai mươi, giờ đã thành hơn ba trăm!
Giang Ý đếm bằng ngón tay, tính toán một chút. Hơn ba trăm công điểm này đủ để cô thay thế nửa năm công việc cắt cỏ cho lợn, chắc chắn cuối năm sẽ đổi được kha khá thứ.
Ở đội, mọi thứ đều phải đổi bằng công điểm: thịt lợn, lương thực, và thậm chí là cá trong lần chia cuối năm. Với ba trăm công điểm, cô thấy mình có rất nhiều lợi thế.
"Tần Xuyên, em kiếm được hơn ba trăm công điểm rồi! Đến Tết, chúng ta đổi thêm thật nhiều thịt lợn để ăn nhé!"
Giang Ý định kéo tay áo Tần Xuyên nhưng anh đã cởi áo ngoài để dễ xuống nước. Không còn cách nào, cô liền nắm lấy cánh tay anh.
Vừa nắm tay, mặt cô đã hơi ngượng ngùng. Nhưng nếu bây giờ buông ra thì lại giống như cố ý, nên đành tỏ ra bình tĩnh mà giữ lấy.
Tần Xuyên cảm nhận được bàn tay mềm mại của Giang Ý, hơi ấm từ lòng bàn tay cô khiến nơi cánh tay anh bị nắm dần dần nóng lên…
Giang Ý mừng rỡ reo lên: "Tần Xuyên! Anh đến rồi! Em còn đang đau đầu không biết làm sao mang hết đống cá này về, nặng quá!"
Tần Xuyên chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi cầm hai xô cá bước về phía điểm giao nộp. Giang Ý hào hứng đi theo, vừa đi vừa kể chuyện mình bắt cá.
"Em giỏi thật, bắt được nhiều cá như vậy," Tần Xuyên thật lòng khen ngợi. Anh thực sự bất ngờ vì Giang Ý lại có thể bắt được nhiều cá như thế, thậm chí còn giỏi hơn cả Vương Đại Ngưu – người đàn ông giỏi bắt cá nhất đội.
Vương Đại Ngưu mỗi năm đều là người bắt được nhiều cá nhất khi đội mở ao, nhưng năm nay kỷ lục đó có vẻ như sẽ bị Giang Ý phá vỡ.
Nghe lời khen, Giang Ý vui vẻ ngẩng cao đầu. Làn da trắng mịn của cô dưới ánh nắng như tỏa sáng, khiến Tần Xuyên vô thức liếc nhìn một cái. Trong lòng anh lại dấy lên cảm giác lạ lùng.
Có lẽ là do dạo gần đây Giang Ý quá tốt, khiến anh có những suy nghĩ kỳ lạ này – Tần Xuyên tự nhủ.
Bước chân anh vẫn vững chãi, dù cầm hai xô cá nhưng chẳng có vẻ gì là nặng nhọc. Hai người nhanh chóng đến điểm giao nộp. Đội trưởng nhìn hai xô đầy cá, nghĩ rằng Tần Xuyên bắt được.
"Tần Xuyên, năm nay cậu oách thật đấy! Nhiều cá thế này, e là Vương Đại Ngưu phải chịu đứng nhì rồi, ha ha!"
Tần Xuyên lắc đầu: "Không phải tôi bắt đâu, là Giang Ý bắt đấy. Tôi chỉ giúp cô ấy mang qua thôi."
Đội trưởng ngạc nhiên không tin nổi. Một cô gái thành phố lại biết bắt cá? Nhìn Giang Ý với dáng vẻ yểu điệu, yếu ớt, ông khó tưởng tượng được cô lại là một cao thủ bắt cá.
"Thật không ngờ, cô Giang giỏi thật! Nhiều cá thế này, danh hiệu bắt cá nhiều nhất năm nay chắc chắn là của cô rồi."
Ao cá của đội mỗi năm chỉ mở một lần, số cá bắt được cũng không phải vô hạn. Đội trưởng nhẩm tính, ngay cả Vương Đại Ngưu cũng không thể bắt được số lượng này.
Giang Ý thì chẳng mấy bận tâm đến danh hiệu, cô chỉ muốn nhanh chóng biết mình có thể được tính bao nhiêu công điểm.
"Đội trưởng, tính giúp tôi xem số cá này được bao nhiêu công điểm ạ?"
Nghe vậy, đội trưởng liền bê xô cá lên đếm. Mỗi con được tính một điểm. Chỉ riêng trong một xô đã có hơn một trăm con!
Đếm xong cả hai xô, ông hô lên con số cuối cùng: "Ba trăm hai mươi tám con!"
Kế toán của đội nhanh chóng ghi lại vào sổ công điểm. Giang Ý ghé vào xem, trước đó công điểm của cô chỉ vỏn vẹn hơn hai mươi, giờ đã thành hơn ba trăm!
Giang Ý đếm bằng ngón tay, tính toán một chút. Hơn ba trăm công điểm này đủ để cô thay thế nửa năm công việc cắt cỏ cho lợn, chắc chắn cuối năm sẽ đổi được kha khá thứ.
Ở đội, mọi thứ đều phải đổi bằng công điểm: thịt lợn, lương thực, và thậm chí là cá trong lần chia cuối năm. Với ba trăm công điểm, cô thấy mình có rất nhiều lợi thế.
"Tần Xuyên, em kiếm được hơn ba trăm công điểm rồi! Đến Tết, chúng ta đổi thêm thật nhiều thịt lợn để ăn nhé!"
Giang Ý định kéo tay áo Tần Xuyên nhưng anh đã cởi áo ngoài để dễ xuống nước. Không còn cách nào, cô liền nắm lấy cánh tay anh.
Vừa nắm tay, mặt cô đã hơi ngượng ngùng. Nhưng nếu bây giờ buông ra thì lại giống như cố ý, nên đành tỏ ra bình tĩnh mà giữ lấy.
Tần Xuyên cảm nhận được bàn tay mềm mại của Giang Ý, hơi ấm từ lòng bàn tay cô khiến nơi cánh tay anh bị nắm dần dần nóng lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.