Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 31:
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
Ăn xong chiếc bánh, Cúc Nhi mới nói: “Thím Ngân Hoa, lúc vừa tỉnh dậy cháu cảm giác miệng ngọt ngọt, giống như vừa ăn đường vậy.”
Thím Ngân Hoa kéo Giang Ý lại gần: “Cúc Nhi, cháu phải cảm ơn Thanh niên tri thức Giang thật tốt, là cô ấy bảo phải cho cháu uống nước đường mới tỉnh được, còn tận tay đút cho cháu nữa, cháu mới tỉnh lại đấy!”
Nghe vậy, Cúc Nhi mới biết vị ngọt trong miệng không phải ảo giác, là thật sự có người cho mình uống nước đường.
“Thanh niên tri thức Giang, cảm ơn cô, cô đã cứu mạng cháu. Sau này nhất định cháu sẽ báo đáp cô!” Cúc Nhi cảm kích nói với Giang Ý.
“Không cần cảm ơn đâu, cùng một đội với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Thấy cô không sao nữa, Giang Ý đứng dậy chuẩn bị rời đi, vì đã mất khá nhiều thời gian, cỏ lợn của cô còn chưa kiếm được chút nào.
Thím Ngân Hoa đỡ Cúc Nhi đứng lên: “Có dịp cháu nhớ cảm ơn Thanh niên tri thức Giang tử tế nhé. Giờ chúng ta về thôi, đừng làm chậm trễ công việc của Thanh niên tri thức Giang.”
Cúc Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cảm ơn Giang Ý thêm một lần nữa rồi theo mấy thím từ từ xuống núi.
Giang Ý không để chuyện này trong lòng, nhưng từ đó về sau, Cúc Nhi thường xuyên mang đồ đến cho cô, lúc thì là trái cây rừng, lúc thì cả một giỏ cỏ lợn.
Lúc này, Giang Ý vẫn chưa biết, hành động nhỏ nhặt hôm nay sau này sẽ giúp cô một chuyện lớn.
Khi đã chất đầy hai giỏ cỏ lợn, Giang Ý chuẩn bị xuống núi, không ngờ lại thấy Lê Diệu đang đi lên núi.
Lê Diệu không nhìn thấy Giang Ý, dáng vẻ vội vã đi vào sâu trong núi, khiến Giang Ý cảm thấy kỳ lạ, không biết cô ta định làm gì.
Nghĩ kỹ lại tình tiết trong sách, Giang Ý bỗng nhớ ra, hình như đúng vào thời điểm trước mùa gặt, nữ chính Lê Diệu đã tìm được một cây nhân sâm trên núi!
Nhân sâm… Giang Ý sờ cằm, dù không gian của cô có khá nhiều, nhưng thêm một cây cũng chẳng thừa.
Về vị trí của cây nhân sâm, Giang Ý không nhớ rõ lắm, nên triệu hồi quản gia không gian lấy sách gốc ra xem lại.
Vừa lặng lẽ theo sau Lê Diệu, Giang Ý vừa lật sách, nhanh chóng tìm được đoạn mô tả về việc Lê Diệu tìm thấy nhân sâm.
Đoạn này được tác giả viết rất chi tiết, Giang Ý đọc một lúc là xác định được vị trí của nhân sâm.
Trùng hợp hơn, sách còn viết rằng lúc đầu Lê Diệu đi sai hướng, phải tốn không ít công sức mới tìm được chỗ đúng.
Giang Ý lập tức đổi hướng, chạy thẳng đến nơi cây nhân sâm ẩn giấu như mô tả trong sách!
Lê Diệu vẫn đang vất vả tìm nhân sâm mà không hề hay biết, phía sau cô đã có người tranh thủ cơ hội, nhanh chân đào được nhân sâm trước cô rồi!
Theo hướng dẫn trong sách, Giang Ý đi về phía tây của rừng, tìm đến cây đại thụ có đặc điểm nhận dạng nổi bật, rồi bắt đầu tìm kiếm quanh đó.
Cô biết rất rõ lá nhân sâm trông thế nào, bởi trong không gian của cô, nhân sâm trồng rất nhiều!
Chẳng mấy chốc, Giang Ý đã phát hiện ra lá nhân sâm cách gốc cây đại thụ chỉ vài bước chân.
Cô nhanh chóng lấy một chiếc xẻng ra, cẩn thận đào nhân sâm lên.
Cây nhân sâm này không nhỏ chút nào, nhìn qua ít nhất cũng hơn 50 năm tuổi. Trong sách cũng đề cập, Lê Diệu đã mang cây này ra chợ đen bán và kiếm được mấy trăm tệ.
Phải công nhận tác giả nguyên tác rất ưu ái nhân vật Lê Diệu. Trong thời đại này, hàng hóa được săn đón nhất trên chợ đen là lương thực, còn nhân sâm thì hiếm ai chịu chi số tiền lớn để mua.
Nhưng đúng lúc Lê Diệu mang nhân sâm ra chợ đen, lại có một người giàu có đang tìm nhân sâm để chữa bệnh cho bố, nên cô mới bán được dễ dàng.
Thím Ngân Hoa kéo Giang Ý lại gần: “Cúc Nhi, cháu phải cảm ơn Thanh niên tri thức Giang thật tốt, là cô ấy bảo phải cho cháu uống nước đường mới tỉnh được, còn tận tay đút cho cháu nữa, cháu mới tỉnh lại đấy!”
Nghe vậy, Cúc Nhi mới biết vị ngọt trong miệng không phải ảo giác, là thật sự có người cho mình uống nước đường.
“Thanh niên tri thức Giang, cảm ơn cô, cô đã cứu mạng cháu. Sau này nhất định cháu sẽ báo đáp cô!” Cúc Nhi cảm kích nói với Giang Ý.
“Không cần cảm ơn đâu, cùng một đội với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”
Thấy cô không sao nữa, Giang Ý đứng dậy chuẩn bị rời đi, vì đã mất khá nhiều thời gian, cỏ lợn của cô còn chưa kiếm được chút nào.
Thím Ngân Hoa đỡ Cúc Nhi đứng lên: “Có dịp cháu nhớ cảm ơn Thanh niên tri thức Giang tử tế nhé. Giờ chúng ta về thôi, đừng làm chậm trễ công việc của Thanh niên tri thức Giang.”
Cúc Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cảm ơn Giang Ý thêm một lần nữa rồi theo mấy thím từ từ xuống núi.
Giang Ý không để chuyện này trong lòng, nhưng từ đó về sau, Cúc Nhi thường xuyên mang đồ đến cho cô, lúc thì là trái cây rừng, lúc thì cả một giỏ cỏ lợn.
Lúc này, Giang Ý vẫn chưa biết, hành động nhỏ nhặt hôm nay sau này sẽ giúp cô một chuyện lớn.
Khi đã chất đầy hai giỏ cỏ lợn, Giang Ý chuẩn bị xuống núi, không ngờ lại thấy Lê Diệu đang đi lên núi.
Lê Diệu không nhìn thấy Giang Ý, dáng vẻ vội vã đi vào sâu trong núi, khiến Giang Ý cảm thấy kỳ lạ, không biết cô ta định làm gì.
Nghĩ kỹ lại tình tiết trong sách, Giang Ý bỗng nhớ ra, hình như đúng vào thời điểm trước mùa gặt, nữ chính Lê Diệu đã tìm được một cây nhân sâm trên núi!
Nhân sâm… Giang Ý sờ cằm, dù không gian của cô có khá nhiều, nhưng thêm một cây cũng chẳng thừa.
Về vị trí của cây nhân sâm, Giang Ý không nhớ rõ lắm, nên triệu hồi quản gia không gian lấy sách gốc ra xem lại.
Vừa lặng lẽ theo sau Lê Diệu, Giang Ý vừa lật sách, nhanh chóng tìm được đoạn mô tả về việc Lê Diệu tìm thấy nhân sâm.
Đoạn này được tác giả viết rất chi tiết, Giang Ý đọc một lúc là xác định được vị trí của nhân sâm.
Trùng hợp hơn, sách còn viết rằng lúc đầu Lê Diệu đi sai hướng, phải tốn không ít công sức mới tìm được chỗ đúng.
Giang Ý lập tức đổi hướng, chạy thẳng đến nơi cây nhân sâm ẩn giấu như mô tả trong sách!
Lê Diệu vẫn đang vất vả tìm nhân sâm mà không hề hay biết, phía sau cô đã có người tranh thủ cơ hội, nhanh chân đào được nhân sâm trước cô rồi!
Theo hướng dẫn trong sách, Giang Ý đi về phía tây của rừng, tìm đến cây đại thụ có đặc điểm nhận dạng nổi bật, rồi bắt đầu tìm kiếm quanh đó.
Cô biết rất rõ lá nhân sâm trông thế nào, bởi trong không gian của cô, nhân sâm trồng rất nhiều!
Chẳng mấy chốc, Giang Ý đã phát hiện ra lá nhân sâm cách gốc cây đại thụ chỉ vài bước chân.
Cô nhanh chóng lấy một chiếc xẻng ra, cẩn thận đào nhân sâm lên.
Cây nhân sâm này không nhỏ chút nào, nhìn qua ít nhất cũng hơn 50 năm tuổi. Trong sách cũng đề cập, Lê Diệu đã mang cây này ra chợ đen bán và kiếm được mấy trăm tệ.
Phải công nhận tác giả nguyên tác rất ưu ái nhân vật Lê Diệu. Trong thời đại này, hàng hóa được săn đón nhất trên chợ đen là lương thực, còn nhân sâm thì hiếm ai chịu chi số tiền lớn để mua.
Nhưng đúng lúc Lê Diệu mang nhân sâm ra chợ đen, lại có một người giàu có đang tìm nhân sâm để chữa bệnh cho bố, nên cô mới bán được dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.