Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 33:
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
Đến thị trấn, Giang Ý tìm một góc khuất, chui vào không gian, nhờ quản gia giúp cô cải trang. Khi bước ra, cô đã biến thành một người phụ nữ trung niên lớn tuổi.
Mang theo chiếc giỏ tre, Giang Ý theo chỉ dẫn trong sách, tìm đến vị trí chợ đen và dễ dàng vào được bên trong. Cô chọn một góc rồi ngồi xuống, chờ khách.
Quả nhiên, không lâu sau, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng xuất hiện. Ông ta đi qua từng sạp bán gạo và bột mì, nhưng không có ý định mua gì.
Giang Ý đoán, đây chính là người giàu có trong sách, đang gấp gáp tìm nhân sâm để cứu cha.
Người đàn ông bước tới trước mặt Giang Ý, nhìn chiếc giỏ được phủ khăn, cảm giác tò mò khiến ông ta dừng lại.
“Cô ơi, trong giỏ của cô có gì vậy?”
Nghe ông hỏi, Giang Ý mới chậm rãi vén tấm khăn lên, để lộ củ nhân sâm bên trong.
“Vừa mới đào từ trên núi xuống, còn tươi nguyên, anh có mua không?”
Vừa nhìn thấy nhân sâm, người đàn ông kích động ra mặt: “Mua! Cô ơi, bao nhiêu tiền, cô nói giá đi!”
Giang Ý biết trong sách, Lê Diệu đã bán với giá 300 tệ, kèm theo một số tem phiếu lương thực, vải vóc và công nghiệp.
“300 tệ, thêm mỗi loại tem phiếu một ít là được.”
Hiện tại, Giang Ý không có tiền và tem phiếu của thời đại này. Cô nghĩ có sẵn trong tay thì phòng lúc cần cũng tốt.
Người đàn ông không chút do dự, lập tức lấy từ túi áo ra một bọc vải, trong đó là những đồng tiền lẻ và một xấp tem phiếu đủ loại.
“Cô xem, đây là 300 tệ và một ít tem phiếu, tôi không rõ có những gì, cô thấy ổn không?”
Giang Ý nhận lấy, không đếm, mà thản nhiên cất vào túi: “Tôi thấy anh không phải người gian dối, không cần đếm đâu. Nhân sâm này thuộc về anh.”
Người đàn ông vui mừng như bắt được báu vật, nâng niu củ nhân sâm vẫn còn dính đất, cẩn thận nhét vào trong ngực, sau đó vội vàng rời đi.
Giang Ý bán được nhân sâm, thu về 300 tệ và một xấp tem phiếu, tâm trạng rất phấn khởi. Cô vui vẻ rời khỏi chợ đen.
Lấy cớ đến thị trấn để nhận bưu kiện, Giang Ý nhờ quản gia chuẩn bị một gói đồ ăn ngon mang về.
Về đến nhà, vừa đóng cửa, cô hớn hở chạy đến trước mặt Tần Xuyên, hào hứng reo lên: “Tần Xuyên, chúng ta phát tài rồi!”
Tần Xuyên ngồi trong nhà chính, chăm chú đan giỏ tre. Những chiếc giỏ này có thể quy đổi thành công điểm, nên khi ở nhà không ra đồng, anh tranh thủ đan giỏ để phụ giúp thêm cho gia đình.
Giang Ý mang bọc đồ chạy vào bếp, lẳng lặng lấy gạo trắng, bột mì, dầu, muối, và các gia vị khác cất gọn vào tủ. Phần còn lại, cô ôm vào phòng mình, trong lòng cảm thấy hài lòng vì giờ đây cuộc sống sẽ dễ thở hơn trong một thời gian.
Tần Xuyên nhìn Giang Ý bận rộn, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút dịu dàng, nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục tập trung vào việc đan giỏ.
“Chú ơi, cháu về rồi!”
Giọng Tiểu Chiêu vang lên từ sân. Dạo này cậu bé rất siêng năng, ngày nào cũng ra vườn đào giun cho gà ăn. Gà được chăm tốt, lớn nhanh trông thấy.
Nghe tiếng Tiểu Chiêu, Giang Ý từ không gian lấy ra một gói bánh bông lan kiểu cũ, cố ý nhờ quản gia gói bằng giấy da bò để trông như mua từ cửa hàng quốc doanh.
Tiểu Chiêu không để ý thấy Giang Ý đã về, chào Tần Xuyên xong liền vội vàng cho gà ăn. Sau khi rửa tay sạch sẽ, cậu chạy vào nhà chính.
Giang Ý ngồi sẵn ở đó, thấy Tiểu Chiêu bước vào liền mở gói giấy ra.
“Tiểu Chiêu, lại đây xem. Thím mang bánh bông lan từ thị trấn về cho cháu này!”
Tiểu Chiêu tròn mắt kêu lên một tiếng “Oa!”, vội vàng chạy đến xem. Cậu chưa từng được ăn bánh bông lan, chỉ ngửi mùi đã thấy thơm lừng.
Mang theo chiếc giỏ tre, Giang Ý theo chỉ dẫn trong sách, tìm đến vị trí chợ đen và dễ dàng vào được bên trong. Cô chọn một góc rồi ngồi xuống, chờ khách.
Quả nhiên, không lâu sau, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng xuất hiện. Ông ta đi qua từng sạp bán gạo và bột mì, nhưng không có ý định mua gì.
Giang Ý đoán, đây chính là người giàu có trong sách, đang gấp gáp tìm nhân sâm để cứu cha.
Người đàn ông bước tới trước mặt Giang Ý, nhìn chiếc giỏ được phủ khăn, cảm giác tò mò khiến ông ta dừng lại.
“Cô ơi, trong giỏ của cô có gì vậy?”
Nghe ông hỏi, Giang Ý mới chậm rãi vén tấm khăn lên, để lộ củ nhân sâm bên trong.
“Vừa mới đào từ trên núi xuống, còn tươi nguyên, anh có mua không?”
Vừa nhìn thấy nhân sâm, người đàn ông kích động ra mặt: “Mua! Cô ơi, bao nhiêu tiền, cô nói giá đi!”
Giang Ý biết trong sách, Lê Diệu đã bán với giá 300 tệ, kèm theo một số tem phiếu lương thực, vải vóc và công nghiệp.
“300 tệ, thêm mỗi loại tem phiếu một ít là được.”
Hiện tại, Giang Ý không có tiền và tem phiếu của thời đại này. Cô nghĩ có sẵn trong tay thì phòng lúc cần cũng tốt.
Người đàn ông không chút do dự, lập tức lấy từ túi áo ra một bọc vải, trong đó là những đồng tiền lẻ và một xấp tem phiếu đủ loại.
“Cô xem, đây là 300 tệ và một ít tem phiếu, tôi không rõ có những gì, cô thấy ổn không?”
Giang Ý nhận lấy, không đếm, mà thản nhiên cất vào túi: “Tôi thấy anh không phải người gian dối, không cần đếm đâu. Nhân sâm này thuộc về anh.”
Người đàn ông vui mừng như bắt được báu vật, nâng niu củ nhân sâm vẫn còn dính đất, cẩn thận nhét vào trong ngực, sau đó vội vàng rời đi.
Giang Ý bán được nhân sâm, thu về 300 tệ và một xấp tem phiếu, tâm trạng rất phấn khởi. Cô vui vẻ rời khỏi chợ đen.
Lấy cớ đến thị trấn để nhận bưu kiện, Giang Ý nhờ quản gia chuẩn bị một gói đồ ăn ngon mang về.
Về đến nhà, vừa đóng cửa, cô hớn hở chạy đến trước mặt Tần Xuyên, hào hứng reo lên: “Tần Xuyên, chúng ta phát tài rồi!”
Tần Xuyên ngồi trong nhà chính, chăm chú đan giỏ tre. Những chiếc giỏ này có thể quy đổi thành công điểm, nên khi ở nhà không ra đồng, anh tranh thủ đan giỏ để phụ giúp thêm cho gia đình.
Giang Ý mang bọc đồ chạy vào bếp, lẳng lặng lấy gạo trắng, bột mì, dầu, muối, và các gia vị khác cất gọn vào tủ. Phần còn lại, cô ôm vào phòng mình, trong lòng cảm thấy hài lòng vì giờ đây cuộc sống sẽ dễ thở hơn trong một thời gian.
Tần Xuyên nhìn Giang Ý bận rộn, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút dịu dàng, nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục tập trung vào việc đan giỏ.
“Chú ơi, cháu về rồi!”
Giọng Tiểu Chiêu vang lên từ sân. Dạo này cậu bé rất siêng năng, ngày nào cũng ra vườn đào giun cho gà ăn. Gà được chăm tốt, lớn nhanh trông thấy.
Nghe tiếng Tiểu Chiêu, Giang Ý từ không gian lấy ra một gói bánh bông lan kiểu cũ, cố ý nhờ quản gia gói bằng giấy da bò để trông như mua từ cửa hàng quốc doanh.
Tiểu Chiêu không để ý thấy Giang Ý đã về, chào Tần Xuyên xong liền vội vàng cho gà ăn. Sau khi rửa tay sạch sẽ, cậu chạy vào nhà chính.
Giang Ý ngồi sẵn ở đó, thấy Tiểu Chiêu bước vào liền mở gói giấy ra.
“Tiểu Chiêu, lại đây xem. Thím mang bánh bông lan từ thị trấn về cho cháu này!”
Tiểu Chiêu tròn mắt kêu lên một tiếng “Oa!”, vội vàng chạy đến xem. Cậu chưa từng được ăn bánh bông lan, chỉ ngửi mùi đã thấy thơm lừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.