Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 46:
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
Thật ra, cô không định mang bánh cho mình. Dù sao cô có thể lấy đồ ăn từ không gian bất kỳ lúc nào, chẳng cần chuẩn bị trước. Nhưng với Tần Xuyên, cô lại lo lắng chu đáo như vậy.
Trong đội, mọi người thường mang theo bánh để ăn lót dạ khi làm đồng, nhưng nhà Tần Xuyên chỉ có anh và Tiểu Chiêu, chẳng ai giúp làm bánh.
Bản thân Tần Xuyên cũng không biết làm bánh, anh chỉ đủ khả năng nấu vài món đơn giản để hai người không bị đói, nên đành chờ đến khi tan làm mới có bữa ăn tử tế.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi chị dâu qua đời, có người tranh thủ giờ nghỉ làm bánh cho anh mang ra đồng. Trong lòng Tần Xuyên dâng lên một cảm giác khó tả: vừa ấm áp, vừa chua xót.
Anh vui vì sự quan tâm của Giang Ý, nhưng lại lo lắng không biết điều này sẽ kéo dài được bao lâu.
Từ khi Giang Ý thay đổi, cô chưa từng nhắc đến việc muốn trở về thành phố. Nhưng trong suy nghĩ của Tần Xuyên, anh tin chắc rằng cô vẫn muốn quay lại. Hiện tại không có tin tức nào về việc thanh niên tri thức trẻ được trở về thành phố, nhưng ai biết được ngày mai sẽ ra sao?
Tần Xuyên không biết những ngày bình yên thế này sẽ kéo dài được bao lâu. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh hy vọng rằng chúng sẽ kéo dài mãi mãi.
Đứng lặng yên hồi lâu, Tần Xuyên bị tiếng gọi của Giang Ý làm bừng tỉnh.
“Sao đứng đơ ra đó vậy? Mau đến nhóm lửa đi!”
“Ừ, anh đến ngay.” Anh vội điều chỉnh cảm xúc, ngồi xuống trước bếp lò.
“Lần này đừng có mơ màng nữa! Nếu bị bỏng thêm lần nữa, em sẽ cấm anh bước vào bếp đấy!” Nhìn bộ dạng vừa rồi của anh, Giang Ý không nhịn được nhắc nhở. Cô sợ anh lại lơ đễnh rồi làm mình bị thương như lần trước.
“Không đâu.” Tần Xuyên cúi đầu, bỏ thêm củi vào bếp. Ánh lửa nhảy múa trên gương mặt anh, che giấu vẻ u sầu thoáng qua.
Giang Ý bắt đầu trải bánh lên chảo, đổ trứng lên bề mặt và nhanh tay lật mặt bánh, để trứng dính chặt vào lớp bột.
Những chiếc bánh vàng ruộm, bóng bẩy được xếp ngay ngắn trong chiếc mâm. Hương thơm ngào ngạt của trứng chiên khiến người ta thèm thuồng.
Giang Ý lấy một tấm vải mỏng đậy bánh lại, sau đó để giữ bánh tươi lâu hơn, cô còn cẩn thận đặt mâm bánh vào thùng gỗ và treo trong giếng để làm mát.
“Lát nữa gần đến giờ đi làm, em sẽ lấy vài cái ra hâm nóng cho anh mang theo. Phần còn lại cứ để trong giếng, trời nóng thế này dễ làm bánh bị hỏng lắm.”
Vừa nói, cô vừa hướng dẫn Tần Xuyên treo thùng bánh xuống giếng. Anh cẩn thận buộc dây vào cần gạt nước để tránh thùng nghiêng đổ.
Xong xuôi, Giang Ý viện cớ nghỉ ngơi để trốn vào phòng. Trời quá nóng, cô chỉ muốn vào không gian mát mẻ, bật điều hòa và thưởng thức một que kem!
Khi mặt trời gần lặn, Tần Xuyên đến gọi cô đi làm. Không còn cách nào khác, cô đành chịu đựng cái nóng và cùng anh ra đồng.
Giống buổi sáng, Giang Ý thả robot làm việc, còn mình ngồi quan sát. Nhân tiện, cô không quên ngắm nhìn cơ bắp của Tần Xuyên dưới ánh chiều tà.
Đến khi mặt trời khuất núi, đã gần đến giờ ăn tối. Giang Ý nhanh chóng quay lại gốc cây, lấy bánh trứng và cá kho đã chuẩn bị ra.
Cô nhanh nhẹn bước đến bờ ruộng, hít một hơi rồi hét lớn: “Tần Xuyên! Nhanh lên, ăn cơm thôi!”
Nghe tiếng gọi, Tần Xuyên quay đầu lại, thấy cô đang vẫy tay nhiệt tình. Anh hiểu ý, nên bỏ liềm xuống và đi về phía cô.
Trong lúc Tần Xuyên đi đến, Giang Ý tranh thủ phết cá kho lên mấy miếng bánh trứng, rồi gọi cả Tiểu Chiêu đang nhặt lúa gần đó lại.
Hương thơm của bánh trứng và cá kho nhanh chóng lan tỏa, khiến mấy chị phụ nữ làm gần đó không nhịn được mà bước đến khen ngợi.
“Cô Giang, cá kho này làm thế nào vậy? Tôi ngửi thấy vừa chua vừa cay, hấp dẫn quá đi mất!”
Trong đội, mọi người thường mang theo bánh để ăn lót dạ khi làm đồng, nhưng nhà Tần Xuyên chỉ có anh và Tiểu Chiêu, chẳng ai giúp làm bánh.
Bản thân Tần Xuyên cũng không biết làm bánh, anh chỉ đủ khả năng nấu vài món đơn giản để hai người không bị đói, nên đành chờ đến khi tan làm mới có bữa ăn tử tế.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi chị dâu qua đời, có người tranh thủ giờ nghỉ làm bánh cho anh mang ra đồng. Trong lòng Tần Xuyên dâng lên một cảm giác khó tả: vừa ấm áp, vừa chua xót.
Anh vui vì sự quan tâm của Giang Ý, nhưng lại lo lắng không biết điều này sẽ kéo dài được bao lâu.
Từ khi Giang Ý thay đổi, cô chưa từng nhắc đến việc muốn trở về thành phố. Nhưng trong suy nghĩ của Tần Xuyên, anh tin chắc rằng cô vẫn muốn quay lại. Hiện tại không có tin tức nào về việc thanh niên tri thức trẻ được trở về thành phố, nhưng ai biết được ngày mai sẽ ra sao?
Tần Xuyên không biết những ngày bình yên thế này sẽ kéo dài được bao lâu. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh hy vọng rằng chúng sẽ kéo dài mãi mãi.
Đứng lặng yên hồi lâu, Tần Xuyên bị tiếng gọi của Giang Ý làm bừng tỉnh.
“Sao đứng đơ ra đó vậy? Mau đến nhóm lửa đi!”
“Ừ, anh đến ngay.” Anh vội điều chỉnh cảm xúc, ngồi xuống trước bếp lò.
“Lần này đừng có mơ màng nữa! Nếu bị bỏng thêm lần nữa, em sẽ cấm anh bước vào bếp đấy!” Nhìn bộ dạng vừa rồi của anh, Giang Ý không nhịn được nhắc nhở. Cô sợ anh lại lơ đễnh rồi làm mình bị thương như lần trước.
“Không đâu.” Tần Xuyên cúi đầu, bỏ thêm củi vào bếp. Ánh lửa nhảy múa trên gương mặt anh, che giấu vẻ u sầu thoáng qua.
Giang Ý bắt đầu trải bánh lên chảo, đổ trứng lên bề mặt và nhanh tay lật mặt bánh, để trứng dính chặt vào lớp bột.
Những chiếc bánh vàng ruộm, bóng bẩy được xếp ngay ngắn trong chiếc mâm. Hương thơm ngào ngạt của trứng chiên khiến người ta thèm thuồng.
Giang Ý lấy một tấm vải mỏng đậy bánh lại, sau đó để giữ bánh tươi lâu hơn, cô còn cẩn thận đặt mâm bánh vào thùng gỗ và treo trong giếng để làm mát.
“Lát nữa gần đến giờ đi làm, em sẽ lấy vài cái ra hâm nóng cho anh mang theo. Phần còn lại cứ để trong giếng, trời nóng thế này dễ làm bánh bị hỏng lắm.”
Vừa nói, cô vừa hướng dẫn Tần Xuyên treo thùng bánh xuống giếng. Anh cẩn thận buộc dây vào cần gạt nước để tránh thùng nghiêng đổ.
Xong xuôi, Giang Ý viện cớ nghỉ ngơi để trốn vào phòng. Trời quá nóng, cô chỉ muốn vào không gian mát mẻ, bật điều hòa và thưởng thức một que kem!
Khi mặt trời gần lặn, Tần Xuyên đến gọi cô đi làm. Không còn cách nào khác, cô đành chịu đựng cái nóng và cùng anh ra đồng.
Giống buổi sáng, Giang Ý thả robot làm việc, còn mình ngồi quan sát. Nhân tiện, cô không quên ngắm nhìn cơ bắp của Tần Xuyên dưới ánh chiều tà.
Đến khi mặt trời khuất núi, đã gần đến giờ ăn tối. Giang Ý nhanh chóng quay lại gốc cây, lấy bánh trứng và cá kho đã chuẩn bị ra.
Cô nhanh nhẹn bước đến bờ ruộng, hít một hơi rồi hét lớn: “Tần Xuyên! Nhanh lên, ăn cơm thôi!”
Nghe tiếng gọi, Tần Xuyên quay đầu lại, thấy cô đang vẫy tay nhiệt tình. Anh hiểu ý, nên bỏ liềm xuống và đi về phía cô.
Trong lúc Tần Xuyên đi đến, Giang Ý tranh thủ phết cá kho lên mấy miếng bánh trứng, rồi gọi cả Tiểu Chiêu đang nhặt lúa gần đó lại.
Hương thơm của bánh trứng và cá kho nhanh chóng lan tỏa, khiến mấy chị phụ nữ làm gần đó không nhịn được mà bước đến khen ngợi.
“Cô Giang, cá kho này làm thế nào vậy? Tôi ngửi thấy vừa chua vừa cay, hấp dẫn quá đi mất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.