Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 50:
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
“Cái đó... áo tơi... chúng ta quên mang rồi...” Giang Ý nhắc nhỏ.
Tần Xuyên dừng lại một chút rồi tiếp tục bước đi: “Không tiện mang theo, lát nữa anh quay lại lấy.”
Giang Ý ngoan ngoãn gật đầu, nằm yên trên lưng anh, không nói thêm gì.
Tư thế nằm trên lưng như vậy khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi, cả hai đều đỏ mặt khi Tần Xuyên cõng Giang Ý về đến nhà.
Giang Ý, với tính cách thẳng thắn của mình, thấy Tần Xuyên đỏ mặt nên nghĩ rằng có lẽ cõng cô làm anh mệt.
“Xin lỗi nhé, có phải em nặng quá không? Hay em siết cổ anh chặt quá? Nhìn mặt anh đỏ bừng cả rồi.”
Tần Xuyên như bị bắt gặp làm việc gì xấu, vội vã lắc đầu, để lại câu: “Anh đi lấy áo tơi” rồi nhanh chóng rời đi.
Giang Ý hơi khó hiểu, nhưng Tần Xuyên đã đi xa, cô cũng chỉ nhún vai rồi quay vào phòng.
Lấy xong áo tơi về, Tần Xuyên không nói thêm gì với Giang Ý, còn cố tình né tránh. Giang Ý nghĩ có lẽ anh sợ cô hiểu nhầm động cơ việc cõng mình, nên cũng đồng lòng không nhắc đến nữa.
Vài ngày sau, nhờ ánh nắng mặt trời, số lương thực đã được phơi khô hoàn toàn, đóng bao và chuyển đến kho lương thực.
Từng bao lương thực được đưa đi, kho lương gần như trống rỗng. Số lương thực còn lại chỉ đủ để cả đội ăn vài ngày.
Đội trưởng không còn cách nào khác, đành mở cuộc họp, kêu gọi mọi người cùng nghĩ cách.
Tất cả đội viên được triệu tập đến sân phơi, nhưng chẳng ai nghĩ ra được cách nào, chỉ biết nhìn nhau bất lực.
“Hay là... đến nhà họ hàng vay gạo? Mỗi nhà một ít, tiết kiệm ăn cho đến mùa thu là qua được rồi…” Một thím rụt rè đề xuất, nhưng ngay lập tức bị mọi người bác bỏ.
“Họ tự lo được cho đến mùa thu đã là may, lấy đâu ra lương thực dư mà cho vay?”
“Cho là vay được, nhưng lấy gì trả? Thu hoạch mùa thu mà đem trả nợ thì mùa đông chẳng phải đói chết sao?”
Ý tưởng vay gạo rõ ràng không khả thi. Thời buổi này, lương thực là sinh mệnh của cả gia đình, ai lại đem sinh mệnh ra mà cho vay?
Lại có người đề xuất: “Đội trưởng, hay là chúng ta xin lương thực cứu trợ?”
Nghe đến lương thực cứu trợ, nhiều người sáng bừng hy vọng. Nếu xin được cứu trợ, chẳng phải mọi vấn đề về cái ăn đều được giải quyết sao?
Đội trưởng ngồi trên bục, tay cầm điếu thuốc, mày nhíu chặt lại.
“Cứu trợ? Không có hạn hán, cũng không có thiên tai, thì xin cứu trợ ở đâu?”
Ông nhả ra một làn khói, thở dài bất lực.
Thôi rồi, đường cứu trợ cũng không khả thi. Mọi người hết cách, cái này không được, cái kia cũng không, chẳng lẽ phải ngồi chờ chết đói?
Giang Ý đột nhiên lên tiếng: “Người ta thường nói gần núi ăn núi, chỗ chúng ta dựa vào cả một ngọn núi lớn thế này, chắc chắn phải có không ít thứ ăn được chứ.”
Nghe vậy, đội trưởng ngừng tay đang hút thuốc, ngẩng đầu nhìn Giang Ý, không kìm được mà gật đầu đồng tình.
“Có lý! Ngọn núi này đúng là kho báu mà! Hồi năm 60, may mà có nó, cả đội ta mới không bị chết đói hết!”
Mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh. Dù bây giờ trên núi chẳng còn nhiều thú rừng, nhưng nếu chịu khó tìm, vẫn còn kha khá thứ ăn được.
Có người lớn tiếng hỏi đội trưởng: “Đội trưởng, thế này không tính công điểm chứ?”
Thực ra, mọi người không nghĩ đến chuyện lên núi tìm đồ ăn cũng là vì bình thường, ngay cả việc lên núi kiếm củi cũng phải tính công điểm, để không bị coi là lợi dụng của công.
Trong tình huống này, đội trưởng có thể nói tính công điểm sao? Chắc chắn là không.
“Không tính! Ai tìm được cái gì đều tính là của người đó!”
Đội trưởng phẩy tay, lập tức sắp xếp: “Những người khỏe mạnh thì ra đồng làm việc, còn lại tất cả lên núi kiếm đồ ăn!”
Tần Xuyên dừng lại một chút rồi tiếp tục bước đi: “Không tiện mang theo, lát nữa anh quay lại lấy.”
Giang Ý ngoan ngoãn gật đầu, nằm yên trên lưng anh, không nói thêm gì.
Tư thế nằm trên lưng như vậy khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi, cả hai đều đỏ mặt khi Tần Xuyên cõng Giang Ý về đến nhà.
Giang Ý, với tính cách thẳng thắn của mình, thấy Tần Xuyên đỏ mặt nên nghĩ rằng có lẽ cõng cô làm anh mệt.
“Xin lỗi nhé, có phải em nặng quá không? Hay em siết cổ anh chặt quá? Nhìn mặt anh đỏ bừng cả rồi.”
Tần Xuyên như bị bắt gặp làm việc gì xấu, vội vã lắc đầu, để lại câu: “Anh đi lấy áo tơi” rồi nhanh chóng rời đi.
Giang Ý hơi khó hiểu, nhưng Tần Xuyên đã đi xa, cô cũng chỉ nhún vai rồi quay vào phòng.
Lấy xong áo tơi về, Tần Xuyên không nói thêm gì với Giang Ý, còn cố tình né tránh. Giang Ý nghĩ có lẽ anh sợ cô hiểu nhầm động cơ việc cõng mình, nên cũng đồng lòng không nhắc đến nữa.
Vài ngày sau, nhờ ánh nắng mặt trời, số lương thực đã được phơi khô hoàn toàn, đóng bao và chuyển đến kho lương thực.
Từng bao lương thực được đưa đi, kho lương gần như trống rỗng. Số lương thực còn lại chỉ đủ để cả đội ăn vài ngày.
Đội trưởng không còn cách nào khác, đành mở cuộc họp, kêu gọi mọi người cùng nghĩ cách.
Tất cả đội viên được triệu tập đến sân phơi, nhưng chẳng ai nghĩ ra được cách nào, chỉ biết nhìn nhau bất lực.
“Hay là... đến nhà họ hàng vay gạo? Mỗi nhà một ít, tiết kiệm ăn cho đến mùa thu là qua được rồi…” Một thím rụt rè đề xuất, nhưng ngay lập tức bị mọi người bác bỏ.
“Họ tự lo được cho đến mùa thu đã là may, lấy đâu ra lương thực dư mà cho vay?”
“Cho là vay được, nhưng lấy gì trả? Thu hoạch mùa thu mà đem trả nợ thì mùa đông chẳng phải đói chết sao?”
Ý tưởng vay gạo rõ ràng không khả thi. Thời buổi này, lương thực là sinh mệnh của cả gia đình, ai lại đem sinh mệnh ra mà cho vay?
Lại có người đề xuất: “Đội trưởng, hay là chúng ta xin lương thực cứu trợ?”
Nghe đến lương thực cứu trợ, nhiều người sáng bừng hy vọng. Nếu xin được cứu trợ, chẳng phải mọi vấn đề về cái ăn đều được giải quyết sao?
Đội trưởng ngồi trên bục, tay cầm điếu thuốc, mày nhíu chặt lại.
“Cứu trợ? Không có hạn hán, cũng không có thiên tai, thì xin cứu trợ ở đâu?”
Ông nhả ra một làn khói, thở dài bất lực.
Thôi rồi, đường cứu trợ cũng không khả thi. Mọi người hết cách, cái này không được, cái kia cũng không, chẳng lẽ phải ngồi chờ chết đói?
Giang Ý đột nhiên lên tiếng: “Người ta thường nói gần núi ăn núi, chỗ chúng ta dựa vào cả một ngọn núi lớn thế này, chắc chắn phải có không ít thứ ăn được chứ.”
Nghe vậy, đội trưởng ngừng tay đang hút thuốc, ngẩng đầu nhìn Giang Ý, không kìm được mà gật đầu đồng tình.
“Có lý! Ngọn núi này đúng là kho báu mà! Hồi năm 60, may mà có nó, cả đội ta mới không bị chết đói hết!”
Mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh. Dù bây giờ trên núi chẳng còn nhiều thú rừng, nhưng nếu chịu khó tìm, vẫn còn kha khá thứ ăn được.
Có người lớn tiếng hỏi đội trưởng: “Đội trưởng, thế này không tính công điểm chứ?”
Thực ra, mọi người không nghĩ đến chuyện lên núi tìm đồ ăn cũng là vì bình thường, ngay cả việc lên núi kiếm củi cũng phải tính công điểm, để không bị coi là lợi dụng của công.
Trong tình huống này, đội trưởng có thể nói tính công điểm sao? Chắc chắn là không.
“Không tính! Ai tìm được cái gì đều tính là của người đó!”
Đội trưởng phẩy tay, lập tức sắp xếp: “Những người khỏe mạnh thì ra đồng làm việc, còn lại tất cả lên núi kiếm đồ ăn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.