Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 9: Có Phải Đã Gián Tiếp Làm Gì Với Anh Ấy Rồi Không?
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
Giang Ý không biết Lê Diệu đang mưu tính điều gì, nhưng cho dù có biết thì cô cũng chẳng thèm bận tâm. Cô ta cần cảm xúc tiêu cực của cô sao? Đáng tiếc là cô lại chẳng có chút cảm xúc tiêu cực nào, tâm trạng còn vui vẻ nữa là khác!
Sau bữa tối, theo lịch sinh hoạt của đội Ánh Bình Minh, thêm vào đó là việc không có đèn điện, để tiết kiệm dầu thắp, cơ bản thì ai cũng đi ngủ sớm.
Giang Ý vẫn nghỉ ngơi trong căn phòng mà cô đã tỉnh lại lúc đầu. Tần Xuyên không ngủ cùng cô, mà ở trong căn phòng đối diện với phòng của cô.
Lật lại ký ức của thân chủ trước, Giang Ý mới biết được rằng Tần Xuyên và thân chủ trước đây chưa từng ngủ chung. Họ luôn ngủ riêng phòng.
Có vẻ như tác giả đã tốn không ít công sức để ngăn cản hai người này phát sinh tình cảm, Giang Ý thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng việc Tần Xuyên không ngủ chung phòng với cô, tạm thời lại mang đến không ít tiện lợi. Ít nhất thì hiện giờ cô không cần lo việc bị anh phát hiện khi vào không gian đặc biệt.
Sau khi rửa mặt xong, Giang Ý quay lại phòng, cẩn thận đóng cửa rồi nhanh chóng bước vào không gian của mình.
Trong không gian đó, cô nghỉ ngơi trọn một đêm. Sáng hôm sau, Giang Ý cảm thấy sức lực dồi dào hơn hẳn, không còn yếu ớt như hôm qua nữa.
Tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, cô trở lại căn phòng, mở cửa bước ra ngoài và vươn vai thư giãn. Nhưng cô lại không thấy bóng dáng của Tần Xuyên đâu.
Trong sân, chỉ có Tiểu Chiêu đang dùng cành cây nhỏ nghịch vẽ trên mặt đất. Nghe thấy tiếng động từ phòng của Giang Ý, cậu bé lập tức đứng dậy.
"Thím dậy rồi ạ? Chú đã đi làm rồi, bữa sáng được giữ ấm trong nồi. Chú dặn thím ăn xong thì nghỉ ngơi ở nhà, không cần đi làm đâu. Chú đã xin nghỉ phép cho thím rồi."
Tiểu Chiêu chỉ về phía bếp, một hơi nói hết lời dặn dò của Tần Xuyên.
Giang Ý nhìn trời, có chút ngại ngùng. Chắc cũng đã hơn chín giờ rồi, mà giờ cô mới thức dậy. Nếu bị người khác biết, nhất định sẽ bị nói là lười biếng.
"Được rồi, thím biết rồi. Cháu cứ chơi đi, thím đi ăn sáng đây."
Tiểu Chiêu nghe vậy thì gật đầu, lại tiếp tục cầm cành cây vẽ trên mặt đất, rất ngoan ngoãn và yên lặng.
Giang Ý bước vào bếp, mở nắp nồi và thấy một củ khoai lang cùng một bát cháo kê, lại còn khá đặc.
Trong lò vẫn còn hơi ấm, cháo và khoai lang cũng chưa bị nguội. Giang Ý lấy ra, bưng ra nhà chính rồi bắt đầu ăn sáng một mình.
Nước mà Tần Xuyên dùng để nấu cháo là từ trong lu múc ra, nấu lên thơm ngon và ngọt dịu. Giang Ý ăn một hơi mà không hay biết mình đã uống hết sạch bát cháo.
Ăn no xong, cô nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cần phải làm gì đó. Ở nhà không thôi thì chán quá.
Nhìn ra ngoài trời, ánh nắng đã gay gắt đến mức làm người ta thấy nóng hừng hực. Giang Ý vào bếp, lấy một chiếc cốc lớn, đổ đầy nước, chuẩn bị mang ra đồng cho Tần Xuyên.
Bây giờ đã sắp vào hè, thời gian làm việc buổi sáng cũng sớm hơn nhiều, thường thì tầm hơn sáu giờ là mọi người đã bắt đầu làm. Đến giờ chắc cũng đã làm được ba, bốn tiếng rồi.
Sau bữa tối, theo lịch sinh hoạt của đội Ánh Bình Minh, thêm vào đó là việc không có đèn điện, để tiết kiệm dầu thắp, cơ bản thì ai cũng đi ngủ sớm.
Giang Ý vẫn nghỉ ngơi trong căn phòng mà cô đã tỉnh lại lúc đầu. Tần Xuyên không ngủ cùng cô, mà ở trong căn phòng đối diện với phòng của cô.
Lật lại ký ức của thân chủ trước, Giang Ý mới biết được rằng Tần Xuyên và thân chủ trước đây chưa từng ngủ chung. Họ luôn ngủ riêng phòng.
Có vẻ như tác giả đã tốn không ít công sức để ngăn cản hai người này phát sinh tình cảm, Giang Ý thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng việc Tần Xuyên không ngủ chung phòng với cô, tạm thời lại mang đến không ít tiện lợi. Ít nhất thì hiện giờ cô không cần lo việc bị anh phát hiện khi vào không gian đặc biệt.
Sau khi rửa mặt xong, Giang Ý quay lại phòng, cẩn thận đóng cửa rồi nhanh chóng bước vào không gian của mình.
Trong không gian đó, cô nghỉ ngơi trọn một đêm. Sáng hôm sau, Giang Ý cảm thấy sức lực dồi dào hơn hẳn, không còn yếu ớt như hôm qua nữa.
Tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, cô trở lại căn phòng, mở cửa bước ra ngoài và vươn vai thư giãn. Nhưng cô lại không thấy bóng dáng của Tần Xuyên đâu.
Trong sân, chỉ có Tiểu Chiêu đang dùng cành cây nhỏ nghịch vẽ trên mặt đất. Nghe thấy tiếng động từ phòng của Giang Ý, cậu bé lập tức đứng dậy.
"Thím dậy rồi ạ? Chú đã đi làm rồi, bữa sáng được giữ ấm trong nồi. Chú dặn thím ăn xong thì nghỉ ngơi ở nhà, không cần đi làm đâu. Chú đã xin nghỉ phép cho thím rồi."
Tiểu Chiêu chỉ về phía bếp, một hơi nói hết lời dặn dò của Tần Xuyên.
Giang Ý nhìn trời, có chút ngại ngùng. Chắc cũng đã hơn chín giờ rồi, mà giờ cô mới thức dậy. Nếu bị người khác biết, nhất định sẽ bị nói là lười biếng.
"Được rồi, thím biết rồi. Cháu cứ chơi đi, thím đi ăn sáng đây."
Tiểu Chiêu nghe vậy thì gật đầu, lại tiếp tục cầm cành cây vẽ trên mặt đất, rất ngoan ngoãn và yên lặng.
Giang Ý bước vào bếp, mở nắp nồi và thấy một củ khoai lang cùng một bát cháo kê, lại còn khá đặc.
Trong lò vẫn còn hơi ấm, cháo và khoai lang cũng chưa bị nguội. Giang Ý lấy ra, bưng ra nhà chính rồi bắt đầu ăn sáng một mình.
Nước mà Tần Xuyên dùng để nấu cháo là từ trong lu múc ra, nấu lên thơm ngon và ngọt dịu. Giang Ý ăn một hơi mà không hay biết mình đã uống hết sạch bát cháo.
Ăn no xong, cô nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cần phải làm gì đó. Ở nhà không thôi thì chán quá.
Nhìn ra ngoài trời, ánh nắng đã gay gắt đến mức làm người ta thấy nóng hừng hực. Giang Ý vào bếp, lấy một chiếc cốc lớn, đổ đầy nước, chuẩn bị mang ra đồng cho Tần Xuyên.
Bây giờ đã sắp vào hè, thời gian làm việc buổi sáng cũng sớm hơn nhiều, thường thì tầm hơn sáu giờ là mọi người đã bắt đầu làm. Đến giờ chắc cũng đã làm được ba, bốn tiếng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.