Mang Không Gian Linh Tuyền, Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Tam Quan Lệch Lạc
Chương 42: Trong Mắt Tần Xuyên, Cô Là Quái Vật Đáng Sợ Sao?
Đào Tử Tu Tu
06/01/2025
Nhìn dáng vẻ vội vã rời đi của Tần Xuyên, Giang Ý càng chắc chắn rằng anh thực sự cố gắng tránh mặt cô. Tặng nón lá cũng chỉ đơn thuần là sự quan tâm dành cho một người mới tham gia lao động.
Giang Ý thở dài, không lẽ trong mắt Tần Xuyên, cô là một con quái vật đáng sợ sao?
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tần Xuyên đã gõ cửa phòng Giang Ý.
“Giang Ý, dậy thôi, tranh thủ lúc mặt trời chưa lên, chúng ta xuống ruộng trước.”
Nghe tiếng gõ cửa, Giang Ý ngồi dậy, mất một lúc lâu mới tỉnh táo hẳn. Nhìn đồng hồ cô giấu dưới gối, mới bốn giờ sáng! Cô ngáp dài, chỉnh lại quần áo, mở cửa ra, mắt vẫn còn ngái ngủ.
“Sớm thế mà đã xuống ruộng à?”Giang Ý nhìn lên bầu trời, vẫn tối đen, thậm chí còn vài ngôi sao lấp lánh.
“Trời không còn sớm nữa, sắp sáng rồi.”
Giang Ý ngáp dài, tựa người vào khung cửa, bất lực nói: “Thôi được rồi, em đi rửa mặt. Sáng nay chúng ta nấu mì ăn cho nhanh, cũng no bụng.”
Tần Xuyên gật đầu đồng ý. Chỉ cần là thứ no bụng thì gì cũng được. Mùa gặt bận rộn tốn rất nhiều sức, dù nhà có khó khăn đến đâu, ăn no vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Giang Ý nhớ trong tiểu thuyết có câu: "Lương là mạng, dầu là sức." Để Tần Xuyên có sức làm việc, cô quyết định dùng thêm chút dầu!
Dưới ánh trăng lờ mờ, cô nhanh chóng rửa mặt, sau đó từ phòng lấy ra một ống mì khô, bốn quả trứng gà và một lọ mỡ lợn.
Cô mang tất cả vào bếp, đặt gọn gàng trên kệ, rồi gọi Tần Xuyên nhóm lửa.
Tần Xuyên đốt lửa, còn Giang Ý bắt đầu nấu nướng. Một bên cô đun nước nấu mì, bên kia cô chiên trứng.
Giang Ý vốn làm việc luôn hào phóng, huống hồ là mùa gặt, cần ăn nhiều đồ bổ dưỡng, cô càng không tiếc dầu.
Trời nóng, mỡ lợn đã chảy mềm, cô múc thẳng một muôi lớn đổ vào chảo. Mỡ vừa nóng, cô đập ngay hai quả trứng gà vào.
Tần Xuyên thấy cô dùng nhiều dầu như vậy, định nhắc nhở tiết kiệm, nhưng nghĩ lại, Giang Ý cũng ăn cùng, chẳng lẽ để cô chịu thiệt thòi? Cuối cùng anh không nói gì nữa.
Giang Ý không biết tâm trạng của Tần Xuyên. Khi trứng chín vàng một mặt, cô lật qua mặt kia, mùi thơm lập tức lan tỏa, làm bụng ai cũng đói cồn cào.
Trứng rán chín nhanh, cô vớt ra đĩa, tiếp tục rán thêm hai quả nữa. Trong lúc làm, cô giải thích với Tần Xuyên: “Anh là lao động chính trong nhà, anh ăn hai quả, em với Tiểu Chiêu mỗi người một quả. Còn có mì nữa, ăn thế là đủ rồi!”
Trong nồi nước nấu mì, cô cũng cho thêm một muôi mỡ lợn, đảm bảo bữa sáng hôm nay thật đầy đủ năng lượng, để Tần Xuyên có sức làm việc cả buổi sáng.
Khi chia mì ra ba bát, Giang Ý chợt nhớ ra: cô có thể làm thêm bánh dầu để mang ra đồng ăn bổ sung sức lực. Nhưng sáng nay không kịp rồi.
Cô mang mì ra bàn, gọi cả nhà cùng ăn. Lúc đó, trời bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng.
“Ăn nhanh đi, sắp phải tập hợp rồi.”
Tần Xuyên nói xong, thì bắt đầu ăn. Giang Ý và Tiểu Chiêu cũng vội vàng cầm đũa, tiếng ăn mì rộ lên khắp bàn.
Để tiết kiệm thời gian, Giang Ý ăn nhanh hơn hẳn thường ngày. Chưa đầy mười phút, bát mì của cô đã sạch sẽ.
“Không kịp rửa bát rồi, trời sáng hẳn rồi. Trưa về rửa sau vậy.”
Giang Ý nhìn trời bên ngoài, nhanh tay dọn dẹp qua loa, rồi vào phòng lấy nón và bình nước. Cô lại chạy vào bếp lấy thêm nước uống.
Tần Xuyên đã chuẩn bị xong, đội nón, cầm bình trà, dẫn Giang Ý và Tiểu Chiêu ra đồng.
Trên đường đi, họ gặp nhiều người trong đội cũng đang mang bình trà đi làm. Giang Ý mỉm cười chào hỏi từng người, đến mức má cô đau nhức vì cười quá nhiều.
Khi đến cánh đồng, trời đã sáng rõ. Giang Ý lén hỏi quản gia không gian, mới biết lúc đó chỉ hơn năm giờ rưỡi.
Giang Ý thở dài, không lẽ trong mắt Tần Xuyên, cô là một con quái vật đáng sợ sao?
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tần Xuyên đã gõ cửa phòng Giang Ý.
“Giang Ý, dậy thôi, tranh thủ lúc mặt trời chưa lên, chúng ta xuống ruộng trước.”
Nghe tiếng gõ cửa, Giang Ý ngồi dậy, mất một lúc lâu mới tỉnh táo hẳn. Nhìn đồng hồ cô giấu dưới gối, mới bốn giờ sáng! Cô ngáp dài, chỉnh lại quần áo, mở cửa ra, mắt vẫn còn ngái ngủ.
“Sớm thế mà đã xuống ruộng à?”Giang Ý nhìn lên bầu trời, vẫn tối đen, thậm chí còn vài ngôi sao lấp lánh.
“Trời không còn sớm nữa, sắp sáng rồi.”
Giang Ý ngáp dài, tựa người vào khung cửa, bất lực nói: “Thôi được rồi, em đi rửa mặt. Sáng nay chúng ta nấu mì ăn cho nhanh, cũng no bụng.”
Tần Xuyên gật đầu đồng ý. Chỉ cần là thứ no bụng thì gì cũng được. Mùa gặt bận rộn tốn rất nhiều sức, dù nhà có khó khăn đến đâu, ăn no vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Giang Ý nhớ trong tiểu thuyết có câu: "Lương là mạng, dầu là sức." Để Tần Xuyên có sức làm việc, cô quyết định dùng thêm chút dầu!
Dưới ánh trăng lờ mờ, cô nhanh chóng rửa mặt, sau đó từ phòng lấy ra một ống mì khô, bốn quả trứng gà và một lọ mỡ lợn.
Cô mang tất cả vào bếp, đặt gọn gàng trên kệ, rồi gọi Tần Xuyên nhóm lửa.
Tần Xuyên đốt lửa, còn Giang Ý bắt đầu nấu nướng. Một bên cô đun nước nấu mì, bên kia cô chiên trứng.
Giang Ý vốn làm việc luôn hào phóng, huống hồ là mùa gặt, cần ăn nhiều đồ bổ dưỡng, cô càng không tiếc dầu.
Trời nóng, mỡ lợn đã chảy mềm, cô múc thẳng một muôi lớn đổ vào chảo. Mỡ vừa nóng, cô đập ngay hai quả trứng gà vào.
Tần Xuyên thấy cô dùng nhiều dầu như vậy, định nhắc nhở tiết kiệm, nhưng nghĩ lại, Giang Ý cũng ăn cùng, chẳng lẽ để cô chịu thiệt thòi? Cuối cùng anh không nói gì nữa.
Giang Ý không biết tâm trạng của Tần Xuyên. Khi trứng chín vàng một mặt, cô lật qua mặt kia, mùi thơm lập tức lan tỏa, làm bụng ai cũng đói cồn cào.
Trứng rán chín nhanh, cô vớt ra đĩa, tiếp tục rán thêm hai quả nữa. Trong lúc làm, cô giải thích với Tần Xuyên: “Anh là lao động chính trong nhà, anh ăn hai quả, em với Tiểu Chiêu mỗi người một quả. Còn có mì nữa, ăn thế là đủ rồi!”
Trong nồi nước nấu mì, cô cũng cho thêm một muôi mỡ lợn, đảm bảo bữa sáng hôm nay thật đầy đủ năng lượng, để Tần Xuyên có sức làm việc cả buổi sáng.
Khi chia mì ra ba bát, Giang Ý chợt nhớ ra: cô có thể làm thêm bánh dầu để mang ra đồng ăn bổ sung sức lực. Nhưng sáng nay không kịp rồi.
Cô mang mì ra bàn, gọi cả nhà cùng ăn. Lúc đó, trời bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng.
“Ăn nhanh đi, sắp phải tập hợp rồi.”
Tần Xuyên nói xong, thì bắt đầu ăn. Giang Ý và Tiểu Chiêu cũng vội vàng cầm đũa, tiếng ăn mì rộ lên khắp bàn.
Để tiết kiệm thời gian, Giang Ý ăn nhanh hơn hẳn thường ngày. Chưa đầy mười phút, bát mì của cô đã sạch sẽ.
“Không kịp rửa bát rồi, trời sáng hẳn rồi. Trưa về rửa sau vậy.”
Giang Ý nhìn trời bên ngoài, nhanh tay dọn dẹp qua loa, rồi vào phòng lấy nón và bình nước. Cô lại chạy vào bếp lấy thêm nước uống.
Tần Xuyên đã chuẩn bị xong, đội nón, cầm bình trà, dẫn Giang Ý và Tiểu Chiêu ra đồng.
Trên đường đi, họ gặp nhiều người trong đội cũng đang mang bình trà đi làm. Giang Ý mỉm cười chào hỏi từng người, đến mức má cô đau nhức vì cười quá nhiều.
Khi đến cánh đồng, trời đã sáng rõ. Giang Ý lén hỏi quản gia không gian, mới biết lúc đó chỉ hơn năm giờ rưỡi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.