Mang Không Gian Xuyên Về 60, Thiếu Nữ Kiều Mỵ Tóm Lấy Nam Thần
Chương 25:
Khuy Xuân
16/10/2024
Vì thế, Cát thôn trưởng cử con trai thứ ba của mình, Cát Khâu Trạch, ra chỉ dẫn cho Tống Tùng Bách.
Từ xa, Chu Y An nhìn thấy hai người giống như hai cái bóng đèn sáng loáng đứng cạnh nhau, nhưng cô cảm nhận được vẻ mặt Tống Tùng Bách có chút đen lại.
Còn Chu Y An thì được phân vào đội bẻ bắp, cùng làm việc với vợ của Cát thôn trưởng, cũng là người đứng đầu nhóm phụ nữ ở Cát Gia Trang.
Cách làm khá đơn giản: tay trái giữ thân bắp, tay phải kéo nhẹ là bẻ được. Bắp bẻ xong thì bỏ vào bao tải, rồi sau đó sẽ vận chuyển đi.
Công việc tưởng dễ nhưng hóa ra không hề. Khi bẻ bắp, có gió lùa vào, mát mẻ hơn, nên tâm trạng cũng thoải mái hơn, nhưng dễ làm rơi bắp.
Rơi bắp thì tất nhiên không được, nên người bẻ phải rất cẩn thận.
Bẻ được một lúc, eo đã bắt đầu đau, tay thì không chỉ đau mà còn ngứa vì những sợi râu bắp.
Câu "bát cơm đầy là nhờ công lao vất vả" bây giờ mới thấm thía với Chu Y An.
Trước kia cô chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc câu này, nhưng giờ mới hiểu ra, quả thật lao động là rất vất vả.
Sáng sớm đã đi bẻ bắp, dù có đeo găng tay nhưng bẻ mãi cũng làm tay đau nhức.
Hai bao tải vẫn chưa xong.
Chu Y An bắt đầu thấy nhụt chí, nghĩ với tốc độ này mà dựa vào công điểm để sống, chắc cô chết đói mất.
Cô thất thểu quay về đại viện thanh niên trí thức.
Chờ đón cô là một bát mì đầy ụ, trông rõ ràng có thêm nhiều trứng gà.
Tay nghề của Tống Tùng Bách vẫn thật sự rất tốt.
Tuy cầm đũa có hơi khó vì mỏi tay, nhưng Chu Y An vào phòng lấy một cái muỗng, xúc một muỗng lớn đầy ắp.
Ngon tuyệt.
Hương vị tươi ngon, mềm mại.
Cả buổi sáng đầy oán khí của cô như tan biến hết trong bát mì này.
Tống Tùng Bách nhìn thấy Chu Y An ăn uống ngon lành, khôi phục lại sức lực, thì cũng thở phào nhẹ nhõm, "Ta đun sẵn một nồi nước ấm rồi, không thoải mái thì đi tắm cho sạch sẽ, sau đó ngủ trưa một chút."
Riêng anh, thời tiết này không cần nước ấm, giữa trưa về cũng tắm nước lạnh thôi. Nhưng con gái thì không thể tắm nước lạnh được, phải chú ý hơn.
Chu Y An thật sự có chút cảm động, đôi mắt long lanh nhìn Tống Tùng Bách, “Tống thanh niên trí thức, ngươi sao lại tốt với ta như vậy.”
Tống Tùng Bách mỉm cười, bắt đầu thu dọn chén đũa, “Mau đi tắm đi.”
Sau khi lau người, thay đồ xong, Chu Y An nằm lên giường, chuẩn bị ngủ một giấc trưa thật ngon, thì cửa bị gõ.
A, không muốn đứng dậy mở cửa chút nào.
“Cửa không khóa, tự vào đi.”
Tống Tùng Bách tự đẩy cửa bước vào, nhìn cô với đôi lông mày hơi cau lại, “Không phải đã mua khóa rồi sao? Sao không khóa lại?”
“Biết rồi, lát nữa sẽ khóa mà.” Tống Tùng Bách sao lại quản hết mọi chuyện thế này.
Thấy vẻ mặt có chút không kiên nhẫn của cô, Tống Tùng Bách nuốt lại lời định nói.
Anh kéo một cái ghế ngồi xuống bên giường, “Đưa tay đây.”
Chu Y An đưa tay trái ra.
“Tay phải.”
“À, đây.” Chu Y An đưa tay phải ra, mắt dõi theo khuôn mặt lạnh lùng của Tống Tùng Bách khi anh cẩn thận thoa thuốc mỡ lên tay cô.
Thuốc mỡ màu xanh lá mát lạnh, xoa lên những chỗ sưng đỏ trên tay cô thật dễ chịu.
“Tống thanh niên trí thức, thuốc này thật là thoải mái nga.” Chu Y An bật cười, tiến sát lại gần, “Ngươi mua thuốc này từ đâu thế, ta chưa thấy bao giờ?”
“Tự ta làm.”
“Trời ạ, ngươi sao giỏi thế, cái gì cũng biết làm!” Nàng bắt đầu không tiếc lời khen ngợi, “Ta thật sự sùng bái ngươi quá!”
Sắc mặt lạnh lùng của Tống Tùng Bách dịu đi một chút, “Ừ, tốt rồi.”
Anh đứng dậy, “Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Chu Y An ngẩn ngơ nhìn bóng dáng anh rời đi.
Hừm, tính tình anh chàng này cũng có chút lớn đấy chứ.
Ps: Thật ra An An của chúng ta là một "tra nữ", khi có được rồi thì không biết trân trọng.
- Một chút văn chill về thời đại -
Chu Y An nhận ra Tống Tùng Bách dường như thật sự đã giận.
Từ ngày cô tỏ vẻ không kiên nhẫn với anh, Tống Tùng Bách trở nên lạnh nhạt rõ rệt.
Mặc dù mỗi ngày anh vẫn chuẩn bị nước ấm và bữa trưa cho cô, nhưng nếu trước đây anh vốn ít nói thì giờ lại càng ít hơn.
Mỗi ngày chỉ vài câu ngắn gọn.
Điều này khiến Chu Y An cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không yên. Cả ngày cô cứ theo sau Tống Tùng Bách, gọi "Tống thanh niên trí thức" liên tục, dù là làm việc nhà nông cũng chẳng thấy mệt.
Từ xa, Chu Y An nhìn thấy hai người giống như hai cái bóng đèn sáng loáng đứng cạnh nhau, nhưng cô cảm nhận được vẻ mặt Tống Tùng Bách có chút đen lại.
Còn Chu Y An thì được phân vào đội bẻ bắp, cùng làm việc với vợ của Cát thôn trưởng, cũng là người đứng đầu nhóm phụ nữ ở Cát Gia Trang.
Cách làm khá đơn giản: tay trái giữ thân bắp, tay phải kéo nhẹ là bẻ được. Bắp bẻ xong thì bỏ vào bao tải, rồi sau đó sẽ vận chuyển đi.
Công việc tưởng dễ nhưng hóa ra không hề. Khi bẻ bắp, có gió lùa vào, mát mẻ hơn, nên tâm trạng cũng thoải mái hơn, nhưng dễ làm rơi bắp.
Rơi bắp thì tất nhiên không được, nên người bẻ phải rất cẩn thận.
Bẻ được một lúc, eo đã bắt đầu đau, tay thì không chỉ đau mà còn ngứa vì những sợi râu bắp.
Câu "bát cơm đầy là nhờ công lao vất vả" bây giờ mới thấm thía với Chu Y An.
Trước kia cô chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc câu này, nhưng giờ mới hiểu ra, quả thật lao động là rất vất vả.
Sáng sớm đã đi bẻ bắp, dù có đeo găng tay nhưng bẻ mãi cũng làm tay đau nhức.
Hai bao tải vẫn chưa xong.
Chu Y An bắt đầu thấy nhụt chí, nghĩ với tốc độ này mà dựa vào công điểm để sống, chắc cô chết đói mất.
Cô thất thểu quay về đại viện thanh niên trí thức.
Chờ đón cô là một bát mì đầy ụ, trông rõ ràng có thêm nhiều trứng gà.
Tay nghề của Tống Tùng Bách vẫn thật sự rất tốt.
Tuy cầm đũa có hơi khó vì mỏi tay, nhưng Chu Y An vào phòng lấy một cái muỗng, xúc một muỗng lớn đầy ắp.
Ngon tuyệt.
Hương vị tươi ngon, mềm mại.
Cả buổi sáng đầy oán khí của cô như tan biến hết trong bát mì này.
Tống Tùng Bách nhìn thấy Chu Y An ăn uống ngon lành, khôi phục lại sức lực, thì cũng thở phào nhẹ nhõm, "Ta đun sẵn một nồi nước ấm rồi, không thoải mái thì đi tắm cho sạch sẽ, sau đó ngủ trưa một chút."
Riêng anh, thời tiết này không cần nước ấm, giữa trưa về cũng tắm nước lạnh thôi. Nhưng con gái thì không thể tắm nước lạnh được, phải chú ý hơn.
Chu Y An thật sự có chút cảm động, đôi mắt long lanh nhìn Tống Tùng Bách, “Tống thanh niên trí thức, ngươi sao lại tốt với ta như vậy.”
Tống Tùng Bách mỉm cười, bắt đầu thu dọn chén đũa, “Mau đi tắm đi.”
Sau khi lau người, thay đồ xong, Chu Y An nằm lên giường, chuẩn bị ngủ một giấc trưa thật ngon, thì cửa bị gõ.
A, không muốn đứng dậy mở cửa chút nào.
“Cửa không khóa, tự vào đi.”
Tống Tùng Bách tự đẩy cửa bước vào, nhìn cô với đôi lông mày hơi cau lại, “Không phải đã mua khóa rồi sao? Sao không khóa lại?”
“Biết rồi, lát nữa sẽ khóa mà.” Tống Tùng Bách sao lại quản hết mọi chuyện thế này.
Thấy vẻ mặt có chút không kiên nhẫn của cô, Tống Tùng Bách nuốt lại lời định nói.
Anh kéo một cái ghế ngồi xuống bên giường, “Đưa tay đây.”
Chu Y An đưa tay trái ra.
“Tay phải.”
“À, đây.” Chu Y An đưa tay phải ra, mắt dõi theo khuôn mặt lạnh lùng của Tống Tùng Bách khi anh cẩn thận thoa thuốc mỡ lên tay cô.
Thuốc mỡ màu xanh lá mát lạnh, xoa lên những chỗ sưng đỏ trên tay cô thật dễ chịu.
“Tống thanh niên trí thức, thuốc này thật là thoải mái nga.” Chu Y An bật cười, tiến sát lại gần, “Ngươi mua thuốc này từ đâu thế, ta chưa thấy bao giờ?”
“Tự ta làm.”
“Trời ạ, ngươi sao giỏi thế, cái gì cũng biết làm!” Nàng bắt đầu không tiếc lời khen ngợi, “Ta thật sự sùng bái ngươi quá!”
Sắc mặt lạnh lùng của Tống Tùng Bách dịu đi một chút, “Ừ, tốt rồi.”
Anh đứng dậy, “Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Chu Y An ngẩn ngơ nhìn bóng dáng anh rời đi.
Hừm, tính tình anh chàng này cũng có chút lớn đấy chứ.
Ps: Thật ra An An của chúng ta là một "tra nữ", khi có được rồi thì không biết trân trọng.
- Một chút văn chill về thời đại -
Chu Y An nhận ra Tống Tùng Bách dường như thật sự đã giận.
Từ ngày cô tỏ vẻ không kiên nhẫn với anh, Tống Tùng Bách trở nên lạnh nhạt rõ rệt.
Mặc dù mỗi ngày anh vẫn chuẩn bị nước ấm và bữa trưa cho cô, nhưng nếu trước đây anh vốn ít nói thì giờ lại càng ít hơn.
Mỗi ngày chỉ vài câu ngắn gọn.
Điều này khiến Chu Y An cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không yên. Cả ngày cô cứ theo sau Tống Tùng Bách, gọi "Tống thanh niên trí thức" liên tục, dù là làm việc nhà nông cũng chẳng thấy mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.