Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 28: A
Tử Linh
17/09/2024
“Nhưng em chỉ muốn bù đắp cho Tô Nam, vì cuối cùng vị trí để lại cho em thật sự không tốt.” Tần Hiểu Lan nói đến đây, giọng dần nhỏ đi.
Ồ, còn biết xấu hổ cơ đấy, cô tưởng mặt dày như tường thành cơ chứ.
Tô Nam đang âm thầm xoa tiên tuyền lên mắt thì nhếch khóe môi cười mỉa mai.
“Đúng vậy, chỗ của đồng chí Tần ngay cạnh cửa ra vào, đóng mở cửa đã ồn chết đi được, sau cửa còn để chổi gì đó, vừa hôi vừa bẩn.”
“Ngốc mới đổi chứ? Mà giường Tô Nam chọn cũng tốt thật, cạnh cửa sổ, không gian rộng rãi.”
“Nhưng Tần Hiểu Lan không phải đã nói sẽ lấy váy đổi sao? Chậc chậc, mạnh tay ghê.”
“Cô nhìn đồng chí Tô có thiếu một chiếc đầm không? Quần áo cô ấy mặc không có cái nào kém.”
“Đúng rồi, hay là Tần Hiểu Lan đe dọa cô gái nhỏ ấy?”
“Tôi đoán là vậy, cậu nhìn Tần Hiểu Lan cao to như thế, đồng chí Tô thì nhỏ xinh, sao mà đánh lại được.”
Nghe mấy lời bàn tán xì xào lọt vào tai, Tần Hiểu Lan gần như phát điên, trong lúc cuống quýt, cô ta liếc thấy Tô Điềm Điềm cúi đầu không có chút tồn tại nào bên cạnh, một cơn giận vô danh lập tức bùng lên trong lòng.
“Tô Điềm Điềm, là cô bày kế cho tôi, cũng là cô kéo tôi đi đổi giường với Tô Nam, chứ không phải tôi tự nghĩ đến chuyện đổi đầm váy, cũng không phải tôi muốn dây dưa tranh cãi.”
Thấy lửa cháy đến người mình, Tô Điềm Điềm bất đắc dĩ mới ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.
“Anh Đinh, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm, bọn em không ép Tô Nam nhất định phải đổi giường, cũng tuyệt đối không có ý định làm mấy chuyện phạm pháp, cô ấy không muốn thì thôi, có cần phải làm lớn chuyện lên không?”
Thở dài, Tô Điềm Điềm kéo kéo khóe miệng, nhìn Tô Nam, bất đắc dĩ nói: “Tô Nam, cô hiểu lầm bọn tôi rồi, bọn tôi không có ác ý.”
Vừa nói, vừa muốn kéo tay Tô Nam, nhưng đối phương như theo phản xạ có điều kiện, vừa thấy Tô Điềm Điềm giơ tay lên thì nhanh chóng tránh đi, sau đó để lộ cánh tay nhỏ đầy vết trầy xước.
Vết máu đã khô, nhưng không khó để nhận ra đây là do móng tay dài cào vào.
Bởi vì không lâu trước đó, mọi người còn thấy vết xước trên cổ Chu Nhượng, giống hệt với vết trên tay Tô Nam bây giờ.
Thậm chí vết thương của Tô Nam còn có phần đáng sợ hơn.
“Mọi người đừng nhìn, đây tuyệt đối không phải do chị họ tôi cào đâu, là do tôi vô tình quẹt trúng thôi.”
Tô Nam như thể bị hoảng sợ, vội áp tay vào quần áo che vết thương lại, còn nôn nóng giải thích, sợ người khác hiểu lầm.
Những người vốn không nghĩ gì nhiều, giờ cũng phải suy nghĩ thêm.
“Tô Nam!”
Tô Điềm Điềm tức đến nghiến răng, vừa rồi khi cô ta kéo Tô Nam trong ký túc xá rõ ràng không hề dùng lực mạnh, quỷ biết mấy vết thương trên tay Tô Nam từ đâu ra.
“Vừa rồi Tô Điềm Điềm có kéo Tô Nam một cái, Tô Nam mới hét lên.” Lưu Ngọc cũng vừa mới nhìn thấy vết thương trên tay Tô Nam, không nhịn được mà xót xa vỗ nhẹ vai cô.
“Chị họ mà lại nặng tay với em họ thế à, chậc chậc.” Lý Tuấn Dương khoanh tay, lắc đầu cảm thán.
“Không nhìn ra đó, Tô Điềm Điềm lại là chị họ của Tô Nam? Chẳng thấy giống gì cả, với lại ai đời chị họ mà lại đi bênh người ngoài?” Cao Trung Bân ngồi ở cửa bếp cũng bĩu môi, hờ hững nói một câu.
“Tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi mà.” Lúc này Tô Nam còn quay sang an ủi ngược lại mọi người.
“Có chuyện gì thế?” Đột nhiên ngoài cổng sân có hơn chục nam nữ toàn thân đầy bùn đất đi vào, ai nấy đều mệt mỏi.
Ồ, còn biết xấu hổ cơ đấy, cô tưởng mặt dày như tường thành cơ chứ.
Tô Nam đang âm thầm xoa tiên tuyền lên mắt thì nhếch khóe môi cười mỉa mai.
“Đúng vậy, chỗ của đồng chí Tần ngay cạnh cửa ra vào, đóng mở cửa đã ồn chết đi được, sau cửa còn để chổi gì đó, vừa hôi vừa bẩn.”
“Ngốc mới đổi chứ? Mà giường Tô Nam chọn cũng tốt thật, cạnh cửa sổ, không gian rộng rãi.”
“Nhưng Tần Hiểu Lan không phải đã nói sẽ lấy váy đổi sao? Chậc chậc, mạnh tay ghê.”
“Cô nhìn đồng chí Tô có thiếu một chiếc đầm không? Quần áo cô ấy mặc không có cái nào kém.”
“Đúng rồi, hay là Tần Hiểu Lan đe dọa cô gái nhỏ ấy?”
“Tôi đoán là vậy, cậu nhìn Tần Hiểu Lan cao to như thế, đồng chí Tô thì nhỏ xinh, sao mà đánh lại được.”
Nghe mấy lời bàn tán xì xào lọt vào tai, Tần Hiểu Lan gần như phát điên, trong lúc cuống quýt, cô ta liếc thấy Tô Điềm Điềm cúi đầu không có chút tồn tại nào bên cạnh, một cơn giận vô danh lập tức bùng lên trong lòng.
“Tô Điềm Điềm, là cô bày kế cho tôi, cũng là cô kéo tôi đi đổi giường với Tô Nam, chứ không phải tôi tự nghĩ đến chuyện đổi đầm váy, cũng không phải tôi muốn dây dưa tranh cãi.”
Thấy lửa cháy đến người mình, Tô Điềm Điềm bất đắc dĩ mới ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.
“Anh Đinh, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm, bọn em không ép Tô Nam nhất định phải đổi giường, cũng tuyệt đối không có ý định làm mấy chuyện phạm pháp, cô ấy không muốn thì thôi, có cần phải làm lớn chuyện lên không?”
Thở dài, Tô Điềm Điềm kéo kéo khóe miệng, nhìn Tô Nam, bất đắc dĩ nói: “Tô Nam, cô hiểu lầm bọn tôi rồi, bọn tôi không có ác ý.”
Vừa nói, vừa muốn kéo tay Tô Nam, nhưng đối phương như theo phản xạ có điều kiện, vừa thấy Tô Điềm Điềm giơ tay lên thì nhanh chóng tránh đi, sau đó để lộ cánh tay nhỏ đầy vết trầy xước.
Vết máu đã khô, nhưng không khó để nhận ra đây là do móng tay dài cào vào.
Bởi vì không lâu trước đó, mọi người còn thấy vết xước trên cổ Chu Nhượng, giống hệt với vết trên tay Tô Nam bây giờ.
Thậm chí vết thương của Tô Nam còn có phần đáng sợ hơn.
“Mọi người đừng nhìn, đây tuyệt đối không phải do chị họ tôi cào đâu, là do tôi vô tình quẹt trúng thôi.”
Tô Nam như thể bị hoảng sợ, vội áp tay vào quần áo che vết thương lại, còn nôn nóng giải thích, sợ người khác hiểu lầm.
Những người vốn không nghĩ gì nhiều, giờ cũng phải suy nghĩ thêm.
“Tô Nam!”
Tô Điềm Điềm tức đến nghiến răng, vừa rồi khi cô ta kéo Tô Nam trong ký túc xá rõ ràng không hề dùng lực mạnh, quỷ biết mấy vết thương trên tay Tô Nam từ đâu ra.
“Vừa rồi Tô Điềm Điềm có kéo Tô Nam một cái, Tô Nam mới hét lên.” Lưu Ngọc cũng vừa mới nhìn thấy vết thương trên tay Tô Nam, không nhịn được mà xót xa vỗ nhẹ vai cô.
“Chị họ mà lại nặng tay với em họ thế à, chậc chậc.” Lý Tuấn Dương khoanh tay, lắc đầu cảm thán.
“Không nhìn ra đó, Tô Điềm Điềm lại là chị họ của Tô Nam? Chẳng thấy giống gì cả, với lại ai đời chị họ mà lại đi bênh người ngoài?” Cao Trung Bân ngồi ở cửa bếp cũng bĩu môi, hờ hững nói một câu.
“Tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi mà.” Lúc này Tô Nam còn quay sang an ủi ngược lại mọi người.
“Có chuyện gì thế?” Đột nhiên ngoài cổng sân có hơn chục nam nữ toàn thân đầy bùn đất đi vào, ai nấy đều mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.