Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 381: C
Tử Linh
26/09/2024
"Bây giờ anh đang làm gì nhỉ?"
Ánh hoàng hôn mờ nhạt phủ lên người cô gái đang vội vã trở về nhà, thêm vào đó là một chút lãng mạn cho sự háo hức của cô.
"Chu Nhượng, Nhượng Nhượng, em về rồi." Tô Nam mở cửa sân, gọi lớn hai tiếng vào trong sân, nhưng không nhận được hồi âm.
"Coi em kìa, ngốc thật." Cửa sân còn khóa, làm sao có người bên trong được?
Tô Nam ngượng ngùng vì sự sơ ý của mình, gãi gãi đầu, xoay người đóng cửa sân và khóa lại từ bên trong, sau đó kéo hành lý đi về phía phòng.
Cô rót cho mình một cốc nước, làm dịu cổ họng đang khô rát, thoải mái thở phào một cái, rồi ngồi xuống ghế thừ người ra một lúc. Sau đó, cô nghĩ đến việc tìm một bộ quần áo, rồi nấu nước nóng để tắm.
Trời biết cô đã phải chịu đựng thế nào trong suốt thời gian ở đoàn văn công, phải tắm chung với bao nhiêu người, thực sự là một cơn ác mộng.
Cái phòng tắm công cộng đó còn chẳng có lấy một tấm vải che chắn. Mỗi lần tắm, cô đều phải tắm nhanh chóng, hoặc tranh thủ tắm khi mọi người còn đang tập luyện, và trong quá trình tắm, lúc nào cũng phải lo lắng, cảnh giác xem có ai đột nhiên bước vào không.
Nói chung, suốt một tuần qua cô chưa có lần nào được tắm táp đàng hoàng cả.
Tô Nam đứng dậy, đi về phía tủ quần áo. Khi vừa kéo cánh tủ ra, cô ngay lập tức nhận ra một khoảng trống lớn bên trong, và đó chính là nơi thường dùng để treo quần áo của Chu Nhượng.
Sững sờ trong ba giây, Tô Nam thậm chí còn quên đóng tủ, lập tức chạy đến bên giường, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên các giấy tờ tùy thân của anh cũng đã biến mất.
Tô Nam tiếp tục kiểm tra nhiều chỗ khác, những đồ liên quan đến anh không sót một món.
"Không thể nào."
Những suy nghĩ không lành hiện ra trong đầu cô. Tô Nam lắc mạnh đầu, cố gắng loại bỏ những ý nghĩ đó ra ngoài.
Cô vô thức sờ chiếc nhẫn trên ngón tay và chiếc đồng hồ trên cổ tay, cố ép bản thân bình tĩnh lại, rồi bắt đầu tìm kiếm khắp phòng xem anh có để lại tờ giấy hay manh mối gì không.
Nhưng kết quả là "không có gì", cô chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì.
Tô Nam lao ra khỏi phòng, mở cửa sân và chạy như điên về phía cơ quan nông nghiệp. Sau khi cuối cùng cũng đến được trước cổng cơ quan, cô bị bác bảo vệ báo cho biết tất cả đã tan làm từ lâu.
Tô Nam đứng tựa vào một gốc cây lớn trước cổng cơ quan, thở hổn hển. Tâm trạng của cô lúc này rối bời, cảm giác như có ai đó đang bóp nghẹt cổ mình, đến nỗi cô khó thở.
"Này, cô gái, đây là đồng nghiệp cùng phòng với người yêu cô, cô thử hỏi anh ta xem." Bác bảo vệ bất ngờ gọi Tô Nam.
Tô Nam đáp lại và quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên xách cặp tài liệu bước ra từ trong cổng, có vẻ như vừa mới tan làm.
Cô như vớ được chiếc phao cứu sinh, vội vàng bước lên, mở miệng hỏi: "Chào anh, anh có biết Chu Nhượng không? Em là bạn gái của anh ấy, anh ấy đã tan làm chưa ạ?"
Người đàn ông trung niên nghe xong liền nhíu mày, không hài lòng đáp: "Cô là bạn gái của cậu ta à? Đồng chí Chu Nhượng đã không đi làm hơn một tuần nay rồi, chẳng lẽ cô không biết sao? Cô phải nói lại với cậu ấy đi, người này mới đi làm được ít ngày đã xin nghỉ đến nửa năm, thái độ làm việc rất có vấn đề."
Ban đầu khi biết có một thanh niên trẻ mới đến, ông ta rất vui mừng vì cuối cùng cũng có người đến giúp mình chia sẻ công việc. Nhưng không ngờ người này đến mà như không, mới đi làm được vài ngày đã liên tục xin nghỉ, lần này còn xin nghỉ nửa năm.
Thật là xui xẻo.
Ánh hoàng hôn mờ nhạt phủ lên người cô gái đang vội vã trở về nhà, thêm vào đó là một chút lãng mạn cho sự háo hức của cô.
"Chu Nhượng, Nhượng Nhượng, em về rồi." Tô Nam mở cửa sân, gọi lớn hai tiếng vào trong sân, nhưng không nhận được hồi âm.
"Coi em kìa, ngốc thật." Cửa sân còn khóa, làm sao có người bên trong được?
Tô Nam ngượng ngùng vì sự sơ ý của mình, gãi gãi đầu, xoay người đóng cửa sân và khóa lại từ bên trong, sau đó kéo hành lý đi về phía phòng.
Cô rót cho mình một cốc nước, làm dịu cổ họng đang khô rát, thoải mái thở phào một cái, rồi ngồi xuống ghế thừ người ra một lúc. Sau đó, cô nghĩ đến việc tìm một bộ quần áo, rồi nấu nước nóng để tắm.
Trời biết cô đã phải chịu đựng thế nào trong suốt thời gian ở đoàn văn công, phải tắm chung với bao nhiêu người, thực sự là một cơn ác mộng.
Cái phòng tắm công cộng đó còn chẳng có lấy một tấm vải che chắn. Mỗi lần tắm, cô đều phải tắm nhanh chóng, hoặc tranh thủ tắm khi mọi người còn đang tập luyện, và trong quá trình tắm, lúc nào cũng phải lo lắng, cảnh giác xem có ai đột nhiên bước vào không.
Nói chung, suốt một tuần qua cô chưa có lần nào được tắm táp đàng hoàng cả.
Tô Nam đứng dậy, đi về phía tủ quần áo. Khi vừa kéo cánh tủ ra, cô ngay lập tức nhận ra một khoảng trống lớn bên trong, và đó chính là nơi thường dùng để treo quần áo của Chu Nhượng.
Sững sờ trong ba giây, Tô Nam thậm chí còn quên đóng tủ, lập tức chạy đến bên giường, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên các giấy tờ tùy thân của anh cũng đã biến mất.
Tô Nam tiếp tục kiểm tra nhiều chỗ khác, những đồ liên quan đến anh không sót một món.
"Không thể nào."
Những suy nghĩ không lành hiện ra trong đầu cô. Tô Nam lắc mạnh đầu, cố gắng loại bỏ những ý nghĩ đó ra ngoài.
Cô vô thức sờ chiếc nhẫn trên ngón tay và chiếc đồng hồ trên cổ tay, cố ép bản thân bình tĩnh lại, rồi bắt đầu tìm kiếm khắp phòng xem anh có để lại tờ giấy hay manh mối gì không.
Nhưng kết quả là "không có gì", cô chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì.
Tô Nam lao ra khỏi phòng, mở cửa sân và chạy như điên về phía cơ quan nông nghiệp. Sau khi cuối cùng cũng đến được trước cổng cơ quan, cô bị bác bảo vệ báo cho biết tất cả đã tan làm từ lâu.
Tô Nam đứng tựa vào một gốc cây lớn trước cổng cơ quan, thở hổn hển. Tâm trạng của cô lúc này rối bời, cảm giác như có ai đó đang bóp nghẹt cổ mình, đến nỗi cô khó thở.
"Này, cô gái, đây là đồng nghiệp cùng phòng với người yêu cô, cô thử hỏi anh ta xem." Bác bảo vệ bất ngờ gọi Tô Nam.
Tô Nam đáp lại và quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên xách cặp tài liệu bước ra từ trong cổng, có vẻ như vừa mới tan làm.
Cô như vớ được chiếc phao cứu sinh, vội vàng bước lên, mở miệng hỏi: "Chào anh, anh có biết Chu Nhượng không? Em là bạn gái của anh ấy, anh ấy đã tan làm chưa ạ?"
Người đàn ông trung niên nghe xong liền nhíu mày, không hài lòng đáp: "Cô là bạn gái của cậu ta à? Đồng chí Chu Nhượng đã không đi làm hơn một tuần nay rồi, chẳng lẽ cô không biết sao? Cô phải nói lại với cậu ấy đi, người này mới đi làm được ít ngày đã xin nghỉ đến nửa năm, thái độ làm việc rất có vấn đề."
Ban đầu khi biết có một thanh niên trẻ mới đến, ông ta rất vui mừng vì cuối cùng cũng có người đến giúp mình chia sẻ công việc. Nhưng không ngờ người này đến mà như không, mới đi làm được vài ngày đã liên tục xin nghỉ, lần này còn xin nghỉ nửa năm.
Thật là xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.