Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 390: C
Tử Linh
26/09/2024
Nghe vậy, lòng Tô Nam cảm thấy rất khó chịu. Dù Tô Điềm Điềm có lừa tiền trước, nhưng cũng không có lý gì sau khi bị hại mà lại phải chịu sự sỉ nhục như thế.
Nói cho cùng, cả hai đều là nạn nhân.
Lúc này, Tô Nam thật sự không muốn dính líu vào chuyện này. Đúng sai sẽ có pháp luật phán xét, chuyện này vốn không liên quan đến cô, cô cũng không phải người tốt bụng đến mức nhúng tay vào việc của một người vốn luôn đối nghịch với mình.
Cả ngày nay cô đã rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng với tình hình như thế này, chắc chắn sẽ còn ầm ĩ thêm một thời gian dài nữa mới xong.
Tô Nam thở dài một hơi, nhờ một nữ thanh niên trí thức giúp cô vào lấy hộ chiếc hộp đựng đồ trang điểm trong ký túc xá rồi chuẩn bị quay về thành phố. Nhưng vào giờ này, xe đã hết chuyến.
"Chị Tô!" Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên gọi cô. Tô Nam quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Sau khi nghĩ một lúc, Tô Nam mới nhớ ra cô gái trước mặt là ai, đây chẳng phải Hoàng Bình Bình, con gái của ông lão Hoàng, cô gái gan dạ đã một mình đi đến Tây Bắc tìm chồng sao?
"Bình Bình."
Hoàng Bình Bình cười chạy đến bên cạnh Tô Nam, nhiệt tình ôm lấy tay cô như lần đầu gặp mặt.
"Đã lâu không gặp, chị Tô càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy, còn nữa, người chị thơm quá!" Hoàng Bình Bình hít nhẹ, đôi mắt cười khẽ khép lại.
"Chị cảm ơn, vì chị có xịt nước hoa nên mới thơm thế đấy." Tô Nam rút ra lọ nước hoa nhỏ mà cô đã dùng ban ngày, một lọ thủy tinh nhỏ chỉ bằng ngón út, nhãn mác toàn bằng tiếng Anh, nhìn vừa giản dị lại vừa sang trọng.
"Wow, em có thể xem không?" Hoàng Bình Bình tròn mắt tò mò, chỉ vào lọ thủy tinh nhỏ.
"Tất nhiên là được." Tô Nam đưa lọ cho Hoàng Bình Bình, dạy cô cách mở và sử dụng nó.
Hoàng Bình Bình ngửi mùi nước hoa trên cổ tay, thích thú hít vào liên tục, không muốn rời tay. Liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn ở điểm tập trung, cô ấy đoán được tại sao Tô Nam lại một mình đứng ở đây.
Vì vậy, cô ấy nghiêng đầu hỏi: "Chị có muốn về nhà em ở một đêm không? Sáng mai có xe thì chị hãy quay lại huyện."
Nghe vậy, Tô Nam ngẩn người rồi gật đầu. Giờ cũng chẳng có nơi nào tốt hơn để nghỉ ngơi.
Tối đó, sau khi tắm rửa xong, Tô Nam và Hoàng Bình Bình ngủ chung một giường. Dù là một nơi lạ, nhưng vì quá mệt nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong trạng thái mơ màng, Tô Nam nghe thấy Hoàng Bình Bình như đang tự nói chuyện với chính mình, hoặc có lẽ là đang nói với cô: "Chị còn nhớ không, em đã đi đến Tây Bắc tìm vị hôn phu của mình?"
"Ừ." Tô Nam mơ màng gật đầu.
"Anh ta chưa cưới ai cả, nhưng sau hai tháng ở đó, cả anh ta và gia đình đều không thích em, chê em quê mùa, chê em nhà ở nông thôn."
"Em không cưới anh ta nữa, không cưới đâu."
Nói xong câu cuối, Hoàng Bình Bình không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Tô Nam đã tỉnh ngủ hơn một nửa, cô không nói gì, nhưng đưa tay ôm lấy cô gái ấy.
Sáng hôm sau, trước khi rời đi, Tô Nam để lại lọ nước hoa nhỏ mà Hoàng Bình Bình rất thích trên gối của cô ấy, hy vọng cô ấy có thể mạnh mẽ và kiên cường như ý nghĩa của lọ nước hoa, tái sinh trong gian khó.
Khi trở về huyện Tô Nam ăn một bữa ngon tại nhà hàng quốc doanh rồi mới quay lại phố Ngô Đồng.
Nửa tháng sau.
Hôm đó, khi vừa tan làm về nhà, từ xa Tô Nam đã thấy trước cửa nhà mình có một cô gái trẻ đang đứng. Cô gái có mái tóc dài xoăn nhẹ, mặc chiếc áo khoác ngắn màu hồng pha trắng, vóc dáng thanh mảnh, khí chất toát ra khác hẳn với môi trường xung quanh.
Nói cho cùng, cả hai đều là nạn nhân.
Lúc này, Tô Nam thật sự không muốn dính líu vào chuyện này. Đúng sai sẽ có pháp luật phán xét, chuyện này vốn không liên quan đến cô, cô cũng không phải người tốt bụng đến mức nhúng tay vào việc của một người vốn luôn đối nghịch với mình.
Cả ngày nay cô đã rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng với tình hình như thế này, chắc chắn sẽ còn ầm ĩ thêm một thời gian dài nữa mới xong.
Tô Nam thở dài một hơi, nhờ một nữ thanh niên trí thức giúp cô vào lấy hộ chiếc hộp đựng đồ trang điểm trong ký túc xá rồi chuẩn bị quay về thành phố. Nhưng vào giờ này, xe đã hết chuyến.
"Chị Tô!" Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên gọi cô. Tô Nam quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Sau khi nghĩ một lúc, Tô Nam mới nhớ ra cô gái trước mặt là ai, đây chẳng phải Hoàng Bình Bình, con gái của ông lão Hoàng, cô gái gan dạ đã một mình đi đến Tây Bắc tìm chồng sao?
"Bình Bình."
Hoàng Bình Bình cười chạy đến bên cạnh Tô Nam, nhiệt tình ôm lấy tay cô như lần đầu gặp mặt.
"Đã lâu không gặp, chị Tô càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy, còn nữa, người chị thơm quá!" Hoàng Bình Bình hít nhẹ, đôi mắt cười khẽ khép lại.
"Chị cảm ơn, vì chị có xịt nước hoa nên mới thơm thế đấy." Tô Nam rút ra lọ nước hoa nhỏ mà cô đã dùng ban ngày, một lọ thủy tinh nhỏ chỉ bằng ngón út, nhãn mác toàn bằng tiếng Anh, nhìn vừa giản dị lại vừa sang trọng.
"Wow, em có thể xem không?" Hoàng Bình Bình tròn mắt tò mò, chỉ vào lọ thủy tinh nhỏ.
"Tất nhiên là được." Tô Nam đưa lọ cho Hoàng Bình Bình, dạy cô cách mở và sử dụng nó.
Hoàng Bình Bình ngửi mùi nước hoa trên cổ tay, thích thú hít vào liên tục, không muốn rời tay. Liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn ở điểm tập trung, cô ấy đoán được tại sao Tô Nam lại một mình đứng ở đây.
Vì vậy, cô ấy nghiêng đầu hỏi: "Chị có muốn về nhà em ở một đêm không? Sáng mai có xe thì chị hãy quay lại huyện."
Nghe vậy, Tô Nam ngẩn người rồi gật đầu. Giờ cũng chẳng có nơi nào tốt hơn để nghỉ ngơi.
Tối đó, sau khi tắm rửa xong, Tô Nam và Hoàng Bình Bình ngủ chung một giường. Dù là một nơi lạ, nhưng vì quá mệt nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong trạng thái mơ màng, Tô Nam nghe thấy Hoàng Bình Bình như đang tự nói chuyện với chính mình, hoặc có lẽ là đang nói với cô: "Chị còn nhớ không, em đã đi đến Tây Bắc tìm vị hôn phu của mình?"
"Ừ." Tô Nam mơ màng gật đầu.
"Anh ta chưa cưới ai cả, nhưng sau hai tháng ở đó, cả anh ta và gia đình đều không thích em, chê em quê mùa, chê em nhà ở nông thôn."
"Em không cưới anh ta nữa, không cưới đâu."
Nói xong câu cuối, Hoàng Bình Bình không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Tô Nam đã tỉnh ngủ hơn một nửa, cô không nói gì, nhưng đưa tay ôm lấy cô gái ấy.
Sáng hôm sau, trước khi rời đi, Tô Nam để lại lọ nước hoa nhỏ mà Hoàng Bình Bình rất thích trên gối của cô ấy, hy vọng cô ấy có thể mạnh mẽ và kiên cường như ý nghĩa của lọ nước hoa, tái sinh trong gian khó.
Khi trở về huyện Tô Nam ăn một bữa ngon tại nhà hàng quốc doanh rồi mới quay lại phố Ngô Đồng.
Nửa tháng sau.
Hôm đó, khi vừa tan làm về nhà, từ xa Tô Nam đã thấy trước cửa nhà mình có một cô gái trẻ đang đứng. Cô gái có mái tóc dài xoăn nhẹ, mặc chiếc áo khoác ngắn màu hồng pha trắng, vóc dáng thanh mảnh, khí chất toát ra khác hẳn với môi trường xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.