Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 396: C
Tử Linh
26/09/2024
Nào ngờ chiến tranh bùng nổ lần nữa, cả hai nhận được nhiệm vụ bí mật, phải chuyển giao một tài liệu tuyệt mật ra khỏi thành. Nhưng cổng thành đã bị quân địch kiểm soát, muốn ra ngoài khó như lên trời. Hiện tại, chỉ có một tấm giấy thông hành để rời khỏi thành, nhưng ai cũng sẽ bị khám xét kỹ lưỡng.
Trong lúc mọi người chưa tìm ra cách, anh đề nghị giấu tài liệu dưới da thịt để tránh bị phát hiện, và anh tin vào kỹ thuật của cô.
Đối với cô, hành động này chẳng khác nào khoét một lỗ trên tim, đau đớn khôn cùng.
Nhưng giờ không còn lựa chọn nào khác, vì đại cục, vì những chiến sĩ sẵn sàng hy sinh cho Tổ quốc, vì sự sống của hàng vạn người trong thành, cô buộc phải mổ trên người đàn ông mà cô yêu nhất.
Đêm đó, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo trắng cô mặc.
Cuối cùng, tài liệu đã được chuyển đi an toàn, nhưng anh lại chết vì nhiễm trùng vết thương.
Cô chính tay giết chết anh, cũng là tự tay giết chết bản thân.
Cuối cùng, tình yêu đó không ai kịp nói ra.
Khi đọc xong kịch bản, Tô Nam cảm thấy vô cùng nghẹn ngào, phải mất vài ngày mới hồi phục lại tinh thần. Với cô, bi kịch luôn khiến lòng người đau nhói, nhưng đồng thời cũng khó diễn hơn nhiều.
Nắm bắt được nội tâm và tinh hoa của nhân vật là vô cùng khó khăn, hơn nữa cô đã lâu không diễn xuất, khó tránh khỏi bị khớp. Chính vì vậy, trong những ngày đầu quay phim, Lâm Chính Thành không ít lần mắng cô.
Có lẽ vì ông ấy cũng nể nang cô là lần đầu tiên đóng phim nên lời mắng vẫn còn khá "nhẹ nhàng". So với thái độ và lời nói mà ông dành cho các diễn viên kỳ cựu khác, những gì ông mắng Tô Nam thật sự chỉ như gãi ngứa.
May mắn là các kỹ thuật đã học thời còn đi học và cảm giác cắt cảnh đã khắc sâu trong cô. Sau khi thích nghi vài ngày, Tô Nam nhanh chóng nhập vai. Tuy không phải cảnh nào cũng chỉ quay một lần là đạt, nhưng cũng rất ít khi phải quay lại nhiều lần.
Thậm chí, Lâm Chính Thành còn khen ngợi cô trước mặt mọi người, nói rằng cô có khả năng tiếp thu tốt, chịu khó nghiên cứu kỹ năng diễn xuất và kịch bản, đã diễn rất sống động nhân vật nữ chính.
Đến khi cảnh quay của Thường Diệp Lâm và một nam diễn viên khác kết thúc, đã đến lượt Tô Nam.
Lần này là cảnh quay khi nam chính và nữ chính gặp lại nhau.
Lúc đó, bệnh viện của nữ chính vừa tiếp nhận một bệnh nhân bị ngã từ tầng trên xuống, gãy xương đùi, phần eo còn bị đá đâm xuyên qua, thương tích nghiêm trọng, và người duy nhất có thể làm phẫu thuật là nữ chính.
Khi nữ chính vừa phẫu thuật xong, cô phát hiện người đưa bệnh nhân đến bệnh viện chính là nam chính, người mà cô luôn nhung nhớ.
Tô Nam nhận khẩu trang và mũ y tế từ nhân viên đạo cụ, soi gương chỉnh sửa lại. Thường Diệp Lâm đã tiến tới, tựa lưng vào bức tường gần gương, đôi mắt dán chặt vào cô như thể mặt cô có vàng, không tài nào dời mắt được.
“Vải thiều ngon không? Ngọt không? Đây là vải thiều tôi bỏ ra số tiền lớn mới nhờ người từ miền Nam chuyển về, người khác muốn ăn cũng không có đâu.” Thường Diệp Lâm cười đểu, dùng ngón tay chọc vào má của Tô Nam phản chiếu trong gương.
Tô Nam không nhịn được, trợn mắt lên đáp: “Quay cả buổi sáng, anh không mệt sao? Chờ tôi chuẩn bị xong là bắt đầu quay, khi đó thì sẽ không có thời gian nghỉ đâu.”
Ý cô là: Nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng có đứng đây làm phiền người khác.
Nghe vậy, Thường Diệp Lâm khoa trương đưa tay bịt miệng, trợn to mắt, làm ra vẻ không thể tin nổi mà thốt lên: “Nghe này, em còn biết quan tâm đến tôi nữa kìa, có vẻ như thời gian này tôi không phí công chăm sóc em rồi, cảm động quá!”
Trong lúc mọi người chưa tìm ra cách, anh đề nghị giấu tài liệu dưới da thịt để tránh bị phát hiện, và anh tin vào kỹ thuật của cô.
Đối với cô, hành động này chẳng khác nào khoét một lỗ trên tim, đau đớn khôn cùng.
Nhưng giờ không còn lựa chọn nào khác, vì đại cục, vì những chiến sĩ sẵn sàng hy sinh cho Tổ quốc, vì sự sống của hàng vạn người trong thành, cô buộc phải mổ trên người đàn ông mà cô yêu nhất.
Đêm đó, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo trắng cô mặc.
Cuối cùng, tài liệu đã được chuyển đi an toàn, nhưng anh lại chết vì nhiễm trùng vết thương.
Cô chính tay giết chết anh, cũng là tự tay giết chết bản thân.
Cuối cùng, tình yêu đó không ai kịp nói ra.
Khi đọc xong kịch bản, Tô Nam cảm thấy vô cùng nghẹn ngào, phải mất vài ngày mới hồi phục lại tinh thần. Với cô, bi kịch luôn khiến lòng người đau nhói, nhưng đồng thời cũng khó diễn hơn nhiều.
Nắm bắt được nội tâm và tinh hoa của nhân vật là vô cùng khó khăn, hơn nữa cô đã lâu không diễn xuất, khó tránh khỏi bị khớp. Chính vì vậy, trong những ngày đầu quay phim, Lâm Chính Thành không ít lần mắng cô.
Có lẽ vì ông ấy cũng nể nang cô là lần đầu tiên đóng phim nên lời mắng vẫn còn khá "nhẹ nhàng". So với thái độ và lời nói mà ông dành cho các diễn viên kỳ cựu khác, những gì ông mắng Tô Nam thật sự chỉ như gãi ngứa.
May mắn là các kỹ thuật đã học thời còn đi học và cảm giác cắt cảnh đã khắc sâu trong cô. Sau khi thích nghi vài ngày, Tô Nam nhanh chóng nhập vai. Tuy không phải cảnh nào cũng chỉ quay một lần là đạt, nhưng cũng rất ít khi phải quay lại nhiều lần.
Thậm chí, Lâm Chính Thành còn khen ngợi cô trước mặt mọi người, nói rằng cô có khả năng tiếp thu tốt, chịu khó nghiên cứu kỹ năng diễn xuất và kịch bản, đã diễn rất sống động nhân vật nữ chính.
Đến khi cảnh quay của Thường Diệp Lâm và một nam diễn viên khác kết thúc, đã đến lượt Tô Nam.
Lần này là cảnh quay khi nam chính và nữ chính gặp lại nhau.
Lúc đó, bệnh viện của nữ chính vừa tiếp nhận một bệnh nhân bị ngã từ tầng trên xuống, gãy xương đùi, phần eo còn bị đá đâm xuyên qua, thương tích nghiêm trọng, và người duy nhất có thể làm phẫu thuật là nữ chính.
Khi nữ chính vừa phẫu thuật xong, cô phát hiện người đưa bệnh nhân đến bệnh viện chính là nam chính, người mà cô luôn nhung nhớ.
Tô Nam nhận khẩu trang và mũ y tế từ nhân viên đạo cụ, soi gương chỉnh sửa lại. Thường Diệp Lâm đã tiến tới, tựa lưng vào bức tường gần gương, đôi mắt dán chặt vào cô như thể mặt cô có vàng, không tài nào dời mắt được.
“Vải thiều ngon không? Ngọt không? Đây là vải thiều tôi bỏ ra số tiền lớn mới nhờ người từ miền Nam chuyển về, người khác muốn ăn cũng không có đâu.” Thường Diệp Lâm cười đểu, dùng ngón tay chọc vào má của Tô Nam phản chiếu trong gương.
Tô Nam không nhịn được, trợn mắt lên đáp: “Quay cả buổi sáng, anh không mệt sao? Chờ tôi chuẩn bị xong là bắt đầu quay, khi đó thì sẽ không có thời gian nghỉ đâu.”
Ý cô là: Nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng có đứng đây làm phiền người khác.
Nghe vậy, Thường Diệp Lâm khoa trương đưa tay bịt miệng, trợn to mắt, làm ra vẻ không thể tin nổi mà thốt lên: “Nghe này, em còn biết quan tâm đến tôi nữa kìa, có vẻ như thời gian này tôi không phí công chăm sóc em rồi, cảm động quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.