Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 408: C
Tử Linh
26/09/2024
Trước ánh mắt dữ dằn của Thường Diệp Lâm, Tô Nam chỉ đành chịu trận, cầm đũa gắp một miếng thịt bò cho vào miệng.
"Đây là món ăn từ nhà hàng quốc doanh nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh đấy! Chỉ có các cán bộ cấp cao và ngoại quốc mới được thưởng thức. Nếu không có tôi, đời cô đừng mong được nếm thử món ngon này."
Thường Diệp Lâm đắc ý, nhưng vừa mới hất cằm một cái, cơn đau ở cổ khiến cậu ta nhăn nhó, phải xoa bóp vết thương.
"Cảm ơn anh nhiều." Tô Nam lườm một cái, cảm thấy hơi lo lắng cho Chu Nhượng. Sợ rằng anh vẫn còn ngốc nghếch đứng ngoài trời lạnh, cô định đứng lên ra xem thế nào.
Nhưng ngay lập tức Thường Diệp Lâm gọi lại: "Đi đâu đấy? Ngồi xuống đây ăn hết cho tôi. Nếu không tôi sẽ lập tức ra ngoài đấu với thằng kia thêm mấy trăm hiệp nữa. Sáng mai đến đoàn phim, tôi sẽ nói với đạo diễn rằng tất cả vết thương này đều do cô gây ra. Để xem ông ấy có mắng chết cô không."
Mới vừa định đứng lên, Tô Nam đành phải ngồi xuống trở lại.
"Mộng Mộng, ăn đi nào." Cô gọi Phùng Mộng, đưa cho cô bé một đôi đũa mới, mời cô ăn cùng.
"Cảm ơn chị, cảm ơn anh Lâm." Phùng Mộng ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện, bắt đầu ăn.
Thường Diệp Lâm nhìn hai cô gái ăn uống vui vẻ, cảm thấy mình bị bỏ rơi. Cậu ta giật lấy đôi đũa của Tô Nam, tự gắp một miếng thức ăn, vừa nhai vừa cằn nhằn: "Từ giờ tôi sẽ bảo trợ lý đưa hai người về nhà. Nếu gặp phải tên lưu manh nào như hôm nay, hai cô gái nhỏ như các cô làm sao địch lại được. Chẳng phải rất dễ bị bắt nạt sao?"
"Cảm ơn anh Lâm." Phùng Mộng ngọt ngào nói lời cảm ơn, ánh mắt rạng rỡ khi nghĩ rằng Thường Diệp Lâm đúng là một người tốt bụng, biết lo nghĩ cho người khác.
Tô Nam im lặng, mặc cho hai người trước mặt tiếp tục tung hứng.
Cuối cùng, khi Thường Diệp Lâm chịu rời đi, cô ra cửa nhìn quanh thì đã không còn thấy bóng dáng Chu Nhượng đâu. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có một cảm giác khó tả len lỏi vào.
"Đi rồi cũng tốt."
Cánh cửa đóng lại, không chỉ ngăn cách lối vào, mà còn là sự cắt đứt hoàn toàn giữa hai người.
Bên trong căn nhà của họ Tống, ông Tống Trường Chí đã sớm đi nghỉ ngơi. Chu Nhượng về đến phòng, cởi bỏ chiếc áo len, để lộ phần thân trên đầy những vết thương chằng chịt. Dưới ánh đèn, những vết sẹo khắp người trông thật kinh hoàng.
Vết bầm ở lưng do Thường Diệp Lâm đá càng khiến da anh tím bầm. Những vết thương cũ vẫn chưa lành, giờ lại bị thương thêm, khiến anh đau đớn không thôi.
Anh đã bị bắt vào tù ở Thượng Hải và mới được thả ra không lâu. Cố gắng hết sức với thân thể tàn tạ, Chu Nhượng quay trở lại thị trấn Tang An. Nhưng khi đến khu phố Ngô Đồng, anh phát hiện căn nhà đã phủ đầy bụi bặm, chứng tỏ người đã rời đi từ lâu.
Anh hỏi thăm ở tiệm chụp ảnh, hỏi đoàn văn công, nhưng chỉ biết rằng Tô Nam đã về lại Thượng Hải. Anh không thể biết được cô đang ở đâu.
Chu Nhượng bỗng nhận ra rằng, dù đã từng yêu nhau, anh lại không biết gì về cô cả: địa chỉ nhà, tên cha mẹ, và mọi thông tin cần thiết khác đều là một khoảng trống.
Trong khu vực này, có hàng trăm cô gái trẻ tên Tô Nam.
Anh từng nghĩ rằng tương lai của cả hai còn rất dài, nên không bao giờ hỏi về những điều này. Nhưng giờ đây, chính điều đó đã khiến anh không thể nào tìm được cô.
Trong lúc tìm kiếm Tô Nam, Chu Nhượng cũng phải cố gắng bảo vệ cho Trịnh Quang Minh, vận dụng tất cả các mối quan hệ và luật sư để đưa bạn ra khỏi nhà giam.
Còn anh, thay vì vào viện điều trị, lại cứ đeo đuổi đi tìm Tô Nam. Cuối cùng, mẹ anh đã ép anh phải trở về.
Sau khi tỉnh dậy từ lần ngất xỉu đó, Chu Nhượng đã hỏi ông Tống Trường Chí về nguồn gốc của loại trà mà ông nhận được từ nhà bên. Biết rằng Tô Nam đã tặng nó, anh không khỏi kinh ngạc.
Người anh mong nhớ đang ở ngay bên cạnh, chỉ cách một bức tường, nhưng anh lại không hề hay biết.
Anh nghe nói Tô Nam giờ đang làm diễn viên, và đó là lý do cô đến Bắc Kinh.
Sau đó, anh đã đến ngôi nhà bên cạnh và gõ cửa, nhưng không ai trả lời. Vì đoàn làm phim ở gần đó, Chu Nhượng dễ dàng tìm được nơi làm việc của cô. Anh hỏi thăm và biết rằng cô vừa trở về Thượng Hải để đăng ký thi đại học.
Thế là anh lại vội vã quay về Thượng Hải, nhưng không biết địa chỉ nhà cô, anh chỉ có thể loanh quanh ở khu vực trước đây từng chờ cô, nhưng vẫn không thấy bóng dáng.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, anh đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện của cô.
Sau đó, anh nhận được tin từ mẹ Trịnh Quang Minh rằng Tô Nam đã gửi đồ đạc trả lại cho anh. Anh hớn hở đi lấy, nhưng những gì nhận được lại khiến anh đau thấu tâm can.
Trên tờ giấy trắng, bốn chữ “nhất đao lưỡng đoạn” (một nhát dao cắt đứt) như một lưỡi dao đâm vào tim anh.
Không, chuyện giữa họ không thể kết thúc chóng vánh như thế này. Anh cần phải giải thích tất cả cho cô, kể cả việc anh từng ngồi tù, từng chịu tra tấn.
Dù cho cô có thể sẽ sợ hãi anh vì quá khứ đó, anh vẫn muốn nói rõ mọi chuyện.
Nhưng khi anh quay trở lại Bắc Kinh và gặp lại cô, thì tất cả chỉ là tuyệt vọng.
Cô đã có người đàn ông khác bên cạnh.
"Đây là món ăn từ nhà hàng quốc doanh nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh đấy! Chỉ có các cán bộ cấp cao và ngoại quốc mới được thưởng thức. Nếu không có tôi, đời cô đừng mong được nếm thử món ngon này."
Thường Diệp Lâm đắc ý, nhưng vừa mới hất cằm một cái, cơn đau ở cổ khiến cậu ta nhăn nhó, phải xoa bóp vết thương.
"Cảm ơn anh nhiều." Tô Nam lườm một cái, cảm thấy hơi lo lắng cho Chu Nhượng. Sợ rằng anh vẫn còn ngốc nghếch đứng ngoài trời lạnh, cô định đứng lên ra xem thế nào.
Nhưng ngay lập tức Thường Diệp Lâm gọi lại: "Đi đâu đấy? Ngồi xuống đây ăn hết cho tôi. Nếu không tôi sẽ lập tức ra ngoài đấu với thằng kia thêm mấy trăm hiệp nữa. Sáng mai đến đoàn phim, tôi sẽ nói với đạo diễn rằng tất cả vết thương này đều do cô gây ra. Để xem ông ấy có mắng chết cô không."
Mới vừa định đứng lên, Tô Nam đành phải ngồi xuống trở lại.
"Mộng Mộng, ăn đi nào." Cô gọi Phùng Mộng, đưa cho cô bé một đôi đũa mới, mời cô ăn cùng.
"Cảm ơn chị, cảm ơn anh Lâm." Phùng Mộng ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện, bắt đầu ăn.
Thường Diệp Lâm nhìn hai cô gái ăn uống vui vẻ, cảm thấy mình bị bỏ rơi. Cậu ta giật lấy đôi đũa của Tô Nam, tự gắp một miếng thức ăn, vừa nhai vừa cằn nhằn: "Từ giờ tôi sẽ bảo trợ lý đưa hai người về nhà. Nếu gặp phải tên lưu manh nào như hôm nay, hai cô gái nhỏ như các cô làm sao địch lại được. Chẳng phải rất dễ bị bắt nạt sao?"
"Cảm ơn anh Lâm." Phùng Mộng ngọt ngào nói lời cảm ơn, ánh mắt rạng rỡ khi nghĩ rằng Thường Diệp Lâm đúng là một người tốt bụng, biết lo nghĩ cho người khác.
Tô Nam im lặng, mặc cho hai người trước mặt tiếp tục tung hứng.
Cuối cùng, khi Thường Diệp Lâm chịu rời đi, cô ra cửa nhìn quanh thì đã không còn thấy bóng dáng Chu Nhượng đâu. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có một cảm giác khó tả len lỏi vào.
"Đi rồi cũng tốt."
Cánh cửa đóng lại, không chỉ ngăn cách lối vào, mà còn là sự cắt đứt hoàn toàn giữa hai người.
Bên trong căn nhà của họ Tống, ông Tống Trường Chí đã sớm đi nghỉ ngơi. Chu Nhượng về đến phòng, cởi bỏ chiếc áo len, để lộ phần thân trên đầy những vết thương chằng chịt. Dưới ánh đèn, những vết sẹo khắp người trông thật kinh hoàng.
Vết bầm ở lưng do Thường Diệp Lâm đá càng khiến da anh tím bầm. Những vết thương cũ vẫn chưa lành, giờ lại bị thương thêm, khiến anh đau đớn không thôi.
Anh đã bị bắt vào tù ở Thượng Hải và mới được thả ra không lâu. Cố gắng hết sức với thân thể tàn tạ, Chu Nhượng quay trở lại thị trấn Tang An. Nhưng khi đến khu phố Ngô Đồng, anh phát hiện căn nhà đã phủ đầy bụi bặm, chứng tỏ người đã rời đi từ lâu.
Anh hỏi thăm ở tiệm chụp ảnh, hỏi đoàn văn công, nhưng chỉ biết rằng Tô Nam đã về lại Thượng Hải. Anh không thể biết được cô đang ở đâu.
Chu Nhượng bỗng nhận ra rằng, dù đã từng yêu nhau, anh lại không biết gì về cô cả: địa chỉ nhà, tên cha mẹ, và mọi thông tin cần thiết khác đều là một khoảng trống.
Trong khu vực này, có hàng trăm cô gái trẻ tên Tô Nam.
Anh từng nghĩ rằng tương lai của cả hai còn rất dài, nên không bao giờ hỏi về những điều này. Nhưng giờ đây, chính điều đó đã khiến anh không thể nào tìm được cô.
Trong lúc tìm kiếm Tô Nam, Chu Nhượng cũng phải cố gắng bảo vệ cho Trịnh Quang Minh, vận dụng tất cả các mối quan hệ và luật sư để đưa bạn ra khỏi nhà giam.
Còn anh, thay vì vào viện điều trị, lại cứ đeo đuổi đi tìm Tô Nam. Cuối cùng, mẹ anh đã ép anh phải trở về.
Sau khi tỉnh dậy từ lần ngất xỉu đó, Chu Nhượng đã hỏi ông Tống Trường Chí về nguồn gốc của loại trà mà ông nhận được từ nhà bên. Biết rằng Tô Nam đã tặng nó, anh không khỏi kinh ngạc.
Người anh mong nhớ đang ở ngay bên cạnh, chỉ cách một bức tường, nhưng anh lại không hề hay biết.
Anh nghe nói Tô Nam giờ đang làm diễn viên, và đó là lý do cô đến Bắc Kinh.
Sau đó, anh đã đến ngôi nhà bên cạnh và gõ cửa, nhưng không ai trả lời. Vì đoàn làm phim ở gần đó, Chu Nhượng dễ dàng tìm được nơi làm việc của cô. Anh hỏi thăm và biết rằng cô vừa trở về Thượng Hải để đăng ký thi đại học.
Thế là anh lại vội vã quay về Thượng Hải, nhưng không biết địa chỉ nhà cô, anh chỉ có thể loanh quanh ở khu vực trước đây từng chờ cô, nhưng vẫn không thấy bóng dáng.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, anh đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện của cô.
Sau đó, anh nhận được tin từ mẹ Trịnh Quang Minh rằng Tô Nam đã gửi đồ đạc trả lại cho anh. Anh hớn hở đi lấy, nhưng những gì nhận được lại khiến anh đau thấu tâm can.
Trên tờ giấy trắng, bốn chữ “nhất đao lưỡng đoạn” (một nhát dao cắt đứt) như một lưỡi dao đâm vào tim anh.
Không, chuyện giữa họ không thể kết thúc chóng vánh như thế này. Anh cần phải giải thích tất cả cho cô, kể cả việc anh từng ngồi tù, từng chịu tra tấn.
Dù cho cô có thể sẽ sợ hãi anh vì quá khứ đó, anh vẫn muốn nói rõ mọi chuyện.
Nhưng khi anh quay trở lại Bắc Kinh và gặp lại cô, thì tất cả chỉ là tuyệt vọng.
Cô đã có người đàn ông khác bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.