Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
Chương 4: Chợ Đen (2)
Tử Linh
15/09/2024
Cô gọi mấy tiếng rồi mà không thấy phản ứng gì, lẽ nào đần ra rồi?
“Không, không có gì.” Tô Dương hoàn hồn, vội vàng theo kịp bước chân Tô Nam.
Hai người che tay trước mặt, cẩn thận bước vào nơi bí ẩn này.
Trong góc con hẻm có rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi xổm, tất cả đều căng thẳng, thấy hai người Tô Nam vào cũng không chào hỏi, chỉ im lặng giở tấm vải đen đậy trên lùm ra để họ nhìn rõ bên trong chứa gì.
Tô Nam hứng thú ngó trái ngó phải, nhưng không hề dừng lại.
Vì cô bây giờ không quá quan tâm đến mấy thứ đồ ăn, quan trọng nhất là cô không biết nơi này có thứ cô cần hay không.
Đi dạo một vòng, Tô Nam không khỏi chán nản, định quay về thì chợt chú ý đến tia sáng le lói trong hẻm sâu, đi đến gần thì dừng bước.
Chỉ thấy trong góc tường có một người đàn ông cao lớn, tay cầm điếu thuốc đang nhả khói mù mịt, mặt giấu trong bóng tối, không nhìn rõ toàn cảnh.
Dưới ánh sáng lờ mờ của đầu thuốc cháy, Tô Nam đối diện với ánh mắt âm u của hắn, bị sự hung dữ trong đó dọa đến mức phải lùi lại một bước.
Người này không dễ chọc, sợ quá.
Tô Nam quyết định nhanh chóng, quay người định đi, nhưng mới bước được hai bước, đã bị người phía sau gọi lại.
“Tôi có lẽ có thứ cô cần.”
Giọng nói khàn đục trầm thấp theo gió thổi vào tai Tô Nam, ngứa ngáy.
Xong rồi, cô bị mê giọng nói này rồi.
Tô Nam cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người đi đến trước mặt hắn, ho khan một tiếng: “Vậy cho tôi xem hàng của anh đi.”
Trong thoáng chốc, Tô Nam dường như nghe thấy một tiếng cười khẩy, chưa kịp nghe kỹ, đã thấy người đàn ông trước mặt ngồi xuống giở tấm vải đen ra, từ trong giỏ lấy ra một cây nến trắng nhỏ rồi dùng điếu thuốc trong tay thắp sáng.
Ánh sáng yếu ớt đủ để Tô Nam nhìn rõ thứ trong giỏ, nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải nhìn hàng mà là ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Bởi vì cô tò mò người có giọng nói quyến rũ như vậy sẽ trông thế nào.
Nhưng đáng tiếc là hắn đã dựa lại vào tường, bóng tối đã nuốt chửng hắn.
“Không, không có gì.” Tô Dương hoàn hồn, vội vàng theo kịp bước chân Tô Nam.
Hai người che tay trước mặt, cẩn thận bước vào nơi bí ẩn này.
Trong góc con hẻm có rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi xổm, tất cả đều căng thẳng, thấy hai người Tô Nam vào cũng không chào hỏi, chỉ im lặng giở tấm vải đen đậy trên lùm ra để họ nhìn rõ bên trong chứa gì.
Tô Nam hứng thú ngó trái ngó phải, nhưng không hề dừng lại.
Vì cô bây giờ không quá quan tâm đến mấy thứ đồ ăn, quan trọng nhất là cô không biết nơi này có thứ cô cần hay không.
Đi dạo một vòng, Tô Nam không khỏi chán nản, định quay về thì chợt chú ý đến tia sáng le lói trong hẻm sâu, đi đến gần thì dừng bước.
Chỉ thấy trong góc tường có một người đàn ông cao lớn, tay cầm điếu thuốc đang nhả khói mù mịt, mặt giấu trong bóng tối, không nhìn rõ toàn cảnh.
Dưới ánh sáng lờ mờ của đầu thuốc cháy, Tô Nam đối diện với ánh mắt âm u của hắn, bị sự hung dữ trong đó dọa đến mức phải lùi lại một bước.
Người này không dễ chọc, sợ quá.
Tô Nam quyết định nhanh chóng, quay người định đi, nhưng mới bước được hai bước, đã bị người phía sau gọi lại.
“Tôi có lẽ có thứ cô cần.”
Giọng nói khàn đục trầm thấp theo gió thổi vào tai Tô Nam, ngứa ngáy.
Xong rồi, cô bị mê giọng nói này rồi.
Tô Nam cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người đi đến trước mặt hắn, ho khan một tiếng: “Vậy cho tôi xem hàng của anh đi.”
Trong thoáng chốc, Tô Nam dường như nghe thấy một tiếng cười khẩy, chưa kịp nghe kỹ, đã thấy người đàn ông trước mặt ngồi xuống giở tấm vải đen ra, từ trong giỏ lấy ra một cây nến trắng nhỏ rồi dùng điếu thuốc trong tay thắp sáng.
Ánh sáng yếu ớt đủ để Tô Nam nhìn rõ thứ trong giỏ, nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải nhìn hàng mà là ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Bởi vì cô tò mò người có giọng nói quyến rũ như vậy sẽ trông thế nào.
Nhưng đáng tiếc là hắn đã dựa lại vào tường, bóng tối đã nuốt chửng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.