[Chạy Nạn - Làm Ruộng] Mang Mấy Mẫu Đất, Xuyên Đến Niên Đại Mất Mùa Chiến Loạn
Chương 43: Kẻ Tiểu Nhân Đê Tiện
Bình Đạm Sinh Hoạt
20/04/2024
Diệp Đại Khánh năm nay mười bảy tuổi, là con trai út của lão vu bà kia, Diệp Minh Tường mười hai tuổi, là cháu nội của lão vu bà đó.
Cả hai đều mặc một chiếc áo dài màu xanh, trông rất nho nhã, da dẻ hồng hào, nhìn qua biết là sống rất sung túc.
Trong lòng nàng lạnh lùng khinh miệt, hai tên súc sinh này có thể đến đây đọc sách là nhờ cách đây vài năm, khi dân làng cùng nhau lên núi săn bắn, cha nàng Diệp Đại Phong phát hiện ra một cây nhân sâm.
Lúc đó không có ai, cha nàng vốn định dùng cỏ che lại rồi quay lại lấy trộm, ai ngờ bị nhị thúc Diệp Đại Tráng phát hiện, đành phải đào cây nhân sâm mang về. Vừa mới về tới nhà thì bị hai ông lão khốn nạn kia lấy mất.
Nghĩ tới đây nàng tức đến đau gan, nhìn hai tên súc sinh đang vui vẻ nói chuyện, nàng nghiến răng rồi dùng sức véo mạnh vào đùi, đau đớn đến mức nhăn mặt, mắt cũng đỏ ngầu lên.
Nàng bước nhanh lên phía trước vài bước, thảm thiết kêu lớn: “Thúc ba, anh họ, con van xin các người đừng bán con, về sau con sẽ không dám ăn cơm nữa, ngày ngày làm việc cật lực để các người đi học, con van xin các người đừng để bà và nhị thúc bán con”.
Giọng nàng to đến nỗi làm cho các học sinh vừa đi ra giật mình, thậm chí ngay cả phu tử trong thư viện cũng tưởng có chuyện gì xảy ra nên chạy ra xem.
Khi thấy đám đông từ thư viện bắt đầu tập trung, Diệp Vũ Đồng không chần chừ chờ Đại Khánh và Minh Tường phản ứng, nàng nhanh chóng nhéo mạnh chân mình thêm một lần nữa.
Nước mắt tuôn rơi, nàng bắt đầu kể lể trong tiếng khóc nức nở: "Thúc ba, đại đường ca, con biết việc học hành ở đây tốn rất nhiều tiền. Cha con đã đi tòng quân, không thể kiếm tiền giúp các người như trước nữa. Bà nội ghét chúng con vì nhà không còn ai lao động, không thể giúp bà làm việc, nên đã đuổi chúng con đi. Bà ấy bảo chúng con phải dọn ra khỏi nhà, chúng con cũng không oán trách gì, vì bà ấy là trưởng bối. Mặc dù bà ấy không phải là bà nội ruột của chúng con, nhưng từ nhỏ phụ mẫu con đã dạy chúng con, nhất định phải hiếu thuận với ông bà, con và các ca ca cũng luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng thúc ba, đại đường ca, các người có thể đừng bán con trước được không, con còn nhỏ như vậy cũng không bán được mấy đồng tiền, đợi con và hai ca ca lớn thêm chút nữa thì sẽ đi làm, để các người đi học.”
Nói xong, thân mình mềm nhũn, nàng chống trán giả vờ ngất xỉu ngã xuống đất.
Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên vội vàng kêu to: “Đồng Đồng.”
Diệp Vũ Đồng chớp mắt với hai người, ra hiệu cho hai người không cần lo lắng, nghiêng đầu giả vờ ngất đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cả hai đều mặc một chiếc áo dài màu xanh, trông rất nho nhã, da dẻ hồng hào, nhìn qua biết là sống rất sung túc.
Trong lòng nàng lạnh lùng khinh miệt, hai tên súc sinh này có thể đến đây đọc sách là nhờ cách đây vài năm, khi dân làng cùng nhau lên núi săn bắn, cha nàng Diệp Đại Phong phát hiện ra một cây nhân sâm.
Lúc đó không có ai, cha nàng vốn định dùng cỏ che lại rồi quay lại lấy trộm, ai ngờ bị nhị thúc Diệp Đại Tráng phát hiện, đành phải đào cây nhân sâm mang về. Vừa mới về tới nhà thì bị hai ông lão khốn nạn kia lấy mất.
Nghĩ tới đây nàng tức đến đau gan, nhìn hai tên súc sinh đang vui vẻ nói chuyện, nàng nghiến răng rồi dùng sức véo mạnh vào đùi, đau đớn đến mức nhăn mặt, mắt cũng đỏ ngầu lên.
Nàng bước nhanh lên phía trước vài bước, thảm thiết kêu lớn: “Thúc ba, anh họ, con van xin các người đừng bán con, về sau con sẽ không dám ăn cơm nữa, ngày ngày làm việc cật lực để các người đi học, con van xin các người đừng để bà và nhị thúc bán con”.
Giọng nàng to đến nỗi làm cho các học sinh vừa đi ra giật mình, thậm chí ngay cả phu tử trong thư viện cũng tưởng có chuyện gì xảy ra nên chạy ra xem.
Khi thấy đám đông từ thư viện bắt đầu tập trung, Diệp Vũ Đồng không chần chừ chờ Đại Khánh và Minh Tường phản ứng, nàng nhanh chóng nhéo mạnh chân mình thêm một lần nữa.
Nước mắt tuôn rơi, nàng bắt đầu kể lể trong tiếng khóc nức nở: "Thúc ba, đại đường ca, con biết việc học hành ở đây tốn rất nhiều tiền. Cha con đã đi tòng quân, không thể kiếm tiền giúp các người như trước nữa. Bà nội ghét chúng con vì nhà không còn ai lao động, không thể giúp bà làm việc, nên đã đuổi chúng con đi. Bà ấy bảo chúng con phải dọn ra khỏi nhà, chúng con cũng không oán trách gì, vì bà ấy là trưởng bối. Mặc dù bà ấy không phải là bà nội ruột của chúng con, nhưng từ nhỏ phụ mẫu con đã dạy chúng con, nhất định phải hiếu thuận với ông bà, con và các ca ca cũng luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng thúc ba, đại đường ca, các người có thể đừng bán con trước được không, con còn nhỏ như vậy cũng không bán được mấy đồng tiền, đợi con và hai ca ca lớn thêm chút nữa thì sẽ đi làm, để các người đi học.”
Nói xong, thân mình mềm nhũn, nàng chống trán giả vờ ngất xỉu ngã xuống đất.
Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên vội vàng kêu to: “Đồng Đồng.”
Diệp Vũ Đồng chớp mắt với hai người, ra hiệu cho hai người không cần lo lắng, nghiêng đầu giả vờ ngất đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.