Mang Ngự Thiện Phòng Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 3:
Dữu Tô
04/03/2023
Hai đứa vì vừa chuyển đến hoàn cảnh sống mới mà khẩn trương sợ hãi, lại bị mẹ kế mỗi ngày la mắng đến choáng váng đầu óc nên tự nhiên trong lòng của hai đứa bé càng thêm run sợ.
Đại Bảo tuổi cũng lớn hớn một chút nên đã có suy nghĩ của mình, vì sợ mẹ kế cho rằng hai anh em ngu ngốc mà vứt bỏ bọn họ, cho nên cậu bé bắt buộc chính mình phải học làm việc nhà, học nấu cơm, thật cẩn mà lấy lòng nguyên chủ.
Cũng giống như hôm nay, không cần hỏi cũng có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này trời còn chưa sáng đã dậy chưng bánh bột ngô, rồi lại một mình chạy lên núi lấy củi.
Doãn Tiểu Mãn nhìn bộ dáng hoảng loạn của cậu bé, cô đoán chừng bé cũng không dám một mình ăn cơm sáng trước đâu.
“Đi rửa tay đi.”
Doãn Tiểu Mãn thần sắc phức tạp liếc nhìn Đại Bảo một cái, gọi cậu đi rửa tay rồi bưng thức ăn vào trong phòng.
Cô vào trong phòng trước tiên thu dọn đệm giường gọn gàng sạch sẽ rồi bày cái bàn nhỏ để thức ăn lên, sau khi làm xong mọi việc cô mới ôm lấy Nữu Nữu rồi bẻ mấy miếng bánh bột ngô nhỏ nhét vào miệng cô bé: “Ăn đi.”
Nữu Nữu nhìn thấy bánh bột ngô, thì đôi mắt tức khắc sáng lên, lúc này cô bé cũng không có cự tuyệt Doãn Tiểu Mãn nữa mà như một chú chim non vui vẻ đang há to miệng chờ ăn.
“Cảm ơn mẹ.” Sau khi ăn xong một miếng bánh bột ngô, cô bé ngượng ngùng cười cười với Dõan Tiểu Mãn, nói tiếng cảm ơn bằng giọng non nớt của trẻ con.
Thấy biểu tình của cô bé làm cho cô cũng không biết nên vui hay nên buồn đây?
“Ăn từ từ thôi.” Doãn Tiểu Mãn xoa xoa đầu cô bé rồi bẻ nửa miếng bánh bột ngô đặt vào trong tay bé.
Phát hiện Đại Bảo sau khi vào nhà vẻ mặt đầy kinh ngạc khi thấy cảnh tượng trước mắt này, Doãn Tiểu Mãn liền vẫy vẫy tay với cậu bé: “Đại Bảo, nhanh đến đây ăn cơm đi.”
Nói xong cô liền dặn dò nhiều thêm một câu: “Con trông em gái, đừng để con bé làm rơi vụn bánh trên giường đất nha.”
Sau khi nghe lời căn dặn của cô, Đại Bảo gật đầu thật mạnh rồi như phảng phất nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu bé nhanh chóng để đồ trong tay lên bàn rồi trèo lên giường đất.
Doãn Tiểu Mãn lúc này mới phát hiện ra trong tay thằng bé còn cầm theo một cái chén nhỏ đựng bánh yến mạch thô màu đen, đây rõ ràng là thằng bé chuẩn bị riêng cho mình.
Doãn Tiểu Mãn mấp máy môi nhưng cũng không mở miệng nói gì, chỉ là nhìn Đại Bảo nhiều thêm một chút.
Bản thân cô làm việc nhiều năm ở ngự thiện phòng cũng được xem là có kiến thức rộng rãi về ẩm thực, nhưng quả thật cô chưa từng nhìn thấy cái bánh yến mạch nào như vậy cả.
Nhìn cái bành màu đen thô ráp khiến cho người ta không muốn ăn kia, làm cho lòng Doãn Tiển Mãn dâng lên một trận chua sót.
Một đứa trẻ như Đại Bảo thì lớn bao nhiêu chứ? Nó mỗi ngày ăn những thực phẩm như vậy làm gì có dinh dưỡng để phát triển, chẳng trách thằng bé sống không quá bảy tuổi.
Doãn Tiển Mãn đưa tay cầm lấy cái bánh yến mạch trong bát của Đại Bảo, rồi nhét cái bánh bột ngô của mình vào tay thằng bé mà không cho phép nó cự tuyệt: “Con ăn cái này đi.”
Vì sợ Đại Bảo từ chối nên cô vội vàng nhét cái bánh yến mạch vào miệng cắn một miếng, nhưng khi ăn vào trong miệng là một cổ vị đắng chua khiến cho cô suýt nữa thì phun thức ăn trong miệng ra ngoài.
Từ khóe mắt cô có thể nhìn thấy Đại Bảo đang lo lắng nhìn cô, nên Doãn Tiểu Mãn chỉ có thể liều mạng tiếp tục cắn nuốt bánh yến mạch, trong nháy mắt cô chỉ cảm thấy cổ họng mình thật đau rát y như bị dao cắt qua, thiếu chút nước mắt của cô nữa đã rơi xuống.
Nhìn bộ dạng ăn như muốn khóc của cô, Đại Bảo đưa tay vỗ vỗ em gái.
Nhị Nữu đang ăn bánh bột ngô thơm ngọt ngẩng đầu lên nhìn anh trai đang khoa tay múa chân làm dấu, sau đó cô bé gật gật đầu.
Nữu Nữu hướng về phái Doãn Tiểu Mãn nói: “Mẹ, anh trai nói nhường bánh bột ngô cho mẹ ăn.”
Cô bé nói xong, biếu tình có chút rối rắm cũng không để ý đến anh trai, mà dem cái bánh bột còn một nữa bị cắn đến loạn thất bát tao đưa về phía cô.
Bản thân là chưởng sự cô cô của ngự thiện phòng, cuộc sống của Doãn Tiểu Mãn những năm gần đây không thiếu nhất chính là đồ ăn thức uống, tuy không phải mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị nhưng ngự thiện cung đình thì cô đã ăn qua rất nhiều lần rồi.
Mà giờ phút này nhìn lại cái bánh yến mạch màu đen trong tay, lại nhìn thấy hai đứa bé đồng thời đưa bánh bột ngô đến trước mặt mình, trong nội tâm của Doãn Tiểu Mãn lúc này tràn đầy tuyệt vọng.
Cuộc sống này sao lại có thể nghèo thành như vậy?
Cô đây rốt cuộc là bị đưa đến đại phương nào a, cuộc sống khó khăn này phải trôi qua thế nào đây?
Đại Bảo tuổi cũng lớn hớn một chút nên đã có suy nghĩ của mình, vì sợ mẹ kế cho rằng hai anh em ngu ngốc mà vứt bỏ bọn họ, cho nên cậu bé bắt buộc chính mình phải học làm việc nhà, học nấu cơm, thật cẩn mà lấy lòng nguyên chủ.
Cũng giống như hôm nay, không cần hỏi cũng có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này trời còn chưa sáng đã dậy chưng bánh bột ngô, rồi lại một mình chạy lên núi lấy củi.
Doãn Tiểu Mãn nhìn bộ dáng hoảng loạn của cậu bé, cô đoán chừng bé cũng không dám một mình ăn cơm sáng trước đâu.
“Đi rửa tay đi.”
Doãn Tiểu Mãn thần sắc phức tạp liếc nhìn Đại Bảo một cái, gọi cậu đi rửa tay rồi bưng thức ăn vào trong phòng.
Cô vào trong phòng trước tiên thu dọn đệm giường gọn gàng sạch sẽ rồi bày cái bàn nhỏ để thức ăn lên, sau khi làm xong mọi việc cô mới ôm lấy Nữu Nữu rồi bẻ mấy miếng bánh bột ngô nhỏ nhét vào miệng cô bé: “Ăn đi.”
Nữu Nữu nhìn thấy bánh bột ngô, thì đôi mắt tức khắc sáng lên, lúc này cô bé cũng không có cự tuyệt Doãn Tiểu Mãn nữa mà như một chú chim non vui vẻ đang há to miệng chờ ăn.
“Cảm ơn mẹ.” Sau khi ăn xong một miếng bánh bột ngô, cô bé ngượng ngùng cười cười với Dõan Tiểu Mãn, nói tiếng cảm ơn bằng giọng non nớt của trẻ con.
Thấy biểu tình của cô bé làm cho cô cũng không biết nên vui hay nên buồn đây?
“Ăn từ từ thôi.” Doãn Tiểu Mãn xoa xoa đầu cô bé rồi bẻ nửa miếng bánh bột ngô đặt vào trong tay bé.
Phát hiện Đại Bảo sau khi vào nhà vẻ mặt đầy kinh ngạc khi thấy cảnh tượng trước mắt này, Doãn Tiểu Mãn liền vẫy vẫy tay với cậu bé: “Đại Bảo, nhanh đến đây ăn cơm đi.”
Nói xong cô liền dặn dò nhiều thêm một câu: “Con trông em gái, đừng để con bé làm rơi vụn bánh trên giường đất nha.”
Sau khi nghe lời căn dặn của cô, Đại Bảo gật đầu thật mạnh rồi như phảng phất nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu bé nhanh chóng để đồ trong tay lên bàn rồi trèo lên giường đất.
Doãn Tiểu Mãn lúc này mới phát hiện ra trong tay thằng bé còn cầm theo một cái chén nhỏ đựng bánh yến mạch thô màu đen, đây rõ ràng là thằng bé chuẩn bị riêng cho mình.
Doãn Tiểu Mãn mấp máy môi nhưng cũng không mở miệng nói gì, chỉ là nhìn Đại Bảo nhiều thêm một chút.
Bản thân cô làm việc nhiều năm ở ngự thiện phòng cũng được xem là có kiến thức rộng rãi về ẩm thực, nhưng quả thật cô chưa từng nhìn thấy cái bánh yến mạch nào như vậy cả.
Nhìn cái bành màu đen thô ráp khiến cho người ta không muốn ăn kia, làm cho lòng Doãn Tiển Mãn dâng lên một trận chua sót.
Một đứa trẻ như Đại Bảo thì lớn bao nhiêu chứ? Nó mỗi ngày ăn những thực phẩm như vậy làm gì có dinh dưỡng để phát triển, chẳng trách thằng bé sống không quá bảy tuổi.
Doãn Tiển Mãn đưa tay cầm lấy cái bánh yến mạch trong bát của Đại Bảo, rồi nhét cái bánh bột ngô của mình vào tay thằng bé mà không cho phép nó cự tuyệt: “Con ăn cái này đi.”
Vì sợ Đại Bảo từ chối nên cô vội vàng nhét cái bánh yến mạch vào miệng cắn một miếng, nhưng khi ăn vào trong miệng là một cổ vị đắng chua khiến cho cô suýt nữa thì phun thức ăn trong miệng ra ngoài.
Từ khóe mắt cô có thể nhìn thấy Đại Bảo đang lo lắng nhìn cô, nên Doãn Tiểu Mãn chỉ có thể liều mạng tiếp tục cắn nuốt bánh yến mạch, trong nháy mắt cô chỉ cảm thấy cổ họng mình thật đau rát y như bị dao cắt qua, thiếu chút nước mắt của cô nữa đã rơi xuống.
Nhìn bộ dạng ăn như muốn khóc của cô, Đại Bảo đưa tay vỗ vỗ em gái.
Nhị Nữu đang ăn bánh bột ngô thơm ngọt ngẩng đầu lên nhìn anh trai đang khoa tay múa chân làm dấu, sau đó cô bé gật gật đầu.
Nữu Nữu hướng về phái Doãn Tiểu Mãn nói: “Mẹ, anh trai nói nhường bánh bột ngô cho mẹ ăn.”
Cô bé nói xong, biếu tình có chút rối rắm cũng không để ý đến anh trai, mà dem cái bánh bột còn một nữa bị cắn đến loạn thất bát tao đưa về phía cô.
Bản thân là chưởng sự cô cô của ngự thiện phòng, cuộc sống của Doãn Tiểu Mãn những năm gần đây không thiếu nhất chính là đồ ăn thức uống, tuy không phải mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị nhưng ngự thiện cung đình thì cô đã ăn qua rất nhiều lần rồi.
Mà giờ phút này nhìn lại cái bánh yến mạch màu đen trong tay, lại nhìn thấy hai đứa bé đồng thời đưa bánh bột ngô đến trước mặt mình, trong nội tâm của Doãn Tiểu Mãn lúc này tràn đầy tuyệt vọng.
Cuộc sống này sao lại có thể nghèo thành như vậy?
Cô đây rốt cuộc là bị đưa đến đại phương nào a, cuộc sống khó khăn này phải trôi qua thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.