Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình
Chương 41: Chủ quản phòng Pháp luật
Lâm Mỹ Thiên
15/07/2022
Tư Lan nói ra câu nào thì Thái Văn Bối liền chặt chém câu đó không thương
tiếc. Nhan Lam thầm nghĩ không biết có phải hai người họ kiếp trước có
nợ nần gì nhau không, kiếp này oan gia ngõ hẹp thật đấy, rõ là không ưa
nhau nhưng lại suốt ngày chạm mặt hạnh họe.
Nói được mấy câu đàng hoàng rồi lại đâm chọt đối phương, làm thế không thấy mệt à? Tư Lan và Thái Văn Bối không mệt, nhưng Nhan Lam thì mệt giùm đấy.
Mắt thấy Nhan Lam lại dửng dưng không để tâm đến mấy chuyện này, sắc mặt Tư Lan càng lúc càng không tốt.
Từ hồi đại học cho tới giờ Tư Lan vẫn luôn ghét nhất chính là thái độ của Nhan Lam, trông cô lúc nào thản nhiên không để tâm đến thế giới bên ngoài, cô chẳng bao giờ biết nổi giận, biết ham mê yêu thích bất cứ thứ gì. Con người sống có nội hàm, thần thái thanh cao, khiến người khác luôn cảm thấy cô không phù hợp với cuộc sống nhân gian, giống thần tiên vậy ấy.
Tư Lan làm bất cứ điều gì trêu ngươi Nhan Lam cũng không đủ khả năng khiến cô liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ là một chút, bởi thế Tư Lan rất không cam tâm.
“Dù sao cũng là bạn cũ, tớ quan tâm đến chuyện tình cảm của Nhan Lam cũng là bình thường thôi mà.”
“Dù sao cũng là bạn cũ, tớ quan tâm đến chuyện tình cảm của Nhan Lam cũng là bình thường thôi mà.”
Tư Lan chua ngoa không được thì bắt đầu giở giọng người tốt, cô mềm yếu nói:
“Chỉ là gần đây tớ thường xuyên xem báo doanh nhân, thấy mấy bữa tiệc đàn anh Tử Quân không đưa Nhan Lam đi cùng, tớ có chút lo lắng mà thôi.”
Nhan Lam nghe vậy chỉ cười chứ không phản bác gì, quả thực mấy bữa tiệc doanh nhân gần đây cô không đi, được dịp để Tư Lan chê cười rồi.
Thái Văn Bối thấy Nhan Lam không phản ứng gì thì định nói đỡ giúp cô, dù sao Thái Văn Bối cũng không thích Tư Lan cứ thế mà được nước lên mặt.
“Tiểu Lam và anh Tử Quân tình cảm rất tốt, chỉ là…-”
“Bối Bối.” Nhan Lam tằng hắng một cái, không cho Thái Văn Bối có cơ hội nói nữa.
Nhan Lam thở dài một hơi, cô rất ghét cái việc phải giải thích chuyện nhà mình cho thiên hạ nghe, chuyện riêng tư nhà cô kia mà, tại sao cô lại phải moi hết tim gan kể cho người khác biết vậy chứ?
“Đừng cứ nói mãi về chuyện của tớ nữa, nói về các cậu đi.”
Thấy Nhan Lam cứ lảng tránh không muốn nói về Lăng Tử Quân như vậy, Tư Lan cảm thấy rất quái lạ. Bụng dạ xấu xa của cô ta đang suy tính – chắc là đôi vợ chồng này cãi nhau rồi cũng nên. Tuy là chưa nghe báo chí khui tin hai người vợ sứt mẻ tình cảm, nhưng nhìn người thật ở đây là minh chứng rõ nhất, nói tới chồng mình mà không tỏ ra vui vẻ, cũng chẳng muốn bàn tới, vậy thì trăm phần trăm là có vấn đề rồi!
“À, nếu mà cậu không muốn nói tới cũng không sao, tớ cũng hiểu… dù sao vợ chồng cãi nhau cũng đâu muốn vạch trần cho thiên hạ thấy.”
“Cậu!”
Thái Văn Bối nghe mà tức giùm Nhan Lam, cô nàng trừng mắt nhìn Tư Lan, chỉ thấy cô ta cười ngạo nghễ, trông có vẻ khoái chí khi thấy người khác chật vật.
Nhan Lam cười nhạt không đáp, tỏ ra không có gì quan trọng.
Phía đối diện Cố Thiên Hạo cảm thấy rất ngại ngùng, anh chàng níu níu tay áo bạn gái ở dưới gầm bàn, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Kìa em…”
Nhưng Tư Lan nào có quan tâm, bởi vì lâu lắm rồi cô ta mới có dịp hơn thua với Nhan Lam, được lúc tình cảm nhà Nhan Lam không tốt, mà cô ta với bạn trai lại đang hạnh phúc như vậy, khoe mẽ một chút cho đã nư.
“Thôi thì mình nói chuyện khác vậy. Các cậu biết không, Thiên Hạo của tớ giỏi giang lắm, là chủ quản phòng pháp luật của một công ty lớn luôn đấy.”
“Ồ, vậy hả, chúc mừng cậu ha, vớ được quả người yêu xịn xò.”
Thái Văn Bối cảm thấy chướng tai, nhưng vẫn nâng ly rượu lên, miệng nhe ra cười nói chúc mừng Tư Lan.
Dẫu biết là Thái Văn Bối không có ý tốt gì, nhưng Tư Lan vẫn nở mày nở mặt ra phết, cạn ly cùng Thái Văn Bối.
“Các cậu cũng biết đó, đặt một bàn tại nhà hàng này khó như lên trời, nếu không phải người yêu tớ có bản lĩnh, hôm nay tụi mình cũng khó lòng được tới đây rồi.”
“Lan Lan nói quá rồi, không phải như thế đâu.”
Cố Thiên Hạo khiêm tốn đỡ lời bạn gái, trông vẻ mặt của y có chút xanh xao, dường như đang tố cáo lời của Tư Lan có gì đó không chân thật.
“Ăn quán sang không được thì kiếm mấy quán bình dân mà ăn, cần gì khoe của vung tiền như vậy làm gì.” Thái Văn Bối nói với giọng gay gắt, cũng không thèm nhìn mặt Tư Lan nữa.
Nhan Lam thấy tình hình không ổn liền kéo tay cô nàng: “Bối Bối, không được nói bậy.”
“Tớ có nói bậy đâu, tớ chỉ là đang lo túi tiền của anh Thiên Hạo bị ai kia càn quét sạch hết.” Thái Văn Bối chẹp miệng, lại hỏi: “Mà phải rồi anh Thiên Hạo, anh làm việc ở công ty nào thế.”
Cố Thiên Hạo vô cùng khiêm tốn nói nhỏ: “Là công ty Quân Thành.”
“Quân Thành?” Thái Văn Bối không quá hiểu biết về giới kinh doanh, thấy vẻ mặt của cô ngơ ngác, Tư Lan được dịp đắc ý.
“Quân Thành mà cậu cũng không biết nữa à, công ty Quân Thành năm ngoái chiêu mộ nhân tài, đãi ngộ nhân viên vô cùng tốt luôn đó. Cũng là Thiên Hạo của tớ xuất chúng, anh ấy vừa phỏng vấn đã được nhận, cấp trên vẫn luôn rất ưu ái anh ấy. Gần đây còn thắng kiện nữa, là một vụ kiện vô cùng quan trọng, ông chủ khen ngợi anh ấy hết lời luôn đó.”
Câu nào câu nấy cũng đều là lời có cánh dành cho anh bạn trai nhiều tiền chịu chi của Tư Lan.
Câu nào câu nấy cũng đều là lời có cánh dành cho anh bạn trai nhiều tiền chịu chi của Tư Lan.
Thái Văn Bối nghe mà phát chán, cô nghiêng mặt nhìn Nhan Lam, giao tiếp ánh mắt hỏi Nhan Lam xem có phải Tư Lan đang nói xạo hay không.
Quân Thành có công ty quái quỷ nào vậy trời… cô có rành mấy công ty lên sàn này đâu.
Thấy Nhan Lam hơi gật đầu nhẹ một cái tỏ ý “Tư Lan không có nói dối đâu”, Thái Văn Bối càng thêm chán ghét. Hừ, nhỏ Tư Lan vậy mà câu được rùa vàng ư?
Nhưng mà chủ quản phòng Pháp luật thôi mà, cái chức này cũng không phải quá nổi bật gì, đặt được nhà hàng ở nơi này luôn á? Thái Văn Bối không tin… nào có thể chứ.
Trong lúc Thái Văn Bối định hỏi thêm mấy câu, Nhan Lam đã ghé tai Thái Văn Bối nói nhỏ:
“Quân Thành là công ty con của Lăng thị.”
“… Hả?” Thái Văn Bối vẫn mù mịt.
Nhan Lam hơi cười, từ tốn trả lời: “Nói cách khác, Lăng Tử Quân chính là ông chủ lớn của Quân Thành.”
“… Hả!?!?!?”
“Quân Thành là công ty con của Lăng thị.”
“… Hả?” Thái Văn Bối vẫn mù mịt.
Nhan Lam hơi cười, từ tốn trả lời: “Nói cách khác, Lăng Tử Quân chính là ông chủ lớn của Quân Thành.”
“… Hả!?!?!?”
Thiên Thiên: Mấy bà có còn nhớ Tử Quân từng nói ông ý có đặt chỗ ở nhà hàng này giúp cho chủ quản phòng Pháp luật của cty ổng hông??? Ùa, là Cố Thiên Hạo đó!
Nói được mấy câu đàng hoàng rồi lại đâm chọt đối phương, làm thế không thấy mệt à? Tư Lan và Thái Văn Bối không mệt, nhưng Nhan Lam thì mệt giùm đấy.
Mắt thấy Nhan Lam lại dửng dưng không để tâm đến mấy chuyện này, sắc mặt Tư Lan càng lúc càng không tốt.
Từ hồi đại học cho tới giờ Tư Lan vẫn luôn ghét nhất chính là thái độ của Nhan Lam, trông cô lúc nào thản nhiên không để tâm đến thế giới bên ngoài, cô chẳng bao giờ biết nổi giận, biết ham mê yêu thích bất cứ thứ gì. Con người sống có nội hàm, thần thái thanh cao, khiến người khác luôn cảm thấy cô không phù hợp với cuộc sống nhân gian, giống thần tiên vậy ấy.
Tư Lan làm bất cứ điều gì trêu ngươi Nhan Lam cũng không đủ khả năng khiến cô liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ là một chút, bởi thế Tư Lan rất không cam tâm.
“Dù sao cũng là bạn cũ, tớ quan tâm đến chuyện tình cảm của Nhan Lam cũng là bình thường thôi mà.”
“Dù sao cũng là bạn cũ, tớ quan tâm đến chuyện tình cảm của Nhan Lam cũng là bình thường thôi mà.”
Tư Lan chua ngoa không được thì bắt đầu giở giọng người tốt, cô mềm yếu nói:
“Chỉ là gần đây tớ thường xuyên xem báo doanh nhân, thấy mấy bữa tiệc đàn anh Tử Quân không đưa Nhan Lam đi cùng, tớ có chút lo lắng mà thôi.”
Nhan Lam nghe vậy chỉ cười chứ không phản bác gì, quả thực mấy bữa tiệc doanh nhân gần đây cô không đi, được dịp để Tư Lan chê cười rồi.
Thái Văn Bối thấy Nhan Lam không phản ứng gì thì định nói đỡ giúp cô, dù sao Thái Văn Bối cũng không thích Tư Lan cứ thế mà được nước lên mặt.
“Tiểu Lam và anh Tử Quân tình cảm rất tốt, chỉ là…-”
“Bối Bối.” Nhan Lam tằng hắng một cái, không cho Thái Văn Bối có cơ hội nói nữa.
Nhan Lam thở dài một hơi, cô rất ghét cái việc phải giải thích chuyện nhà mình cho thiên hạ nghe, chuyện riêng tư nhà cô kia mà, tại sao cô lại phải moi hết tim gan kể cho người khác biết vậy chứ?
“Đừng cứ nói mãi về chuyện của tớ nữa, nói về các cậu đi.”
Thấy Nhan Lam cứ lảng tránh không muốn nói về Lăng Tử Quân như vậy, Tư Lan cảm thấy rất quái lạ. Bụng dạ xấu xa của cô ta đang suy tính – chắc là đôi vợ chồng này cãi nhau rồi cũng nên. Tuy là chưa nghe báo chí khui tin hai người vợ sứt mẻ tình cảm, nhưng nhìn người thật ở đây là minh chứng rõ nhất, nói tới chồng mình mà không tỏ ra vui vẻ, cũng chẳng muốn bàn tới, vậy thì trăm phần trăm là có vấn đề rồi!
“À, nếu mà cậu không muốn nói tới cũng không sao, tớ cũng hiểu… dù sao vợ chồng cãi nhau cũng đâu muốn vạch trần cho thiên hạ thấy.”
“Cậu!”
Thái Văn Bối nghe mà tức giùm Nhan Lam, cô nàng trừng mắt nhìn Tư Lan, chỉ thấy cô ta cười ngạo nghễ, trông có vẻ khoái chí khi thấy người khác chật vật.
Nhan Lam cười nhạt không đáp, tỏ ra không có gì quan trọng.
Phía đối diện Cố Thiên Hạo cảm thấy rất ngại ngùng, anh chàng níu níu tay áo bạn gái ở dưới gầm bàn, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Kìa em…”
Nhưng Tư Lan nào có quan tâm, bởi vì lâu lắm rồi cô ta mới có dịp hơn thua với Nhan Lam, được lúc tình cảm nhà Nhan Lam không tốt, mà cô ta với bạn trai lại đang hạnh phúc như vậy, khoe mẽ một chút cho đã nư.
“Thôi thì mình nói chuyện khác vậy. Các cậu biết không, Thiên Hạo của tớ giỏi giang lắm, là chủ quản phòng pháp luật của một công ty lớn luôn đấy.”
“Ồ, vậy hả, chúc mừng cậu ha, vớ được quả người yêu xịn xò.”
Thái Văn Bối cảm thấy chướng tai, nhưng vẫn nâng ly rượu lên, miệng nhe ra cười nói chúc mừng Tư Lan.
Dẫu biết là Thái Văn Bối không có ý tốt gì, nhưng Tư Lan vẫn nở mày nở mặt ra phết, cạn ly cùng Thái Văn Bối.
“Các cậu cũng biết đó, đặt một bàn tại nhà hàng này khó như lên trời, nếu không phải người yêu tớ có bản lĩnh, hôm nay tụi mình cũng khó lòng được tới đây rồi.”
“Lan Lan nói quá rồi, không phải như thế đâu.”
Cố Thiên Hạo khiêm tốn đỡ lời bạn gái, trông vẻ mặt của y có chút xanh xao, dường như đang tố cáo lời của Tư Lan có gì đó không chân thật.
“Ăn quán sang không được thì kiếm mấy quán bình dân mà ăn, cần gì khoe của vung tiền như vậy làm gì.” Thái Văn Bối nói với giọng gay gắt, cũng không thèm nhìn mặt Tư Lan nữa.
Nhan Lam thấy tình hình không ổn liền kéo tay cô nàng: “Bối Bối, không được nói bậy.”
“Tớ có nói bậy đâu, tớ chỉ là đang lo túi tiền của anh Thiên Hạo bị ai kia càn quét sạch hết.” Thái Văn Bối chẹp miệng, lại hỏi: “Mà phải rồi anh Thiên Hạo, anh làm việc ở công ty nào thế.”
Cố Thiên Hạo vô cùng khiêm tốn nói nhỏ: “Là công ty Quân Thành.”
“Quân Thành?” Thái Văn Bối không quá hiểu biết về giới kinh doanh, thấy vẻ mặt của cô ngơ ngác, Tư Lan được dịp đắc ý.
“Quân Thành mà cậu cũng không biết nữa à, công ty Quân Thành năm ngoái chiêu mộ nhân tài, đãi ngộ nhân viên vô cùng tốt luôn đó. Cũng là Thiên Hạo của tớ xuất chúng, anh ấy vừa phỏng vấn đã được nhận, cấp trên vẫn luôn rất ưu ái anh ấy. Gần đây còn thắng kiện nữa, là một vụ kiện vô cùng quan trọng, ông chủ khen ngợi anh ấy hết lời luôn đó.”
Câu nào câu nấy cũng đều là lời có cánh dành cho anh bạn trai nhiều tiền chịu chi của Tư Lan.
Câu nào câu nấy cũng đều là lời có cánh dành cho anh bạn trai nhiều tiền chịu chi của Tư Lan.
Thái Văn Bối nghe mà phát chán, cô nghiêng mặt nhìn Nhan Lam, giao tiếp ánh mắt hỏi Nhan Lam xem có phải Tư Lan đang nói xạo hay không.
Quân Thành có công ty quái quỷ nào vậy trời… cô có rành mấy công ty lên sàn này đâu.
Thấy Nhan Lam hơi gật đầu nhẹ một cái tỏ ý “Tư Lan không có nói dối đâu”, Thái Văn Bối càng thêm chán ghét. Hừ, nhỏ Tư Lan vậy mà câu được rùa vàng ư?
Nhưng mà chủ quản phòng Pháp luật thôi mà, cái chức này cũng không phải quá nổi bật gì, đặt được nhà hàng ở nơi này luôn á? Thái Văn Bối không tin… nào có thể chứ.
Trong lúc Thái Văn Bối định hỏi thêm mấy câu, Nhan Lam đã ghé tai Thái Văn Bối nói nhỏ:
“Quân Thành là công ty con của Lăng thị.”
“… Hả?” Thái Văn Bối vẫn mù mịt.
Nhan Lam hơi cười, từ tốn trả lời: “Nói cách khác, Lăng Tử Quân chính là ông chủ lớn của Quân Thành.”
“… Hả!?!?!?”
“Quân Thành là công ty con của Lăng thị.”
“… Hả?” Thái Văn Bối vẫn mù mịt.
Nhan Lam hơi cười, từ tốn trả lời: “Nói cách khác, Lăng Tử Quân chính là ông chủ lớn của Quân Thành.”
“… Hả!?!?!?”
Thiên Thiên: Mấy bà có còn nhớ Tử Quân từng nói ông ý có đặt chỗ ở nhà hàng này giúp cho chủ quản phòng Pháp luật của cty ổng hông??? Ùa, là Cố Thiên Hạo đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.