Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình
Chương 17: Đem chuyện kết hôn thông báo thiên hạ chung vui
Lâm Mỹ Thiên
15/07/2022
“Tớ không nhớ.”
Nhan Lam vô cùng lạnh nhạt thốt ra một câu. Thái Văn Bối lập tức thảng thốt: “Trời ạ, cậu tốt nghiệp đại học có bao nhiêu năm đâu, chưa gì đã quên rồi sao?”
“Cũng bốn năm chứ ít ỏi gì đâu… Nhưng mà làm sao vậy, có chuyện gì với hai cậu ấy à?”
“Ồ, cũng không có gì, chỉ là họ gọi điện hẹn tớ và cậu đi họp mặt.”
“Họp mặt?”
“Ừm! Chính là họp mặt. Nghe đâu nhỏ Tư Lan vừa kiếm được anh bồ giàu có, muốn hẹn bọn mình tới ra oai chứ gì. Còn thêm nhỏ Uyển Thư nữa… eo ôi hồi trước tụi nó ganh tị với cậu lắm cơ, bây giờ đạt chút thành tựu nên muốn tỏ vẻ đó mà.”
“Thời đại học qua lâu vậy rồi, tớ cũng chẳng để tâm.”
Nhan Lam nói không để tâm thì quả thực không để tâm, cô nhắm mắt lại như muốn ngủ, bên tai truyền tới tiếng mắng của Thái Văn Bối.
“Trời ạ cô ngốc nhà tôi! Cậu vẫn cứ dửng dưng như thế… để tụi nó ở sau lưng cậu nói xấu đủ điều.”
“Người ta nói gì thì mặc người ta đi, tớ sống tốt là được rồi.”
Cô gái nọ hiển nhiên là không để ý đến ánh mắt người ngoài nhìn cô như thế nào. Trước giờ Nhan Lam vẫn luôn sống như thế, cô hoàn hảo, cô xinh đẹp, học lực luôn ở mức xuất sắc… đó là những gì mà cô bỏ công rèn luyện mới có được.
Người khác nhìn vào muốn soi mói gì Nhan Lam đành chịu, cho dù họ có xuyên tạc, đổi trắng thay đen, nói cô đi cửa sau, hoặc nói cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, cái gì cô đang có cũng là nhờ quan hệ mới có được… Mấy lời này cô không quản nổi, miệng đời kia mà, cấm người ta nói được sao?
Vả lại Nhan Lam cũng không rỗi hơi đâu mà để tâm, cô cảm thấy bản thân mình không hổ thẹn với lương tâm là được, không cần quan tâm miệng đời sân si làm gì.
“Cậu không tức giận thật đó hả? Cậu không nhớ trước kia tụi nó đồn…”
Thái Văn Bối đang tâm huyết dâng trào nói không ngừng miệng, nhưng nói nửa đường mới giật mình khựng lại không dám huyên thuyên tiếp. Ấy chết, cô lỡ lời mất rồi…
“Lời đồn gì hả?”
Nhan Lam hiếm khi tò mò như vậy, cô với tay tới bàn trà lấy điện thoại đưa đến bên tai: “Bối Bối? Sao cậu không nói nữa?”
“À- à không có gì đâu... haha haha...”
Thái Văn Bối cười hihi haha, cố tình tránh né không đề cập đến chuyện lời đồn thổi thời đại học nữa.
Nhan Lam đúng là vô tư đến bất bình thường mà, cái gì cũng dửng dưng không để tâm. Chuyện lời đồn Nhan Lam cước đạp lưỡng thuyền, sau khi chia tay người anh thì lại hẹn hò với người em, lời đồn nói cô lẳng lơ, tâm cơ muốn vào được Lăng gia làm con dâu lan khắp cả trường đại học thời đó, vậy mà Nhan Lam cũng không hay không biết nữa à?
Thái Văn Bối quả thực là phục cô sát đất, trên đời này ngoại trừ Nhan Lam ra thì còn ai thản nhiên với những tin đồn ác ý như vậy đâu chứ.
“Vậy cậu từ chối bọn họ giúp tớ đi, nói là ngày đó tớ bận rồi, tớ không tới dự tiệc họp mặt gì đó đâu.”
“Uầy! Sao mà được, cậu phải đi với tớ chứ.”
“Đi làm cái gì, không phải cậu nói hai người họ muốn ra oai với tụi mình hay sao. Đã sớm biết là tới đó chỉ để nghe khoác lác thì còn tới làm gì.”
Nhan Lam cười khổ, chẳng chút hào hứng gì với cuộc hẹn họp mặt nhàm chán vô bổ ấy.
Nhưng Thái Văn Bối thì khác, cô không cho rằng là đây là cuộc họp mặt vô bổ!
“Thì bởi vì sớm biết là vậy nên càng phải đi chứ sao.” Thái Văn Bối nói với giọng hùng hổ: “Nếu đã biết trước thì chúng ta phải chơi lại bọn nó một phen, cho tụi nó nín mồm lại luôn, thua đến khâm phục khẩu phục.”
“...” Nhan Lam đang lim dim muốn ngủ, nghe Thái Văn Bối nói đến muốn tỉnh ngủ luôn.
“Hả? Chơi lại họ một phen?” Cô hơi mở mắt nhìn trần nhà còn sáng đèn, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra “chơi” bọn họ bằng cách nào chứ.
“Cậu muốn chơi họ ra sao thì chơi… tớ không can dự đâu đấy.”
Nhưng đến cuối cùng Nhan Lam cũng chẳng thèm để tâm, thôi kệ đi, Thái Văn Bối muốn quậy gì cứ cho cô nàng quậy, Nhan Lam không dư hơi đi để ý đám người nhạt nhẽo chỉ thích nói chuyện thị phi đó đâu. Chỉ có Thái Văn Bối là vì quan tâm cô, suốt ngày đối đầu với bọn họ mà thôi.
“Không được, cậu phải đi cùng tớ thì mới chơi bọn họ được.”
Thái Văn Bối trịnh trọng lập ra một màn trả thù ngoạn mục: “Nghe tớ nói đi Tiểu Lam, chỉ có cậu mới có thể chơi cho tụi nó quê độ ê mặt thôi.”
“Chơi kiểu nào hửm?”
“Thì còn kiểu nào nữa!” Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia không rõ có phải là vì phấn khích quá độ hay không, đập bàn một cái “bốp” rõ to.
“Nhỏ Tư Lan ỷ nó có thằng bồ ngon lành cành đào muốn đem ra lấy tiếng trước mặt mình, thì cậu cũng có tiền bối họ Lăng, anh Lăng Tử Quân là chồng kia mà. Đem ra khè trước mặt tụi nó, khắp cả thành phố này còn ai mà không nghe qua danh tập đoàn Lăng thị nữa hả? Lại nói trước kia tụi nó cứ bảo chống mắt lên xem cậu quen anh Tử Quân được bao lâu, bây giờ thì hay rồi, hai người không chỉ hẹn hò mà còn cưới nhau luôn cơ.”
Thái Văn Bối càng nói càng hăng say, dường như muốn đem chuyện Nhan Lam kết hôn cùng Lăng Tử Quân thông báo cho toàn thể thiên hạ cùng nghe và chung vui.
Nhan Lam vô cùng lạnh nhạt thốt ra một câu. Thái Văn Bối lập tức thảng thốt: “Trời ạ, cậu tốt nghiệp đại học có bao nhiêu năm đâu, chưa gì đã quên rồi sao?”
“Cũng bốn năm chứ ít ỏi gì đâu… Nhưng mà làm sao vậy, có chuyện gì với hai cậu ấy à?”
“Ồ, cũng không có gì, chỉ là họ gọi điện hẹn tớ và cậu đi họp mặt.”
“Họp mặt?”
“Ừm! Chính là họp mặt. Nghe đâu nhỏ Tư Lan vừa kiếm được anh bồ giàu có, muốn hẹn bọn mình tới ra oai chứ gì. Còn thêm nhỏ Uyển Thư nữa… eo ôi hồi trước tụi nó ganh tị với cậu lắm cơ, bây giờ đạt chút thành tựu nên muốn tỏ vẻ đó mà.”
“Thời đại học qua lâu vậy rồi, tớ cũng chẳng để tâm.”
Nhan Lam nói không để tâm thì quả thực không để tâm, cô nhắm mắt lại như muốn ngủ, bên tai truyền tới tiếng mắng của Thái Văn Bối.
“Trời ạ cô ngốc nhà tôi! Cậu vẫn cứ dửng dưng như thế… để tụi nó ở sau lưng cậu nói xấu đủ điều.”
“Người ta nói gì thì mặc người ta đi, tớ sống tốt là được rồi.”
Cô gái nọ hiển nhiên là không để ý đến ánh mắt người ngoài nhìn cô như thế nào. Trước giờ Nhan Lam vẫn luôn sống như thế, cô hoàn hảo, cô xinh đẹp, học lực luôn ở mức xuất sắc… đó là những gì mà cô bỏ công rèn luyện mới có được.
Người khác nhìn vào muốn soi mói gì Nhan Lam đành chịu, cho dù họ có xuyên tạc, đổi trắng thay đen, nói cô đi cửa sau, hoặc nói cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, cái gì cô đang có cũng là nhờ quan hệ mới có được… Mấy lời này cô không quản nổi, miệng đời kia mà, cấm người ta nói được sao?
Vả lại Nhan Lam cũng không rỗi hơi đâu mà để tâm, cô cảm thấy bản thân mình không hổ thẹn với lương tâm là được, không cần quan tâm miệng đời sân si làm gì.
“Cậu không tức giận thật đó hả? Cậu không nhớ trước kia tụi nó đồn…”
Thái Văn Bối đang tâm huyết dâng trào nói không ngừng miệng, nhưng nói nửa đường mới giật mình khựng lại không dám huyên thuyên tiếp. Ấy chết, cô lỡ lời mất rồi…
“Lời đồn gì hả?”
Nhan Lam hiếm khi tò mò như vậy, cô với tay tới bàn trà lấy điện thoại đưa đến bên tai: “Bối Bối? Sao cậu không nói nữa?”
“À- à không có gì đâu... haha haha...”
Thái Văn Bối cười hihi haha, cố tình tránh né không đề cập đến chuyện lời đồn thổi thời đại học nữa.
Nhan Lam đúng là vô tư đến bất bình thường mà, cái gì cũng dửng dưng không để tâm. Chuyện lời đồn Nhan Lam cước đạp lưỡng thuyền, sau khi chia tay người anh thì lại hẹn hò với người em, lời đồn nói cô lẳng lơ, tâm cơ muốn vào được Lăng gia làm con dâu lan khắp cả trường đại học thời đó, vậy mà Nhan Lam cũng không hay không biết nữa à?
Thái Văn Bối quả thực là phục cô sát đất, trên đời này ngoại trừ Nhan Lam ra thì còn ai thản nhiên với những tin đồn ác ý như vậy đâu chứ.
“Vậy cậu từ chối bọn họ giúp tớ đi, nói là ngày đó tớ bận rồi, tớ không tới dự tiệc họp mặt gì đó đâu.”
“Uầy! Sao mà được, cậu phải đi với tớ chứ.”
“Đi làm cái gì, không phải cậu nói hai người họ muốn ra oai với tụi mình hay sao. Đã sớm biết là tới đó chỉ để nghe khoác lác thì còn tới làm gì.”
Nhan Lam cười khổ, chẳng chút hào hứng gì với cuộc hẹn họp mặt nhàm chán vô bổ ấy.
Nhưng Thái Văn Bối thì khác, cô không cho rằng là đây là cuộc họp mặt vô bổ!
“Thì bởi vì sớm biết là vậy nên càng phải đi chứ sao.” Thái Văn Bối nói với giọng hùng hổ: “Nếu đã biết trước thì chúng ta phải chơi lại bọn nó một phen, cho tụi nó nín mồm lại luôn, thua đến khâm phục khẩu phục.”
“...” Nhan Lam đang lim dim muốn ngủ, nghe Thái Văn Bối nói đến muốn tỉnh ngủ luôn.
“Hả? Chơi lại họ một phen?” Cô hơi mở mắt nhìn trần nhà còn sáng đèn, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra “chơi” bọn họ bằng cách nào chứ.
“Cậu muốn chơi họ ra sao thì chơi… tớ không can dự đâu đấy.”
Nhưng đến cuối cùng Nhan Lam cũng chẳng thèm để tâm, thôi kệ đi, Thái Văn Bối muốn quậy gì cứ cho cô nàng quậy, Nhan Lam không dư hơi đi để ý đám người nhạt nhẽo chỉ thích nói chuyện thị phi đó đâu. Chỉ có Thái Văn Bối là vì quan tâm cô, suốt ngày đối đầu với bọn họ mà thôi.
“Không được, cậu phải đi cùng tớ thì mới chơi bọn họ được.”
Thái Văn Bối trịnh trọng lập ra một màn trả thù ngoạn mục: “Nghe tớ nói đi Tiểu Lam, chỉ có cậu mới có thể chơi cho tụi nó quê độ ê mặt thôi.”
“Chơi kiểu nào hửm?”
“Thì còn kiểu nào nữa!” Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia không rõ có phải là vì phấn khích quá độ hay không, đập bàn một cái “bốp” rõ to.
“Nhỏ Tư Lan ỷ nó có thằng bồ ngon lành cành đào muốn đem ra lấy tiếng trước mặt mình, thì cậu cũng có tiền bối họ Lăng, anh Lăng Tử Quân là chồng kia mà. Đem ra khè trước mặt tụi nó, khắp cả thành phố này còn ai mà không nghe qua danh tập đoàn Lăng thị nữa hả? Lại nói trước kia tụi nó cứ bảo chống mắt lên xem cậu quen anh Tử Quân được bao lâu, bây giờ thì hay rồi, hai người không chỉ hẹn hò mà còn cưới nhau luôn cơ.”
Thái Văn Bối càng nói càng hăng say, dường như muốn đem chuyện Nhan Lam kết hôn cùng Lăng Tử Quân thông báo cho toàn thể thiên hạ cùng nghe và chung vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.