Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình
Chương 15: Ý nghĩa của 4 đóa hoa hồng
Lâm Mỹ Thiên
15/07/2022
Nhan Lam cũng không biết nên đáp lại Lăng Tử Quân như thế nào nữa, cô cứ đứng chết lặng người ở đó nhìn anh. Phải rất lâu sau mới tìm lại được
bình tĩnh, Nhan Lam cười gượng gạo có chút không chân thật.
“Em để trong rương đồ cũ rất lâu rồi, bây giờ dọn nhà mới thấy nó.”
Nói dối không chớp mắt, có đánh chết Nhan Lam cô cũng không dám nói cho Lăng Tử Quân biết rằng cô đã cẩn thận cất giữ món quà mà trước kia anh đã tặng cô. Nói ra làm gì chứ, còn không phải là tự rước nhục vào thân hay sao.
“À, ra là vậy.”
Lăng Tử Quân nghe Nhan Lam nói thế thì ngưng cười, anh đặt bốn đóa hoa hồng trở về lại rương đựng đồ, ngay trong tức khắc đôi mắt của người đàn ông kia tối lại, phảng phất bên trong là nét buồn miên man.
Nhan Lam sững sờ, cô đứng tần ngần một chỗ không biết nên nói gì và làm gì tiếp theo.
Cô đã nói gì sai hay sao? Sao Lăng Tử Quân lại làm ra vẻ mặt mất mát ấy? Lại làm như thể cô đang khiến anh chịu tổn thương rất sâu sắc vậy. Hai người trầm mặc không nói lời nào, Lăng Tử Quân cũng qua loa xem xét phòng cô, sau đó trở ra ngoài.
Khoảnh khắc vai áo người đàn ông kia đi ngang qua chạm vào vai cô khiến Nhan Lam có chút bàng hoàng, cô ngây ngốc nhìn về phía anh, sau đó cũng nhanh chân đi theo sau.
Tâm trạng của Lăng Tử Quân lại thay đổi rồi, thực sự rất khó lòng nắm bắt.
“Anh nghĩ anh phải về đây, cũng muộn rồi.”
Thanh âm trầm ấm của người đàn ông kia khiến Nhan Lam như bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn anh, lại nhìn đến trên bàn trà tách cà phê cô pha anh không uống dù chỉ là một ngụm.
Trong khoảnh khắc, cõi lòng Nhan Lam có chút hụt hẫng – Bắt cô pha nhưng lại không uống, đúng là đáng ghét thật đấy!
Dường như Lăng Tử Quân cũng cảm nhận được đường nhìn của Nhan Lam, anh tiến về phía bàn trà, nâng tách cà phê đến bên môi nhấp một ngụm nhỏ.
Cà phê đã nguội lạnh cả rồi, nhưng không hiểu sao trong lòng Lăng Tử Quân lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Cảm giác hạnh phúc này xảy đến có thể là do anh được uống tách cà phê mà Nhan Lam đã pha. Tuy không còn ấm để cảm thấy vị ngon, nhưng cảm giác vui mừng hạnh phúc thì hiện hữu rõ rệt.
Dẫu cho khi nãy biết được cô không để tâm đến món quà mà anh tặng, Lăng Tử Quân có chút không vui. Nhưng bù lại được uống một tách cà phê này, trong lòng Lăng Tử Quân cũng nguôi ngoai và cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Thôi thì xí xóa vậy, dù sao cũng chỉ là một món quà đã cũ, Nhan Lam không để tâm cũng không trách cô được.
“Vậy, anh về đây.”
Lăng Tử Quân uống xong tách cà phê thì đặt lại xuống bàn, trước khi đi cũng không quên lấy bánh bích quy cắn một miếng.
“Bánh ngon đấy, lần sau anh tới em lại mời anh ăn món này có được không.”
“…”
Khóe môi Nhan Lam cứng đờ không cười nổi, vẻ mặt cô càng lúc càng tái nhợt.
Hừ… Lăng Tử Quân, người đàn ông này xảo quyệt quá đi mất, rõ biết cô đuổi khéo anh bằng bánh, hiện tại anh ăn chiếc bánh đó đáp trả lại cô. Ăn miếng trả miếng – quả nhiên là phong cách của Lăng Tử Quân.
“Được rồi, anh về cẩn thận, trời tối đừng nên chạy xe quá nhanh.”
Nhan Lam dặn dò mọi thứ xong xuôi, cô đứng ở trước cửa nhà tiễn Lăng Tử Quân ra về. Anh lẳng lặng nhìn cô, thực sự có chút không nỡ rời đi.
Trước kia khi cả hai ở cùng một nhà Lăng Tử Quân không biết trân trọng, đi sớm về khuya, cả ngày tỏ vẻ lạnh lùng không để ý đến cô. Là khi đó cái tôi của anh quá lớn, lòng tự tôn kiêu ngạo của một người đàn ông khiến Lăng Tử Quân như bị che mắt vậy, hoàn toàn chìm sâu vào thù hận, không để ý đến cô vợ nhỏ ở bên cạnh mình như thế nào.
Đến lúc này khi cả hai đã ly hôn rồi thì anh mới hối hận, anh thật mong mỗi ngày về nhà được nhìn thấy cô. Mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ có thể nhìn thấy dáng lưng nhỏ gầy của Nhan Lam trong bóng tối mờ mịt.
Những ngày này không có cô ở bên cạnh, hằng đêm Lăng Tử Quân đều ngủ không ngon. Anh cứ mơ rồi lại choàng tỉnh từ giấc mộng đáng sợ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, thực sự rất khủng khiếp.
Anh đã mơ trong không gian tối mù không nhìn thấy đường đó, Nhan Lam bị một bàn tay xa lạ cướp đi mất, cướp lấy cô rời xa khỏi nơi anh, mà Lăng Tử Quân cho dù có cố cách mấy cũng không thể níu giữ được đôi tay của Nhan Lam.
Cảm giác trong cơn mơ đó quá đỗi chân thực, khiến cho Lăng Tử Quân hoảng sợ vô cùng.
Dẫu cho trước kia cả hai có chiến tranh lạnh với nhau như thế nào, có tỏ vẻ không quan tâm không yêu thương đối phương ra sao, nhưng dù sao khi đó Nhan Lam vẫn còn ở bên cạnh anh, tầm mắt anh hằng ngày đều hiện hữu hình bóng của cô. Nhưng hiện tại thì không, Nhan Lam đi rồi, thế giới của Lăng Tử Quân như sụp đổ vỡ nát không còn gì nữa.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh và Nhan Lam chia xa, đến khi hiện thực bày ra trước mắt Lăng Tử Quân mới hối hận không kịp.
“Vậy, anh về đây, em đóng cửa cẩn thận.”
Quay lại với thực tại, lúc này Lăng Tử Quân cũng nên đi rồi, không thể cứ làm phiền Nhan Lam mãi được.
Người đàn ông nọ quay đầu bước đi, phía sau lưng người phụ nữ ấy cứ thẫn thờ nhìn bóng lưng anh hồi lâu vẫn không cử động.
Không hiểu sao Nhan Lam có thể nhìn thấy được vẻ “luyến tiếc không nỡ” trong đôi mắt của Lăng Tử Quân, nhưng cô cho rằng mình nhìn lầm nên không dám suy đoán linh tinh.
“Ngủ ngon…”
“Ngủ ngon.”
Hai người tạm biệt nhau, Lăng Tử Quân quay lưng đi cũng không quay đầu nhìn lại. Thế nhưng bước chân anh còn chưa đi được mấy bước, đằng sau đã có tiếng gọi.
“Tử Quân à!”
Lăng Tử Quân bất giác quay đầu, đằng sau Nhan Lam đuổi theo anh ra tới tận thang máy. Trông cô có vẻ rất gấp gáp, gương mặt thoáng chốc đỏ hồng vì cảm xúc bộc phát đột ngột.
“4 đóa- 4 đóa hoa hồng mà trước kia anh tặng em, anh nhớ không?”
Hơi thở Nhan Lam có chút rối loạn, Lăng Tử Quân sững sờ không hiểu, anh gật đầu, hỏi ngược lại cô:
“Làm sao thế?”
“Em- em muốn hỏi anh… 4 đóa hoa đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì vậy?”
Cảm giác hồi hộp trong lòng khiến Nhan Lam không nhịn được nắm chặt tay, móng tay ấn vào da thịt đau điếng, thế nhưng lúc này Nhan Lam lại không để ý đến.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng lúc này của cô, đột nhiên Lăng Tử Quân lại nhớ đến thời đại học, khi được tặng hoa Nhan Lam cũng ngượng ngùng như thế, cúi thấp đầu không dám nhìn anh, miệng thỏ thẻ hỏi anh ý nghĩa của 4 đóa hoa hồng là gì.
Lần này cũng giống như lần trước, Lăng Tử Quân không nói gì, chỉ lẳng lặng chỉ vào điện thoại của mình.
“Thời đại công nghệ, em hiểu ý anh chứ?”
Nói tới đây, cửa thang máy cũng vừa mở, người đàn ông bước vào bên trong, trên môi nở một nụ cười tràn ngập ý tứ.
“Em vào nhà đi, đừng đứng ngốc ở đó nữa. Tạm biệt.”
“Tạm… biệt.”
Nhan Lam vừa dứt lời thì cửa thang máy một lần nữa đóng lại, cô đứng yên một chỗ, thảng thốt không thể phản ứng kịp.
Thời đại công nghệ? Ý của Lăng Tử Quân là sao vậy chứ?
“Em để trong rương đồ cũ rất lâu rồi, bây giờ dọn nhà mới thấy nó.”
Nói dối không chớp mắt, có đánh chết Nhan Lam cô cũng không dám nói cho Lăng Tử Quân biết rằng cô đã cẩn thận cất giữ món quà mà trước kia anh đã tặng cô. Nói ra làm gì chứ, còn không phải là tự rước nhục vào thân hay sao.
“À, ra là vậy.”
Lăng Tử Quân nghe Nhan Lam nói thế thì ngưng cười, anh đặt bốn đóa hoa hồng trở về lại rương đựng đồ, ngay trong tức khắc đôi mắt của người đàn ông kia tối lại, phảng phất bên trong là nét buồn miên man.
Nhan Lam sững sờ, cô đứng tần ngần một chỗ không biết nên nói gì và làm gì tiếp theo.
Cô đã nói gì sai hay sao? Sao Lăng Tử Quân lại làm ra vẻ mặt mất mát ấy? Lại làm như thể cô đang khiến anh chịu tổn thương rất sâu sắc vậy. Hai người trầm mặc không nói lời nào, Lăng Tử Quân cũng qua loa xem xét phòng cô, sau đó trở ra ngoài.
Khoảnh khắc vai áo người đàn ông kia đi ngang qua chạm vào vai cô khiến Nhan Lam có chút bàng hoàng, cô ngây ngốc nhìn về phía anh, sau đó cũng nhanh chân đi theo sau.
Tâm trạng của Lăng Tử Quân lại thay đổi rồi, thực sự rất khó lòng nắm bắt.
“Anh nghĩ anh phải về đây, cũng muộn rồi.”
Thanh âm trầm ấm của người đàn ông kia khiến Nhan Lam như bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn anh, lại nhìn đến trên bàn trà tách cà phê cô pha anh không uống dù chỉ là một ngụm.
Trong khoảnh khắc, cõi lòng Nhan Lam có chút hụt hẫng – Bắt cô pha nhưng lại không uống, đúng là đáng ghét thật đấy!
Dường như Lăng Tử Quân cũng cảm nhận được đường nhìn của Nhan Lam, anh tiến về phía bàn trà, nâng tách cà phê đến bên môi nhấp một ngụm nhỏ.
Cà phê đã nguội lạnh cả rồi, nhưng không hiểu sao trong lòng Lăng Tử Quân lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Cảm giác hạnh phúc này xảy đến có thể là do anh được uống tách cà phê mà Nhan Lam đã pha. Tuy không còn ấm để cảm thấy vị ngon, nhưng cảm giác vui mừng hạnh phúc thì hiện hữu rõ rệt.
Dẫu cho khi nãy biết được cô không để tâm đến món quà mà anh tặng, Lăng Tử Quân có chút không vui. Nhưng bù lại được uống một tách cà phê này, trong lòng Lăng Tử Quân cũng nguôi ngoai và cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Thôi thì xí xóa vậy, dù sao cũng chỉ là một món quà đã cũ, Nhan Lam không để tâm cũng không trách cô được.
“Vậy, anh về đây.”
Lăng Tử Quân uống xong tách cà phê thì đặt lại xuống bàn, trước khi đi cũng không quên lấy bánh bích quy cắn một miếng.
“Bánh ngon đấy, lần sau anh tới em lại mời anh ăn món này có được không.”
“…”
Khóe môi Nhan Lam cứng đờ không cười nổi, vẻ mặt cô càng lúc càng tái nhợt.
Hừ… Lăng Tử Quân, người đàn ông này xảo quyệt quá đi mất, rõ biết cô đuổi khéo anh bằng bánh, hiện tại anh ăn chiếc bánh đó đáp trả lại cô. Ăn miếng trả miếng – quả nhiên là phong cách của Lăng Tử Quân.
“Được rồi, anh về cẩn thận, trời tối đừng nên chạy xe quá nhanh.”
Nhan Lam dặn dò mọi thứ xong xuôi, cô đứng ở trước cửa nhà tiễn Lăng Tử Quân ra về. Anh lẳng lặng nhìn cô, thực sự có chút không nỡ rời đi.
Trước kia khi cả hai ở cùng một nhà Lăng Tử Quân không biết trân trọng, đi sớm về khuya, cả ngày tỏ vẻ lạnh lùng không để ý đến cô. Là khi đó cái tôi của anh quá lớn, lòng tự tôn kiêu ngạo của một người đàn ông khiến Lăng Tử Quân như bị che mắt vậy, hoàn toàn chìm sâu vào thù hận, không để ý đến cô vợ nhỏ ở bên cạnh mình như thế nào.
Đến lúc này khi cả hai đã ly hôn rồi thì anh mới hối hận, anh thật mong mỗi ngày về nhà được nhìn thấy cô. Mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ có thể nhìn thấy dáng lưng nhỏ gầy của Nhan Lam trong bóng tối mờ mịt.
Những ngày này không có cô ở bên cạnh, hằng đêm Lăng Tử Quân đều ngủ không ngon. Anh cứ mơ rồi lại choàng tỉnh từ giấc mộng đáng sợ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, thực sự rất khủng khiếp.
Anh đã mơ trong không gian tối mù không nhìn thấy đường đó, Nhan Lam bị một bàn tay xa lạ cướp đi mất, cướp lấy cô rời xa khỏi nơi anh, mà Lăng Tử Quân cho dù có cố cách mấy cũng không thể níu giữ được đôi tay của Nhan Lam.
Cảm giác trong cơn mơ đó quá đỗi chân thực, khiến cho Lăng Tử Quân hoảng sợ vô cùng.
Dẫu cho trước kia cả hai có chiến tranh lạnh với nhau như thế nào, có tỏ vẻ không quan tâm không yêu thương đối phương ra sao, nhưng dù sao khi đó Nhan Lam vẫn còn ở bên cạnh anh, tầm mắt anh hằng ngày đều hiện hữu hình bóng của cô. Nhưng hiện tại thì không, Nhan Lam đi rồi, thế giới của Lăng Tử Quân như sụp đổ vỡ nát không còn gì nữa.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh và Nhan Lam chia xa, đến khi hiện thực bày ra trước mắt Lăng Tử Quân mới hối hận không kịp.
“Vậy, anh về đây, em đóng cửa cẩn thận.”
Quay lại với thực tại, lúc này Lăng Tử Quân cũng nên đi rồi, không thể cứ làm phiền Nhan Lam mãi được.
Người đàn ông nọ quay đầu bước đi, phía sau lưng người phụ nữ ấy cứ thẫn thờ nhìn bóng lưng anh hồi lâu vẫn không cử động.
Không hiểu sao Nhan Lam có thể nhìn thấy được vẻ “luyến tiếc không nỡ” trong đôi mắt của Lăng Tử Quân, nhưng cô cho rằng mình nhìn lầm nên không dám suy đoán linh tinh.
“Ngủ ngon…”
“Ngủ ngon.”
Hai người tạm biệt nhau, Lăng Tử Quân quay lưng đi cũng không quay đầu nhìn lại. Thế nhưng bước chân anh còn chưa đi được mấy bước, đằng sau đã có tiếng gọi.
“Tử Quân à!”
Lăng Tử Quân bất giác quay đầu, đằng sau Nhan Lam đuổi theo anh ra tới tận thang máy. Trông cô có vẻ rất gấp gáp, gương mặt thoáng chốc đỏ hồng vì cảm xúc bộc phát đột ngột.
“4 đóa- 4 đóa hoa hồng mà trước kia anh tặng em, anh nhớ không?”
Hơi thở Nhan Lam có chút rối loạn, Lăng Tử Quân sững sờ không hiểu, anh gật đầu, hỏi ngược lại cô:
“Làm sao thế?”
“Em- em muốn hỏi anh… 4 đóa hoa đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì vậy?”
Cảm giác hồi hộp trong lòng khiến Nhan Lam không nhịn được nắm chặt tay, móng tay ấn vào da thịt đau điếng, thế nhưng lúc này Nhan Lam lại không để ý đến.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng lúc này của cô, đột nhiên Lăng Tử Quân lại nhớ đến thời đại học, khi được tặng hoa Nhan Lam cũng ngượng ngùng như thế, cúi thấp đầu không dám nhìn anh, miệng thỏ thẻ hỏi anh ý nghĩa của 4 đóa hoa hồng là gì.
Lần này cũng giống như lần trước, Lăng Tử Quân không nói gì, chỉ lẳng lặng chỉ vào điện thoại của mình.
“Thời đại công nghệ, em hiểu ý anh chứ?”
Nói tới đây, cửa thang máy cũng vừa mở, người đàn ông bước vào bên trong, trên môi nở một nụ cười tràn ngập ý tứ.
“Em vào nhà đi, đừng đứng ngốc ở đó nữa. Tạm biệt.”
“Tạm… biệt.”
Nhan Lam vừa dứt lời thì cửa thang máy một lần nữa đóng lại, cô đứng yên một chỗ, thảng thốt không thể phản ứng kịp.
Thời đại công nghệ? Ý của Lăng Tử Quân là sao vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.