Chương 47: "Chuyện hôm qua...xin anh hãy quên nó đi được không"
Thanh Trúc
05/03/2023
Trời đã sáng, Dương Linh đưa mắt lim dim nhìn những vệt nắng bên ngoài cửa sổ. Cả thân thể không một mảnh vải che thân, nửa trên người cảm thấy nhẹ tênh. Cô đưa tay lên vỗ vỗ lấy hai má, biết rõ chuyện hôm qua đã như thế nào, cô bỗng đỏ mặt xấu hổ.
Dương Linh đưa mắt nhìn xung quanh, Mặc Tần Minh đã đi đâu rồi, lúc này nếu như thấy anh cô không biết phải đối mặt với anh làm sao. Ngồi dậy tự nhiên cảm thấy thân dưới mình đau nhức, gắng gượng hết sức để di chuyển vào nhà tắm, nhìn cơ thể của mình trên gương, đầy những dấu vết hoan ái đêm cô. Dương Linh đỏ mặt, nhúng khăn ấm trà sát vào lên da thịt hi vọng nó sẽ mờ đi. Loay hoay một hồi trong nhà tắm, cô mới bước ra ngoài. Trong lúc không biết phải làm gì tiếp theo cô bỗng nghe mùi thức ăn bay phản phất.
Dương Linh từ từ đi xuống bếp, Mặc Tần Minh đang mặc quần áo chỉnh tề, anh khoác thêm một cái tạp dề màu đen. Anh đang nấu món gì đó, trông có vẻ rât chăm chú vào nó, anh đưa tay lau đi mồ hôi còn dính trên mặt.
Thấy cô anh liền mỉm cười, đưa tay vẫy như ra hiệu cô tới đây đi, trông tâm trạng của anh có vẻ thoải mái, vì là đàn ông mà, cảm giác kiềm nén bao nhiêu ngày bỗng được giải tỏa ai mà chẳng thích.
Dương Linh vẫn đần mặt đứng đó, cô khoác một chiếc áo khoác lớn quanh người, hai tay khoanh lại như đề phòng đi tới gần.
Mặc Tần Minh đi tới, đẩy ghế ra rồi ấn vai cô ngồi xuống.
“Tôi mới học được vài món, em ăn thử đi”
Anh đưa đặt một chiếc bát và một đôi đữa trước mặt cô, khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như đang mong chờ điều gì đó. Dương Linh vẫn không giám nhìn thẳng vào mặt anh, bẽn lẽn gắp một miếng thịt vào miệng.
Mùi vị không tệ, so với lần trước ngon hơn rất nhiều, cô tiếp tục ăn thêm món khác, ừm…ngon không kém.
Thấy cô có vẻ đang ăn rất ngon, anh bỗng thấy vui vẻ. Nhưng từ lúc nãy tới giờ cô chưa nói với anh một lời nào, chỉ lặng lẽ cúi mặt xuống ăn, anh không kiềm được hỏi một câu.
“Em có mệt không”
Mặc Tần Minh biết thừa chuyện này, con gái lần đầu tiên trải qua việc này đều thấy rất mệt và đau, ngoài chuyện đó ra còn rất xấu hổ, anh cũng không động tay động chân, sợ cô khinh sợ.
Đáp lại anh là cái lắc đầu nhẹ, không khí bao quanh căn nhà là sự im lặng, cuối cùng cô cũng không giám ngước mặt lên nhìn anh. Mặc Tần Minh thở dài, vỗn định nói tiếp thì bị cô nói đồng thanh lại
“Đêm qua”
“Đêm qua”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mặc Tần Minh nghĩ cô sẽ vui vẻ nói với anh gì đó, nhưng không như mong đợi, biểu cảm cô rất ngượng ngạo, cô tiếp tục cúi mặt xuống tránh ánh mắt của anh, một lúc sau anh nói
“Em nói đi”
Khuôn miệng Dương Linh lắp bắp đang nói gì đó nhưng rất nhỏ, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh.
“Chuyện đêm qua….” Cô lại cúi mặt xuống nhìn dĩa thức ăn, giọng nhỏ dần “Xin anh hãy quên nó đi được không”
Mặc Tần Minh khựng lại một lúc, vốn dĩ chuyện đêm qua đến với anh như một kì tích, ấy mà chỉ vì một câu nói đó của cô, anh cảm thấy mình như một người thất bại. Hôm qua anh đã làm gì sai, hay còn chỗ nào cô chưa ưng ý, hay là tại vì thứ thuốc đó mà cô muốn quên đi chứ.
Mặc Tần Minh không nói gì chỉ biết im lặng nhìn cô, anh lấy đôi đũa gắp lên một miếng thịt, những món này anh đã dồn hết tâm sức, anh nghĩ nó rất là ngon khi cùng cô thưởng thức, nhưng không, anh cảm thấy nó nhạt nhẽo khó nuốt đến lạ. Suốt khoảnh khắc đó, chẳng ai nhìn ai, một bầu không khí trầm lặng chỉ có tiếng đồng hồ kêu, tiếng chim hót bên ngoài.
Ăn xong rồi anh lặng lẽ dọn hết đồ ăn như anh không muốn đụng đến việc gì cả, trên khuôn mặt bộc lỗ rõ vẻ hơi buồn, Dương Linh khẽ liếc anh một cái, cố chỉ biết im lặng ngồi trên ghế.
“Hôm nay em nghỉ ngơi, tôi có việc gì phải làm rồi”
Dương Linh định nói gì đó, nhưng bị anh khước từ, rất nhanh anh khoác vào rồi đi ra lên xe phóng đi thật nhanh. Cô chỉ biết trôn chân tại chỗ nhìn anh đi xa dần, một lúc lâu cô mới nhớ ra, có một việc cô cần làm gấp, thuốc tranh thai…. Cô nhìn ra xa suy nghĩ, đêm qua hai người không hề sử dụng biện pháp nào cả, rất nhanh khoác lại áo đi bộ ra tiệm thuốc gần nhất để mua.
“Cho tôi một vỉ thuốc tránh thai” Dương Linh nói như thể mỗi mình cô nghe thấy vậy.
Cô dược sĩ phải cố gắng lắm mới hiểu cô nói gì, một phần vì nhìn vẻ mặt ngượng ngạo đó, lặng lẽ đưa cho cô một vỉ đưa trước mặt Dương Linh.
“Bao nhiêu vậy ạ” Cô trả tiền ra khỏi tiệm thuốc, cô không muốn người khác nhìn cô với bộ dạng như vậy. Về đến nhà cô chạy thẳng vào phòng, nhanh chóng uống một viên, sau đó cuốn chạt người lại trong chăn, cô đã khóc, hôm nay cô cảm thấy cô đơn quá
Mặc Tần Minh bên này cũng không có tâm trạng mà làm việc nữa, Khả Vỹ thấy anh có vẻ không ổn liền hỏi.
“Cô ấy đã nói như thế nào”
Anh hậm hực nhìn Khả Vỹ “Nói muốn quên hết chuyện hôm qua, tại sao có thể làm như vậy chứ”
Hôm qua anh cũng đang rất kiềm chế, nhưng nhìn biểu cảm động tình của cô. Giọng nói khi cô gọi tên tanh nhỉ rót vào tai anh bảo anh mau làm đi, thật sự anh không thể nào cưỡng lại được. Rõ ràng cô đã gọi tên anh như thế mà tại sao chứ?
“Anh nên làm gì đó để cô ấy hiểu hơn rằng đêm qua là anh và cô tự nguyện, có lẽ lần đầu tiên nên cô ấy shock chăng” Khả Vỹ đang ra một lời khuyên.
“Phải làm gì bây giờ” Anh hỏi
“Ngồi cùng nhau nói chuyện” Khả Vỹ ngước lên vừa nhìn trần nhà vừa nói như đang cân nhắc chuyện gì đó.
Mặc Tần Minh dường như không nói đến chuyện này nữa, lặng lẽ tiếp tục làm việc, nhưng trong đầu anh vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói của cô: “Xin anh hãy quên đi được không”….Nó cứ lần lượt đi vào đầu anh như một chiếc máy lặp, chắc có lẽ đi rửa mặt cho tỉnh táo mới được.
Dương Linh đưa mắt nhìn xung quanh, Mặc Tần Minh đã đi đâu rồi, lúc này nếu như thấy anh cô không biết phải đối mặt với anh làm sao. Ngồi dậy tự nhiên cảm thấy thân dưới mình đau nhức, gắng gượng hết sức để di chuyển vào nhà tắm, nhìn cơ thể của mình trên gương, đầy những dấu vết hoan ái đêm cô. Dương Linh đỏ mặt, nhúng khăn ấm trà sát vào lên da thịt hi vọng nó sẽ mờ đi. Loay hoay một hồi trong nhà tắm, cô mới bước ra ngoài. Trong lúc không biết phải làm gì tiếp theo cô bỗng nghe mùi thức ăn bay phản phất.
Dương Linh từ từ đi xuống bếp, Mặc Tần Minh đang mặc quần áo chỉnh tề, anh khoác thêm một cái tạp dề màu đen. Anh đang nấu món gì đó, trông có vẻ rât chăm chú vào nó, anh đưa tay lau đi mồ hôi còn dính trên mặt.
Thấy cô anh liền mỉm cười, đưa tay vẫy như ra hiệu cô tới đây đi, trông tâm trạng của anh có vẻ thoải mái, vì là đàn ông mà, cảm giác kiềm nén bao nhiêu ngày bỗng được giải tỏa ai mà chẳng thích.
Dương Linh vẫn đần mặt đứng đó, cô khoác một chiếc áo khoác lớn quanh người, hai tay khoanh lại như đề phòng đi tới gần.
Mặc Tần Minh đi tới, đẩy ghế ra rồi ấn vai cô ngồi xuống.
“Tôi mới học được vài món, em ăn thử đi”
Anh đưa đặt một chiếc bát và một đôi đữa trước mặt cô, khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như đang mong chờ điều gì đó. Dương Linh vẫn không giám nhìn thẳng vào mặt anh, bẽn lẽn gắp một miếng thịt vào miệng.
Mùi vị không tệ, so với lần trước ngon hơn rất nhiều, cô tiếp tục ăn thêm món khác, ừm…ngon không kém.
Thấy cô có vẻ đang ăn rất ngon, anh bỗng thấy vui vẻ. Nhưng từ lúc nãy tới giờ cô chưa nói với anh một lời nào, chỉ lặng lẽ cúi mặt xuống ăn, anh không kiềm được hỏi một câu.
“Em có mệt không”
Mặc Tần Minh biết thừa chuyện này, con gái lần đầu tiên trải qua việc này đều thấy rất mệt và đau, ngoài chuyện đó ra còn rất xấu hổ, anh cũng không động tay động chân, sợ cô khinh sợ.
Đáp lại anh là cái lắc đầu nhẹ, không khí bao quanh căn nhà là sự im lặng, cuối cùng cô cũng không giám ngước mặt lên nhìn anh. Mặc Tần Minh thở dài, vỗn định nói tiếp thì bị cô nói đồng thanh lại
“Đêm qua”
“Đêm qua”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mặc Tần Minh nghĩ cô sẽ vui vẻ nói với anh gì đó, nhưng không như mong đợi, biểu cảm cô rất ngượng ngạo, cô tiếp tục cúi mặt xuống tránh ánh mắt của anh, một lúc sau anh nói
“Em nói đi”
Khuôn miệng Dương Linh lắp bắp đang nói gì đó nhưng rất nhỏ, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh.
“Chuyện đêm qua….” Cô lại cúi mặt xuống nhìn dĩa thức ăn, giọng nhỏ dần “Xin anh hãy quên nó đi được không”
Mặc Tần Minh khựng lại một lúc, vốn dĩ chuyện đêm qua đến với anh như một kì tích, ấy mà chỉ vì một câu nói đó của cô, anh cảm thấy mình như một người thất bại. Hôm qua anh đã làm gì sai, hay còn chỗ nào cô chưa ưng ý, hay là tại vì thứ thuốc đó mà cô muốn quên đi chứ.
Mặc Tần Minh không nói gì chỉ biết im lặng nhìn cô, anh lấy đôi đũa gắp lên một miếng thịt, những món này anh đã dồn hết tâm sức, anh nghĩ nó rất là ngon khi cùng cô thưởng thức, nhưng không, anh cảm thấy nó nhạt nhẽo khó nuốt đến lạ. Suốt khoảnh khắc đó, chẳng ai nhìn ai, một bầu không khí trầm lặng chỉ có tiếng đồng hồ kêu, tiếng chim hót bên ngoài.
Ăn xong rồi anh lặng lẽ dọn hết đồ ăn như anh không muốn đụng đến việc gì cả, trên khuôn mặt bộc lỗ rõ vẻ hơi buồn, Dương Linh khẽ liếc anh một cái, cố chỉ biết im lặng ngồi trên ghế.
“Hôm nay em nghỉ ngơi, tôi có việc gì phải làm rồi”
Dương Linh định nói gì đó, nhưng bị anh khước từ, rất nhanh anh khoác vào rồi đi ra lên xe phóng đi thật nhanh. Cô chỉ biết trôn chân tại chỗ nhìn anh đi xa dần, một lúc lâu cô mới nhớ ra, có một việc cô cần làm gấp, thuốc tranh thai…. Cô nhìn ra xa suy nghĩ, đêm qua hai người không hề sử dụng biện pháp nào cả, rất nhanh khoác lại áo đi bộ ra tiệm thuốc gần nhất để mua.
“Cho tôi một vỉ thuốc tránh thai” Dương Linh nói như thể mỗi mình cô nghe thấy vậy.
Cô dược sĩ phải cố gắng lắm mới hiểu cô nói gì, một phần vì nhìn vẻ mặt ngượng ngạo đó, lặng lẽ đưa cho cô một vỉ đưa trước mặt Dương Linh.
“Bao nhiêu vậy ạ” Cô trả tiền ra khỏi tiệm thuốc, cô không muốn người khác nhìn cô với bộ dạng như vậy. Về đến nhà cô chạy thẳng vào phòng, nhanh chóng uống một viên, sau đó cuốn chạt người lại trong chăn, cô đã khóc, hôm nay cô cảm thấy cô đơn quá
Mặc Tần Minh bên này cũng không có tâm trạng mà làm việc nữa, Khả Vỹ thấy anh có vẻ không ổn liền hỏi.
“Cô ấy đã nói như thế nào”
Anh hậm hực nhìn Khả Vỹ “Nói muốn quên hết chuyện hôm qua, tại sao có thể làm như vậy chứ”
Hôm qua anh cũng đang rất kiềm chế, nhưng nhìn biểu cảm động tình của cô. Giọng nói khi cô gọi tên tanh nhỉ rót vào tai anh bảo anh mau làm đi, thật sự anh không thể nào cưỡng lại được. Rõ ràng cô đã gọi tên anh như thế mà tại sao chứ?
“Anh nên làm gì đó để cô ấy hiểu hơn rằng đêm qua là anh và cô tự nguyện, có lẽ lần đầu tiên nên cô ấy shock chăng” Khả Vỹ đang ra một lời khuyên.
“Phải làm gì bây giờ” Anh hỏi
“Ngồi cùng nhau nói chuyện” Khả Vỹ ngước lên vừa nhìn trần nhà vừa nói như đang cân nhắc chuyện gì đó.
Mặc Tần Minh dường như không nói đến chuyện này nữa, lặng lẽ tiếp tục làm việc, nhưng trong đầu anh vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói của cô: “Xin anh hãy quên đi được không”….Nó cứ lần lượt đi vào đầu anh như một chiếc máy lặp, chắc có lẽ đi rửa mặt cho tỉnh táo mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.