Chương 67: "Nhưng anh muốn thấy"
Thanh Trúc
16/03/2023
Dưới ánh đèn phòng khách, anh nhìn thấy rất rõ, từng chi tiết trên cơ thể cô cứ hiện lên trước mắt anh rất rõ ràng, hít thở thật sâu, anh cầm hai cánh tay cô nắm giữ trên đỉnh đầu, ghé sát tai cô thủ thỉ.
“Để anh nhìn thấy nó”
Nói xong Mặc Tần Minh cúi xuống, hô hấp càng nặng nề, đặt nên môi một bên, liếm láp không ngừng, bên còn lại anh cũng không tha, xoa nắn khiến cô có chút khó chịu.
“Ưm …” Tiếng cô rên rỉ phát lên
Hai tay xoa lấy đỉnh đầu của anh, “Tần Minh…đừng.
Ở trên sofa, không gian vừa trật trội vừa khó chịu, ở gáy cổ của cô bị đè nặng lên rất đau, lấy tay chống lên bờ ngực săn chắt của anh, ánh mắt tội nghiệp long lanh.
“Tần Minh…vào phòng đi, em không muốn làm ở đây”
Tiếng nói hơi run rẩy vang vào tai, Mặc Tần Minh say đắm nhìn người con gái ở thân dưới, miệng cô mấp máy nhìn anh. Giây phút này sao có thể chậm chễ được chứ, lấy lại phấn chấn, anh đứng dậy bế cô vào phòng ngủ.
Vừa đặt cô xuống giường, anh giải phóng hết thân người, chỉ để lại chiếc quần nhỏ. Dương Linh cũng vậy, lúc này cô vẫn chưa quen với sự thân mật này, co quắp lại che gần hết mấy phần nhạy cảm, Mặc Tần Minh chống hai tay đối diện với cô, tiếp tục hôn sâu. Ánh đèn trong phòng vẫn đang sáng, dừng lại một lúc, cô nói.
“Tắt đèn phòng đi”
Mặc Tần Minh vẫn tiếp tục mê mẩn đôi môi, vừa nói.
“Không cần đâu”
Bàn tay đặt lên khuôn mặt anh, ánh mắt như đang nài nỉ, đôi môi mấp máy chưa được anh buông tha.
“Ưm…em muốn tắt”
Anh vươn người lên hôn chán cô, nhìn khuôn mặt cô một lúc, “Muốn tắt”
Dương Linh gật đầu, đối diện với ánh mắt như nài nỉ này, anh không thể không nghe được, đứng dậy thật nhanh tắt đi đèn phòng, rồi lại nằm trên cô, ghé sát tai cô nói nhỏ.
“Nhưng anh muốn thấy”
Cô im lặng không nói,hơi thở của anh đang hoa vào cô. Hai người đều không một mảnh vải che thân, toàn là da thịt nhẵn lụi. Mặc Tần Minh nhưng cô rất xấu hổ, sự va chạm này khiến cô đỏ mặt hơn, cô không muôn anh nhìn thấy bộ dạng này, thật may đèn đã tắt.
“Nhưng em…”
Chưa nói hết, anh lại hôn cô, trong bóng tối, Dương Linh không thấy gì cả, tiếng môi lưỡi hòa vào nhau thật khiến người ta xấu hổ, đắm đuối một lúc anh mới buông ra.
Khi Dương Linh đang quen dần trong bóng tối, da bụng cô lại cảm thấy như bị thứ gì đó chạm vào, đưa qua đưa lại, anh đang hôn trên đó, hai tay nắm chặt lấy eo của cô. Dương Linh bất lực chỉ biết phát ra từng tiếng rên rỉ.
Tiếp tục là vùng tam giác, chiếc quần nhỏ đã bị ăn cởi bỏ, một bàn tay không ngừng vuốt ve dưới đó, như một dòng nước tỏng người cô chảy ra, ẩm ướt và khó chịu, cô rất muốn nói anh hãy nhanh lên nhưng lại không giám, cô rất xấu hổ, bất lực nắm chặt ga giường.
Thêm một lần nữa, cô nghe thấy tiếng quần áo xào xạc, cô biết anh đang làm gì, dưới đó như cảm nhận được một sự va chạm, thân thể cô co rút từng hồi, lấy tay nắm chặt lấy tay anh.
“Anh…”
“Hự”
Tiếng gầm nhẹ của Mặc Tần Minh làm cô giật mình, cái trong tay cô không phải là tay anh, một thứ mềm mềm gân guốc, cô trừng mắt, biết mình đang làm một chuyện không hay với anh rồi, rụt tay lại vội vã lên tiếng.
“Em…em xin lỗi”
Đáp lại cô là không khí im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của anh, cô cũng không giám hành động gì tiếp theo, im lặng đợi chờ. Lúc đã quen dần trong bóng tối, cô thấy anh đã chuyển động, dưới đó dần cảm nhận được sự ma sát.
“Ưm….hức”
Lần mò trong bóng tối, Dương Linh men theo cánh tay săn chắt của anh, nắm lấy bàn tay của anh, biết mình không cầm nhầm nữa, giọng nói như nỉ non.
“Anh…nhớ làm nhẹ thôi”
Mặc Tần Minh chồm người xuống, hôn nhẹ lên chán cô, “Đừng lo, anh sẽ nhẹ nhàng với em”
Dương Linh khẽ gật đầu, đang chưa biết chuyện gì xảy ra thì dưới đó anh đã hành động rồi, khẽ đẩy thứ đó vào trong cô.
“Á” Cô la lên vì sự bất ngờ này.
Cảm nhận được hơi thở của anh ở bên cánh tai mình, giọng nói quen thuốc ấy lại vang lên.
“Ngoan! Thả lỏng, sẽ không đau đâu”
Mặt mũi cô nhăn nhó, tronng miệng không ngừng phát ra những tiếng nỉ non phóng túng, vươn tay ôm chặt lấy bả vai anh, găm sâu vào da thịt, Bao nhiêu đó có là gì với anh đâu chứ. Mặc Tần Minh vẫn kịp đẩy tiến độ, anh vẫn luôn chú ý từng tiếng rên mà cô phát ra.
Quyến luyến nhau đã xong, anh trở mình làm bên cạnh, đưa tay lên kéo cô vào lòng. Dương Linh lúc này đã rất mệt mỏi, cô vùi đầu vào ngực anh, biết cô vẫn còn thức, anh đưa tay vuốt ve lấy tấm lưng của cô.
“Có đau không”
Dương Linh lắc đầu, “Không đau như em nghĩ”
Mặc Tần Minh mỉm cười, anh cứ sợ sau khi làm chuyện này, cô sẽ cảm thấy sợ vì đau, thật may là cô vẫn ổn. Lúc này Dương Linh mới nhớ, vừa rồi vì quá phấn khích, móng tay của mình đã ghim chặt trong da thịt ở bờ vai anh, đưa tay ra sau lưng anh, sờ tới sờ lui.
“Cái đó…em xin lỗi, anh có đau không”
Mặc Tần Minh mỉm cười, lại ôm chặt cô hơn, hôm nay cô đã cho hạnh phúc như vậy, mọi đau đớn đều tan biến, nhiều đấy là gì với anh chứ.
“Cái đó ngày mai em phải làm gì cho anh đây”
Trong đầu nghĩ vậy nhưng vẫn luôn nổi hứng trêu trọc cô, không biết cô có hiểu không nhưng mỗi lúc như vậy, nhìn cô rất là vui.
“Mai em mua thuốc cho anh bôi”
“Chỉ vậy thôi hả” Mặc Tần Minh nhoẻn miệng cười.
Y như vừa rồi, khi chuẩn bị làm chuyện, anh lại nói như vậy, mặt Dương Linh nóng dần lên, cô biết mình như đang ở trong cái bẫy vậy, tốt nhất lên im lặng thì hơn.
“Sao không nói” Mặc Tần Minh vẫn không buông tha cho cô.
Dương Linh giận dỗi đẩy nhẹ anh ra, “Anh không ngủ thì để em ngủ đi, em rất là mệt”
“Em có làm gì đâu mà mệt” Anh cười lớn, không phải từ nãy đến giờ chỉ mỗi anh vận động thôi sao.
“Anh….” Dương Linh á khẩu không biết lên nói gì.
Mặc Tần Minh vươn tay siết chặt eo cô, hôn nhẹ lên chán cô, “Được rồi, ngủ đi”
“Để anh nhìn thấy nó”
Nói xong Mặc Tần Minh cúi xuống, hô hấp càng nặng nề, đặt nên môi một bên, liếm láp không ngừng, bên còn lại anh cũng không tha, xoa nắn khiến cô có chút khó chịu.
“Ưm …” Tiếng cô rên rỉ phát lên
Hai tay xoa lấy đỉnh đầu của anh, “Tần Minh…đừng.
Ở trên sofa, không gian vừa trật trội vừa khó chịu, ở gáy cổ của cô bị đè nặng lên rất đau, lấy tay chống lên bờ ngực săn chắt của anh, ánh mắt tội nghiệp long lanh.
“Tần Minh…vào phòng đi, em không muốn làm ở đây”
Tiếng nói hơi run rẩy vang vào tai, Mặc Tần Minh say đắm nhìn người con gái ở thân dưới, miệng cô mấp máy nhìn anh. Giây phút này sao có thể chậm chễ được chứ, lấy lại phấn chấn, anh đứng dậy bế cô vào phòng ngủ.
Vừa đặt cô xuống giường, anh giải phóng hết thân người, chỉ để lại chiếc quần nhỏ. Dương Linh cũng vậy, lúc này cô vẫn chưa quen với sự thân mật này, co quắp lại che gần hết mấy phần nhạy cảm, Mặc Tần Minh chống hai tay đối diện với cô, tiếp tục hôn sâu. Ánh đèn trong phòng vẫn đang sáng, dừng lại một lúc, cô nói.
“Tắt đèn phòng đi”
Mặc Tần Minh vẫn tiếp tục mê mẩn đôi môi, vừa nói.
“Không cần đâu”
Bàn tay đặt lên khuôn mặt anh, ánh mắt như đang nài nỉ, đôi môi mấp máy chưa được anh buông tha.
“Ưm…em muốn tắt”
Anh vươn người lên hôn chán cô, nhìn khuôn mặt cô một lúc, “Muốn tắt”
Dương Linh gật đầu, đối diện với ánh mắt như nài nỉ này, anh không thể không nghe được, đứng dậy thật nhanh tắt đi đèn phòng, rồi lại nằm trên cô, ghé sát tai cô nói nhỏ.
“Nhưng anh muốn thấy”
Cô im lặng không nói,hơi thở của anh đang hoa vào cô. Hai người đều không một mảnh vải che thân, toàn là da thịt nhẵn lụi. Mặc Tần Minh nhưng cô rất xấu hổ, sự va chạm này khiến cô đỏ mặt hơn, cô không muôn anh nhìn thấy bộ dạng này, thật may đèn đã tắt.
“Nhưng em…”
Chưa nói hết, anh lại hôn cô, trong bóng tối, Dương Linh không thấy gì cả, tiếng môi lưỡi hòa vào nhau thật khiến người ta xấu hổ, đắm đuối một lúc anh mới buông ra.
Khi Dương Linh đang quen dần trong bóng tối, da bụng cô lại cảm thấy như bị thứ gì đó chạm vào, đưa qua đưa lại, anh đang hôn trên đó, hai tay nắm chặt lấy eo của cô. Dương Linh bất lực chỉ biết phát ra từng tiếng rên rỉ.
Tiếp tục là vùng tam giác, chiếc quần nhỏ đã bị ăn cởi bỏ, một bàn tay không ngừng vuốt ve dưới đó, như một dòng nước tỏng người cô chảy ra, ẩm ướt và khó chịu, cô rất muốn nói anh hãy nhanh lên nhưng lại không giám, cô rất xấu hổ, bất lực nắm chặt ga giường.
Thêm một lần nữa, cô nghe thấy tiếng quần áo xào xạc, cô biết anh đang làm gì, dưới đó như cảm nhận được một sự va chạm, thân thể cô co rút từng hồi, lấy tay nắm chặt lấy tay anh.
“Anh…”
“Hự”
Tiếng gầm nhẹ của Mặc Tần Minh làm cô giật mình, cái trong tay cô không phải là tay anh, một thứ mềm mềm gân guốc, cô trừng mắt, biết mình đang làm một chuyện không hay với anh rồi, rụt tay lại vội vã lên tiếng.
“Em…em xin lỗi”
Đáp lại cô là không khí im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của anh, cô cũng không giám hành động gì tiếp theo, im lặng đợi chờ. Lúc đã quen dần trong bóng tối, cô thấy anh đã chuyển động, dưới đó dần cảm nhận được sự ma sát.
“Ưm….hức”
Lần mò trong bóng tối, Dương Linh men theo cánh tay săn chắt của anh, nắm lấy bàn tay của anh, biết mình không cầm nhầm nữa, giọng nói như nỉ non.
“Anh…nhớ làm nhẹ thôi”
Mặc Tần Minh chồm người xuống, hôn nhẹ lên chán cô, “Đừng lo, anh sẽ nhẹ nhàng với em”
Dương Linh khẽ gật đầu, đang chưa biết chuyện gì xảy ra thì dưới đó anh đã hành động rồi, khẽ đẩy thứ đó vào trong cô.
“Á” Cô la lên vì sự bất ngờ này.
Cảm nhận được hơi thở của anh ở bên cánh tai mình, giọng nói quen thuốc ấy lại vang lên.
“Ngoan! Thả lỏng, sẽ không đau đâu”
Mặt mũi cô nhăn nhó, tronng miệng không ngừng phát ra những tiếng nỉ non phóng túng, vươn tay ôm chặt lấy bả vai anh, găm sâu vào da thịt, Bao nhiêu đó có là gì với anh đâu chứ. Mặc Tần Minh vẫn kịp đẩy tiến độ, anh vẫn luôn chú ý từng tiếng rên mà cô phát ra.
Quyến luyến nhau đã xong, anh trở mình làm bên cạnh, đưa tay lên kéo cô vào lòng. Dương Linh lúc này đã rất mệt mỏi, cô vùi đầu vào ngực anh, biết cô vẫn còn thức, anh đưa tay vuốt ve lấy tấm lưng của cô.
“Có đau không”
Dương Linh lắc đầu, “Không đau như em nghĩ”
Mặc Tần Minh mỉm cười, anh cứ sợ sau khi làm chuyện này, cô sẽ cảm thấy sợ vì đau, thật may là cô vẫn ổn. Lúc này Dương Linh mới nhớ, vừa rồi vì quá phấn khích, móng tay của mình đã ghim chặt trong da thịt ở bờ vai anh, đưa tay ra sau lưng anh, sờ tới sờ lui.
“Cái đó…em xin lỗi, anh có đau không”
Mặc Tần Minh mỉm cười, lại ôm chặt cô hơn, hôm nay cô đã cho hạnh phúc như vậy, mọi đau đớn đều tan biến, nhiều đấy là gì với anh chứ.
“Cái đó ngày mai em phải làm gì cho anh đây”
Trong đầu nghĩ vậy nhưng vẫn luôn nổi hứng trêu trọc cô, không biết cô có hiểu không nhưng mỗi lúc như vậy, nhìn cô rất là vui.
“Mai em mua thuốc cho anh bôi”
“Chỉ vậy thôi hả” Mặc Tần Minh nhoẻn miệng cười.
Y như vừa rồi, khi chuẩn bị làm chuyện, anh lại nói như vậy, mặt Dương Linh nóng dần lên, cô biết mình như đang ở trong cái bẫy vậy, tốt nhất lên im lặng thì hơn.
“Sao không nói” Mặc Tần Minh vẫn không buông tha cho cô.
Dương Linh giận dỗi đẩy nhẹ anh ra, “Anh không ngủ thì để em ngủ đi, em rất là mệt”
“Em có làm gì đâu mà mệt” Anh cười lớn, không phải từ nãy đến giờ chỉ mỗi anh vận động thôi sao.
“Anh….” Dương Linh á khẩu không biết lên nói gì.
Mặc Tần Minh vươn tay siết chặt eo cô, hôn nhẹ lên chán cô, “Được rồi, ngủ đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.