Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 106: Gây sự

Điềm Nị Tiểu Mễ Chúc

05/08/2020

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

Dạo này hơi đoản không đánh số nhầm cũng đăng lộn chương, đã nói là nghỉ nhiều đầu óc mụ mị mà hehehe các bạn thông cảm nha.

-------------------------------------------------

Vừa nãy Tổ Kỳ đến gần liền cảm thấy hai người này nhìn rất quen mắt, lúc này nhìn thấy đám người phái trước, nhất thời nhớ ra ——Mấy người này không phải là ngày đó đến văn phòng tìm Đường Du Khoan nói chuyện làm ăn sao?!

Bất quá mấy người này cũng không phải người cùng Đường Du Khoan ký kết hợp đồng, nhưng trải qua mấy lần suy nghĩ và nghi ngờ, cuối cùng ngại Đường Du Khoan ra giá quá đắt nên đã bỏ về.

Đồng thời trước khi đi, còn nói Đường Du Khoan ra cái giá đó chỉ có thể gạt được một vài kẻ ham mới mẻ coi tiền như rác, dù cho chất lượng tốt, giá cả vẫn là đắt vô cùng, muốn lâu dài tiếp tục phát triển nhất định phải xuống giá.

Lúc đó Tổ Kỳ còn có chút tiếc hận, cảm thấy tổn thất mấy khách hàng lớn, không nghĩ tới mới qua không lâu, những người này liền trở lại...

Tổ Kỳ cách đám nhốn nháo đó không xa, có thể mơ hồ nghe được nội dung bọn họ cãi vã, nếu như cậu không có nghe lầm, những người kia có vẻ như đang tranh giành thứ gì đó.

Vốn là Tổ Kỳ không phải kẻ thích quản việc khoogn đâu, nếu là bình thường gặp phải tình huống như thế cậu có lẽ sẽ quay đầu rời đi, nhưng bây giờ đám người kia lại ngoài cửa lớn vườn trái cây cãi nhau, dù như thế nào cậu đều không thể bỏ mặc.

Nào có biết Tổ Kỳ còn chưa có cất bước, liền bị hai người đàn ông trái phải kéo lại.

"Ông chủ Tổ, cậu đừng nóng vội nha, chúng tôi có chút việc muốn thương lượng với cậu một chút, cậu có thể nghe không?"

Một người khác không chờ Tổ Kỳ trả lời liền không kịp chờ đợi mở miệng, "Cậu còn nhớ chúng tôi đi? Tháng trước chúng tôi ở bên trong phòng làm việc gặp qua một lần, vào lúc ấy chúng tôi có rất nhiều lo lắng, nên tạm thời chưa cùng các cậu ký lên hợp đồng, hiện tại chúng tôi suy nghĩ kỹ rồi, cậu xem cậu có thể đi vào cùng ông chủ Đường nói một tiếng không?"

Người đàn ông nói đến chân thành, Tổ Kỳ rất nhanh liền nghe hiểu nghĩa bóng.

Thì ra là đổi ý.

Tổ Kỳ không rõ lắm trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì mà làm cho những người này nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý, nhưng cậu cảm thấy Đường Du Khoan không muốn gặp những người này tự nhiên là có nguyên nhân.

Huống hồ thái độ của mấy người này vào hôm đó rất càn rỡ, rất có điểm cậy già lên mặt,ở trước mặt hai người trẻ tuổi là Tổ Kỳ và Đường Du Khoan khoe đuôi sói to.

"Xin lỗi, tôi không rõ chuyện ở đây cho lắm, nếu như hai người có ý định bàn chuyện hợp tác, có thể trực tiếp cùng Đường Du Khoan nói." Tổ Kỳ khách khí nói.

Người đàn ông kia buồn bực mà sách một tiếng, nắm tóc: "Mấu chốt là ông chủ Đường không chịu gặp chúng tôi, cũng không tiếp điện thoại, chúng tôi thực sự là không có biện pháp nào."

Một người khác thì lại rất là ảo não: "Khả năng là cậu ấy còn giận chúng tôi vì thái độ lần trước."

Nói xong, bọn họ đồng thời rơi vào cảm xúc hối hận.

Tổ Kỳ mím mím môi, nghĩ thầm thì ra bọn họ cũng tự biết thái độ của bọn họ ngày đó, nhưng đáng tiếc hiện nói gì đều là chuyện vô bổ, hàng đã sớm sắp xếp phân phối không dễ gì vì bọn họ mà thay đổi.

"Nếu như vậy, vậy hai người hay là chờ đến đợt sau đi, một khi có tin tức sản phẩm mới, chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người." Tổ Kỳ thay đổi lời giải thích.

"Có thể là chúng tôi..."



Bọn họ vừa mới nói mấy chữ, đám người xa xa bỗng nhiên chú ý tới sự hiện diện của Tổ Kỳ, nhất thời không ầm ĩ, như ong vỡ tổ mà tiến lại, nước chảy không lọt mà đem Tổ Kỳ vây làm một đoàn.

" Ông chủ Tổ, táo tây của cậu vẫn còn trữ hàng chứ? Tôi họ Trần, cho tới nay chỉ kinh doanh siêu thị thực phẩm, tôi muốn bàn với các cậu về chuyện hợp tác, còn phương diện giá tiền, bên tôi đều có thể tiếp thu."

"Ông chủ Tổ, ông chủ Tổ, chúng ta có thể vào nói sao? Tôi chạy xe bốn tiếng đến đây ngay cả nước cũng chưa kịp uống."

"Ông chủ Tổ, tôi là tổng giám đốc công ty Lạc Thần, công ty chúng tôi chuyên làm hoa quả đóng hộp, tìm kiếm nguồn nguyên liệu hoa quả tốt nhất trên toàn quốc, nếu như cậu có thời gian, tôi muốn cùng cậu nói chuyện nhiều hơn."

"Tổ tiên sinh..."

Tất cả mọi người ngươi nói ta nói liên thanh, nói đến Tổ Kỳ đơ ra tại chỗ, vẫn cứ không chen vào lọt một chữ.

Mãi đến khi giọng nói có xen lẫn sự tức giận của Đường Du Khoan từ phía sau truyền tới, tiếng nói chuyện bỗng chốc im bặt, trên mặt mỗi người cấp tốc treo lên biểu tình mừng rỡ, dồn dập quay đầu nhìn về phía Đường Du Khoan.

Chỉ là Đường Du Khoan sắc mặt cũng không dễ nhìn, mặt mày treo lên một luồng tối tăm nhàn nhạt, thâm trầm như biển, tầm mắt trừng trừng nhìn chằm chằm những người này, bốn phía tản mát ra áp suất thấp rất có cảm giác săp nổi bão.

Những người này lại như chưa phát hiện, vui mừng vây lại, chỉ chốc lát sau liền đem Đường Du Khoan vây lại đến mức bên trong ba tầng ở ngoài ba tầng, đáng thương Tổ Kỳ mới vừa rồi còn được hoan nghênh giờ khắc này chỉ có thể đứng cô đơn ở bên cạnh.

Tổ Kỳ thấy buồn cười, lại có chút đồng tình với Đường Du Khoan.

Cũng không biết Đường Du Khoan mỗi ngày xử lý công tác trong vườn trái cây,gặp phải bao nhiêu người như thế này.

Thật ra Đường Du Khoan đã sớm tuyên bố không hợp tác thêm doanh nghiệp đại lý nào nữa, không chấp nhận được một số kẻ thấy người khác làm ăn được mà chạy tới đòi hợp tác.

Bất đắc dĩ, Đường Du Khoan đành phải lựa chọn đóng cửa không gặp, nào có biết đám người kia cư nhiên lén lút xác định xong số lượng người mua táo tây, còn bởi ý kiến không hợp mà trực tiếp tại cửa vườn trái cây ầm ĩ lên.

Đường Du Khoan tức giận đến phổi đều sắp nổ, trên mặt hắn vẫn cứ vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi mở miệng: "Thấy mọi người đã có thành ý như vậy, tôi liền cho mọi người một cơ hội đi."

Vì vậy, Đường Du Khoan dẫn mọi đoàn người tiến vào vườn trái cây.

Tổ Kỳ lo sợ bất an đi ở bên cạnh Đường Du Khoan, cậu kéo xuống khẩu trang, nhỏ giọng nói với Đường Du Khoan: "Chúng ta trữ hàng đủ chưa?"

"Khẳng định đủ." Đường Du Khoan cười giảo hoạt, trong đôi mắt lộ ra tất cả đều là âm mưu quỷ kế,hắn sờ mũi nói, "Tôi bảo đảm bọn họ sẽ không mua quá nhiều."

Tổ Kỳ gật gật đầu, trơ mắt nhìn Đường Du Khoan cùng những người kia biến mất đang, cậu mới quay người đi về phía vườn trái cây.

Vườn trái cây diện tích so với lúc trước gia tăng nhiều hơn, cũng trồng gần tới hai mươi cây táo, mỗi cây táo đều được Đường Du Khoan tưới bằng nước trong không gian, trái cây kết ra rất căng mọng và đỏ hồng, cách thật xa có thể nghe thấy được một luồng mùi hương thấm vào tim gan.

Đã lâu không tới, bề ngoài vườn trái cây đã tốt hơn trước nhiều.

Trong lúc rảnh rỗi Tổ Kỳ ở vườn trái cây chạy hết một vòng, mới tiếp tục hướng kho đi đến, kho hằng đã được chất đầy táo tây từ trên cây hái xuống, cả gian đều tràn ngập mùi táo tây.

Tới gần cửa kho hàng trên bàn gỗ để hơn mười rương đóng gói kỹ cùng với tờ khai chuyển phát nhanh, đây là phần thưởng cho hoạt động trên weibo mà Đường Du Khoan tổ chức, còn chưa kịp gửi đi ra ngoài.

Tổ Kỳ kiểm tra bốn phía không người, liền lấy ra ngọc lục bảo, tiến vào không gian.



Mở mắt ra, liền thấy thảm cỏ rộng lớn ban đầu bây giờ trồng đầy các loại rau dưa, trong lúc hoảng hốt Tổ Kỳ còn tưởng rằng mình trong lúc vô tình xông vào một trại chăn nuôi ở nông thôn.

Hạt giống các loại rau dưa là Tổ Kỳ tự tay giao cho A Đào cùng A Thụ, cậu cũng không có ôm hi vọng quá lớn, chỉ là để A Đào cùng A Thụ tại trong không gian làm thí nghiệm mà thôi, không nghĩ tới thật sự khai khẩn ra một mảnh đồng ruộng.

Hơn nữa bên trong không gian trồng ra rau dưa thoạt nhìn so với trong cuộc sống hiện thực càng thêm mới mẻ giòn non, lá rau hình dáng rất đẹp đẽ, nhìn rất to,bề ngoài như rau dưa cao cấp trong siêu thị.

Tổ Kỳ đi sắp đến một giờ mới vòng qua khu trồng trọt, ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mặt lít nha lít nhít cây ăn quả kết đầy đủ loại kiểu dáng hoa quả —— có quả đào, quả lê cùng anh đào trồng rất lâu về trước.

Hoa quả này cũng thật là...

Không phân mùa mà điên cuồng sinh trưởng.

Tổ Kỳ nhớ anh đào là hoa quả mùa đông, mà quả đào cùng quả lê là ở mùa xuân nở hoa kết trái, bây giờ thế giới hiện thực đã đến tháng tư, chính là thời điểm xuân về hoa nở, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy.

Tổ Kỳ không ngốc bao lâu, vừa vặn gặp phải năm người trong tộc của Cát Tường Tam Bảo đang tuần tra, cậu phải làm phiền bọn họ đem táo tây hái xuống, đồng thời đặt ở trong rương đóng gói, sau đó chuyển tới trong hiện thực.

May là trong không gian một phút trong hiện thực mười giây đồng hồ, Tổ Kỳ cùng năm người đàn ông khỏe mạnh bận bịu hơn nửa ngày, cuối cùng đem từng hòm từng hòm táo tây đã đóng gói vận chuyển ra khỏi không gian, thời gian ngoài hiện thực mới trôi qua không tới ba tiếng.

Đồng thời người trong không gian mạnh đến lạ kỳ, động tác đặc biệt nhanh nhẹn.

Tổ Kỳ nhọc nhằn khổ sở đóng gói một hòm táo tây, quay đầu, nhất thời kinh ngạc phát hiện phía sau chẳng biết lúc nào chỉnh tề chất đống hơn hai mươi hòm táo tây.

Những người kia nhìn thấy Tổ Kỳ loay hoay tội nghiệp với hòm táo tây trước mặt, còn hướng cậu giơ ngón tay cái.

Tổ Kỳ: "..."

Sau khi hết bận bịu, Tổ Kỳ đem năm người đưa về không gian, liền mang theo mũ cùng khẩu trang đi về phía khu văn phòng.

Vừa đi tới bên ngoài phòng làm việc, liền va vào đám người chặn ở ngoài cửa lớn vườn trái cây kia, chỉ là hiện tại vẻ mặt của bọn họ đều rất khó nhìn, so với sự phấn khởi lúc nãy chênh lệch rõ ràng.

Tổ Kỳ thấy thế, trầm mặc không nói mà đứng ở bên cạnh nhường đường, những người kia không chút nào có ý khách khí, mắt nhìn thẳng mà cùng Tổ Kỳ thoáng qua, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi.

Đương nhiên trong đó vẫn có vậy hai, ba người thái độ tương đối tốt, cười tủm tỉm cùng Tổ Kỳ bắt chuyện mới đi.

Tổ Kỳ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là Đường Du Khoan đối với bọn họ làm chuyện gì, không nhịn được có chút buồn cười, đi vào văn phòng, liền thấy Đường Du Khoan cà lơ phất phơ mà ngồi ở phía sau bàn làm việc.

"Làm xong?" Đường Du Khoan thấy Tổ Kỳ tiến vào, lập tức ngồi thẳng người, hắng giọng một cái nói rằng.

"Đồ vật đều chuẩn bị xong, mấy ông chủ đã ký hợp đồng khi nào đến đây?" Tổ Kỳ nói.

Đường Du Khoan liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Sắp đến rồi, tôi với bọn họ hẹn buổi chiều năm giờ."

Tổ Kỳ vừa thấy bộ dạng không để ý lắm của Đường Du Khoan, liền biết bốn ông chủ kia chắc cũng phải loanh quanh trong vườn trái cây một tiếng với tìm đến đây được, đồng thời lại đột nhiên có chút lý giải trước đây trại chăn nuôi vì sao lại không làm ăn được.

Đường Du Khoan hoàn toàn chính là kẻ làm ăn "hiền lành" đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook