Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 65: Video

Điềm Nị Tiểu Mễ Chúc

05/08/2020

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

- -------------------------------------------------

Tổ Kỳ thậm chí không ý thức được chính mình vừa nãy làm cái gì, khi cậu trì độn phản ứng lại trên màn hình điện thoại di dộng đã xuất hiện gương mặt dễ nhìn của Tiết Giác.

Tổ Kỳ: "..."

Tiết Giác đứng dưới ánh đèn, tia sáng màu vàng ấm từng tia từng sợi vương trên ngũ quan và khuôn mặt của hắn, làm cho cả người hắn phảng phất đắm chìm trong kim quang lộng lẫy ngay cả khí chất lạnh lẽo quanh thân cũng trong lúc vô tình trở nên ôn hòa rất nhiều.

Bộ dáng này của Tiết Giác không thể nghi ngờ so với ngày xưa càng có lực hòa hợp, cũng càng thêm sức hấp dẫn.

Dù cho hắn dùng máy thu hình nhắm ngay góc độ của mình thật sự là...

Góc chết.

Dùng cằm đối ống kính, không chỉ có hiện ra mặt to mắt nhỏ, còn có khả năng lộ cái cằm song song, cũng may sắc đẹp Tiết Giác hoàn toàn chống được cái góc độ này.

Tổ Kỳ không nghĩ ra, Tiết Giác trước khi gặp nguyên chủ không có giao du qua bất kỳ bạn bè trai gái, đối tượng lần đầu tiên có quan hệ thân mật chính là nguyên chủ, nên tính ra là hai phần ba loan nam( tức là bị bẻ cong), nhưng hành động của hắn so với thẳng nam còn thẳng hơn.

Bất quá nói thật...

Cậu rất yêu thích.

Trái tim của cậu như con thỏ mà nhảy nhót ở trong lồng ngực, âm thanh ầm đông ầm đông ở bên trong thân thể của cậu hình thành vòng xoáy khổng lồ, đem tất cả ý thức của cậu toàn bộ kéo đi vào đồng thời cắn nuốt không còn một mống...

Tổ Kỳ không nghĩ ra cảm giác này đại biểu cho cái gì,cậu cũng có chút trốn tránh tính chất không để cho mình suy nghĩ, câu lên khóe môi, hơi hơi nâng lên giơ lên điện thoại di động, góc bốn mươi lăm độ có thể khiến cả người cậu trước ống kính hiện ra không bị mập mạp.

"Anh tìm tôi có việc sao?" Tổ Kỳ giả vờ không có gì đặt câu hỏi.

Tiết Giác mi tâm cau lại, mắt sáng như đuốc, không hề chớp mắt nhìn chăm chú Tổ Kỳ trong màn ảnh một lúc lâu, bất thình lình bốc lên một câu: "Mặc quần áo vào, em cảm mạo còn chưa khỏe, không mặc gì cả dễ dàng bị lạnh."

Nghe vậy, Tổ Kỳ thiếu chút nữa phun một búng máu, ảo tưởng kiều diễm mấy giây trước trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, nhất thời tạc mao nói: "Anh mới cái gì cũng không mặc, tôi có mặc!"

Dứt lời, Tổ Kỳ lúc này mới phát hiện cậu đem ống kính nhắm ngay mặt cùng nửa người trên trần truồng, đập vào mắt chính là thân thể trắng nõn, thoạt nhìn còn thật như là... Ở trong phòng để mông trần.

Tổ Kỳ hai má ửng đỏ, vội vội vã vã chuyển động cổ tay, đem ống kính dời đồng thời rút ngắn, trực tiếp nhắm ngay khăn tắm màu trắng quấn ở bên hông, còn dùng lực lôi hai lần.

"Anh nhìn rõ ràng đây là cái gì? Tôi làm sao có khả năng để mông trần ở trong phòng chạy qua chạy lại..."

Còn chưa dứt lời, Tổ Kỳ không khống chế lại lực đạo đột nhiên kéo một cái, vốn là lỏng lỏng lẻo lẻo,khăn tắm lập tức bị gỡ bỏ.

Tổ Kỳ trong lòng lộp bộp một tiếng.

Trong phút chốc, cả người hắn đều hóa đá, cái tay cầm khăn tắm kia vẫn còn ngơ ngác giương ở giữa không trung, bộ vị xấu hổ ở ngoài sáng trong màn ảnh có thể thấy rõ ràng.

Tổ Kỳ: "..."

Chỉ là một giây đồng hồ, ửng hồng cấp tốc mọc đầy cả khuôn mặt, đỏ đến mức phảng phất có thể chảy ra máu, Tổ Kỳ chưa bao giờ cảm giác xấu hổ như thế, thật giống trong mỗi nguyên tử trong không khí đều đang chèn ép mình.

Cái mặt vứt đến nhà bà ngoại mà...

Tiết Giác đối diện bỗng nhiên xì một tiếng bật cười.

Cùng lúc đó, Tổ Kỳ từ khiếp sợ đến tuyệt vọng giãy dụa đi ra vội vã lấy khăn tắm bao trùm trên hạ bộ của mình, cũng đưa ống kính điện thoại di động nhắm ngay trần nhà.

"Cười cái gì cười! Không cho cười!" Tổ Kỳ hai má đỏ đến mức nóng lên, cậu thẹn quá thành giận quát

Tiết Giác rất nhanh ngừng cười, sau đó ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái mới dùng âm thanh trầm thấp từ tính nói rằng: "Kỳ thực không có gì mà thẹn thùng, em có tôi cũng có, chúng ta không khác biệt."

Tổ Kỳ lấy áo tắm vứt trên giường, động tác nhanh nhẹn thành thạo khoác lên người, liếc mắt điện thoại di động vứt ở bên giường, ai oán nói: "Tôi có một thứ anh không có."

Tiết Giác hỏi: "Thứ gì?"

Tổ Kỳ nói: "Tôi suất khí."

Tiết Giác: "..." Sau đó hắn trực tiếp cười phun.



Tổ Kỳ rất là phiền muộn, cũng không phải cảm thấy bị Tiết Giác chiếm tiện nghi, mà là quá lúng túng, kết hợp với lời cậu vừa nói lúc nãy, hành vi xả khăn tắm giống như là tự vả mặt của mình.

Cậu đây là dùng hành động chứng minh cho Tiết Giác cậu ở trong phòng cái gì cũng không mặc.

May là Tiết Giác sau khi cười xong sẽ không nhắc lại chuyện này, mà là hỏi sự tình khi Tổ Kỳ tiến tổ (vào đoàn phim).

Tổ Kỳ mặt đỏ như mông khỉ, đến nửa ngày mới phẫn nộ cầm điện thoại di động lên, cậu kể lại rõ ràng mười mươi hết thảy sự tình xảy ra mấy hôm nay—— tất cả đều là chút chuyện vụn vặt, tỷ như cậu ở tại lầu mấy,gian phòng nào, tối hôm nay ăn cái gì,gặp người nào.

Nhiều vô số, cọc cọc kiện kiện, rất là tẻ nhạt.

Mà Tổ Kỳ xác thực không có gì để nói nhiều, duy nhất vui mừng chính là Tiết Giác nghe rất nghiêm túc, còn thỉnh thoảng đưa ra vài câu kiến nghị.

Dưới cờ Tiết thị có một khối người đại diện, Tiết Giác cùng một số người trong vòng giải trí từng qua lại, bất kể là kinh nghiệm hay từng trải hay là đối nhân xử thế đều so với người mới như Tổ Kỳ hơn một chút.

Tổ Kỳ chuyên tâm nghe Tiết Giác căn dặn, sau đó cảm thấy được ở bên giường ngồi hơi mệt chút, liền đá rơi dép lê bò vào trong chăn, cậu dùng đệm chăn đem mình bao thành bánh chưng, nằm nghiêng, điện thoại di động nằm ngang dựa vào trên chăn.

Đệm chăn bọc đến kín ngăn cách hết thảy ánh đèn bên ngoài, ở bên trong mảnh tối nho nhỏ ày phảng phất chỉ còn dư lại Tổ Kỳ cùng với Tiết Giác đang trong màn hình di động.

Tiết Giác còn đang nói chuyện, Tổ Kỳ lại nghe không rõ ràng hắn đang nói gì.

Tổ Kỳ đem mu bàn tay gối dưới đầu, buồn ngủ nửa hí lên cặp mắt hoa đào, có chút mờ mịt ánh mắt cố định trên gương mặt của Tiết Giác.

Cậu phát hiện Tiết Giác lớn lên thật là đẹp mắt, so với trước đây cậu nhìn thấy càng thêm hảo nhìn, rất giống băng sơn vương tử từ hoạt hình bên trong đi ra.

Đuôi mắt hẹp dài hơi hướng lên trên, sống mũi kiên cường, đôi môi vót mỏng ở dưới ánh đèn nhiễm phải một tầng hồng nhàn nhạt, trên mũi có một nốt ruồi đen nhỏ như ẩn như hiện...

Trên đời tại sao có thể có người đẹp mắt như vậy?

Hơn nữa cậu đã từng thưởng thức qua tư vị của đôi môi mỏng kia, xác thực so với trong tưởng tượng còn ngọt hơn mấy phần, giống như nước suối ngâm mật.

Tổ Kỳ ngất ngất ngây ngây hồi tưởng lại buổi tối ngày hôm ấy, cậu và Tiết Giác ở trong bóng tối ôm hôn, không nhịn được sách một tiếng.

Bên kia Tiết Giác nghe đến âm thanh của Tổ Kỳ,dừng lại chốc lát, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Buồn ngủ sao?"

"Ân..." Tổ Kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu một cái, sau một lát, cậu đột nhiên nứt ra đôi môi ngốc ngốc mà cười rộ lên, dùng ngón tay trỏ ở vị trí miệng Tiết Giác trên màn ảnh đánh hai lần, mơ mơ màng màng mở miệng, "Miệng của anh, thật ngọt nha..."

Ngay sau đó, Tổ Kỳ ngủ mất.

...

Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm sẽ mơ đấy, tối hôm đó, Tổ Kỳ nằm mơ thấy mộng xuân, trong giấc mộng cậu như một tên lưu manh, đem Tiết Giác đặt ở trên giường lớn mềm mại.

"Anh cứ gọi thỏa thích đi, coi như anh gọi rát cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu anh đâu." Tổ Kỳ hai tay bắt hai cổ tay của Tiết Giác, sau đó kéo lên trên đỉnh đầu của Tiết Giác.

Tiết Giác vẫn duy trì bộ mặt băng sơn, mắt lạnh nhìn Tổ Kỳ, nói rằng: "Em mới hẳn là người phải kêu cứu?"

Tổ Kỳ: "???"

Chợt, chỉ cảm thấy chu vi cảnh tượng một trận trời đất quay cuồng, Tổ Kỳ vội vã dùng tay ôm cổ Tiết Giác để giữ thăng bằng.

Khi cậu tỉnh táo lại, phát hiện mình bị Tiết Giác đặt ở dưới thân, không hề có chỗ trống tránh thoát.

Tổ Kỳ nhất thời hoảng rồi: "Anh muốn làm gì?!"

Tiết Giác tà mị nở nụ cười: "XXX em."

Tiếp theo là các loại hình ảnh không thể miêu tả...

Tổ Kỳ tỉnh lại từ trong mớ hình ảnh lung ta lung tung kia, ánh mắt của cậu ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác cảm nhận được dưới thân dính nhơm nhớp một khối.

"Đệt." Tổ Kỳ từ kẽ răng gian bỏ ra một chữ.

Cậu đang muốn vươn mình rời giường, dư quang bên trong bỗng nhiên thoáng nhìn thoại di động đặt ở gối bên cạnh điện lại còn sáng màn hình, bên trong Tiết Giác cúi đầu tựa hồ đang nhìn cái gì đó, đường nét khuôn mặt hiện ra một độ cong hoàn mỹ, lông mi dài đổ lên một tầng bóng nhàn nhạt.

Thật là đẹp mắt.



Là một con cẩu nhan khống thâm niên Tổ Kỳ thiếu chút nữa lần thứ hai bị say đắm.

Lúc đầu cậu thấy Tiết Giác không nhúc nhích, còn tưởng rằng là điện thoại di động của chính mình hình ảnh dừng ở video tối qua, liền chuẩn bị tắt điện thoại di động.

Nào có biết mới vừa duỗi tay tới, liền nhìn thấy Tiết Giác trong màn ảnh bỗng nhiên ngước mắt nhìn sang.

"Tỉnh chưa?" Tiết Giác nói, "Hiện tại mới sáng sớm sáu giờ, không ngủ nhiều một lát?"

Tổ Kỳ sửng sốt, đến nửa ngày mới há miệng: "Anh mở video cả một buổi tối?"

Tiết Giác gật gật đầu, lại bổ sung: "Vừa vặn tôi còn có chút công tác chưa hoàn thành, nên để điện thoại di động ở đấy,không có ảnh hưởng."

"..." Tổ Kỳ định thần nhìn lại, mới phát hiện Tiết Giác bên kia bối cảnh tựa hồ là ở thư phòng.

Kỳ thực tối hôm qua lúc gọi video, Tiết Giác đang ngồi ở trong thư phòng, chỉ là Tổ Kỳ sơ ý không có nhận ra được mà thôi.

Thức một đêm, dù là Tiết Giác có làn da đẹp cũng không chống cự nổi viền mắt phía dưới nổi lên vành mắt đen, trên mặt hắn viết đầy uể oải, xoa xoa mi tâm, sau đó lên tinh thần tiếp tục công việc.

Không biết làm sao, thấy cảnh này Tổ Kỳ rất khó chịu, phảng phất trong lồng ngực chèn ép một luồng buồn bực, lít nha lít nhít bế tắc ở khắp nơi trong cơ thể cậu.

Nếu là lúc trước, Tổ Kỳ đương nhiên sẽ không quản việc không đâu quan tâm này đó, nhưng là bây giờ, cậu đột nhiên tưởng tượng tối hôm qua Tiết Giác căn dặn cậu nhiều như vậy, thức đêm đối thân thể không tốt, mặc dù vì công tác cũng không được, thân thể mới là tiền vốn của bản thân.

Thế nhưng sợ sệt Tiết Giác sẽ suy nghĩ nhiều, những câu nói này ở trên đầu lưỡi của Tổ Kỳ loanh quanh vài vòng chung quy lặng yên không một tiếng động về tới trong bụng.

Qua chốc lát, Tổ Kỳ chuẩn bị rời giường, Tiết Giác công tác cũng chuẩn bị kết thúc, cầm điện thoại di động lên một bên hướng ngoài thư phòng đi một bên nhắc nhở Tổ Kỳ nhớ một ngày uống ba lần thuốc cảm cúm.

Tổ Kỳ tâm tình vi diệu, liên thanh đáp lời, sau đó cúp điện thoại.

Lúc vén chăn lên rời giường, Tổ Kỳ đột nhiên cảm nhận được dưới thân sền sệt, cúi đầu vừa nhìn, quần lót quả nhiên ướt một mảng lớn.

"..." Tổ Kỳ thở dài, nghĩ thầm may mắn là cậu ngủ một mình nếu như Tiết Giác nằm bên cạnh, bầu không khí không biết sẽ lúng túng thành cái dạng gì.

Sau khi thu thập xong, sớm liên lạc qua Tiểu Đặng Tử liền tới gõ cửa, hai người bọn họ cùng nhau đến nhà hàng ở khách sạn ăn điểm tâm, bất ngờ đụng phải nhóm người Kiều Y Dương.

Kiều Y Dương mặc quần áo dài kín cẩn như cũ, dùng mũ kính râm cùng khẩu trang đem ngũ quan che đến gió thổi không lọt, hắn yên lặng ngồi ở giữa Chu Hải và ba người trợ lý, trước mặt bày đống lớn đồ ăn.

Lúc mới gặp mặt, Tổ Kỳ còn tưởng rằng lối ăn mặc này của Kiều Y Dương là để trốn phóng viên, cũng sợ bị fan cùng người qua đường nhận ra, hiện tại suy nghĩ minh bạch, có thể là Kiều Y Dương không muốn bị người khác nhìn thấy hắn gầy trơ xương như củi.

"Kiều ảnh đế." Cách thật xa, Tiểu Đặng Tử liền dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đẩy đẩy Tổ Kỳ, hạ thấp giọng thở dài nói, "Lúc mặc quần áo dày thật nhìn không ra, anh ta dĩ nhiên gầy thành như vậy."

Tổ Kỳ mím mím môi, không tỏ rõ ý kiến.

Hai người đi tới trước mặt nhóm người của Kiều Y Dương chào hỏi, ngoại trừ Kiều Y Dương cười đáp lại ở,những người khác thái độ đều tương đối lạnh nhạt.

Tổ Kỳ không để ý lắm, tìm bàn ăn ngồi xuống.

Sức ăn của cậu rất bình thường, ăn được không nhiều nhưng là không hề ít, bất quá Tiểu Đặng Tử chính là cái danh xứng với đại dạ dày vương, hai ba lần liền từ mang ra một bàn đồ ăn tràn đầy, thậm chí so với bàn của Kiều Y Dương còn nhiều hơn.

Vì còn nhiều thời gian, Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử đều ăn rất chậm, dùng nửa giờ mới đem đầy bàn đồ ăn ăn xong.

Lại nhìn Kiều Y Dương bên kia, ngoại trừ Kiều Y Dương ở ngoài bốn người cũng đem đồ ăn ăn hết tất cả, bọn họ tựa hồ lấy nhiều hơn, biểu tình trên mặt mỗi người đều là no đến mức có chút khó chịu.

Chỉ có Kiều Y Dương bọc thành bánh chưng tội nghiệp ngồi ở chính giữa, đối mặt với mỹ vị ngon miệng lại không nói nổi một chút hứng thú, hắn cũng thử cưỡng bách chính mình ăn, nhưng đáng tiếc lại ăn không vô.

Như thế sau bữa sáng, Kiều Y Dương càng thêm ước ao hảo khẩu vị của Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử.

Cho nên lúc đóng phim, hắn còn chủ động tìm tới Tổ Kỳ, cũng chỉ ra những sai lầm nhỏ trong quá trình diễn của cậu.

Tuy rằng Kiều Y Dương gầy gò đến mức trình độ sắc đẹp giảm xuống đến lợi hại, thế nhưng dưới bàn tay của chuyên gia trang điểm và trang phục sư mà diệu thủ hồi xuân công lực, xem như là cứu vãn lại hơn nửa, hơn nữa kỹ năng diễn xuất của Kiều Y Dương tốt và nhập diễn nhanh, đền bù cho vẻ bề ngoài không được tốt lắm.

Như vậy quay một tuần, nguyên bản tiến trình quay chụp thông thuận không trở ngại lại đột nhiên xảy ra sự cố.

Trưa hôm nay đạo diễn Vương đang nghỉ ngơi chợp mắt trong lều, trợ lý đọa diễn hoang mang hoảng loạn chạy tới: "Không xong rồi đạo diễn Vương! Kiều lão sư đang gây chuyện nha!"

Đạo diễn Vương xẹt một chút ngồi dậy, mờ mịt hỏi: "Hắn làm cái gì?"

Trợ lý nói: "Chính là anh ta lại làm cao!" ( Nguyên văn câu này là "chơi bài lớn" có nghĩa là các ngôi sao tự túc và coi thường người khác đối xử với người khác bằng sự kiêu ngạo và thiếu hiểu biết).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook